Nghe những lời này, một giọt mồ hôi lạnh trên trán Kim Hối chảy xuống.
Cô gia, ngài nghĩ rằng ta là ngài sao? Có khả năng lớn như vậy để đoạt vợ?
Kế tiếp, Kim Hối báo cáo mọi thứ hoàn chỉnh cho Thẩm Lãng.
Vừa nghe xong, Thẩm Lãng nhướng mày.
Rõ ràng thượng bất chính hạ tắc loạn a.
Nếu như trong đám tư quân của phủ Bá Tước Huyền Vũ xuất hiện loại chuyện này, không chờ người khác động thủ, Bá tước Kim Trác đầu tiên đã chém đầu những người này.
Chà đạp con gái nhà lành, đây là cấm kỵ tuyệt đối trong gia tộc họ Kim.
Ai vi phạm thì chết!
Mà binh sĩ gia tộc họ Chúc lại công nhiên bắc nữ tử vào trạm gác để hành hạ.
Hơn nữa vô cùng hiển nhiên, một khi chà đạp chán chê, cô gái này chắc chắn sẽ bị giết chết.
- Kim Hối, nàng nhìn thấy ngươi làm tất cả mọi chuyện?
Kim Hối gật đầu nói:
- Đúng vậy, cô gia.
Việc này phiền toái.
Cái thứ thuốc nổ này, bây giờ là tuyệt đối tuyệt đối không thể lộ diện, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu.
Loại chuyện nổ đê này, cũng tuyệt đối không thể để bại lộ, bằng không chính là sai lầm khủng khiếp.
Hủy đê phát lũ lụt dìm tài sản nhà người ta, loại chuyện này một khi bại lộ, rõ ràng phải mất đầu.
Thẩm Lãng giả vờ nói:
- Nếu nàng nhìn thấy, như vậy không có cách nào, chỉ có thể giết người diệt khẩu.
Tức khắc, Kim Hối run lên, trực tiếp quỳ xuống.
Mà cô gái kia ngược lại càng ngẩn cổ lên, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, chẳng có vẻ sợ chết chút nào.
Nàng dĩ nhiên là không sợ chết, bằng không cũng sẽ không tìm chết, hơn nữa trực tiếp cầm tảng đá định đập vào đầu mình.
- Cô gia, xin... Xin ngài khai ân.
Trán của Kim Hối dán trên mặt đất, dùng hết toàn bộ khí lực cầu khẩn.
Thẩm Lãng nói:
- Việc chúng ta không thể để cho bất ý ai thấy, nếu không sẽ cho cả gia tộc mạo hiểm tính mạng đấy.
Kim Hối cất giọng run rẩy:
- Nàng, nàng sẽ không nói đâu, chắc nàng đặc biệt thống hận phủ Tử tước Lan Sơn.
Tiếp tục, Kim Hối hướng cô gái kia nói:
- Cô nương nhanh thề đi, nhanh thề đi nào, cô nương tuyệt đối không nói ra.
Cô gái kia vẫn bướng bỉnh bất tuân, duỗi cổ chờ Thẩm Lãng tới giết, miệng bị bịt, nhưng ánh mắt cũng không có nửa phần cầu xin tha thứ.
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, nhất là chú ý da, tóc, móng tay của nàng.
Đây là một cô gái xuất thân đặc biệt cao sang, trong lòng tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.
Hơn nữa cá tính còn rất mạnh đến kịch liệt.
Thế nhưng, lại không có một chút võ công, bằng không cũng sẽ không bị đám võ sĩ cặn bã thủ hạ của Chúc Lan Đình bắt đi.
Kỳ lạ ở chỗ một cô gái có xuất thân cao quý vì sao lại một mình ra ngoài? Tại sao còn đi qua gần chỗ phủ Tử tước Lan Sơn vậy?
Nàng đến tột cùng có thân phận gì?
Thẩm Lãng tiến lên phía trước, tới gần vị trí ngực của nàng, nhắm mắt lại lắng nghe.
Cặn bã!
Trong tròng mắt của cô gái, lập tức hiện ra hai từ này.
Nhưng Kim Hối lại biết, cô gia không phải cố ý phải đùa giỡn cô gái này.
Đây mặc dù là một tra nam, nhưng... Cũng là một tra nam có sĩ diện.
Hắn chỉ biết chờ nữ nhân khác như thiêu thân lao đầu vào lửa dâng hiến, muốn để hắn chủ động đi thông đồng nữ nhân khác thì e là rất khó.
