Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 73: Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ





Trước kia, thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư rất phức tạp, đủ các hạng người loại nào cũng có.
Hòa thượng từ bên ngoài thành phố đến niệm kinh cũng đều phí công vô ích, chỉ cần bị ai chọc đến, những lão đại của thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư thật sự có thể đứng về cùng một phe.
Nhưng đó chẳng qua là trước đây.
Bây giờ thì tốt rồi, Giang Hải một lần ra tay đã quét sạch tất cả thế lực ngầm, đóng cửa tất cả cơ sở kinh doanh mờ ám.
Nên Giáp Nhị tiến vào thành phố Giang Tư rất suôn sẻ.
Chỉ trong vài ngày, phía Đông thành phố đã nằm dưới sự khống chế của anh ta.
Thành phố Giang Tư, ngay cả loại người xã hội đen như Kim Thâu cũng đều hoàn lương, có thể nói rằng chân của Âm Thuần dẫm tới đâu, ở đó chính là địa bàn của anh ta.
Giáp Nhị ở thành phố Hải Hàng sống còn không bằng con chó mà vừa đến thành phố Giang Tư đã biến thành đại vương.
Ở đây, tên của anh ta là có oai nhất.
Trước mắt, điều khiến Giáp Nhị cảm thấy sầu não nhất chính là thành phố Giang Tư quá sạch sẽ.
Tiền không đủ tiêu, mỹ mữ cũng không đủ dùng.
"Bùm....."
Giáp Nhị đang uống vui vẻ, một tiếng nổ vang lên khiến cửa lớn bị phá tan, một bóng người cùng tiếng kêu thảm bay qua trước mắt.
Sắc mặt Giáp Nhị chợt biến, hoảng loạn tránh đi, chai rượu ở trên tay rơi xuống, vỡ tan dưới đất.
Nhìn ra ngoài cửa, tháy có mấy bóng người đang tiến vào.
Mặt Giáp Nhị trầm xuống, vô cùng khó coi: "Các người là ai?"
Không ai trả lời, vẫn tiếp tục tiến lại gần.

Chói mắt nhất trong đám người là Kim Thâu cầm đầu.
Giáp Nhị rống lên: "Người đâu, lập tức gọi tất cả mọi người về đây!"
"Bùm...."
"A......."
"Mẹ ơi.........."
Người tới không ít, nhưng đều là bay vào.
Tần Hiên vung tay ném hai người ném vào trong, đầu bị đập xuống mặt đất, sau đó không còn động tĩnh gì.
Cũng không biết là chết rồi hay là ngất đi nữa.
Giáp Nhị sợ đến toát mồ hôi lạnh, bên ngoài có chừng trên trăm người, sao mà không hề có tiếng động nào cả.
Thấy Tần Hiên mãi không tiến vào, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười châm biếm.

Nội tâm Giáp Nhị đã dấy lên cảm giác khiếp sợ.

"Mày là......!Tần Hiên?"
"Họ Tần kia, có biết là mày đang làm cái gì không?"
"Ông đây chính là người Diệp gia ở thành phố Hải Hà, tao làm việc cho Diệp gia."
Thấy tình hình không ổn, Giáp Nhị lập tức khai ra chỗ dựa của mình.
Tần Hiên nghiêng đầu như suy nghĩ, nhìn về phía Kim Thâu: "Diệp gia ở thành phố Hải Hà, có phải chúng ta gặp rắc rối rồi không?"
Kim Thâu rất nghiêm túc gật đầu: "Võ giả, chúng ta chắc chắn là đã đắc tội người mà không thể đắc tội được.

