Chàng Rể Ma Giới

Chương 8: chuyện nàng Bạch Tuyết báo thù



Nghe thấy Alice có độc tâm thuật, Trần Duệ khó mà ức chế sợ hãi trong lòng: nói như vậy, nàng cái gì đều biết sao? Kể cả siêu cấp hệ thống, xuyên việt?
"Yên tâm đi" Alice đầy đắc ý nhìn biểu tình kinh sợ của hắn: "Độc tâm thuật của ta hiện tại uy lực còn quá nhỏ, chỉ có thể nhìn ra ngươi có nói dối hay không mà thôi, chưa thể chính thức đọc được tâm sự của ngươi, như chuyện ngươi thầm mến Cơ Á vậy, ta không đọc được".
Nghe thấy không đọc được tâm sự cụ thể, Trần Duệ lập tức thở phào một hơi, hắn bắt đầu hoài nghi về tính chân thực của độc tâm thuật. Còn về câu sau, cái gì mà thầm mến Cơ Á, hắn căn bản không lý tới, Cơ Á xác thực là một yêu nữ mê chết người, nhưng tạm bỏ qua chuyện người ta khinh thường hắn thì vì mạng nhỏ, cũng ngàn vạn không thể đến gần, cảnh giới dâm đ*o tối cao là thịt khô đành nhường cho người khác làm thì hơn!
"Tốt rồi, độc tâm thuật rất phí tinh thần lực, bản công chúa dùng một lần cần nghỉ ngơi mấy ngày, vì vậy mấy ngày qua mới tha cho ngươi" Alice khẽ vặn vẹo eo thon, "Ta rất mệt a, mau kể chuyện xưa đi!".
Nhàn rỗi nhất là ngươi, lại còn mặt dày kêu mệt? Trần Duệ tâm lý thầm xem thường Alice, nhưng bất kể như nào, độc tâm thuật thà tin là có còn hơn. Tiểu la lỵ này là một tiểu ma nữ, trước tiên xoa dịu tâm tình nàng đã.
Thế là, Trần Duệ kể lại truyện ma vương cùng công chúa cho tiểu la lỵ nghe, chuyện này có chút nhàm chán, nhưng lại thần kỳ phù hợp khẩu vị tiểu la lỵ, hai tròng mắt nàng mở to hết cỡ. Sau khi nghe đến đoạn ma vương tự sát, gương mặt lộ ra vô cùng bất mãn, ngay lập tức mãnh liệt yêu câu chuyển nhân vật chính thành nhân loại cùng thiện lương ma nữ.
Trần Duệ khẽ gãi đầu, hắn hiện tại là học đồ của A Nhĩ Đạt Tư, bằng với gửi thân ma giới, nhìn từ mặt nào đó, thì hẳn là phản đồ nhân loại đi. Lần trọng sinh này quả thật quá bi thảm, nếu như hắn hiện tại ở thế giới mặt đất, hắn đã sớm cá chép hóa rồng rồi, chí ít cũng có thể an tâm làm Arthur quý tộc!
Nhưng mà nơi này là ma giới, chỉ có thể bảo vệ mạng nhỏ trước, sau này có lẽ còn cơ hội trốn về thế giới nhân loại. Đến lúc đó còn có thể thâm trầm nói với tiểu la lỵ một câu: xin lỗi, ta là gián điệp!
Ngay lúc này, Cơ Á mang theo một giỏ đầy trái cây trở về, Bích Long quả tương đối giống quả đào phơi khô, nhưng là phần đầu lớn hơn, hương vị có chút giống hạt dẻ cười, lẫn chút vị quả trường thọ, thảo nào tiểu la lỵ muốn tới Lam Ba hồ như thế.
Không lâu sau, Athena quay về, trong tay mang theo mấy con cá cùng hai con vật giống sơn dương đã được rửa sạch sẽ. Cá là bắt trong suối gần đó, chứ nước Lam Ba hồ quá độc, không có sinh vật nào sống bên hồ.