Nhịp tim của cô gái này không đều, trái tim không tốt lắm, có chút bệnh.
Lại nhìn màu môi nàng, quả nhiên có màu tím sậm, nhìn qua vô cùng quyến rũ bí ẩn, nhưng cũng không phải màu sắc khỏe mạnh.
Cái này cũng chứng minh nàng vì sao không thể luyện võ.
- Kim Hối, giết nàng đi! - Thẩm Lãng nói ra, tiếp đó đi ra ngoài.
Kim Hối ngẩn ngơ, tiếp đó lệ rơi đầy mặt, ra sức dập đầu, trực tiếp đem cái trán dập đến chảy máu.
- Cô gia, cô gia khai ân!
- Kim Hối này từ nhỏ lớn lên ở phủ Bá Tước, ở đây là nhà của ta, nhưng tiểu nhân chưa từng cầu xin bất kỳ ai, ngay cả Bá Tước đại nhân ta cũng không cầu xin.
- Bây giờ, xin cô gia khai ân, Kim Hối dù cho làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài.
Một lát sau, cái trán của Kim Hối máu thịt không rõ.
Bên cạnh Thẩm Thập Tam nhìn thấy việc này không đành lòng, cũng quỳ xuống:
- Chủ nhân khai ân.
Mà cô gái kia nguyên bản bướng bỉnh bất tuân, nhưng thấy đến bộ dạng này của Kim Hối, ánh mắt tức khắc dịu dàng xuống lộ ra một chút yếu đuối.
Thẩm Lãng hỏi:
- Kim Hối, ngươi thích cô gái này sao?
Kim Hối đương nhiên thích.
Con người là một loại động vật rất kỳ quái.
Tiếng sét ái tình rất khó phát sinh ở trên người tên cặn bã như Thẩm Lãng.
Bởi vì hắn đã gặp quá nhiều người đẹp, thích hắn đàn bà cũng nhiều lắm, hắn ước gì mỗi ngày đều có tiếng sét ái tình với người ta.
Mà có một loại người sống ở thế giới nội tâm của mình, hành vi lầm lì, cho nên rất dễ vừa gặp đã yêu này.
Khi cô gái này quyết liệt dùng tảng đá đập nát đầu mình tự sát, Kim Hối cũng cảm giác được nội tâm của mình run lên.
Đúng là cái dạng kiêu ngạo, yếu đuối, dứt khoát, xinh đẹp của nàng đả động nội tâm của gã.
- Tiểu nhân không có! - Kim Hối run rẩy nói, toàn thân đều ửng hồng, ngượng ngùng được giống như con tôm sú bị nấu đỏ vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Cho ngươi hai con đường, hoặc là giết nàng, hoặc là cưới nàng.
Kim Hối nói:
- Thế này, làm sao được chứ? Đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à? Hơn nữa tiểu nhân chỉ là một đầy tớ, không xứng với vị tiểu thư này, không xứng với...
- Vậy phải giết thôi! - Thẩm Lãng nói.
Tức khắc Kim Hối đau khổ, lo lắng vô cùng.
- Cô gia, tiểu nhân sẵn lòng dùng tính mạng bảo đảm cho vị tiểu thư này, nếu như nàng tiết lộ bí mật của chúng ta, tiểu nhân nguyện tự sát chuộc tội
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Nếu nàng thực sự nói ra bí mật chúng ta làm nổ đê, dù cho chặt đầu ngươi mười lần cũng không đủ.
Tiếp tục, hắn lại nói:
- Cái phiền toái này là ngươi tìm trở về, vậy do ngươi để giải quyết, ngươi mang cô ta về nhà ngươi, cố mà trông cô ta, nếu để cho cô ta chạy trốn, chính ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.
- Vâng! - Kim Hối đáp.
Tiếp đó, hắn đi tới trước mặt cô gái kia, khom người nói:
- Tiểu thư, ta sẽ hai sợi dây trên chân cô nương, mang cô nương trở về nhà ta. Cô nương yên tâm, nhà ta còn có một đứa em gái, cô nương ở một phòng riêng. Ta... Ta tuyệt đối sẽ không bước vào nửa bước.
Sau khi hai chân cô gái kia được tháo dây, vẫn quật cường đứng tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Thẩm Lãng nổi giận mắng:
- Kim Hối, cái đồ phế vậy, ngay cả một nữ nhân đều không giải quyết được, nuôi ngươi còn có ích lợi gì.
