Thừa dịp bóng đêm.
Từ Thiên Thiên vẫn hướng về phía phủ Bá Tước Huyền Vũ lao điên cuồng.
Trong trận hỏa hoạn kia, nàng làm sao sống được?
Trong tú lâu của nàng vốn chẳng có mật đạo, cũng không có ai cứu nàng.
Chỉ có điều, bên dưới tú lâu của nàng có một mật thất dưới đất, trong viện của phụ thân nàng cũng có.
Trong những thứ mật thất này không phải giữ tiền, mà cất giữ các loại tư liệu bí mật, còn có các loại sổ sách.
Cái mật thất này, nàng đương nhiên không nói cho Trương Tấn.
Cái công thức thuốc nhuộm tím và cầu vồng Thẩm Lãng đưa cũng bị nàng đặt ở bên trong mật thất.
Từ Thiên Thiên sau khi nhìn lướt qua công thức này đã cơ bản nhớ trong đầu, hơn nữa tự chép lại một lần, sau đó nàng cũng không màng đến cái công thức gốc Thẩm Lãng đưa nữa, bởi vì nàng quá hận Thẩm Lãng, không hề muốn nhìn thấy vật gì của hắn.
Khi đám lụa mới có vấn đề, một số thương nhân Tây Vực bỗng nhiên trúng độc.
Đương nhiên đây không phải là trúng độc, thế nhưng Từ Thiên Thiên không hiểu được cái từ dị ứng, cũng cho là trúng độc.
Gặp chuyện không may, sau đó nàng lại bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại trước tiên, nàng lập tức nghĩ đến cái công thức Thẩm Lãng đưa nhất định là có vấn đề.
Thế là nàng nhanh chóng tiến vào mật thất dưới đất, mở ra cái rương, lấy ra công thức gốc của Thẩm Lãng.
Kết quả ở trên cái công thức này, Từ Thiên Thiên thấy được mấy chữ như ẩn như hiện:
Trương Tấn sẽ giết ngươi!
Nhìn thấy mấy chữ này, Từ Thiên Thiên rợn cả tóc gáy. Lúc trước rõ ràng không có mấy chữ này, bây giờ lấy ra lại hiện lên những chữ này.
Nàng là một cô gái đặc biệt thông minh.
Thế nhưng, nàng cũng có tính hạn chế rất lớn.
Sùng bái quyền lực.
Tiến tới dẫn đến sùng bái kẻ có quyền lực.
Loại tư duy này rất thường gặp trong đám thương nhân, cho nên nàng tình nguyện bỏ ra tất cả cũng muốn gả cho Trương Tấn.
Đúng, đây chưa tính là tình yêu của người con gái mà chính là sùng bái quyền lực!
Thấy những chữ này, Từ Thiên Thiên là không tin Trương Tấn phải giết mình. Bởi vì khi những thương nhân Tây Vực nhào tới, Trương Tấn còn qua đây bảo vệ nàng.
Nàng vô cùng nhạy bén, cũng có vẻ mù quáng thường thấy ở phụ nữ.
Nàng cảm thấy đây cũng là kế ly gián của Thẩm Lãng mà thôi.
Tên Thẩm Lãng hèn hạ như vậy còn có chuyện gì làm không được?
Thế nhưng, nàng vẫn là đem những lời này ghi tạc trong lòng.
Tiếp đó, nàng làm một chút phòng bị, ví như không ăn tầm bậy tầm bạ, không uống những thứ lạ.
Hơn nữa ở trong mật thất dưới đất, chuẩn bị mấy thùng nước, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Ngày đó sau khi Trương Tấn từ chỗ cha của gã trở về nói chuyện với Từ Thiên Thiên bằng chất giọng dịu dàng chưa từng có.
Hơn nữa lập lại mấy lần một câu nói.
Ngủ một giấc, sẽ không có đau đớn gì nữa.
Lúc đó tim của Từ Thiên Thiên như bị đao cắt.
Nàng mơ hồ biết lời Thẩm Lãng nhắc nhở là đúng.
Thế nhưng thật không ngờ Trương Tấn xuất thủ phải nhanh như vậy, ác độc như vậy, quả quyết đến nước này.
Khi nàng vừa cảm nhận được ý đồ giết người sau đó không đến một khắc đồng hồ liền trực tiếp động thủ.
Từ Thiên Thiên gần như không làm được cách gì để tự cứu mình, cũng cứu không được phụ thân Từ Quang Doãn.
Lúc hỏa hoạn đốt cháy tú lâu.
Từ Thiên Thiên thét thất thanh, vùng vẫy, đập vào cửa đều là thật.
