Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 146: Chói lóa mù mắt người ta! Một tiếng nổ động trời! Nước lũ ngập nơi nơi



Ở trong đại sảnh, dưới mắt tất cả mọi người, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan thật là một đôi bích nhân trời đất tạo nên.

Nhất là Thẩm Lãng trên người lại thay đổi một bộ quần áo.

Gấm loại quý nhất, phía trên không những là chỉ vàng còn có một loại nguyên liệu càng đắt giá hơn nữa.

Một loại gân thú.

Loại gân thú này đặc biệt chắc, thích hợp dùng để làm dây cung.

Thế nhưng nó còn có một chỗ đặc biệt xuất sắc, đó chính là ở trong hoàn cảnh chiếu sáng, nó có thể không ngừng biến ảo màu sắc, có vẻ đặc biệt đẹp đẽ quý giá thần bí.

Cho nên giá cả loại gân thú này, là hơn gấp mười lần trọng lượng vàng trở lên.

Phía trên tấm áo choàng mới của Thẩm Lãng, dùng mấy chục mét gân thú như vậy, cho nên khỏi bàn đến tấm áo choàng gấm này lộng lẫy đến cỡ nào.

Mà cái tên này, tới bãi săn Nộ Giang không đến ba ngày, hắn liền thay đổi bốn bộ quần áo.

Ngày hôm nay, bộ này là quý nhất.

Người không quen nhìn thấy hắn mặc quần áo này còn có thể bị dọa cho giật mình, người này người nào?

Chẳng lẽ là thế tử phủ Hầu tước hay là công tử phủ Công tước ấy nhỉ?

Không biết chỉ là kẻ ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ, còn là một tên bình dân nhà quê.

Ôi!

Không có cách nào cả.

Người không có thân phận, mới cần mặc hàng hiệu.

Mã Ali, Lý Cảng Thành chưa bao giờ mặc hàng hiệu, cũng không thích đeo đồng hồ nổi tiếng (*).

(*) Mã Ali: tên thật là Mã Vân, tên tiếng Anh là Jack Ma, người sáng lập và điều hành tập đoàn Alibaba.

(*) Lý Cảng Thành: thực ra tên ông là Lý Gia Thành, chẳng qua là người Hongkong (còn được gọi là Hương Cảng) nên được gọi là Lý Cảng Thành thôi. Bên dưới có nhắc về vụ đồng hồ, ông này còn nổi tiếng chỉ mang chiếc đồng hồ Seiko, sau này mới nâng cấp lên đồng hồ năng lượng mặt trời Citizen Eco-Driven và nói không với những loại đồng hồ cao cấp khác.

Rất nhiều người nói xem người ta khiêm tốn thế này, những kẻ có thân phận lợi hại đều mang đồng hồ điện tử Casio, còn cái thứ Rolex, Patek Philippe gì đó chỉ có thằng đần mới đi mua.

Nhưng mà chân tướng chính là, khiêm tốn cũng là một thứ thực sự sang quý.

Người bình thường khiêm tốn, kỳ thực chính là không có tiếng tăm gì.

Nhưng mà có một chút phá hủy phong phạm tuyệt thế mỹ nam Thẩm Lãng, dấu răng trên mặt khác.

Chẳng những không có biến mất, hơn nữa còn trở nên lại thêm chói mắt, bởi vì hơi bầm rồi.

Nhưng kỳ quái là, đông đảo gái đẹp ở đây còn chăm chú nhìn vào cái dấu răng trên mặt này.

Ôi chao, thật hâm mộ Kim Mộc Lan, có thể cắn vào gương mặt tuấn mỹ vô cùng như thế.

Đổi thành ta, đừng nói là cắn mặt, dù cho đổi sang chỗ khác ta cũng sẵn lòng.

...