Nghe được Kim Hối bị mắng, lông mày cô gái kia giương lên, định bụng phản bác, thế nhưng trong miệng lại nói không ra lời.
Nhưng lại không đành lòng nhìn thấy Kim Hối bị quở trách, liếc Thẩm Lãng một cái xong rồi đi ra ngoài.
Kim Hối chạy tò tò theo sau.
Thẩm Lãng đưa ánh mắt nhìn về Thẩm Thập Tam nói:
- Ngươi cũng cực khổ.
- Vâng. - Thẩm Thập Tam lạy xuống.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, sau đó lúc rảnh rỗi, ta chỉ điểm võ công của ngươi.
Hai chân của Thẩm Thập Tam run lên.
Chủ nhân đừng có khoác lác được không vậy? Toàn bộ bên trong phủ Bá Tước, ngài nói xem ngài đánh thắng nổi ai?
Ngài ngay cả thế tử béo kia còn đánh chả lại, thậm chí còn thua cả con bé tiểu Băng, ấy vậy còn muốn chỉ điểm võ công cho ta à.
Thế nhưng lúc chủ nhân khoác lác ngươi có thể phản bác à? Đương nhiên không thể!
Thế là, Thẩm Thập Tam lại thêm cung kính lạy xuống:
- Vâng!
Động tác này, liền phảng phất như gặp phải đại tông sư Chung Sở Khách vậy.
Được, Thẩm Thập Tam nhà ngươi có tiền đồ!
Sau khi Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam rời khỏi, nhạc phụ đại nhân mới đi ra.
- Lãng nhi, nếu như ta không có đoán sai, cô gái này có thể...
Thẩm Lãng nói:
- Tám phần mười là nàng, xuất thân từ hào môn quyền thế, thế nhưng trái tim bẩm sinh không khỏe, cho nên không thể luyện võ, tính cách lại mạnh mẽ quật cường, Chúc Lan Đình này đúng là tự tìm đường chết!
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Thân phận của nàng như vậy, dù cho từng bị làm nhục, Kim Hối có thể lấy nàng à?
Thẩm Lãng nói:
- Thế nào không được? Cô nàng này bởi vì từ nhỏ trái tim có vấn đề, cho nên tính cách cực đoan, cho nên ý muốn hoàn toàn khác người bình thường. Loại trai đẹp anh tuấn phong độ nhẹ nhàng như con mà mắt nàng còn chả thèm nhìn thẳng mà chỉ thích loại bí ẩn như Kim Hối, hơn nữa nếu con ăn hiếp Kim Hối càng nhiều, nàng lại càng yêu thương, đồng bệnh tương liên!
Bá tước Huyền Vũ không nói gì.
Con rể à, lúc con nói cứ vào chuyện chính là được, có thể đừng mượn cơ hội dùng một cả câu khoe khoang bản thân hay không.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ, nhóc mập nhà ta năm nay cũng mười tám, vì sao chẳng có tin tức gì về hôn sự của nó vậy?
Kim Mộc Thông dù có bét nhè như thế nào đi nữa cũng là thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ, người thừa kế trăm năm gia tộc quyền thế.
Đừng xem Thẩm Lãng luôn luôn ăn hiếp gã, luôn miệng nói gã không có con gái thích.
Dĩ nhiên, gã đúng là không có đứa con gái nào thích thật.
Thế nhưng, muốn lấy một người vợ thì dễ, thậm chí vợ đẹp cũng được.
Chỉ cần Bá tước Huyền Vũ phóng nói ra miệng, không biết có bao nhiêu đại thương nhân muốn đem con gái gả cho Kim Mộc Thông, muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiều.
Thương nhân mặc dù có tiền, thế nhưng thân phận không cao, một khi cùng quý tộc trăm năm thông gia, trong nháy mắt một bước lên tiên.
Đương nhiên, hôm nay quốc quân muốn khai đao với phủ Bá Tước Huyền Vũ nên thật sự không có thương nhân nào dám đem con gái gả cho Kim Mộc Thông.
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Kỳ thực, Thông nhi đúng là hôn ước.
Lúc trước ông ta mỗi lần đều kêu Kim Mộc Thông, bây giờ lại kêu Thông nhi, đại biểu cho nội tâm Bá tước Huyền Vũ biến hóa.
Đứa con trai này tuy rằng ngốc, thế nhưng đáy lòng thiện lương, cũng không thiếu lòng bao dung, hơn nữa ý chí cũng khá kiên nghị.