Thế nhưng nàng biết lúc này nhất định không thể xông ra, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên tiếng kêu thảm thiết về sau chính là giả, sự vùng vẫy sau đó im hơi lặng tiếng cũng là giả.
Nàng tiến vào bên trong mật thất dưới tú lâu.
Như thế lửa sẽ đốt không đến được.
Mặc dù cửa vào mật thất ở dưới giường, hơn nữa dùng một tầng gạch, một tầng đá phiến, một tầng sắt bản.
Nhưng vẫn có khe hở, khói đặc vẫn chui vào mật thất.
Lúc hỏa hoạn, thứ chết người nhất chính là khói đặc này.
Lúc này, chính mấy thùng nước nàng đã chuẩn bị đã cứu sống tánh mạng của nàng.
Nguyên bản nàng định dùng những thứ nước này để uống, còn có rất nhiều đồ ăn.
Nàng bỏ đi quần áo của mình, ngâm ở trong nước, để ngăn chặn những khe hở kia.
Lửa cháy suốt hai canh giờ.
Đó là hai canh giờ tràn trề sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Gần như cách mỗi nửa khắc đồng hồ, nàng sẽ phải đem những thứ quần áo này một lần nữa ngâm nước ngăn chặn khe hở.
Hơn nữa, không khí bên trong mật thất là có hạn.
Ngay lúc đó nàng rõ ràng sống một ngày bằng một năm.
Không khí càng ngày càng loãng, không biết có bao nhiêu lần, nàng cũng cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Hỏa hoạn dập tắt.
Bởi vì thứ cần đốt đã cháy sạch rồi.
Nàng vẫn không dám ra tới, mãi cho đến nửa đêm, nàng phế hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới chui ra khỏi mật thất.
Tiếp đó biết được, phụ thân Từ Quang Doãn được tự sát, cả nhà đều bị giết sạch rồi.
Chỉ còn lại bà nội cùng một đứa em trai không đến năm tuổi.
Từ Thiên Thiên có thể nghĩ ra vì sao bà và em trai còn sống tiếp được?
Bởi vì còn cần có người đi tiếp thu cha con Trương Xung biểu diễn, còn cần có người ra sức cảm kích, đi thu hoạch sự đồng tình, đi thu hoạch sự hận thù với Thẩm Lãng.
Từ Thiên Thiên sau khi chết đi sống lại bộ óc đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng thống hận bản thân trước kia ngu xuẩn biết bao nhiêu.
Nhà họ Từ đã vô dụng, với Trương Xung mà nói đã là một sự trói buộc vướng víu tay chân, như vậy còn giữ làm cái gì.
Từ hôn?
Như vậy danh tiếng Trương Tấn liền hỏng bét.
Trương Xung có chút không chú ý danh tiếng, ví như danh tiếng lấy tư cách ác quan.
Nhưng là có chút danh tiếng vẫn là phải quan tâm, bởi vì nhà họ Từ không có tiền liền huỷ hôn, như thế phải có vẻ đặc biệt mất phẩm giá.
Cho nên, nhà họ Từ phải chết rồi.
Bây giờ Từ Thiên Thiên còn hận Thẩm Lãng à?
Có lẽ vậy!
Thế nhưng người nàng thống hận nhất là Trương Xung, Trương Tấn, người thứ ba là chính nàng.
Thẩm Lãng rõ ràng đã nhắc nhở nàng, kết quả nàng còn ôm tưởng tượng, hại chết phụ thân và người nhà.
Nếu như nhìn thấy lời nhắc nhở của Thẩm Lãng trước tiên lập tức hành động, như vậy có thể còn có một đường sinh cơ, có thể phụ thân và người nhà cũng sẽ không chết.
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ bản thân.
Cho nên một khi báo thù rửa hận xong, nàng sẽ theo phụ thân và người nhà xuống dưới đất.
Mà nàng là một cô gái yếu đuối, bằng vào một mình nàng báo thù là không được.
Trên cái thế giới này còn ai có thể giúp nàng báo thù được nữa?
Đương nhiên là Thẩm Lãng!
Không có ngựa nên hoàn toàn dựa vào hai chân của mình bước đi.
Khoảng cách phủ Bá Tước Huyền Vũ ước chừng mười mấy dặm.
Đôi chân vốn quen an nhàn sung sướng của Từ Thiên Thiên nhanh chóng xây xát đổ máu.
Thế nhưng, nàng giống như không cảm giác được đau đớn cùng uể oải chút nào, ngược lại có một loại vui vẻ khi hành hạ bản thân.
