Nhưng mà...
Có vẻ Mộc Lan không thấy gì cả, hình như không có phát hiện Thẩm Lãng?
Hai con mắt đối diện, dường như cách nhau một khoảng không.
Sau khi nàng liếc nhanh khoảng không đen như mực lại dời tầm mắt đi.
Thẩm Lãng lại ẩn núp trên tường, may mà ta mặc áo đi đêm màu đen, mang mặt nạ cũng đen nốt.
Trốn trong khoảnh trời đêm này, chắc không dễ dàng bị phát hiện... đâu nhỉ?
Kế tiếp, Mộc Lan giống như hơi do dự.
Chừng bảy giây sau, nàng vẫn bước ra khỏi thùng nước tắm.
Trong nháy mắt, máu mũi Thẩm Lãng thực sự muốn chảy ra.
Toàn bộ linh hồn đều bị hút vào, đó là nương tử... của mình kìa.
Thế nhưng, cảnh đẹp lại nhanh chóng biến mất.
Bởi vì Mộc Lan bước vào phòng thay quần áo.
Thẩm Lãng vội vàng tuột xuống thang, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phòng.
Lột đồ đen đi đêm cái vèo, lấy xuống mặt nạ trên mặt.
Hít một hơi thật sâu, sau đó ra vẻ nhàn nhã đi ra ngoài.
Bên ngoài sân, hắn gặp nương tử.
Không biết vì cái gì, mặt nương tử hình như hơi đỏ.
Bất quá cũng bình thường, vừa nãy mới tắm bằng nước nóng mà.
Nhìn Lãng gia ta đây này, đọc sách trên tường rào nửa canh giờ mặt cũng chẳng đỏ nữa.
- Phu quân, nhanh đi tiếp chỉ đi. - Trên nét mặt Mộc Lan hiện ra có chút lo lắng.
...
Trong đại sảnh phủ Bá Tước.
Thẩm Lãng gặp được thái giám từ kinh đô tới.
Không biết thái giám đó là phẩm cấp gì, Thẩm Lãng cũng chả quan tâm.
Bởi vì thái độ tên thái giám rất đáng ghét, cằm hất lên trời, mặt mũi thần sắc lạnh lùng.
Bị thiến còn câng câng như vậy? Ngươi có đồ chơi kia sao?
Tên thái giám lạnh lùng liếc qua, gã truyền chỉ nhiều, có lần nào mà đối phương chưa nơm nớp lo sợ đâu.
Duy chỉ có thái độ tên tiểu bạch kiểm trước mắt này chẳng những cà lơ phất phơ, mà còn nhìn chằm chằm toàn thân ta, nhất là còn hướng chỗ gã không có mà ngó.
- Thẩm công tử, ngươi đang diễn trò gì đấy? Thánh chỉ quốc quân gặp đường xa trắc trở mới đến chậm, đã thế thái độ của ngươi đang xem thường tạp gia sao? - Thái giám lạnh lùng tra hỏi.
Thẩm Lãng vội vàng tiến lên, cho một túi tiền nhỏ, cất giọng lấy lòng:
- Công công bớt giận, chút tiền ấy ngài cầm đi dùng trà.
Tên thái giám nhận túi tiền, phát hiện nặng trịch, bên trong tối thiểu trên trăm lượng vàng đi.
Huyền vũ phủ Bá Tước ra tay rộng rãi kinh người vậy á?
Thật không ngờ ha, lại kiếm được khoản tiền to ngoài ý muốn.
Gã thái giám mừng rỡ, nhưng trong lòng lại cười khẩy, thật là con báo đất quê mùa chẳng hiểu thứ gì cả.
Ngươi cho rằng đút tiền liền không tát vào mặt ngươi sao? Ngây thơ, buồn cười!
Tiếp đó, thái độ gã thái giám hơi khá khẩm tí, liếc mắt ngó Thẩm Lãng rồi nói:
- Quốc quân có chỉ, quỳ xuống!
- Quốc quân chiếu viết, Thẩm Lãng có công tố giác Sa Căng mưu phản, ban tặng xuất thân giám sinh Thái Học!
Vậy là xong rồi hả? Ngắn cũn cỡn lại chẳng có sức gì thế, hơn nữa phía sau còn chẳng có khâm thử?
Thẩm Lãng biết, có một số thánh chỉ vua chúa Trung Quốc cổ đại đằng sau cũng không có hai chữ khâm thử.
Kỳ thực, điều này cũng đại biểu thái độ không mấy hữu nghị nào đó.
Nhưng mà sau khi nghe xong cái thánh chỉ đó, từ phía sau nhà, khuôn mặt Bá tước đại nhân chợt lạnh lẽo.