"Kỳ quái thật, cách lần trước đến đây còn chưa đến hai tháng, làm sao tự dưng ít hơn nhiều dã thú" Athena lộ vẻ nghi hoặc nói: "Hôm nay chỉ bắt được chừng này thôi, cũng không biết có đủ ăn không nữa…".
Sáu con cá, thêm vào hai con "sơn dương" còn chưa đủ ăn? Trần Duệ có chút cả kinh trong lòng, tính ra được có bốn người, ba nam một nữ, chẳng lẽ các nàng đều là ác thú?
Athena cùng Cơ Á rất nhanh nhẹn cắt lát thực vật, rửa sạch, bắt đầu xiên thịt, cảm giác ngồi cạnh lửa ấm này thật thoải mái. Trong khi thiêu nướng, Trần Duệ cuối cùng cũng trổ tài, hắn là dân otaku, lại thêm cha mẹ mất sớm, cho nên khả năng tự lo liệu cực mạnh, trong đại học còn có danh hiệu "tiểu thực thần".
Tiểu la lỵ mang theo đầy đủ gia vị, trải qua giới thiệu, Trần Duệ có thể hiểu sơ qua tác dụng, mà sau khi thí nghiệm, rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn thông thạo gia vị ở thế giới này. Sau khi thưởng thức món cá nướng do Trần Duệ làm, sau này toàn bộ nhiệm vụ nấu nướng đều rơi vào hắn. Liền cả Cơ Á cũng có chút ngạc nhiên nhìn hắn, tiểu la lỵ còn bốc phét không ngượng nói là chính mình nhìn chuẩn Trần Duệ, chỉ có Athena không nói lời nào, nhanh chóng tiêu diệt thực vật.
Trần Duệ thế mới biết Athena tại sao nói thức ăn có thể không đủ, từ bộ dáng ăn khoa trương của nàng, không khéo tất cả chỗ này cũng không đủ cho một mình nàng. Trong lúc Alice nói chuyện, Athena đã gió cuốn mây trôi xong một khay cá nướng, Alice chậm tay, chỉ có thể nhìn vào xiến thịt cá Trần Duệ đang nướng, đang muốn xông lên cướp, nhưng là nhìn thấy nhãn thần có chút cổ quái của hắn, cuối cùng đành nói: "Ngươi ăn trước đi, xiên sau nhớ đưa cho ta".
Khó có lúc tiểu ma nữ có lương tâm như vậy, Trần Duệ cười cười lắc lắc đầu đưa cho nàng, Alice ngọt ngào khẽ cười, tiếp tục gặm.
Không khí lúc này làm Trần Duệ chợt nhớ đến những buổi dã ngoại cùng bạn bè đại học khi trước, đáng tiếc, nhân sinh cũng như gọi điện thoại, không phải là người tắt máy trước, thì là ta tắt máy trước. Rốt cuộc nhân sinh kiếp trước của hắn đã đóng lại, bằng hữu cũng tốt, bóng hình nàng cũng tốt, tất cả đều không thấy được nữa rồi.
Alice vừa ăn vừa nhìn bộ dáng thất thần của hắn, tiện tay ném sang một quả Bích Long, ha ha cười nói: "Trần Duệ, không ngờ ngươi có thể nướng cá ngon như vậy, sau này ta có thể suy xét cho ngươi làm sủng nam của bản công chúa".
Trần Duệ vừa mới gặm được miếng đầu tiên, nghe xong suýt nữa chết nghẹn: tiểu la lỵ nàng có hiểu được ý nghĩa chân chính của hai từ "sủng nam" không thế?
Tinh lực của Athena tập trung hoàn toàn vào món ngon trước mặt, hoàn toàn thờ ơ với động tĩnh xung quanh, chỉ có Cơ Á cảnh cáo nhìn Trần Duệ, không lên tiếng, xem ra chuyện tiểu la lỵ ăn nói kinh nhân đối với những người xung quanh cũng là nghe nhiều thành quen. Sau khi ăn, dưới uy bức lợi dụ, Trần Duệ bị bức chuyển từ trù sư thành người kể chuyện.