Mấu chốt là những thứ nó thiếu đều được Thẩm Lãng đền bù.
Như vậy thế tử này, có thể chính là thế tử tốt nhất.
Còn Thẩm Lãng có dã tâm, phải cướp đoạt cơ nghiệp thành Huyền Vũ? Phải hoạ từ trong nhà?
Đừng nói giỡn!
Thẩm Lãng đối với địch nhân thủ đoạn độc ác, nhưng đối với người của mình lại dịu dàng vô cùng.
Nếu hắn muốn đoạt cơ nghiệp gia tộc họ Kim, vậy trước tiên phải giết quách Kim Mộc Thông.
Thẩm Lãng không tiếc giết chết chết cậu em vợ này sao?
Khỏi cần nói, chỉ tiêng tiểu Băng, liền cũng đủ để Thẩm Lãng giơ tay đầu hàng.
Người này với tiền tài cùng quyền thế không có để vào mắt nửa điểm, hắn chỉ quan tâm người bên cạnh.
Còn có, hắn chỉ thích chơi!
Cái gì đấu tranh ngươi chết ta sống, cái gì cuộc chiến quyền lực.
Đối với Trương Xung mà nói, có lẽ là lý tưởng, có lẽ là hoài bão chính trị cả đời.
Nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, chỉ là một trò chơi.
Thẩm Lãng nói:
- Vị hôn thê của nhóc mập, là nhà ai?
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Phủ Bá tước Vũ An, con gái của gia tộc họ Tiết, Tiết Lê!
Quả là gia tộc lợi hại.
Phủ Bá tước Vũ An, đồng dạng là quý tộc lâu đời Việt quốc, hơn nữa thứ hạng cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ tương xứng, thậm chí còn hơn nhích hơn một chút.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ có hơn một ngàn ba trăm cây số vuông đất phong, phủ Bá tước Vũ An ở ven biển miền nam, cộng thêm tất cả đảo lớn nhỏ, có thể còn muốn vượt qua cái diện tích này.
Bất quá nhà ông tác đặc biệt khiêm tốn, công bố tư quân ra ngoài chỉ có hai nghìn.
Thế nhưng... nhà ông ta có một chỗ lợi hại.
Nam Hải kiếm phái!
Tuy rằng biểu hiện ra, Nam Hải kiếm phái cùng phủ Bá tước Vũ An không có một chút quan hệ, nhưng ai cũng biết đây là cơ sở của gia tộc họ Tiết.
Chưởng môn Nam Hải kiếm phái Yến Nam Phi, võ đạo đại tông sư, biểu hiện ra họ Yến, nhưng kì thực người của gia tộc họ Tiết.
Phủ Bá tước Vũ An tuy rằng chỉ có hai nghìn tư quân, thế nhưng Nam Hải kiếm phái có chừng hơn hai ngàn tên đệ tử.
Hơn nữa Nam Hải kiếm phái điều giáo rất nhiều sát thủ, gián điệp, không biết làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu rồi.
Cho nên, tuy rằng thế lực phủ Bá tước Vũ An lớn hơn, nhưng cái mồi lửa tân chính không đốt đến đầu ông ta.
Hơn nữa gia tộc này cho tới nay đều đặc biệt khiêm tốn, quốc nội có chuyện gì cũng không tham gia, khiến người ta cảm giác giống như không có tiếng tăm gì vậy.
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Ở hơn một trăm năm trước, tổ tiên Kim Trụ với gia tộc họ Tiết có ơn trời cao đất rộng, gần như cứu vớt toàn bộ vận mệnh gia tộc họ Tiết. Hơn nữa lúc đó Vũ An Bá Tiết Thiên Triệt là đệ tử của tổ tiên Kim Trụ, đây chính là hình thức ban đầu của Nam Hải kiếm phái. Từ đó về sau, hai nhà chúng ta liền qua lại thân thiết trăm năm, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.
- Minh hữu trăm năm? - Thẩm Lãng nói.
- Đúng, minh hữu trăm năm. - Bá tước Huyền Vũ nói:
- Hơn nữa Mộc Lan lúc nhỏ, chính là tập võ ở Nam Hải kiếm phái. Thế nhưng mấy năm trước, quan hệ hai nhà tự dưng cũng lạnh nhạt dần. Tiết Lê cùng Thông nhi hôn sự cũng không đề cập nữa, không huỷ hôn, cũng không thành hôn, luôn luôn kéo dài đến bây giờ.
Thẩm Lãng nhướng mày.