Sắc mặt Mộc Lan trong nháy mắt cũng trở nên lạnh giá.
Dựa vào cái gì chứ? Chồng của ta tài hoa hơn người như vậy, quốc quân dựa vào cái gì lại khinh rẻ chàng?
Chồng của ta viết sách đã vang dội khắp Thiên Nam hành tỉnh, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ vang dội toàn bộ Việt quốc.
Tất cả mọi người vỗ án tán dương, người lại làm nhục chàng như vậy?
- Tiếp chỉ đi. - Gã thái giám nói bằng giọng thờ ở.
Thẩm Lãng tiến lên tiếp nhận thánh chỉ quốc quân.
Rồi gã thái giám đi, nói trắng ra là không kịp chờ thôi, bởi vì gã muốn đi xem cho kỹ, rốt cuộc Thẩm Lãng biếu gã bao nhiêu tiền.
Bá tước Huyền Vũ đi ra, cầm xem chiếu thư của quốc quân, sắc mặt càng khó coi.
Giám sinh trường Thái Học, hơn nữa còn là lệ giám (*).
(*) Loại giám sinh trường Thái Học có gốc nhà giàu có quyền quý, chỉ có bỏ tiền ra mua danh vào học.
Cái này có ý đồ quái quỷ gì?
Chẳng khác nào chỉ vào mũi Thẩm Lãng nói, rác rưởi!
Học trò ưu tú nhất đương nhiên là thông qua thi cử đậu cử nhân, thi đậu chức tiến sĩ.
Nhưng có vài người không thi nổi tiến sĩ hoặc là cử nhân, lại muốn có công danh vậy phải làm sao đây?
Thì vào trường Thái Học đi học ha, lúc này vào trường Thái Học cũng khá lắm.
Bởi vì, ngay từ đầu trường Thái Học tuyển nhận cũng chỉ có con cháu nhà quý tộc quan lớn.
Sau này mấy thương nhân có tài sản cũng đều sôi nổi nhờ quan hệ xách con trai mình đưa vào trường Thái Học lấy tiếng.
Lần này những học trò quý tộc trường Thái Học kia đâu chịu.
Tụi bây những tên dân đen là cái thá gì hả? Có mấy đứa tí tiền còm lại vẫn muốn cùng bố mày học chung một trường?
Vậy mà triều đình lại không muốn mất đi cái mớ tiền tài đó, thế là lại mở một Quốc Tử Giám khác, tất cả con cháu quý tộc cùng quan lớn tiến vào chỗ đó đi học.
Vì thế trường Thái Học liền trở thành chỗ cho con em gia tộc kẻ có tiền lấy văn bằng, bên trong đã hoàn toàn xấu xa bẩn thỉu.
Cho nên nói một cách không kiêng dè chút nào, đám học trò trong trường Thái Học tám phần là dốt nát cặn bã.
Hiện tại ngay cả trên đường, khi muốn mắng chửi người ta đều có một câu như vậy, nhà ngươi là trường Thái Học, cả nhà các ngươi đều học trường Thái Học.
Mà lúc này, Thẩm Lãng liền trở thành một thành viên trong đó.
Mấu chốt đây là một chuyện bé nhỏ đến chả đáng kể, quốc quân lại phái người chuyên môn tới truyền chỉ.
Cái tín hiệu này, vô cùng không hay rồi.
Quốc quân cơ hồ là tát một bạt tai thật mạnh vào mặt phủ Bá tước Huyền Vũ.
Chủ yếu lần này Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ là thật sự có công lao đấy, không chỉ cứu vãn tính mạng công chúa Ninh La, lại sớm vạch trần âm mưu của vua Căng.
Mặc dù hơi bẽ mặt, nhưng cuối cùng là có công đó.
Nào ai có ngờ, vị quốc quân lại trực tiếp vỗ xuống một chưởng.
Mà ngươi còn phải tạ ơn, dù sao đây là quốc ban cho nhé.
- Vị quốc quân này của chúng ta, thật khắc nghiệt quá đi. - Thẩm Lãng cười khuyên: - Nhạc phụ đại nhân, vứt bỏ ảo tưởng đi, chuẩn bị chiến đấu thôi.
Biểu cảm Bá tước Huyền Vũ nghiêm trọng, ông gật đầu.
Thẩm Lãng cười chê:
- Chúng ta đại khái còn thời gian khoảng năm sáu ngày yên bình.
- Ra sức hưởng thụ năm sáu ngày yên bình cùng nhàn nhã đi thôi, kế tiếp chúng ta sẽ phải chiến đấu.
