Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 298: 298




Nhà họ Tả tỉnh Thanh Thiền.
Tại Thanh Thiền, là một gia tộc được truyền thừa lâu đời với nhiều di sản, bất kể là thế giới bạch đạo hay là thế giới ngầm cũng đều có một vị trí hết sức quan trọng.
Có thể nói, ở Thanh Thiền, không có người nào dám đụng vào nhà họ Tả.

Lại càng không có bất cứ một người nào dám làm hại nhà họ Tả.
Vẫn luôn như thế, đây là thiết luật, ai cũng đều biết nhà họ Tả không dễ trêu chọc, trừ khi không cần mạng sống nữa.
Bên cạnh Tả Thành không có cao thủ gì, nhưng bất kể là Tả Thành có làm những việc thương thiên hại lý, khiến cả ông trời và con người đều tức giận, thì cũng chẳng có bất cứ hậu quả gì.
Tả Thành đang nằm ở trên cáng, được tiêm một mũi thuốc an thần nên đã ngủ rồi.
Tả Thành ngay lập tức được đưa đến bệnh viện, nhưng mà thứ đã bị phá nát kia, mãi mãi chẳng bao giờ có thể làm lại từ đầu được nữa.
Tả Thành đã hoàn toàn trở thành một tên thái giám rồi, những việc của đàn ông kia cũng hoàn toàn không thể làm được nữa.
Mới vừa rồi còn hoảng loạn la hét đòi phải trả thù.
Hạ Phi đạp một phát, không nặng cũng chẳng nhẹ, vừa vặn cắt đứt ‘gốc rễ’ của Tả Thành.
Trong phòng họp, một số người lớn đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt giận dữ.
Cái người thanh niên tên là Giang Hải kia quá kiêu ngạo, lại dám tới tỉnh Thanh Thiền, tới biệt thự của Tả Thành để phế Tả Thành.
Những người lớn này, trừng mắt nhìn cảnh Hạ Phi giơ chân đá cú cuối cùng vào người Tả Thành.
Quá độc ác, tất cả mọi người đều không tự chủ mà kẹp chặt hai chân lại.
Chính một cú đá này đã hoàn toàn cắt đứt mọi thứ có thể làm đàn ông của Tả Thành.
Trong lòng tất cả mọi người đều cực kì lạnh lẽo.
Cho dù ở nhà họ Tả thì Tả Thành cũng chỉ là một cậu chủ nhỏ không nên thân, nhưng dù sao thì anh ta vẫn là người của nhà họ Tả.
Giang Hải, đường xá xa xôi tới đây, lại phế Tả Thành đi, chẳng khác gì là đang tìm chết.
Đừng nói là Tả Thành, cho dù chỉ là người hầu của nhà họ Tả, thậm chí chỉ là một con chó, cũng không phải là thứ mà Giang Hải có thể đụng vào.
Cực kì kiêu ngạo.
Cái tên Giang Hải này, hoàn toàn không coi nhà họ Tả ở Thanh Thiền ra gì, lại còn không đối xử với Tả Thành như đối với một con người.
Trong lòng tất cả mọi người đều nghẹn một cục tức, không khí dường như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều không nói gì.
“Nhà họ Tả ở Thanh Thiền đã thành lập được mấy nghìn năm rồi, chưa từng phải chịu sự nhục nhã như thế này.”
Một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ vị, chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tả.
Chậm rãi giơ tay lên vỗ mạnh xuống một cái.
Từ trước tới giờ ông ta vẫn luôn cực kì bình tĩnh, cho dù trời có sập xuống cũng không hề thể hiện cảm xúc gì, nhưng vào giờ phút này, lại cực kì tức giận.
Nhà họ Tả, chính là đế quốc thương nghiệp của Thanh Thiền, ba năm trước đã giao cho Tả Quang Tổ quản lý.

Tả Quang Tổ tuổi trẻ đầy triển vọng, trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã đưa địa vị của nhà họ Tả ở Thanh Thiền lên một tầng cao mới.

Nó dường như đã trở thàn sức mạnh siêu cấp một phương rồi.
Việc tăng số tài sản lên gấp đôi chỉ là việc thứ yếu.
Điều quan trọng nhất đó chính là trọng lượng của lời nói.
Bây giờ ở Thanh Thiền, chỉ cần nhà họ Tả nói một câu, thì chẳng có chuyện gì không làm được hết.