Loại người này buồn nôn nhất.
Chẳng từ hôn thoái hôn, cứ như vậy kéo dài dây dưa.
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Nửa tháng trước ta đã phái ra sứ giả, để gia tộc họ Tiết cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, rốt cuộc là kết thúc hôn ước, còn tiếp tục hôn ước? Không thể cứ mãi kéo dài vô tận, Thông nhi lớn tuổi đã nên lấy vợ sinh con.
Đây thật là tai vạ đến nơi mỗi người bay tứ tán, tường đổ người ta từ bỏ.
Ý kiến của quốc quân mới vừa ra, bên phủ Hầu tước Trấn Viễn kia liền khẩn cấp huỷ hôn.
Con dao của quốc quân mới vừa hạ xuống, bên phủ Bá tước Vũ An kia liền lập lạnh lùng, cùng gia tộc họ Kim phân rõ giới hạn.
Cái gì quan hệ minh hữu thông gia, thời khắc mấu chốt đều không dựa vào được.
Nhưng vào lúc này, Kim Trung ở phía ngoài nói:
- Cô gia, tiểu thư Từ Thiên Thiên bí mật đến, cầu kiến ngài.
Bá tước Huyền Vũ nghe xong, lập tức rời đi.
Bởi vì cái sợi dây này con rể không nắm chắc được.
Có một số việc còn là không biết làm gì cho thỏa đáng, có mấy lời cũng không thể nghe đến cho thỏa đáng.
...
Trong căn nhà bên bờ Nộ Giang!
Thái Thú Trương Xung không nhìn nước sông cuồn cuộn mà nhìn bản đồ trên vách tường.
Ánh mắt của ông ta đầu tiên rơi vào đảo Kim Sơn, sau cùng rơi vào thành Nộ Triều, quần đảo Lôi Châu.
Toàn bộ diện tích quần đảo Lôi Châu cộng lại, gần như cũng gần bằng quận Nộ Giang.
Đây là một mảnh đất ngoài vòng pháp luật, có mấy vạn hải tặc chiếm cứ.
Nhất là thành Nộ Triều!
Trương Xung chưa từng đi, nhưng đã phái rất nhiều thám tử.
Trải qua hai mươi mấy năm xây dựng, cộng thêm đây là trung tâm mua bán trên mặt biển phía đông nước Việt, hoàn toàn được xưng là thành tường cao dày, cơ hồ là một tòa pháo đài không thể phá vỡ.
Gần như tất cả thám tử đều qua lại báo, thành Nộ Triều so với quận thành Nộ Giang còn muốn sầm uất, hơn nữa còn là một tòa thành say mê tiền bạc.
Cừu Thiên Nguy chính là vị chủ nhân chí cao vô thượng của tòa thành thị này.
Toàn bộ quần đảo Lôi Châu, chỉ biết có Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, không tiếp thu bất luận thứ quốc quân gì cả.
Đây là một con cá mập hoàn toàn không bị khống chế.
Lúc trước Trương Xung thật tình không muốn để cho cái con cá mập này vào cuộc.
Thế nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác.
Nếu không có lựa chọn nào khác, vậy không bằng... chơi cho lớn hơn chút nữa.
Để tạo nên kế hoạch xây dựng nghiệp lớn càng thêm kinh người.
Hơn một trăm năm trước, chuyện Bá tước Kim Trụ có thể làm được, Trương Xung ta đây... Chưa chắc không thể làm nổi.
Một khi hoàn thành cái sự nghiệp to lớn này.
Vậy Trương Xung ta đây liền xác định chắc chắn vào Thượng Thư Đài, biến thành thiên cổ danh thần Việt quốc.
Thậm chí phong hầu bái tướng, cũng có thể.
Chỉ bất quá, đây là một bàn cờ lớn hơn.
Cũng là ván cờ nguy hiểm hơn.
Chỉ cần có chút lơ là sẽ tan nát.
Cái này trong ván cờ, không chỉ có có con cá mập hung tàn đáng sợ Cừu Thiên Nguy.
Còn có cả một tên kỳ thủ Thẩm Lãng trí gần như yêu.
Trương Xung ta đây còn chưa từng hạ xuống ván cờ khổng lồ nguy hiểm như vậy.
Ta có thể thắng à?
Ta không biết có thể thắng hay không.
Thế nhưng Trương Xung ta đây một khi quyết định, liền thẳng tiến không lùi, dù cho tan nát, cũng sẽ không tiếc.