Kế tiếp, chính là ký kết khế ước.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân mặc dù có nghìn vạn lần không cam lòng, nhưng con mắt của chúng sinh nhìn chòng chọc, hơn nữa ở dưới ánh mắt soi mói của ba ông trùm siêu cấp kia, không thể không ký tên, đồng thời đóng đại ấn lên.

Trong chớp nhoáng này, thân thể ông ta run rẩy.

Viền mắt có một chút nóng lên.

Đảo Kim Sơn, của quý gia tộc ông ta, đã khai thác suốt mấy thập niên.

Hôm nay, lại phải rơi vào trong tay của địch nhân mất rồi.

Thật là làm cho người ta không cách nào cam lòng.

Cho nên cho dù đang dùng bút lông, Đường Luân ký tên cũng gần như muốn vạch nát giấy da vậy.

Tiếp tục, Bá tước Huyền Vũ Kim Trác ký tên đóng dấu.

Một hợp đồng gồm ba phần.

Trong đó phần thứ ba, phải đưa về kinh đô cho quốc quân đóng đại ấn, tiếp đó niêm phong cất vào kho.

Thái Thú Trương Xung cũng tới.

Chỉ trong một đêm, dường như ông ta gầy không ít.

Lúc đầu khuôn mặt như đao chém búa bổ, giờ càng thêm nhọn.

Trên mặt của ông ta không có biểu cảm gì, càng thêm nhìn không thấy một chút thất bại uể oải.

Thẩm Lãng vẫn là không nhịn được nổi, hướng Trương Xuân Hoa ngó một cái.

Ngày hôm nay từ sáng sớm đến bây giờ, con hồ ly tinh này không có nhìn Thẩm Lãng một cái.

Ôi!

Đàn bà rõ ràng không thua nổi.

Lúc trước nhà ngươi suýt thắng, hàng ngày tới thông đồng với ta, thiếu mỗi chuyện đưa tay móc đũng quần của ta thôi.

Bây giờ Thẩm Lãng ta đây chỉ bất quá thắng một trận nho nhỏ, ngươi lại chẳng thèm phản ứng gì với ta hết.

Then chốt hôm nay Trương Xuân Hoa cũng ăn mặc rất đẹp.

Hiện tại nàng khác hẳn vị tài nữ khiêm tốn trước kia, mặc một bộ váy đỏ xòe rộng, cộng thêm khuôn mặt hồ ly tinh quyến rũ bẩm sinh, rõ ràng chói lóa đến mù mắt người ta.

Thẩm Lãng nhìn nàng một cái, Trương Xuân Hoa không có bất kỳ phản ứng nào.

Thẩm Lãng ngó lần thứ hai, mặt không Trương Xuân Hoa chút thay đổi, không có bất kỳ hành động đáp lại nào.

Thẩm Lãng liếc sang lần thứ ba.

Ái ui!

Vị trí cái eo bỗng một phen đau đớn.

Ngón tay của Mộc Lan đã véo một chút thịt eo của hắn, sẽ phải xoay tròn một trăm tám mươi độ.

Thẩm Lãng phút chốc đau đến nước mắt muốn trào ra.

Gương mặt tuyệt mỹ của Mộc Lan vẫn mang theo nụ cười, như là con công xòe đuôi, ra sức khoe sự xinh đẹp của bản thân, dường như muốn đè bẹp Trương Xuân Hoa xuống.

Thẩm Lãng ôm eo nương tử, tiến tới trên môi nàng hôn một cái.

Con mắt của chúng sinh nhìn từng trừng đó nha.

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc sững sờ.

Tất cả đàn ông đố kỵ đến mức trong lòng hộc máu, âm thầm chửi ầm lên: Tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm vô sỉ.

Toàn bộ trái tim của các cô gái lại run lên: Tiểu lang quân này thật dũng cảm, nếu như trước bao nhiêu con mắt mà hôn mình như vậy, chỉ sợ mình ướt hết!

Khuôn mặt Mộc Lan đỏ lên, lại buông lỏng tay ra.