Bất kể là thế giới bạch đạo hay là thế giới ngầm, ai nấy đều run rẩy, tất cả mọi người đều đang sợ hãi, sợ có ngày nào đó nhà họ Tả không vui rồi lại thu mua bọn họ luôn.
Mà lúc này, nhà họ Tả cũng đang điều chỉnh lực lượng, cũng đang làm những việc này.
Tài sản ngày càng nhiều, ở thế giới ngầm thì lại như một vị vua trị vì thiên hạ.
Tả Quang Tổ muốn biến nhà họ Tả trở thành ông vua thế giới ngầm của Thanh Thiền.
Tới cả hoàng tộc quản lý cả một tỉnh cũng phải nhíu mày nhăn mi, rất nhiều việc đều cần phải hỏi han ý kiến của nhà họ Tả.
Khi thế lực đã đột phá được nút thắt, thì sẽ vượt dần khỏi sự kiểm soát.
“Haizzz....”
Một tiếng thở dài vang lên, một ông cụ chậm chạp nhắm chặt hai mắt lại, chiếc gậy trong tay nặng nề đập xuống nền đất.
“Tôi đã từng cảnh cáo Tả Thành rồi, không được có bất cứ gì liên quan dính líu gì với Giang Hải ở Thành phố Giang Tư.

Bây giờ, chính là thời điểm quan trọng của nhà họ Tả, bất luận là gây thù chuốc oán với ai, hay là kết nhầm bạn, cũng không phải là chuyện tốt gì.”
“Thật không ngờ....”
“Haizzz...”
Nhà họ Tả, không đụng vào Giang Hải được, thế nên mới cảnh cáo Tả Thành không được tới trêu chọc tập đoàn Uyển Như ở Thành phố Giang Tư.
Không chỉ đơn giản như thế.
Một người tên là Giang Hải nho nhỏ, đừng nói tới việc lai lịch không rõ ràng, cho dù phía sau có thế lực siêu nhiên, thì cũng không thể nào lọt vào mắt xanh của nhà họ Tả được.
Đối với nhà họ Tả ở thời điểm này mà nói, không chỉ tập đoàn Uyển Như ở Thành phố Giang Tư, còn có rất nhiều những gia tộc có thực lực khác, bọn họ cũng cảnh báo cho người nhà họ Tả, không thể tùy tiện tiếp xúc được.
Một tháng tới đây, tất cả mọi thứ của nhà họ Tả, đều mang ý nghĩa quan trọng.
Thành công, thì sẽ trở thành vương giả của thế giới ngầm ở Tử Vân, thậm chí trở thành vua, thành bá chủ luôn, còn chẳng cần e ngại hoàng thất.
Bại, ở mức độ nhỏ thì sức mạnh của nhà họ Tả sẽ sụt giảm xuống mấy chục năm, nghiêm trọng hơn thì có thể gây ra họa diệt vong.
Đụng chạm tới lợi ích của hoàng thất, thì không phải là một trò chơi nữa.
“Phế luôn cả Tả Thành, mối thù lớn như thế, lẽ nào không báo ư?”
Một người đàn ông trung niên chậm chạp ngẩng đầu lên, ông ta chính là cha của Tả Thành.

Con trai chỉ còn lại được nửa cái mạng, mà lại chính là con trai độc nhất của ông ta.
Hương hỏa duy nhất của ông ta coi như hoàn toàn bị cắt đứt rồi.
Nhìn thấy con trai như thế, trong lòng ông ta lửa giận ngập trời.
“Một đám rác rưởi, nhiều người bảo vệ như thế mà tới một người cũng không đối phó được, nhà họ Tả, nuôi dưỡng đám bỏ đi đó còn có tác dụng gì?”
Lời mà ông ta nói là chỉ những người hầu hạ bên cạnh Tả Thành.
Trong chuyến đi này, tính cả Lam Sương Nhi và Giang Hải cũng chỉ có năm người, mà ở bên trong biệt thự của Tả Thành, có gần mười người, chưa kể bên ngoài biệt thự còn có bảo vệ canh gác.
Một đám bỏ đi này, thậm chí một tin tức cầu cứu cũng không gửi đi được.
“Không phải là đám người đó vô dụng, mà cái thằng nhóc họ Giang kia không phải là người bình thường.”
Tả Quang Tổ ngồi ở chủ vị lặng lẽ mở miệng, lông mày đang xoắn chặt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, mang theo một nụ cười lạnh.
Cho dù có là Tề thiên đại thánh đại náo Thiên cung, đắc tội với nhà họ Tả, cũng chính là đang tìm chết.
“Gia chủ, cái tên Giang Hải này, có bối cảnh như thế nào?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Tả Quang Tổ.
“Tạm thời chưa điều tra ra, còn quá khứ của anh ta đơn giản khiến người ta khó mà tin được.”
Đứa trẻ mồ côi của nhà họ Giang ở Thành phố Giang Tư, một đứa trẻ lạc lõng, đầu đường xó chợ.
Năm năm trước đột nhiên mất tích, cụ thể là đi đâu thì chẳng có ai biết được.
Không lâu trước đây mới quay về Thành phố Giang Tư, kết hôn với Cố Uyển Như, sau đó thì có tập đoàn Uyển Như.
Bình thường chẳng có gì kì quái.
Cần nói có gì đáng chú ý thì đó chính là nguồn vốn vô hạn của tập đoàn Uyển Như.
Nhưng mà, điều này cũng không có gì quá kì lạ.