Một khi thành công!
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, phủ Bá Tước Huyền Vũ, phủ Bá tước Tấn Hải, còn có vô số người sẽ trở thành xương khô dưới chân ta.
Làm nền ta bước lên sự nghiệp rực rỡ tột bậc.
Một khi thất bại!
Vậy... Hiển nhiên bụi về bụi, đất về đất!
Nhìn con gái Trương Xuân Hoa phía bên trên, trong lòng Trương Xung có chút không nỡ.
Thành Nộ Triều, đó là tuyệt đối chỗ hổ lang.
- Xuân Hoa, vi phụ có một việc cho con làm.
Trương Xuân Hoa lúc đầu lười biếng nằm co, nghe được lời của cha xong, lập tức thân thể mềm mại ngồi thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực.
- Cái gì ạ?
Trương Xung nói:
- Vi phụ muốn con đi một chuyến đến thành Nộ Triều!
Trương Xuân Hoa run lên nói:
- Phụ thân, người không phải là muốn đưa con cho tên cầm thú Cừu Thiên Nguy ngủ đấy chớ
Trương Xung tức khắc tức giận đến râu mép cũng giật giật.
- Trương Xung ta đây có dã tâm, nhưng không phải súc sinh, vì tiền đồ mình đem con gái đẩy mạnh vào hố lửa. - Trương Xung nói:
- Con biết Cừu Yêu Nhi không?
- Tiểu thư thành Nộ Triều à? - Trương Xuân Hoa nói:
- Nữ cướp biển trong truyền thuyết thích đàn bà? Nữ bá vương đè bẹp Cừu Kiêu trên biển sao?
Trương Xung gật đầu.
- Bảo con đi câu dẫn con ả đó à? - Trương Xuân Hoa nói:
- Câu dẫn đàn ông thì con còn được, nhưng câu dẫn đàn bà thì con chưa thử qua.
- Không phải câu dẫn. - Trương Xung nói:
- Chỉ là dùng biện pháp biến thành nhân vật không thể thiếu bên người cô ta, hơn nữa con là đại diện toàn quyền cho ta.
- Được, chuyện này con có thể làm được. - Trương Xuân Hoa nói:
- Khí tức hồ ly tinh của con đã dùng hết ở bên Thẩm Lãng rồi, dẫn đến tổn thương nguyên khí nên không còn hơi sức mà đi câu dẫn người ta, nhưng khí lực làm việc khác thì còn nhiều mà!
- Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ chuẩn bị sơ sơ, sáng sớm ngày mai con phải xuất phát, đi đến thành Nộ Triều!
- Vâng!
...
Từ Thiên Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng, trên người thơm ngào ngạt.
Mới vừa tắm rửa xong, hơn nữa còn phun tinh dầu hoa hồng.
- Thiên Thiên, ngươi thế nào lại gầy vậy, làm tim ta đau nhói. - Thẩm Lãng nói.
Từ Thiên Thiên liếc Thẩm Lãng một cái:
- Mong nhớ ngày đêm, tối không thể chợp mắt, cho nên làm sao mập nổi.
Thẩm Lãng nói:
- Ước định của chúng ta lúc trước, tính sao đây?
Nếu Thẩm Lãng thua tranh chấp đảo Kim Sơn, hắn và Từ Thiên Thiên phải đi đầu nhập vào Tam vương tử.
Nếu Thẩm Lãng thắng, thì Từ Thiên Thiên phải đi thành Nộ Triều câu dẫn nữ bá vương trên biển, tiểu thư thành Nộ Triều Cừu Yêu Nhi.
- Đương nhiên chắc chắn. - Từ Thiên Thiên đáp:
- Tấm thân này của ta không bị đàn ông chà đạp, còn không bằng ngủ với đàn bà, ta ngày mai là có thể xuất phát đi thành Nộ Triều, nằm vùng ở bên người Cừu Yêu Nhi.
Tiếp tục Từ Thiên Thiên nói:
- Nhưng mà Thẩm Lãng, ngươi thế nào lại cảm thấy ta không có khả năng phản bội ngươi? Sau khi ta biến thành tâm phúc tuyệt đối của Cừu Yêu Nhi xong, dựa vào cái gì còn phải nghe mệnh lệnh của ngươi vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng vậy, ngươi nói rất có đạo lý a.
Từ Thiên Thiên nói:
- Vậy ngươi có muốn trước khi ta ra đi ngủ trước với ta, thừa cơ làm lớn bụng của ta sao?