Từ Thiên Thiên ta đây hại chết phụ thân, hại chết người nhà, ta nên bị đau khổ trừng phạt, ta căn bản cũng không xứng mà sống thoải mái.
Rõ ràng kỳ quái!
Buổi tối lại an tĩnh như thế?
Trên đường một người cũng không có.
Hơn nữa đi ngang qua toàn bộ thôn xóm, ngay cả một chút ánh lửa cũng không thấy.
Nàng đương nhiên không biết tối hôm nay có đại sự phát sinh, toàn bộ tất cả khu vực thành Huyền Vũ, kể cả trấn dưới và các khu làng toàn bộ cấm đi lại ban đêm.
Thế nhưng cái này cũng dễ dàng cho nàng hành động.
Đi suốt hơn một canh giờ.
Cuối cùng tiến vào đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ, khoảng cách phủ Bá Tước chỉ có mười mấy dặm đường.
Từ Thiên Thiên thoáng an tâm lại.
Ai cũng biết, thị trấn thôn xóm trên đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ an toàn nhất.
Nhưng không biết vì sao, những dân quân của thôn xóm, còn có tuần tra kỵ binh đều không thấy.
Nàng cũng không biết, bởi vì Tổng đốc cùng tứ hoàng tử đến, khiến cho áp lực phủ Bá Tước đóng giữ rất lớn, đem đại bộ phận binh lực đều phối hợp đến xung quanhphủ Bá Tước, dẫn đến phòng ngự xung quanh đất phong bên dưới rất yếu.
Nàng tiếp tục hướng chỗ lâu đài phủ Bá Tước chạy đến.
Nhưng mà, lúc đi ngang qua một ngôi làng, chợt nghe tiếng người!
Lúc này mây đen tản đi, mặt trăng lộ ra.
Mượn ánh trăng, Từ Thiên Thiên thấy có một tên hải tặc hung tàn đang đầu độc vào trong giếng.
Không, không phải đầu độc.
Mà là một loại thi thể xám ngoét.
Bọn họ... là muốn chế tạo bệnh dịch.
Đây là một loại hành vidiệt sạch nhân tính!
Phải biết rằng, cổ đại không có hệ thống cung cấp nước uống, hoàn toàn dựa vào nước giếng.
Thậm chí người của một thôn làng đều dùng chung một cái giếng.
Một khi bạo phát bệnh dịch, rất có khả năng xuất hiện toàn bộ làng, toàn bộ người thị trấn sẽ chết hết.
Đây là có người tàn sát trí mạng lên những con dân của phủ Bá Tước.
Từ Thiên Thiên sở dĩ nhận ra những người này là hải tặc, bởi vì hình xăm trên người và cả quần áo của bọn họ.
Lúc này là cuối mùa thu, bọn họ vẫn mặc áo giáp hở, cánh tay đều lộ ở bên ngoài.
Hơn nữa loan đao trên người bọn hải tặc không giống trên đất liền.
Những người này là võ sĩ dưới trướng Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, nhà họ Từ đã cùng buôn bán với bọn họ.
Toàn bộ những người ở phía Đông Việt quốc đều biết, có bất kỳ tang vật hay những thứ bất tiện gì muốn bán đi, đều có thể cùng Cừu Thiên Nguy giao dịch.
Loan đao của những hải tặc này loan đao còn có vết máu, vô cùng hiển nhiên là giết võ sĩ tuần tra của phủ Bá Tước.
- Nhanh lên, nhanh lên một chút, còn dư lại năm cái giếng.
- Lần này phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ chết bao nhiêu người ấy nhỉ, có thể hơn mấy ngàn vạn người luôn đấy.
- Thiếu chủ thật đúng là độc ác.
- Ai bảo phủ Bá Tước Huyền Vũ đem Kim Mộc Lan gả cho tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng làm chi.
Từ Thiên Thiên cũng cảm thấy da đầu tê dại, nàng tuy rằng cùng Thẩm Lãng là địch, thế lực bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ thế lực cũng có nhà nàng.
Thế nhưng, dầu gì nàng vẫn còn có chút ranh giới cuối cùng.
Nhưng đám hải tặc trước mắt này, thật sự còn… không bằng cầm thú.
Từ Thiên Thiên vội vàng ẩn núp, e sợ cho được những hải tặc này phát hiện.
Đây là một đám cầm thú, mà nàng là một cô gái xinh đẹp lẻ loi.
Một khi rơi vào trong tay những hải tặc này, phải có hậu quả gì không, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sẽ bị giày vò được muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Từ Thiên Thiên có võ công à?
Có một chút xíu mà thôi.