Thời gian năm năm, nếu một người gặp được kì ngộ thì có thể kiếm được chút tiền, cũng là điều không thể khiến người ta quá kinh hãi được.

“Chỉ là....”
Tả Quang Tổ nói: “Chỉ là, anh ta một chiêu có thể đánh bại Chính Bình, chính là Chính Bình của nhà họ Triệu ở phương Bắc.”
“Còn có, thời gian trước, nhà họ Doãn ở Danh Quận đột nhiên bị hủy diệt, cũng chính là do một tay Giang Hải làm ra, nghe nói, lúc diệt nhà họ Doãn có xuất hiện một cao thủ, nhưng cũng chỉ có một chiêu mà khiến đầu lìa khỏi xác.
Giọng nói của Tả Quang Tổ âm trầm nặng nề.
Rất hiển nhiên, Giang Hải không phải là không có bối cảnh, mà là bọn họ không điều tra ra được.
Thế thì có bối cảnh gì mà bọn họ cũng không điều tra ra được.

“Hoàng thất à?”
“Hoàng thất....”
Trong phòng họp, có không ít người đều thất thanh hô lên.
Nhưng mà, Tả Quang Tổ lại chậm rãi lắc đầu: “Đã từng điều tra rồi, anh ta không phải là người của Hoàng thất.”
Nếu như Giang Hải là người của Hoàng thất, thì cũng sẽ không tặng cho Cơ Tử Ý một cỗ quan tài như thế.
Đối phó với một tên như Giang Hải, thì Tả Quang Tổ cho rằng cũng không có gì khó xử cả.
Điều khó là làm thế nào để tránh thoát được thế lực phía sau Giang Hải.
Có thể diệt được cao thủ như Phàn Cương, ở Phương Đông này là việc vô cùng hiếm thấy.
Trừ khi...
Cổ võ giả?
Cái này còn có khả năng.
Nếu như là người của các cổ võ thế gia danh giá, thì tất cả những điều này, đều có thể lý giải được rồi.
“Thù của Tả Thành, nhất định sẽ báo, chỉ là, bây giờ thì chưa được.”
Tả Quang Tổ suy đi nghĩ lại, nhà họ Tả không thể vì một đứa như Tả Thành mà chậm trễ việc lớn được.
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi, chỉ còn chờ gió đông nữa thôi.

Nếu như, địa vị của nhà họ Tả ở Thanh Thiền có thể vượt qua được cả Hoàng thất, hoặc là ngồi ở thế cân bằng với Hoàng thất, thì đối phó với một người như Giang Hải, chính là việc dễ như bóp ch3t một con kiến.
Cho dù phía sau Giang Hải có cổ võ giả thì thế nào chứ.
Lẽ nào, Giang Hải có bối cảnh, mà nhà họ Tả thì không có ư?
“Tả Thành bị đánh thành như thế, nếu như nhà họ Tả chúng ta không làm gì cả thì còn mặt mũi nào, hơn nữa lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ ấy.”
Nụ cười mỉm của Tả Quang Tổ dần dần trở nên hung ác hơn.
“Truyền tin đồn ra ngoài, bảo Giang Hải tới Thanh Thiền nhận tội.”
“Không chỉ cần phải tới, mà còn cần phải quỳ xuống, từng bước từng bước, vừa quỳ vừa dập đầu xuống.”
Giang Hải, làm sao có thể bị nhà họ Tả thao túng được chứ, nếu như sợ nhà họ Tả thì làm sao lại dám phế bỏ Tả Thành.
Từ một cú đạp kia của Hạ Phi, thì ân oán này mãi mãi không thể hóa giải được nữa rồi.
Không bao lâu sau thì Tả Thành từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra một cách vô lực, phía [email protected] dưới truyền tới sự đau đớn, gần như lúc anh ta tỉnh dậy thì đã trở thành đồ bỏ đi rồi.
Có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh giường, đang che mặt khóc.
“Mẹ...” Nước mặt của Tả Thành, không nhịn được tràn ra như lũ.
Anh ta, đã không phải là đàn ông nữa rồi.