Vừa cảm thấy ngọt ngào, cũng hận không thể nứt đất chui vào.

Phu quân không biết xấu hổ, nàng vẫn biết đấy.

Vương thúc Ninh Khải cũng nhìn thấy, chỉ có thể làm bộ không phát hiện.

Trường hợp nghiêm túc như vậy, lúc ba phương ký kết khế ước thần thánh.

Đây hoàn toàn quan hệ đến vận mệnh của gia tộc họ Kim.

Tại thời điểm này ngươi dám đùa giỡn với thê tử của ngươi, thói đời kiểu gì thế hả.

Loại người như ngươi là thế nào sống đến trước khi ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ vậy, lẽ ra sớm nên được đánh chết.

...

Sau khi ký kết khế ước xong xuôi.

Bá tước Tấn Hải hướng bộ ba Vương thúc Ninh Khải chắp tay cúi chào một cái, sau đó đi ào ào một nước.

Loại chuyện dọa dẫm gì là không tồn tại, có một số việc có thể làm không thể nói.

Thái thú Trương Xung tiến lên, hướng Bá tước Huyền Vũ chắp tay.

Bá tước Huyền Vũ đáp lễ.

Nói đến đây thật kỳ quái, Trương Xung cùng Bá tước Huyền Vũ hai bên rõ ràng là kẻ thù lớn nhất, là đối thủ ngươi chết ta sống.

Tất cả bao vây tấn công gia tộc họ Kim, cũng là người này gây nên.

Nhưng hết lần này tới lần khác đôi bên chẳng bao giờ mặt đối mặt đối chọi gay gắt, trước sau là nho nhã lễ độ.

Trương Xung sẽ hướng ba vị đại nhân vật lạy xuống, nói:

- Xung, cáo từ!

Vương thúc Ninh Khải đáp lễ lại:

- Trương Nộ Giang bảo trọng.

Tiếp đó, Trương Xung mang theo một hai đứa con ra về.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Huyền Vũ, ta đây phải trở về kinh, đem chuyện nơi đây bẩm báo quốc quân. Nhưng có một câu nói không biết có nên nói hay không.

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Vương thúc mời nói.

Ninh Khải nói:

- Chiều hướng phát triển, thuận hưng nghịch mất. Nhà ngươi tuy rằng thắng một trận, nhưng chỉ cũng không sửa đổi được đại cục. Bây giờ khom lưng còn kịp, còn có thể giữ được người nhà. Thật sự đến cái ngày ngươi chết ta sống, xé rách da mặt, chỉ sợ đại họa thật sự phủ xuống.

Vương thúc Ninh Khải này thật sự không hề uy hiếp, mà là ra sức khuyên bảo thật tâm.

Lão hy vọng Bá tước Huyền Vũ Kim Trác noi theo Chúc Lan Đình, giao ra đất phong gia tộc và binh quyền, chỉ lưu lại trang viên vạn mẫu, như vậy tuy rằng mất đi quyền thế, vẫn còn có thể giữ được phú quý.

Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:

- Gia tộc cơ nghiệp là tổ tiên truyền xuống, không thể hủy ở trong tay của ta, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Vương thúc Ninh Khải lại không nói gì thêm.

Vị Bá tước Huyền Vũ này vẫn còn ngay thẳng bảo thủ như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không biết khéo léo, thực sự như là mai rùa vừa thúi vừa cứng.

- Bảo trọng. - Vương thúc Ninh Khải nói.

Tiếp đó, ba ông trùm siêu cấp này cũng đi.

Từ đầu tới đuôi, Công tước Uy Vũ cùng Tác Huyền cũng không có cùng Bá tước Huyền Vũ có bất kỳ lời trò chuyện đầu môi chót lưỡi gì cả.

Hầu tước Tác Huyền thì không cùng lập trường.