Trần Duệ bắt đầu chọn chuyện nổi tiếng ở tiền thế "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn", nhưng mà vị vương hậu trong chuyện xưa này bị Alice khinh thường là quá yếu kém, nhất là quả táo độc, ăn xong còn có thể phun ra, nếu đổi là nàng là vương hậu, thì công chúa Bạch Tuyết căn bản còn không trốn ra được hoàng cung. Không chỉ như vậy, liền cả vương tử nước láng giềng cũng đầu độc chết, cướp luôn quốc gia bên cạnh, thống nhất hai nước, lưu danh thiên cổ.
Athena không hài lòng nhất là nàng Bạch Tuyết, nữ kiếm sĩ chính là mong muốn dù là vương hậu có ma pháp, nàng Bạch Tuyết vẫn có thể lựa chọn luyện kiếm mà! Cho dù không thắng được chạy trốn đến rừng rậm, thì cũng có thể nô dịch bảy ải nhân tộc, ngay khi vương hậu muốn thâu tóm vương quốc láng giềng thì xuất hiện làm một phen công chúa cứu hoàng tử, sau một hồi khổ chiến giết chết vương hậu, rồi hoàng tử và công chúa cùng nhau ẩn cư nơi núi rừng, soạn ra một bộ sách đầy nhiệt huyết của kiếm cùng ma pháp.
Cơ Á cũng phát biểu quan điểm của mình, nếu là ma kính nói nàng Bạch Tuyết là người đẹp nhất, như vậy nàng vì cái gì không mê hoặc hoàng tử, cùng lúc đối phó vương hậu, ít nhất cũng làm được hai nước khiêu chiến, đóng vai hồng nhan họa quốc.
Trần Duệ đầu đầy mồ hôi làm ra ba tổng kết: đầu tiên là nữ hoàng bản, nhân vật đại biểu là Võ Tắc Thiên, một là hiệp nữ bản, có thể chứng kiến rất nhiều trong các tiểu thuyết kiếm hiệp hiện đại, sau cùng là yêu nữ bản, nhân vật đại biểu là Đắc Kỷ, Bao Tự.
Sau đại tông sư Ngô Thừa Ân, lần này đến Andersen rơi lệ đầy mặt. Ngay lúc Trần Duệ xấu hổ nhất, cả ba nàng đều bắt hắn chỉnh sửa lại.
Chuyện như vậy cũng phải sửa? Sửa sao được? Trần Duệ dưới áp lực, đành phải cho ra một câu chuyện đầy tính rắm chó: trong lúc nguy cấp, nàng Bạch Tuyết biết rõ quả táo có độc, vì mê hoặc vương hậu liền giả vờ ăn. Sau đó nàng giả ngây giả dại, ngấm ngầm xây dựng thực lực, lấy sắc đẹp mê hoặc vương tử nước láng giềng, cuối cùng liên hợp lực lượng của vương tử cùng rừng rậm, tiêu diệt vương hậu.
Mặc dù đã trải qua chỉnh sửa, nhưng vẫn như cũ bị chê trách rất nhiều, rất nhiều chỗ bị chỉ ra là yếu kém, nhưng còn miễn cưỡng được thông qua. Trần Duệ thầm lau mồ hôi trên đầu, ngấm ngầm thề, như có thể trở về địa cầu, nhất định sẽ cổ vũ những vị tác giả thật nhiều, giờ mới biết, làm tác giả cũng không dễ a.