Người mà nàng có thể đánh thắng nổi, có thể chỉ mình... Thẩm Lãng.
Thế nhưng trước mặt mười mấy tên hải tặc võ nghệ đầy mình, nàng có thể được gọi là tay trói gà không chặt.
Nhưng mà, khi nàng cố gắng thu người lại.
Khi cố co chân, nàng vô tình đạp phải một khúc cây khô gãy.
- Người nào?
Mười mấy hải tặc trong nháy mắt phát hiện, chợt rút ra loan đao, vọt nhanh như chớp đến chỗ Từ Thiên Thiên.
Một giây sau!
Bốn nhánh loan đao để ngang trên cổ của nàng.
Một ngọn lửa sáng lên, chiếu sáng gò má xinh đẹp của nàng, còn có tư thế yểu điệu động lòng người.
Mười mấy hải tặc hung tàn trợn tròn mắt, tức khắc không cách nào hít thở.
Thần Biển phù hộ.
Đã hơn nửa đêm, lại đưa tới một phụ nữ xinh đẹp thế này.
Đám hải tặc này là cầm thú, hấp tấp đến nỗi ngay cả heo mẹ cũng có thể đè.
Huống chi là tuyệt sắc đại mỹ nhân như Từ Thiên Thiên vậy?
Không nói hai lời.
Tên thủ lĩnh hải tặc kia trực tiếp kéo quần của mình, nói:
- Các ngươi đè lại tay chân của nàng, ta lên trước, tiếp đó đến phiên các ngươi.
Mười mấy hải tặc mặc kệ ánh sáng của những chiếc sừng lấp lánh trên đầu, tiến lên chuẩn bị đè lại hai chân hai chân của Từ Thiên Thiên.
- Lão đại à, nghìn vạn lần đừng làm quá mạnh, không nên lập tức hại chết người, như vậy chúng ta liền không chơi được.
Tên thủ lĩnh hải tặc kia cười hì hì không ngừng.
Hắn còn chưa từng có ngủ qua đàn bà đẹp như vậy.
Bình thường ở thành Nộ Triều, có chút tư sắc đều bị thiếu chủ Cừu Kiêu ngủ.
Trang tuyệt sắc như Từ Thiên Thiên trước mắt đây, bọn họ ngay cả nửa đầu ngón tay đều không gặp được.
Sự ham muốn độc chiếm của thiếu chủ Cừu Kiêu mạnh vô cùng, hơn nữa cũng đặc biệt hung tàn.
Từ Thiên Thiên thấy những khuôn mặt dữ tợn của hải tặc này, răng thì vàng khè, cả người tanh hôi.
Thực sự muốn cho người ta buồn nôn.
Nếu lãng phí đời cho đám cầm thú này, vậy thật sự không bằng chết cháy.
Nàng bây giờ, rõ ràng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong a.
- Ta vẫn là xử nữ. - Từ Thiên Thiên bỗng nhiên nói.
Tên hải tặc kia đầu lĩnh cười gằn nói:
- Đây thì tốt hơn rối, xử nữ rất bổ, huống là tuyệt sắc như vậy.
Từ Thiên Thiên nói:
- Nếu để cho thiếu chủ các ngươi biết, các ngươi gặp xử nữ tuyệt sắc như ta, lại không có hiến cho hắn, mà đã dùng trước, ngươi nói xem hắn sẽ làm gì các ngươi nào?
Nghe những lời này, đầu lĩnh hải tặc không khỏi run lên.
Cấp bậc của hải tặc đặc biệt nghiêm ngặt, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn.
Hải tặc tìm được bảo bối, đều phải giao lên người, tiếp đó có phía trên tiến hành phân phối.
Tìm được gái đẹp, đồng dạng cũng phải dâng lên đi. Chờ thiếu chủ ngủ xong, sẽ ban cho cho các huynh đệ.
Bằng không, Cừu Kiêu như thế nào có thể chà đạp nhiều xử nữ xinh đẹp như thế? Trên người gã ước chừng đã xăm hơn mấy trăm cô gái.
Lần trước có một thuyền trưởng cướp được một mỹ nhân, bản thân nhịn không nổi, không có hiến cho thiếu chủ trước.
Kết quả, rõ ràng bị lột da.
Bây giờ da của tên thuyền trưởng còn bay phất phới trên cột buồm.
Cái cảnh tượng đó nhớ mà cực sợ.
Tên đầu lĩnh hải tặc run giọng nói:
- Chúng ta có thể không nói cho thiếu chủ, chúng ta sẽ hấp trước giết sau.