Mà Uy Vũ Công Biện Tiêu thì hoàn toàn là bởi vì ngạo mạn, loại nhân vật cỡ Bá tước Huyền Vũ Kim Trác này còn chưa lọt vào mắt lão.

...

Thời gian trở lại mấy canh giờ lúc trước.

Bôn ba hai trăm dặm, Tử tước Chúc Lan Đình cùng Cừu Kiêu cuối cùng dẫn đầu hơn hai trăm tên võ sĩ tinh nhuệ, chạy tới thành Huyền Vũ.

Nhưng mà, bọn họ vẫn không có chạy đi đê đập phía bắc.

Mà là lại một lần nữa tụ tập nhân mã.

Cừu Kiêu triệu tập trên trăm tên cao thủ cướp biển, Chúc Lan Đình triệu tập phần vệ đội của bản thân ở lại phủ Thành chủ Huyền Vũ, cộng thêm một đám võ sĩ phủ Bá tước Tĩnh An ở thành Huyền Vũ.

Hai người tập kết năm trăm tên tinh nhuệ, mượn bóng đêm tăm rối mà chạy như điên về con đê phía bắc phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Lúc này, trời đã gần tờ mờ sáng.

Nhưng mưa vẫn to mưa như trút nước, trên đường ngay cả nửa cái bóng người cũng không có.

Tử tước Chúc Lan Đình suất lĩnh hơn năm trăm người, toàn bộ đổi lại trang phục hải tặc.

Không có nhiều đồ hải tặc như thế phải làm sao? Tùy tiện chuẩn bị một thân áo giáp, dùng miếng vải đen che mặt, khoét ba cái lỗ ngay vị trí mắt mũi là được.

Hơn năm trăm người lao điên cuồng mười mấy dặm.

Cuối cùng chạy tới vị trí con đê phía bắc phủ Bá Tước Huyền Vũ cách ba mươi dặm.

Đây là đoạn đê đập dài nhất, lớn nhất của hồ chứa nước Nộ Giang, băng qua hai cái thung lũng, dài chừng ba mươi trượng, cao hơn bảy trượng.

Đoạn đê đập này, gia tộc họ Kim ước chừng dùng thời gian hơn ba năm mới xây xong, vận dụng nhân lực vượt qua mấy vạn lần.

Hôm nay đã có hơn hai trăm năm lịch sử, phía trên đê dù mọc đầy cây cối, nhưng vẫn như cũ vững chắc vô cùng, như là cánh tay người khổng lồ ngăn trở mặt nước ngang dọc trăm dặm.

Cũng bởi vì chính thức có được con đê đập này xây dựng thành công, khiến cho vô số ruộng đồng của hai quận Nộ Giang, Dương Vũ không lo thiếu nước tưới tiêu, hàng năm đều có thể bội thu.

Mà đoạn đê đập này, tên gọi là đập Kim Tự.

Bởi vì năm đó người chủ trì xây dựng con đập lớn này, chính là thế hệ Bá tước Huyền Vũ Kim Tự cách đây hơn hai trăm năm trước.

Lúc này, phía trên đập còn có hai cái trạm gác.

Gần như bất cứ lúc nào, đều có một đội võ sĩ tại đây trông coi,

Thời điểm nhiều có hai mươi người, khi ít chỉ có bảy tám người thôi.

Tử tước Chúc Lan Đình nhìn đoạn đập to lớn hùng vĩ này, trong lòng có sự đố kỵ rất lớn.

Gia tộc họ Kim nhà ngươi dựa vào cái gì mà xa hoa hơn ta thế?

Nhưng mà xây dựng được càng hùng vĩ, một hồi phá hủy lại càng chấn động.

Mưa to đã hạ ròng rã nửa ngày cho đến suốt đêm, mực nước trong hồ chứa đã dâng lên ở một mức rất cao.

Ở phía dưới áp lực nước khổng lồ, chỉ cần đào ra một cái lỗ trên con đê, nước lũ ngập trời sẽ nghiền nát và phá hủy toàn bộ hệ thống.