Hay là.....!mời Giáp Nhị ăn bữa cơm đi?"
"Vậy ăn cái gì được đây?" Tần Hiên vuốt vuốt cằm, nhíu mày suy nghĩ.
"Món gì đó lạ lạ thì sao?" Kim Thâu nhếch miệng cười, nhìn Giáp Nhị với ánh mắt không hề có thiện ý.
Thật không biết Giáp Nhị có ăn nổi yến tiệc đẳng cấp như vậy hay không.
Giáp Nhị vốn sợ đến hai chân nhũn ra, đột nhiên nghe vậy, còn tưởng Tần Hiên thật sự bị cái tên Diệp gia dọa sợ rồi.
Thế là anh ta nhếch mày gầm lên: "Họ Tần kia, mày lập tức cút đi cho tao, người không biết không trách tội, chuyện này tao sẽ không báo với cậu chủ Diệp gia."
Vẻ mặt Tần Hiên cứng lại, chậm rãi bước về phía trước, cầm lấy chai rượu ngoại trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm, chậc chậc lưỡi: "Đúng làm cho tao phải thất vọng, rượu này con mẹ nó là rượu giả."
"Haizzz, Giáp Nhị, trước khi mày đến thành phố Giang Tư có biết quy tắc của thành phố này là gì không?"
Giáp Nhị thấy tình hình không ổn, Tần Hiên căn bản không coi gã ra gì, làm gì có chút sợ hãi nào.
"Quy tắc gì?"
"Kim Thâu, mau nói cho Giáp Nhị biết nghiệp vụ của công ty bảo vệ ở thành phố Giang Tư mà chúng ta phụ trách."
Công ty bảo vệ ở thành phố Giang Tư?
Giáp Nhị gãi gãi đầu.
Ông đây là xã hội đen, là thế lực ngầm, kiếm cũng là tiền của mấy sơ sở kinh doanh trá hình.

Liên quan quái gì đến công ty bảo vệ của mày?
Kim Thâu qua loa đại khái chỉnh lại quần áo, giọng trong veo: "Giáp Nhị, ở thành phố Giang Tư, kinh doanh thể loại trá hình là phải cáo cáo."
"Anh không hiểu quy tắc cũng không cần lo, ông chủ của chúng tôi nói rồi, người không biết không trách tội, bù tiền vào là được rồi."
"Ở thành phố Giang Tư, bán hàng giả cũng không được, là bị phạt tiền đó."
"Ở thành phố Giang Tư......"
Kim Thâu vừa nói vừa giơ ngón tay ra đến, mới tí đã hơn 10 điều rồi.
Mặt Giáp Nhị tái mét, nếu là đến tiền, 8 đời nhà anh ta cũng không kiếm nổi từng ấy tiền.
Anh ta đập bàn: "Họ Tần kia, mày muốn gây sự sao?"
Giáp Nhị vỗ vỗ ngực, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: "Phía sau tao chính là Diệp gia ở thành phố Hải Hà."

"Mày muốn khiêu chiến với quyền uy của Diệp gia sao?"
"Không...........!không dám!"
Tần Hiên lắc đầu: "Khiêu chiến? Chúng tôi đâu có khiêu chiến."
"Chỉ là........"
"Một mặt nghiền áp mà thôi."
"Thứ lỗi cho tao nói thẳng, ở trong mắt tao, chúng mày đều là rác rưởi."
Giang Hải nói rồi, lần này phải diệt trừ Giáp Nhị, giết gà dọa khỉ, nếu không thành phố Giang Tư sẽ còn xuất hiện thêm một Giáp Nhị khác nữa.
Sau đó, đám người Kim Thâu tựa như một đám linh cẩu nhìn thấy thịt, điên cuồng tấn công lũ thuộc hạ của Giáp Nhị.
Rất nhanh, tụ điểm massage trở nên yên lặng đến lạ thường.
Cả người Giáp Nhị đều tê liệt, hai đầu gối bủn rủn, ngã ngồi trên mặt đất.
Mặt Giáp Nhị xám như tro tàn tuyệt vọng, ở thành phố Hải Hà gã cũng có địa bàn của chính mình.
Một thời gian trước, vài vị lão đại nắm giữ thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư liên hợp lại đến thành phố Hải Hà đoạt mất địa bàn của gã.
Giáp Nhị không có chỗ dung thân, chỉ có thể đưa theo một đám đàn em đi ngược đến thành phố Giang Tư.
Ai mà biết được, nơi này không phải thiên đường mà là điện diêm vương.
Tần Hiên kéo một cái ghế ra ngồi xuống, chậm rãi rót một chén rượu.
"Giáp Nhị, uống một chén đi.

Đường đến hoàng tuyền sẽ dễ đi hơn một chút."
Giáp Nhị toàn thân chấn động: "Mày....!mày muốn giết tao?"
Môi mấp máy, hai mắt Giáp Nhị trợn trắng.
"Họ Tần kia, làm việc không cần tuyệt tình như vậy, tao làm việc cho Diệp gia ở thành phố Hải Hà đó.