- Ta đây đang muốn đi hại người, lại muốn đi giết người, lại muốn đi tát vô mặt rồi.
- Ta đây hiền lành như vầy, thiệt chả thích trả thù cùng hại người tí ti nào, ta thích nhất cùng người sống chung hòa bình. Đều do thế đạo này cố ép ta làm chuyện xấu.
Nhạc phụ đi rồi, nương tử cũng đi rồi.
Bọn họ đặc biệt có ăn ý, mỗi khi Thẩm Lãng bắt đầu ba hoa chích chòe, bọn họ liền im lặng rời đi.
Vẫn là nhạc mẫu đại nhân tốt nhất, luôn luôn đón ý nói hùa, đặc biệt hiểu được ý nghĩa của khoe khoang.
Thẩm Lãng trở lại phòng của mình, Mộc Lan cũng đi theo vào.
Thẩm Lãng ngẩn ngơ nhìn danh sách trên vách tường, bút lông trong tay rục rịch.
- Phu quân, chàng chớ làm bậy. - Mộc Lan nói dịu dàng.
Chả ai hiểu chồng bằng vợ, Mộc Lan biết Thẩm Lãng lúc này muốn viết luôn cả tên quốc quân lên vách tường.
Thẩm Lãng nói:
- Không, ta vẫn muốn viết tên của quốc quân lên trên đó.
Mộc Lan vội la lên:
- Phu quân, thực sự không thể, nếu bị người ta phát hiện sẽ gây họa đó.
Thẩm Lãng nói:
- Không, ta nhất định phải viết, ta từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có bị ai ăn hiếp như vậy. Bất kể là ai, nếu đắc tội với ta, tên của hắn liền nhất định sẽ xuất hiện ở trên cái vách tường này.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đằng đằng sát khí viết hai chữ ở trên vách tường.
Quách Tĩnh!
Trong một không gian khác, mặt của Quách đại hiệp lờ mờ tiếp nhận, vì sao vậy?
...
Thẩm Lãng nói.
Năm ngày kế tiếp là thời gian hiếm có yên bình cùng nhàn nhã.
Về sau, hắn lại muốn mở ra con đường điên cuồng vả mặt.
Cho nên, trong khoảng thời gian này đương nhiên phải thật tận hưởng mọi thứ thật happy (hạnh phúc).
Ngày thứ hai trong đêm, Thẩm Lãng lại bò lên tường rào đi học.
Vừa khéo, Mộc Lan lại đang trên tú lâu tắm rửa, cửa sổ vẫn mở.
Chỉ bất quá lần này nàng ngồi mãi trong thùng nước tắm chẳng hề đứng dậy.
Chỉ khi tắm rửa xong, cơ thể mềm mại mê người của nàng mới đứng lên, quay lưng về phía Thẩm Lãng bước ra thùng nước tắm.
Giờ khắc này.
Thẩm Lãng lại một lần nữa máu nóng sôi sùng sục.
Vóc dáng của nương tử thật là... quá nóng bỏng luôn..
Mặc quần áo bốc lửa.
Không mặc quần áo, giống như thay đổi một người khác vậy, như là ma nữ từ địa ngục, hút hồn của đàn ông.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Lãng cần phải rời giường ba lần.
...
Tối ngày thứ ba, Mộc Lan lại đang tắm rửa vào lúc mười một giờ đêm.
Thẩm Lãng bò dọc theo cái thang, lúc bò tường rào, hai chân đều có chút run rẩy.
Sau đó, hắn lại lần nữa được thưởng thức hình ảnh mê người nhất trên thế giới.
Khuya hôm đó, Thẩm Lãng rời giường hai lần.
Ngày thứ tư...
Mắt Thẩm Lãng đều thâm quầng như gấu trúc, cánh tay cùng thắt lưng cũng thi nhau đau nhức.
Trong lòng hắn gần như kêu rên, nương tử ngày hôm nay còn muốn tắm rửa nữa sao?
Thắt lưng phu quân ta đây có chút chịu hổng nổi rồi, dinh dưỡng theo không kịp.
Vậy mà, ngọn đèn dầu trên tú lâu cao nhất kia lại thắp sáng lên, làn hơi nước lượn lờ.
Ma quỷ trong lòng Thẩm Lãng lại rục rịch.
Vụ rình coi này là thực gây nghiện quá đi.
Thoáng vùng vẫy nửa giây, Thẩm Lãng lại đỡ thắt lưng lần nữa, dọc theo móng bò lên.
Hai chân đều mềm nhũn.
Nhưng mà chờ bò lên trên tường rào xong, xuyên thấu qua cửa sổ, lại thấy được Mộc Lan tuyệt mỹ vô song.