Từ Thiên Thiên nói:
- Trong mười lăm hải tặc, có ba người là đàn bà, lẽ nào họ cũng muốn ngủ ta sao? Họ cũng nguyện ý cùng các ngươi gánh chịu mạo hiểm?
Ba nữ hải tặc kia lui về phía sau một bước.
Bởi vì đố kỵ, họ không ngại nhìn đồng bọn chà đạp trang tuyệt sắc trước mắt này.
Thế nhưng mạo hiểm để làm thiếu chủ tức giận à? Quên đi.
Thiếu chủ với mỹ nhân tuyệt sắc có sự mê muội, nếu như cho gã biết cả đám đã không giao một người đẹp cho mình.
Da của tất cả mọi người ở đây đều có thể bị lột sạch.
Mười mấy nam hải tặc ở đây nhìn mặt nhau.
Tiểu mỹ nhân ai cũng yêu, nhưng... nếu vì điều này mà đánh mất mạng nhỏ liền không đáng giá.
Lại nói, đàn bà tắt đèn đều giống nhau.
Cũng có thể giải quyết ở chỗ các cô nương chốn lầu xanh kia mà, như thế càng làm cho người ta xuất hồn bay ra ngoài.
- Vấn nên đi hiến cho thiếu chủ là hơn.
- Đúng vậy, chúng ta nơi này có mười mấy người, vạn nhất có ai một mình đi mật báo thiếu chủ, chúng ta đều kết thúc.
Càng ngày càng nhiều nam hải tặc khiếp đảm.
Tên Tên hải tặc cầm đầu kia tràn trề không cam lòng một lần nữa móc quần ra, hướng bên cạnh phun một bãi nước bọt thật mạnh.
- Đệch, sớm biết thế không nên gặp đàn bà đẹp.
- Đi, lưu lại mười người tiếp tục cho nước giếng hạ độc thi, ta mang theo bốn người đưa con ả này đến chỗ thành Huyền Vũ, đưa cho thiếu chủ.
Một lát sau!
Hải tặc chia làm hai nhóm.
Một nhóm người tiếp tục lưu lại hạ độc cho mỗi một cái giếng, chế tạo bệnh dịch.
Thiếu chủ Cừu Kiêu nói, muốn cho đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ chết một vạn người.
Mặt khác năm hải tặc áp tải Từ Thiên Thiên đi về phía thành Huyền Vũ giao tuyệt sắc đại mỹ nhân cho Cừu Kiêu.
...
Nửa đường, tên Tên hải tặc cầm đầu kia nhìn bóng dáng dịu dàng hấp dẫn của Từ Thiên Thiên thực sự không nhịn được, trực tiếp kéo luôn một nữ hải tặc sang ven đường, đè luôn xuống đất diễn cảnh phim con heo.
Nữ hải tặc kia cũng chẳng hề tức giận, cũng theo đó mà làm bậy làm bạ.
Hai nữ hải tặc còn lại ở bên cạnh nhìn cười ha ha, hướng Từ Thiên Thiên nói.
- Vị tiểu thư này, chờ đến khi ngươi gặp thiếu chủ nhà ta, sẽ biết cái gì là tư vị đẹp nhất thiên hạ.
- Thiếu chủ là người đàn ông lợi hại nhất thiên hạ, những tiểu thư mảnh mai giống như ngươi vậy, chỉ sợ sẽ sẽ đánh mất nửa cái mạng.
Cái tên Cừu Kiêu này, Từ Thiên Thiên đương nhiên biết.
Cũng là một tên cầm thú.
Nếu một cô gái mảnh mai như nàng rơi vào trong tay gã, thực sự phải quăng nửa cái tánh mạng. Nữ nhân càng vẻ đẹp, Cừu Kiêu giày vò được càng ác.
Nàng nhất định phải tự cứu lấy mạng mình.
Bằng không đợi nàng, đúng là vận mệnh bi thảm hết sức.
Vấn đề ở chỗ, nàng đang bị năm hải tặc bao vây ở giữa, mà nàng lại gần như tay trói gà không chặt, muốn chạy thoát khó như lên trời.
Từ Thiên Thiên, thời điểm thử thách ngươi đến rồi.
Nếu như ngay cả khốn cảnh tối nay đều không thể chạy trốn, vậy còn thế nào báo thù Trương Xung đây?
Ngẫm lại Thẩm Lãng, hắn ranh ma tuyệt đỉnh đến cỡ nào, thế là nàng đã có chủ ý thật nhanh.
...
Sau khi tên Tên hải tặc cầm đầu phát tiết xong, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Bỗng nhiên, Từ Thiên Thiên cố tình lảo đảo dưới chân.