Chúng mày...."
"Bốp......"
Tần Hiên nhíu mày, vung tay tát cho gã một bạt tai.
Giáp Nhị bị đánh ngã nhào ra đất, ly rượu kia cũng đổ đầy ra đất.
"Mày tưởng mày là ai? Chỉ là một con chó mà thôi."
"Diệp gia ở thành phố Hải Hà sẽ quan tâm một con chó đã chết?"
"Con mẹ nó, Diệp gia nếu như thật sự quan tâm mày sẽ bảo mày đến thành phố Giang Tư sao? Cho dù Diệp gia có để ý đi nữa, ông đây cũng chẳng quan tâm."

"Trước khi đến thành phố Giang Tư chưa nghe qua truyền thuyết về thiên sứ tội lỗi sao?"
Con ngươi Giáp Nhị co rút mãnh liệt, nhìn về phía Tần Hiên: "Mày.....!mày là........"
Giáp Nhị muốn xông lên giết Tần Hiên.
Đây là sự ngoan cố cuối cùng của những kẻ liều lĩnh.
Anh ta không ngờ tới, Tần Thiên Vũ lại chính là thiên sứ tội lỗi.
Dao găm ở ngay đằng sau lưng.

Nhưng gã không thể cũng không dám, rất rõ ràng rằng chỉ cần gã động thủ, hôm nay tuyệt đối không thể rời khỏi đây.
Nắm chặt nắm đấm, Giáp Nhị cắn chặt răng, người cần mặt mũi cây cần có vỏ, nên gã cố gắng nhẫn nhịn ở trong lòng.
Vẻ mặt Giáp Nhị làm cho Tần Hiên không quá hài lòng, thầm ảo não, lần này giả uy hiếp không quá thành công, Giáp Nhị dường như cũng không biết sự khủng bố của thiên sứ tội lỗi.
Vô vị tẻ nhạt, Tần Hiên khoát tay: "Kim Thâu, xử lý sạch sẽ một chút."
Giáp Nhị sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, run rẩy phát ra lời đe dọa cuối cùng: "Mày dám động vào tao, Diệp gia nhất định không tha cho mày."
Âm thanh cuồng loạn, những lời nói dữ tợn này không một ai để ý, chẳng qua chỉ là một tiếng đánh rắm mà thôi.
Tần Hiên cười lạnh nhạt, đứng dậy rời đi, ánh mắt nhìn Giáp Nhị, cực kỳ xem thường, giống như nhìn một con rệp sắp chết vậy.
Ánh mắt Giáp Nhị từ tuyệt vọng chuyển sang dữ tợn, chậm rãi rút con dao găm bên hông ra, hung hăng nhào về phía Tần Hiên.
"A........."
Giáp Nhị hét thảm một tiếng, ngã rầm xuống đất, hai mắt tuyệt vọng trừng lớn.
Tần Hiên đầu cũng không ngoảnh lại, người ra tay chính là Kim Thâu.
Lau chùi con dao trong tay, Kim Thâu ném ánh mắt khinh thường về Giáp Nhị rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Rất nhanh.
Môi trường ở thành phố Giang Tư lại một lần nữa trở nên sạch sẽ.
Nhưng lần này hơi khác, muốn dọn dẹp thành phố Giang Tư đến mức sạch sẽ tuyệt đối là không có khả năng, nếu như vậy, chắc chắn sẽ có người nhắm đến thành phố Giang Tư.
Rồi sẽ có một số người không chịu theo quy tắc, bất luận là ai, làm theo quy tắc cũng không dễ diệt đi ham muốn của họ.
Phía Đông, con đường toàn quán ăn đêm trước đây, hiện giờ quy hoạch lại một lần nữa.
Từ nay về sau, ở thành phố Giang Tư tất cả các cơ sở kinh doanh trá hình chỉ có thể tiến hành ở một khu vực này.
Hàng hóa muốn được giao dịch phải trải qua sự quản chế của công ty bảo vệ ở thành phố Giang Tư.
Những cô gái trang điểm xinh đẹp công khai mời chào khách.
Không quản trắng đen, phải có quy tắc mới là đúng đắn.
Chẳng ai có thể ngờ được, Tần Hiên từng miễng cưỡng được xem là có chút số má ở thành phố Giang Tư, hôm nay lại trở thành vua của thể lực ngầm ở thành phố Giang Tư.
Có toàn quyền khống chế đối với cơ sở kinh doanh trá hình ở thành phố Giang Tư.
Nhưng rất nhiều người lại xem nhẹ một người.
Giang Hải chính là người đứng sau lưng thao túng tất cả ở thành phố Giang Tư.
Một chiếc xe tải vận chuyển gia súc đang chạy nhanh trên đường đi đến thành phố Hải Hà.
Trời tờ mờ sáng, đã có thể nhìn thấy ánh đèn từ thành phố Hải Hà.
Xe tải dừng ở ven đường, ném mấy tên đàn em của Giáp Nhị xuống.