Cái kia cùng ban ngày Mộc Lan mặc quần áo hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Lãng như mê như say, hồn phi phách tán.
Đúng lúc này, một hình dáng xinh đẹp mơ mơ màng màng mở cửa đi ra.
Là tiểu Băng.
Tối hôm nay tiểu Băng cố ý ăn mặc khá mỏng lắc lư trước mắt Thẩm Lãng, kết quả nàng phát hiện cô gia lại chả dùng ánh mắt lưu manh ngó nàng.
Điều này làm cho nàng thật đau lòng, thế là trong lúc tức giận, uống hơi bị nhiều nước đường, ngủ thẳng đến nửa đêm bật dậy đi tiểu.
Ôi, thật không phải tại Thẩm Lãng không muốn ngắm nàng nha, thật sự là có lòng mà không có sức ấy mà.
Tiểu Băng mơ mơ màng màng đi tới sân, muốn đi nhà xí, nhưng còn muốn đi mấy chục mét nữa, tức khắc cảm thấy không có dũng khí.
Thế là do dự nửa giây, tiểu Băng liền ngồi chồm hổm trong sân dưới gốc cây lớn giải quyết ngay tại chỗ.
Bỗng nhiên tiểu Băng phát hiện trên tường rào có người rình coi.
- A! - Tức khắc nàng la lên một tiếng.
Nhưng rất nhanh, nàng nhận ra cái bóng dáng kia là Thẩm Lãng cô gia.
Mặc dù cô gia mang mặt nạ màu đen, mặc đồ đi đêm, nhưng dù có đốt thành tro nàng cũng nhận ra được.
Nguyên nhân vì thiên hạ nào còn có ai có bóng dáng đẹp trai như vậy chứ.
Ngay cả khi hèn hạ rình coi đều quyến rũ như vậy.
Thế là, tiểu Băng vừa mới kêu lên lập tức bưng kín miệng nhỏ nhắn.
Thế nhưng, tiếng nàng kinh hô mới một nửa, vẫn làm kinh động rất nhiều người.
Thẩm Lãng giật nảy mình, dưới chân không vững, trực tiếp đạp vỡ mấy miếng ngói, phát ra tiếng vang chói tai.
Mộc Lan cũng bị sợ hãi, nhanh chóng ngó ra bên ngoài, bản năng che ngực.
Ngay sau đó, trong sân rất nhiều ánh nến sáng lên, mười mấy tỳ nữ mở ra cửa sổ.
- Meo meo, meo meo... - Thẩm Lãng ở trên tường rào vội vàng nằm xuống núp, giả vài tiếng mèo kêu. Khỏi bàn có bao nhiêu vang vọng, hơn nữa còn là loại mèo đực chưa bị thiến.
Mười mấy tỳ nữ ngó lên tường rào một cái.
- Nhìn gì mà nhìn, một con mèo hoang làm ta giật cả mình thôi. - Tiểu Băng phát uy.
Tức khắc, mười mấy tỳ nữ đều đóng cửa sổ, thổi tắt ánh nến.
Giống như chả có chuyện gì xảy ra vậy, chúng ta không thấy gì hết.
Tiểu Băng liếc xéo Thẩm Lãng một cái, nhỏ giọng trách cứ:
- Cô gia, người thật là đáng ghét quá đi, nửa đêm đi nhìn lén người ta, người ta sau này không thèm để ý tới ngài nữa.
Sau đó, nàng bụm mặt chạy trốn.
Thẩm Lãng rất muốn nhắc nhở nàng, tiểu Băng à, váy của ngươi còn chưa có kéo lên kìa.
...
Tối ngày thứ năm.
Thẩm Lãng ôm hông kêu rên trên giường, thật đau quá má ơi.
Nương tử van cầu nàng đừng thích sạch sẽ như vậy nữa, tối nay đừng tắm gội giùm ta.
Nếu nàng còn tắm nữa, làm ơn đóng cửa sổ lại được không hả?
Phu quân ta đây thực sự chịu hết nổi rồi.
Mỹ nam tử như ta vậy thường đều khá yếu ớt, thể lực cùng tinh lực đều có hạn đó.
Tiếp tục như vầy hoài, thực sự muốn triệt để bị móc sạch sành sanh, hôm qua ta cũng đã đi thăm An đại phu lấy cả bổ thận hoàn.
Ta xin thề, tối hôm nay đi ngủ sớm nhé.
Dù cho nương tử có tắm, dẫu cửa sổ có mở ra, ta cũng ta cự tuyệt không thèm học trên tường rào nữa.