Con đê dài nghìn dặm, có thể vỡ vì ổ kiến.

Huống chi là một lổ hổng lớn như vậy?

Năm đó gia tộc họ Kim nhà ngươi hao phí vô số nhân lực vật lực, dùng mấy năm mới xây dựng đập lớn, giờ thị bị Chúc Lan Đình ta đây dễ dàng hủy diệt rồi.

Tiếp đó...

Cái hình ảnh đó cũng đừng nói có bao nhiêu rung động.

Phủ Bá Tước Huyền Vũ hơn một ngàn cây số vuông đất phong, mười mấy trấn, hơn một trăm cái thôn xóm đều sẽ trở thành đại dương mênh mông.

Tất cả phòng ốc, ruộng đồng đều có thể bị phá hủy.

Cho đến lúc này sẽ chết bao nhiêu người?

Mấy nghìn người?

Mấy vạn người?

Chỉ có trời biết a!

Gia tộc họ Kim phải tổn thất bao nhiêu tiền?

Cũng chỉ có trời biết.

Nhưng cũng đủ trung hòa thắng lợi bọn họ đoạt lại đảo Kim Sơn sạch sẽ.

Cũng đủ cho gia tộc họ Kim bị đánh một đòn hủy diệt.

Rõ ràng trời cao giúp ta rồi! Lần này nửa ngày cả đêm mưa sa vẫn không có dừng lại, chính là trời cao ban thưởng cơ hội tốt cho ta hủy diệt gia tộc họ Kim.

Đám dân đen sắp chết này, nghìn vạn lần chớ có trách Chúc Lan Đình ta đây thủ đoạn độc ác.

Trách thì trách các ngươi đầu sai sai chỗ, lại trở thành con dân của gia tộc họ Kim.

Vô độc bất trượng phu.

Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.

- Toàn bộ công cụ đều chuẩn bị xong chưa? - Chúc Lan Đình hỏi lại lần nữa.

- Toàn bộ chuẩn bị hoàn tất.

Chúc Lan Đình nói:

- Phái ra ba trăm võ sĩ, bố ráp tuần tra, gặp phải bất luận kẻ nào, giết chết ngay lập tức.

- Phái ra năm mươi người lẻn vào hai cái trạm gác trên đê, tiêu diệt tiểu đội phòng thủ của gia tộc họ Kim sạch đi.

- Còn lại một trăm năm mươi người, dùng hết toàn lực, quật đê!

- Hủy diệt cơ nghiệp gia tộc họ Kim trăm năm. Để vô số con dân phủ Bá Tước Huyền Vũ chết trong tuyệt vọng!

- Để gia tộc họ Kim cùng tên nghiệt súc Thẩm Lãng hối hận khi là kẻ địch của chúng ta!

...

Con đê của phủ Tử tước Lan Sơn mười mấy dặm phía bắc có quy mô nhỏ hơn rất nhiều.

Cũng chỉ có dài mười trượng, cao hơn năm trượng mà thôi.

Con đê đập này cũng là tài sản riêng của gia tộc họ Chúc, vì thế được gọi là đập Lan Sơn.

Phía trên đập chứa nước mặc dù nối tiếp hồ chứa nước Nộ Giang, nhưng chỉ chỉ là một nhánh mà thôi.

Năm đó gia tộc họ Kim tiêu hao vô số nhân lực vật lực, xây dựng đập lớn Kim Tự, là vì mười vạn con dân giành phúc lợi.

Mà con đê và đập chứa nước của gia tộc họ Chúc chỉ phục vụ cho cả nhà ông ta mà thôi.

Toàn bộ thung lũng này cũng là ruộng đồng, núi non, vườn tược, trường đua ngựa của Chúc Lan Đình.

Lúc này dù cho ở mưa to bên trong, cũng có thể thấy gia tộc họ Chúc hào hoa xa xỉ.