Tức khắc, một túi tiền rớt xuống, vàng vãi ra đầy đất.
Có hơn mấy chục lượng.
Mấy hải tặc tức khắc hoa mắt.
Tên Tên hải tặc cầm đầu kia trực tiếp tiến lên, cướp vàng lại.
- Ngươi là ai? Trên người tại sao có thể có lượng vàng nhiều như vậy? - Tên hải tặc cầm đầu lạc giọng hỏi, ánh mắt tràn đầy tham lam.
Hải tặc yêu mỹ nhân, nhưng vẫn thích tiền tài nhất.
Có tiền, mỹ nhân trong kỹ viện nào muốn mà chả được.
Từ Thiên Thiên giả vờ kinh hoàng nói:
- Ta, ta chẳng qua là một đứa con gái bình thường, gia đình tài chủ bình thường thôi.
Tên hải tặc cầm đầu cười lạnh nói:
- Rõ ràng buồn cười, con gái nha bình thường sao lạimang nhiều tiền như vậy? Phải nửa đêm một mình chạy loạn? Ngươi cũng biết tối hôm nay nơi nơi cấm đi lại ban đêm à?
Từ Thiên Thiên giả vờ phân bua:
- Ta thật sự là con gái nhà bình thường kia mà.
Tên hải tặc cầm đầu rút ra loan đao, trực tiếp để ngang trên cổ Từ Thiên Thiên, cất giọng dọa dẫm:
- Nếu không nói thật, sẽ cắt bỏ cái tai này.
Từ Thiên Thiên sợ đến toàn thân run:
- Ta... Ta là tiểu thư nhà họ Từ, Từ Thiên Thiên.
Tên hải tặc cầm đầu nói:
- Nói liều, Từ Thiên Thiên đã được đốt chết, mọi người đều biết.
Bỗng nhiên bên cạnh một nữ hải tặc nhìn thật sõ, nói:
- Nàng thật đúng là Từ Thiên Thiên, ta đã thấy nàng, nàng và tiểu thư giao dịch quá rất nhiều lần.
Tên hải tặc cầm đầu tức khắc hưng phấn.
Cô gái này dĩ nhiên là Từ Thiên Thiên, Từ Thiên Thiên gia tài bạc triệu?
Nàng lại không chết?
- Từ Thiên Thiên, đã hơn nửa đêm, ngươi muốn đi chỗ nào? – Mắt của tên hải tặc cầm đầu phát sáng, tại não hắn toàn bộ là kho vàng bạc mênh mông.
Gã thấy, hơn nửa đêm Từ Thiên Thiên chạy đến là tại sao?
Nhất định là làm chuyện không muốn cho người ta biết
- Nói! - Tên hải tặc cầm đầu đưa loan đao cắt nhẹ ra một vết thương nhỏ trên cái cổ trắng ngần của Từ Thiên Thiên. Từ Thiên Thiên sợ đến run cầm cập, trực tiếp ngồi dưới đất.
- Ta... Ta... Ta...
- Nói, bằng không thì giết ngươi, giết ngươi đấy!
Từ Thiên Thiên nói:
- Nhà của ta bị Trương Tấn chiếm đoạt, hắn còn muốn đốt chết ta, ta đi lấy một khoản tiền, tiếp đó chạy ra khỏi Việt quốc.
Tên hải tặc cầm đầu hít thở càng mạnh.
Quả nhiên không có đoán sai, quả nhiên có kho vàng bí mật.
Thứ nhà hào phú như họ Từ làm sao có thể không có kho vàng bí mật đâu?
- Kho vàng bí mật ở nơi nào? Có bao nhiêu tiền? - Tên hải tặc cầm đầu quát.
- Khoảng chừng, khoảng chừng hơn ba vạn, ta cũng không nhớ rõ! - Từ Thiên Thiên run rẩy nói.
Hơn ba vạn lượng vàng?
Tên hải tặc cầm đầu thực sự phải hít thở không thông.
Nhìn nhau một cái.
Có ba vạn lượng vàng này, bọn họ làm gì phải hầu hạ tên thiếu chủ hỉ nộ vô thường tàn nhẫn như Cừu Kiêu vậy kia chứ, cầm số tiền này xa chạy cao bay, chạy tới quốc gia khác, cả đời cũng xài không hết.
Ba vạn lượng vàng, dù cho chia cho cả năm người cũng là một khoản tiền lớn.
Tha hồ ăn uống chơi đùa, cả đời thực sự xài không dứt.
Mấy hải tặc đã thống nhất ý kiến thật nhanh, gật đầu lẫn nhau.