Giang Hải, quá tàn ác.
“Thành Nhi, con nằm xuống đi, cẩn thận đụng vào miệng vết thương.”
Mẹ Tả thở dài thườn thượt, bà ta chỉ có một đứa con trai này mà thôi.
“Mẹ, mẹ phải báo thù cho con.”

“Cái tên họ Giang kia...!họ Giang....”
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Tả Quang Hào mặt xanh như tàu lá bước vào.
“Mày câm miệng lại cho tao.”
“Đúng là đồ bỏ đi, ngoài việc chỉ biết tiêu tiền ra thì mày còn làm được gì nữa hả? Sau này thì tốt rồi, hoàn toàn bị phế rồi, sao tao lại nuôi ra được cái thứ phá hoại như mày chứ....”
Sắc mặt mẹ Tả Thành xuống, mạnh mẽ đứng lên nói: “Ông nói đủ chưa? Con nó đã thành ra như thế này rồi, ông không nghĩ cách để báo thù cho con thì thôi đi, lại còn đứng đây mà mắng mỏ, ông có phải là cha không vậy?”
“Tôi chẳng thể nào ôm cháu được nữa rồi huhu....”
Bà Tả giơ tay chỉ vào Tả Quang Hào.
“Ông nói đi, lúc nào thì sắp xếp người đi giết thằng nhãi kia? Ông nói đi, lúc nào?”
Nghe thấy thế thì sắc mặt Tả Quang Hào càng thâm trầm, càng trở nên khó coi.
“Gia chủ đã nói rồi, để cho thằng nhãi họ Giang đó quỳ tới tỉnh Thanh Thiền nhận chết.”
Tả Thành đang khóc ở trên giường bệnh đột nhiên dừng lại.
“Thật ư? Cha, có thật không?”
Sắc mặc của bà Tả lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm con trai rồi hừ lạnh một tiếng.
“Bảo nó chủ động tới Thanh Thiền, ông cho nó là thằng ngốc à?”
Người thông mình vừa nhìn thì đã biết là người nhà họ Tả không đủ tức giận.
Hoặc là, nhà họ Tả bị sốc.
Tả Thành bị phế, chuyện này không thể che đậy được nữa.

Sẽ không lâu nữa thì những gia đình danh giá của Thanh Thiền đều sẽ nghe nói tới, tới lúc đó, sẽ không tránh được một vài tin tức xấu.
Mà cách làm của nhà họ Tả sẽ trở thành một trò cười.
Lời nói thì uy phong như thế, nhưng trên thực tế thì chẳng có cách nào có thể nắm chặt được Giang Hải.
Quỳ tới Thanh Thiền, có nằm mơ cũng không thể đẹp được như thế.
Tả Quang Hào thở dài một hơi, đúng là đàn bà, tóc dài não ngắn.
Tại thời điểm quan trọng này, đừng nói là Tả Thành, cho dù là Tả Quang Hào ông ta bị phế, thì cũng không thể hành động hấp tấp được.
“Tả Quang Hào, Tả Thành rốt cuộc có phải là người của nhà họ Tả hay không, nó có phải là con của ông không....”
Bà Tả thấy Tả Quang Hào không trả lời thì vừa mắng vừa khóc.
Lẽ nào, con trai của mình bị phế rồi thì mà cứ bỏ qua như thế à?
“Nó cũng là con của ông mà.”
“Đúng là con hư tại mẹ, nó thành ra như ngày hôm nay, hơn phân nửa là tại vì bình thường bà quá chiều chuộng nó.”
Sao Tả Quang Hào lại không muốn trả thù cho con trai chứ, nhưng mà, ông ta không thể phá vỡ kế hoạch của nhà họ Tả được.
Lúc này, Giang Hải đã quay về tới Thành phố Giang Tư rồi.
Nhưng lại không hề vội vã về nhà, mà ngay lúc vừa về tới nơi đã đi gặp Hoành Độ Dương.
“Cơ chủ tịch, tôi tặng ông một món quà lớn, ông định cảm ơn tôi thế nào đây?”