Ba nữ còn chưa hết ý cùng nhau đàm luận, nhất là Alice cùng Athena, bất chợt còn đùa giỡn. Trần Duệ không dám nói chen, an toàn là tốt nhất, tránh xa ba nàng ra vẫn tốt hơn, hắn tiếp tục vùi đầu vào công việc nấu ăn. Làm người yêu thích đọc truyện, chuyện cố tích hắn nhớ không có một nghìn cũng có tám trăm, nhưng là trải qua ba ma nữ giày vò, như quả chuyện cổ tích nào cũng bị chỉnh sửa như truyện Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, thì chỉ việc nghĩ cũng đủ mệt chết.
Đợi đến khi nướng xong, ba nữ nhân tựa như ăn no, cũng không tụ lại ăn cùng, chỉ là nằm cùng một chỗ, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng liền không chút động tĩnh, kể cả Alice sôi nổi nhất cũng gục xuống ngủ,
Mỹ nữ nằm ngủ, sói, không… là nam nhân, vẫn còn tỉnh táo, có nên làm gì không đây?
Trần Duệ kiên quyết lắc lắc đầu, đây khẳng định là ý tưởng của nàng tiểu công chúa gian xảo, biết vóc người chính mình không đủ hấp dẫn, nên kéo cả Athena cùng Cơ Á vào, hẳn muốn cho chính mình khinh cử vọng động, cho dù là chạy trốn, cũng sẽ trúng kế, biện pháp tốt nhất cho tình cảnh hiện tại là tiếp tục chờ đợi, chờ khi tiểu la lỵ mất đi kiên nhẫn, lúc đấy nhất định có thể thấy được sơ hở.
Mà kỹ nghệ của tiểu la lỵ thật sự không dám khen, nín thở quá lâu, thật sư là bệnh chung của phái học viện. Athena cũng không được, tạo hình quá khác loại, lại còn ôm thật chặt thanh kiếm nữa chứ, Alan đáng thương, nhân không bằng tiện a, không, là ma không bằng kiếm. Thành công nhất thuộc về thị nữ mị ma, tư thế kia thật quá vểnh, quá chọc người mà!
Trần Duệ dùng ánh mắt săm soi chuyên nghiệp bắt đầu bình luận, dần dần hắn cảm giác được có chút không đúng, thả xuống thịt nướng trong tay, bốn con tam giác tê đã bị thuần phục cũng cảm nhận được bất an, hơi thở bắt đầu nặng nề. Nguồn: http://truyenfull.vn
Não hải của hắn bỗng vang lên tiếng nhắc nhở của siêu cấp hệ thống, bắt đầu tiến độ tăng lên còn chậm chập, nhưng sau đó càng lúc càng nhanh, 20%, 30%... Không ngờ còn lên đến tận 80%!
Dù là độc dược trong thực nghiệm thất của A Nhĩ Đạt Tư cũng không lên đến được 20%, vì sao nơi này lại có độc lực khủng bố như vậy, làm cho hệ thống tăng nhanh tốc độ khởi động?
Vốn là tiến độ khởi động siêu cấp hệ thống tăng nhanh hắn hẳn nên cao hứng mới đúng, nhưng là khi ánh mắt hắn lướt qua mặt nước Lam Ba hồ phẳng lặng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mồ hôi lạnh lập tức túa ra như mưa.
Gió nhẹ khẽ thổi qua, bên người Trần Duệ đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc ngắn, chính đang bắt đầu gặm thịt nướng.
Nam tử này tóc đen, làn da vàng thô ráp, thân hình tráng kiện, khoác lên một trường bào sẫm màu, trên người tựa hồ quấn quanh những phù hiệu kỳ dị phát ra quang mang nhàn nhạt.
"Ngươi đã đến".
Câu hỏi này đủ để nam tử sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ngươi biết ta sao?".
Trần Duệ nhìn về hướng Lam Ba hồ, khẽ quẹt môi dò hỏi: "Độc long?".
"Ngươi nên gọi là độc long vĩ đại hoặc là độc long đại nhân" Nam tử khẽ nhếch miệng cười, để lộ hàm răng nhọn trắng sáng.