Lâu đài tuy rằng xa không lớn bằng gia tộc họ Kim, nhưng đại đa số dùng cẩm thạch trắng xây nên.

Hơn nữa khắc lầu xây thềm, cầu nhỏ nước chảy.

Lâu đài của gia tộc họ Kim, hoàn toàn là một pháo đài quân sự.

Lâu đài của gia tộc họ Chúc, mới tràn đầy mùi vị quý tộc hưởng lạc.

Tất cả vườn hoa lớn nhỏ, thì có mấy chục.

Nhưng quốc quân chính chỉ thích cái loại quý tộc thích hưởng lạc, một chút cũng chẳng thích loại quý tộc cẩn thận, yêu dân như con y hệt gia tộc họ Kim.

Trăm năm cơ nghiệp của phủ Bá Tước Huyền Vũ là cả đất phong, đảo Vọng Nhai, còn có mấy nghìn tư quân.

Mà trăm năm cơ nghiệp của phủ Tử tước Lan Sơn, chỉ ở trong cái sơn cốc này thôi.

Vô số ruộng tốt, vườn hoa, dinh thự hào hoa xa xỉ.

...

Kim Hối lao điên cuồng suốt đêm, chỉ khoảng cách hai trăm dặm, liền thay đổi năm con ngựa.

Cuối cùng lúc trời sắp sáng, chạy tới đập chứa nước gia tộc họ Chúc, đi tới dưới con đê Lan Sơn.

Gã hoàn toàn là như lâm đại địch, chuẩn bị chém giết chiến đấu một trận.

Nhưng khi đã đến đập, phát hiện ngay cả một bóng ma cũng không có.

Phía trên đê đập chứa nước của phủ Tử tước Lan Sơn cũng có một trạm gác.

Nhưng lúc Kim Hối chạy đến trạm gác, năm tên lính bên trong đang ngáy khò khò.

Mà xốn mắt nhất là có hai nam nhân ngủ ở một tấm chăn, hơn nữa còn trần như nhộng.

Một người đàn ông râu quai nón, hiển nhiên là quan quân.

Còn có một chàng trai trẻ có chút tuấn tú, lệ còn vương khóe mi, thế nhưng biểu cảm nhưng lại có hơi phê phê.

Kim Hối chịu không nổi để truy đến nguyên nhân tận cùng.

Trực tiếp rút ra dao găm, rạch một phát nhẹ nhàng.

Tức khắc, đôi uyên ương hai con trống trong chăn kia trực tiếp bị mất mạng.

Ngay sau đó, gã dễ dàng cướp đoạt tính mạng của ba tên võ sĩ gia tộc họ Chúc khác.

Tiếp đó, gã sẽ phải đi làm việc.

Bỗng nhiên, phía sau có một tiếng động.

Kim Hối lao ra nhanh như chớp, một kiếm để ngang cổ đối phương, định bụng cắt đầu của người đó.

Nhưng... gã lại ngừng thật nhanh.

Bởi vì, đây là một nữ tử, quần áo xốc xếch, hai tay hai chân bị trói, vết thương rải rác khắp cả người.

Dùng ngón chân đều có thể tưởng tượng, nàng mới vừa đã trải qua cái gì.

Những tên cầm thú đó bắt tới nơi nữ tử này, nhốt ở bên trong trạm gác.

Phải làm sao?

Giết người diệt khẩu à?

Kim Hối gắng sức thật nhiều lần, nhưng chung quy không có ra tay.

Nhẹ nhàng cắt một cái, cắt mất mảnh vải cột miệng nàng.

Cô gái này có ngoại hình rất đẹp.

Đôi môi hơi cong, mắt không lớn, nhưng lại là đặc biệt động lòng người.

Mặc trên người cũng là quần áo tơ lụa, có thể thấy được xuất thân không kém.