Mấy tên đàn em cả người dính đầy phân nằm dặt dẹo ở ven đường, gãy tay gãy chân, nhục nhã kêu la cứu mạng.
Tần Hiên muốn thông qua đám đàn em này, cho người ở thành phố Hải Hà biết, thành phố Giang Tư chính là cấm địa, ai dám tới gây rối, lập tức sẽ bị biến thành một câu chuyện cũ, một câu chuyện bi thương.
Trời còn chưa sáng, một xấp tài liệu đã được đưa đến trước mặt Hoành Độ Dương.
Tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua đều được ghi chép lại.
Mới không bao lâu, một thành phố Giang Tư hỗn loạn lại trở nên quy tắc trật tự.
Dù là Quan gia hay là Lan gia, làm bất cứ chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí, Giang Hải thả cái rắm cũng phải nghiêm túc nghiên cứu xem lúc trước anh ta ăn cái gì, để tránh rước họa vào thân.
Cơ sở kinh doanh trá hình và thế lực ngầm hoàn toàn bị diệt trừ.
Hoành Độ Dương hiện đang xem xét đầu tư vào việc bảo vệ cả thành phố Giang Tư.
Thật sự cần nhiều lực lượng bảo vệ như vậy sao? Thành phố Giang Tư hiện nay, văn minh đến nỗi không ai dám tùy ý văng tục.
Tất cả điều này đều từng là kỳ vọng của Hoành Độ Dương.
"Chủ tịch, Giang Hải này đã muốn vượt mặt ngài rồi."
"Ngài xem có cần....."
Trước kia sự yếu kém của Hoành Độ Dương đã làm cho các thế gia bị cuốn theo, bị thế lực ngầm xem thường.
Hiện giờ, thế lực của Giang Hải đã đạt tới mức đối kháng với quyền uy hoàng tộc của Hoành Độ Dương rồi, nếu còn không ngăn chặn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hoành Độ Dương cười lạnh nhạt, chậm rãi lắc đầu.
Giang Hải thân là Đế vương, nếu muốn một thành phố Giang Tư nhỏ nhoi này, tự mình làm vua cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Nếu anh muốn được cắt đất phong vương, hoàng tộc thật sự cũng phải chiều theo ý anh mà không có cách nào khác.
Nhưng anh là Đế vương, các đời Đế vương đều có sứ mệnh canh giữ phương Đông, thậm chí sẽ không can thiệp vào sự thay đổi của hoàng gia.
Cho nên, Giang Viên sẽ không uy hiếp đến Hoành Độ Dương.
Huống chi, Hoành Độ Dương còn không có bản lĩnh để gây sự với anh.
Làm vậy sẽ chỉ rước họa vào thân, tự đào mộ chôn mình.
"Chủ tịch, tập đoàn Uyển Như gần đây rất hay làm từ thiện."
"Tu sửa đường, chỉnh đốn vào sửa chữa hệ thống đường ống cống cho thành phố."
"Còn có rất nhiều hành động từ thiện với người dân....!như cô nhi viện.....!viện dưỡng lão....."
“Hiện giờ, lại tạo dựng một cái cơ sở kinh doanh trá hình ở thành Đông, lỡ như........"
"Danh tiếng của tập đoàn Uyển Như cao hơn Chủ tịch."
Thư ký rất muốn nói rằng tuyệt đối không thể để Giang Hải kiêu ngạo làm càn được.

Nhưng anh ta không hề biết rằng, thân phận thực sự của Giang Hải khủng bố đến mức nào.
"Đây là chuyện tốt, thân làm Chủ tịch thành phố, không phải làm gì mà được yên ổn, chẳng lẽ không nên vui mừng sao?"
Hoành Độ Dương cười nhẹ.
Một đêm này, rất nhiều người ngủ không ngon.
Trong đó có Cố Uyển Như.
Nằm trên giường, Cố Uyển Như ngây ngốc nhìn Giang Hải đang ngủ trên mặt đất ở một góc phòng..