- Từ Thiên Thiên, mang theo chúng ta đi kho vàng bí mật, bằng không chúng ta sẽ giết ngươi, giết ngươi...
Tên hải tặc cầm đầu gào thét.
Có số tiền này, gã có thể tạm quên mỹ sắc của Từ Thiên Thiên.
Từ Thiên Thiên run cầm cập đứng lên, run rẩy nói:
- Ta, ta mang theo các ngươi đi tìm tiền, các ngươi sẽ bỏ qua ta sao?
Tên hải tặc cầm đầu cười ha ha nói:
- Đương nhiên phải, chỉ cần bắt được tiền, nhất định buông tha ngươi.
Làm sao có thể bỏ qua ngươi, một khi bắt được tiền, liền đem ngươi giày vò một trăm lần, tiếp đó giết chết!
Kế tiếp, loan đao tên hải tặc cầm đầu để ngang trên cổ Từ Thiên Thiên, ép nàng dẫn đến kho vàng.
- Đi bộ thế này đến ngày tháng năm nào, cưỡi ngựa đi.
Tên hải tặc cầm đầu ném Từ Thiên Thiên lên chiến mã, tiếp đó sẽ phải cưỡi sau lưng nàng.
- Không, để nữ hải tặc cưỡi sau lưng ta, bằng không thì ta tình nguyện chết, cũng không mang theo các ngươi đi kho vàng bí mật. - Từ Thiên Thiên thét to.
Tên hải tặc cầm đầu giận dữ.
Con đàn bà thối tha, sau khi ta túm được tiền nhất định phải trước hấp sau giết ngươi mới được.
Một nữ hải tặc cỡi ngựa, trực tiếp ôm thắt lưng Từ Thiên Thiên nói:
- Dẫn đường đi.
Từ Thiên Thiên run run dây cương, phi về phía một nhà kho bí mật của họ Từ.
Nữ hải tặc nắm trong tay loan đao, giở giọng đe dọa:
- Ngoan nhé, không nên múa may làm trò, bằng không ta liền một đao cắt bụng của ngươi, nhìn xem ruột của tiểu mỹ nhân có giống chúng ta hay không.
...
Vẫn là cưỡi ngựa nhanh hơn.
Sau nửa canh giờ, Từ Thiên Thiên liền mang theo năm hải tặc này tới chỗ nhà kho bí mật này.
- Chìa khóa của ta rớt mất rồi. - Từ Thiên Thiên run rẩy nói.
Tên hải tặc cầm đầu không nói hai lời, trực tiếp tiến lên chợt một đao đánh xuống.
Sau khi chém đến mẻ hai cây đao, mới chặt đứt cái ổ khóa này..
Chợt vừa đẩy cửa ra, tiến vào bên trong cái nhà kho bí mật dưới đất.
Đám hải tặc này trực tiếp vọt vào.
Quả nhiên, bên trong có mấy cái rương.
Sau khi mở, bên trong quả nhiên là vàng lấp lánh.
Có chừng mấy trăm.
Sau khi thu hết mấy trăm lượng này, tên hải tặc cầm đầu hướng Từ Thiên Thiên nói:
- Đám vàng còn lại đâu? Ngươi không phải nói có hơn ba vạn à?
Từ Thiên Thiên run rẩy dựa vào cái ngăn tủ lớn nhất trong cái nhà kho bí mật:
- Đều ở trong đó.
Tên hải tặc cầm đầu đi tới trước cái ngăn tủ lớn nhất này, dùng sức gõ.
Cái ngăn tủ này rất dầy, vô cùng rắn chắc a.
Hơn nữa cũng không có khoá móc, hoàn toàn mở ra không được
Tên hải tặc cầm đầu nhặt lên loan đao, điên cuồng mà chém chém.
Lại chém mẻ cả hai thanh đao, đều không thể chém đứt cái khóa này.
- Lão Đại, chém ngăn tủ đi. - Một nữ hải tặc nói.
Tên hải tặc cầm đầu bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiếp đó giơ lên loan đao chém mạnh.
- Các ngươi còn đứng ì làm cái gì a? Cùng đi hỗ trợ a? Con đàn bà thối này có thể trốn đi đâu được? - Tên hải tặc cầm đầu quát.
Quả thực chạy không thoát.
Tiếp đó, năm hải tặc hướng về phía ngăn tủ điên cuồng chém chém.
Từ Thiên Thiên lẳng lặng đứng bất động ở nơi đó, hai tay móc ra đằng sau, cầm lấy cây đuốc trên tường.