Thẩm Lãng ta đây nếu còn leo tường, vậy ta chính là cháu trai của Kim Mộc Lan.
Vì từ bỏ cơn nghiện ấy, Thẩm Lãng sớm lên giường ngủ.
Vậy mà hắn lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được, thật giống như có một nhiệm vụ quan trọng chưa hoàn thành vậy.
Vừa đúng mười một giờ đêm.
Tầng cao nhất của tú lâu nương tử, ngọn đèn dầu lại sáng lên, cách thật xa Thẩm Lãng hầu như cũng nghe được tiếng nước.
Nương tử lại muốn tắm?
Ma quỷ trong lòng sống lại bắt đầu rục rịch rồi.
Quả thực so với cai nghiện thuốc còn khó hơn gấp bội.
Thẩm Lãng không nhịn được bèn rời giường.
Ta chắc chắn không đi dòm ngó như ăn trộm, ta chỉ là đi ra ngoài tản bộ chút.
Trong phòng quá oi bức, ta muốn đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
Sau đó, Thẩm Lãng thay đồ đi đêm, đeo mặt nạ màu đen.
Còn vụ sao đi ra ngoài hít thở không khí trong lành còn muốn mang mặt nạ? Chuyện đó chả quan trọng.
Trang bị xong xuôi, Thẩm Lãng bước ra cửa phòng.
Ta chỉ không cẩn thận bước tới dưới tường rào, rồi không cẩn thận bò lên tường thôi.
Nhưng mà...
Khi Thẩm Lãng bò trườn trên tường, lại phát hiện chả thấy gì sất.
Bởi vì, lúc nương tử tắm, cửa sổ tú lâu tầng hai lại đóng.
Lại đóng!
Đóng á.
Đóng!
Thẩm Lãng tức khắc liền nổi giận.
Kim Mộc Lan, nàng có ý gì hả?
Sao lại đóng cửa sổ?
Vào đêm hôm đó, Thẩm Lãng không ngủ nổi, trong lồng ngực táo lửa không hề tiêu tan.
Kim Mộc Lan, sao nàng lại như thế được?
Thật là quá đáng lắm rồi!
...
Lúc đang ăn sáng ngày thứ hai.
Khuôn mặt Thẩm Lãng âm trầm, giống như người nào thiếu hắn một vạn lượng vàng ấy.
Lúc ăn đến cái gì, quẳng chiếc đũa đập chén.
Tiểu Băng thấy bộ dáng cô gia như thế bèn hơi nghi ngờ.
- Hừ!
Ăn được nửa chén, Thẩm Lãng liền nặng nề đặt chiếc đũa lên bàn, nổi giận bảo:
- Không ăn nữa.
Mộc Lan phất phất tay, khiến tiểu Băng đi ra ngoài, sau đó dịu dàng hỏi:
- Phu quân, chàng làm sao vậy?
Thẩm Lãng nhìn Mộc Lan, rung giọng nói:
- Nàng có phải kỳ thị ta bởi vì ta xuất thân đê hèn không?
Mộc Lan kinh ngạc, lắc đầu nói:
- Làm gì có, không có đâu.
Thẩm Lãng cất giọng bi thương nói:
- Vậy không phải nàng bởi vì ta tham mộ hư vinh tới nhà nàng ăn bám mà kỳ thị ta?
Mộc Lan sốt ruột, giọng nàng hơi run:
- Làm sao như vậy được? Phu quân chàng đừng nghĩ lung tung.
Thẩm Lãng cất giọng chua chát:
- Vậy nàng kỳ thị ta là vì ta tay trói gà không chặt, không biết võ công, không có công danh, cũng chẳng có tiền đồ gì sao?
Vành mắt Mộc Lan đỏ lên, nước mắt lưng tròng, móc tim móc phổi vội vàng nói:
- Phu quân, tại sao chàng lại có ý nghĩ như vậy? Thiếp đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ như vậy quá đâu.
- Phu quân, thiếp… thiếp thực sự rất thích chàng, chàng, chàng đừng như vậy. Là chỗ nào thiếp làm chưa tốt, khiến chàng hiểu lầm sao?
Thẩm Lãng bi phẫn nói:
- Nếu nàng không hề kỳ thị ta, vậy lúc nàng tắm vì sao muốn đóng cửa sổ hả?
- Lẽ nào nàng cảm thấy ta sẽ đi rình coi ư? Lẽ nào nàng cảm thấy nhân phẩm của ta, con người ta bỉ ổi sao?
- Kim Mộc Lan, giữa vợ chồng chúng ta có thể còn có chút tin tưởng nhau hay không đây?