- Khoan vội chạy, một hồi ta mang cô nương đi ra ngoài. - Kim Hối nói, tiếp đó cắt sợi dây trói hai tay nàng lại.

- Kế tiếp ta làm bất cứ chuyện gì, cô nương xem như không có nhìn thấy. - Kim Hối nói:

- Sau khi hoàn tất mọi chuyện, ta sẽ dẫn cô nương đến một chỗ. Chuyện sống chết của cô nương sẽ do ngài ấy quyết định.

Nhưng mà vào lúc này, nữ tử này giống như phát điên, bò lên cái trạm gác đầy binh sĩ đó.

Từ dưới đất bưng lên một tảng đá, đập thật mạnh vào đầu ba tên võ sĩ gia tộc họ Chúc trên đê.

Cuối cùng, nàng cầm tảng đá trong tay chợt đập về phía đầu của mình như muốn tìm cái chết.

Rõ ràng cương liệt.

Giờ khắc này, trái tim Kim Hối run lên.

Không biết vì sao, toàn thân có chút cảm giác tê dại thất thủ.

Một giây sau, gã dùng một chân đá bay tảng đá trong tay cô gái, ngay sau đó một tay chém ngay gáy của nàng.

Tức khắc, cô gái này bất tỉnh.

Kim Hối sợ nàng sẽ tìm cái chết, dùng tốc độ nhanh nhất, một lần nữa trói nàng lại, ngay cả miệng cũng buộc chặt, đỡ phải nàng tỉnh lại rồi cắn lưỡi tự sát.

...

Thượng bất chính hạ tắc loạn!

Gia tộc họ Chúc này từ trên xuống dưới không có một cái tốt.

Kim Hối ta đây làm như vậy là vì dân trừ hại.

Kim Hối toàn thân nhiệt huyết sôi trào, trong đầu không ngừng hiện lên cô gái xinh đẹp bị thương khắp người, nhớ tới vẻ quyết liệt khi nàng định đập đá vào đầu mình.

Những súc sinh này, súc sinh!

Gã dụng hết toàn lực, móc ra một cái lỗ lớn ở trên con đê của họ Chúc.

Cũng đủ lớn, cũng đủ sâu.

Tiếp đó, Kim Hối lấp cái rương lớn kia vào.

Vải dầu vẫn không có mở ra.

Tìm được kíp nổ bên trong, trực tiếp đốt lửa.

Tiếp tục Kim Hối rất nhanh lao điên cuồng, trở về trạm gác bên trong.

Tiếp đó, gã chợt vác cô gái kia lên vai, vận dụng khinh công đến cực hạn.

Chạy mau!

Chạy mau!

Chỉ thời gian hơn một phút đồng hồ, Kim Hối liền chạy ra khỏi hai dặm.

Tiếp đó phóng người lên ngựa, chạy như điên về phía ngọn núi.

Mặc dù gã không biết bên trong rương là vật gì.

Thế nhưng gã biết, những thứ cô gia đã làm ra, đều chẳng phải là thứ tốt lành gì.

Cũng là đáng sợ, tràn trề tính hủy diệt gì đó.

Rất nhanh, cái kíp nổ thật dài đốt tới phần cuối.

Lúc này!

Mưa to trên trời lại ngừng.

Toàn bộ trong đất trời, giống như rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Tiếp đó!

- Ầm...

Một tiếng vang thật lớn!

Toàn bộ mặt đất đều run nhè nhẹ.

Con đập bao quanh hồ chứa nước của gia tộc họ Chúc giống như bị người khổng lồ xé toạc ra.

Vô số đá bay lên trên không.

Toàn bộ đê đập, bị nổ tung một cái lỗ lớn.

Nước lũ được tích cóp trọn đêm nửa ngày giống như vòi rồng, tuôn trào mãnh liệt.

Cuốn phăng tất cả trang viên, đất đai, lâu đài, lầu các của gia tộc họ Chúc đi.

Tràn trề sức mạnh hủy diệt.