Biểu cảm trên mặt nàng tràn đầy sợ hãi, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy vô cùng.
Nội tâm của nàng cảm thấy có một cảm giác kích động mãnh liệt.
Phía trong đầu của nàng nghĩ tới Thẩm Lãng.
Có thể, khi Thẩm Lãng trả thù người khác thành công, chính là đã ghiền thoải mái như vậy. Nhanh thôi, thành công đến trước mắt rồi. Từ Thiên Thiên vô cùng khẩn trương, vô cùng hưng phấn.
- Rầm, rầm, rầm...
Năm hải tặc tiếp tục hướng về phía ngăn tủ chém điên cuồng.
Từ Thiên Thiên từng chút một, di chuyển tới cửa.
Cuối cùng!
Cái ngăn tủ dầy cộp kia bị chém nát.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Tiếp đó, từ bên trong tủ chợt bắn ra một đám chất lỏng quỷ quái.
Là acid sunfuric!
Là acid mạnh đáng sợ.
Đây căn bản không phải chỗ kho vàng bí mật gì, mà là nơi Từ gia giấu acid sunfuric, bởi vì quá nguy hiểm, hơn nữa có khí độc, cho nên nhà kho acid sunfuric thông thường đều xây dưới đất.
Làm nghề in, là không thể rời bỏ acid sunfuric. Trung Quốc cổ đại hơn một ngàn năm trước đã có acid sunfuric, thế giới này cũng có.
Phương diện này chính là có ước chừng hơn hai ngàn cân acid sunfuric, hơn nữa trải qua thời gian phản ứng hóa học lâu dài, đã có chỗ bành trướng.
Cho nên, áp lực lớn vô cùng.
Khi đám hải tặc này bổ ra một lỗ hổng, acid sunfuric bên trong tức khắc điên cuồng phun ra.
- A... A...
Mấy hải tặc mặc dù rất nhanh tránh né, nhưng vẫn là được phun văng đến, hơn nữa còn là mắt.
Trực tiếp mù.
Đây còn chưa phải là đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, acid sunfuric phải sản sinh hydro rất nhiều.
Mà hydro là khí dễ đốt nhất.
Tên hải tặc cầm đầu mặc dù mắt bị ăn mòn mù lòa, vẫn hướng Từ Thiên Thiên vọt tới.
- Con đàn bà thối, cũng dám hại chúng ta, ta phải trước hấp sau giết, trước hấp sau giết!
Trên mặt Từ Thiên Thiên xuất hiện nụ cười đáng sợ.
Chợt nhặt lên cây đuốc trên vách tường ném qua.
Tiếp tục, nàng xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Một lát sau!
- Ầm!
Khí hydro trào ra từ acid sunfuric trong nháy mắt bị ngọn lửa đốt cháy, bùng nổ!
Tiếp tục, toàn bộ ngăn tủ đều bị nổ nát vụn.
Bên trong hai nghìn cân acid sunfuric, điên cuồng nổ ra.
Năm hải tặc dù có nhanh hơn nữa cũng không tránh khỏi số kiếp bị nổ tung.
Cả người trong nháy mắt bị xé nát, bị ăn mòn.
Gần như không kịp phát ra tiếng kêu thảm nào, năm tên hải tặc tội ác chồng chất chết thảm ngay tức thì!
...
- Ầm!
Bên trong liên tiếp truyền đến tiếng nổ tung nhiều lần.
Vụ nổ mảnh liệt, trực tiếp xốc cả mặt đất lên.
Thân thể mềm mại Từ Thiên Thiên trực tiếp bị sóng xung kích bùng nổ bay ra ngoài, rơi trên mặt đất thật mạnh
Nàng khó khăn đứng lên, ọe ra một vũng máu.
Thế nhưng trong lòng nàng vô cùng thoải mái.
Nàng giết người!
Nàng dựa vào trí lực chính mình thoát khốn, hơn nữa giết chết năm hải tặc.
Nàng cảm giác sâu sắc rằng, bản thân lột xác!
Nàng khó khăn tháo dây cương, leo lên con ngựa đang hoảng sợ, hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ chạy như điên.
Một lúc lâu sau!
Từ Thiên Thiên cưỡi ngựa vọt tới trang viên phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Lúc này, Tổng đốc Chúc Nhung, tứ hoàng tử cùng đám kỵ binh bóng đêm kia đã rút lui hết sạch.
Từ Thiên Thiên nhanh chóng bị kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ bao vây.
- Ta là Từ Thiên Thiên, mau dẫn ta đi gặp Thẩm Lãng, nhanh, nhanh lên kẻo không còn kịp nữa!