Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 173: Mộc Lan bị cắm sừng! Thẩm tra nam vô cùng thê thảm



Mộc Lan đã mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt, nàng mỗi một ngày đều kêu gọi nhập ngũ.

Tất cả mọi chuyện nàng phải tự làm, nhất định phải tuyển chọn ra tráng đinh tinh nhuệ nhất, sắp vào trong tư quân.

Hơn nữa còn phải đưa bạc an cư giao điến tận tay nhà mỗi tân binh.

Đây là truyền thống gia tộc họ Kim.

Nếu như chuyện như vậy còn cần kẻ khác làm thay, vậy mấy trăm năm sau, người ta cũng không ngại làm thay cả quyền chủ nhân nhà ngươi.

Nếu như hồi trước, Mộc Lan căn bản không quan tâm mấy ngày mấy đêm không ngủ được.

Thế nhưng bây giờ nàng cũng rất để ý, thường tranh thủ lấy gương ra soi mặt của mình.

Không biết là da sạm đi, hay là nổi mụn đi.

Hơn nữa thừa dịp lúc không có người, nàng còn có thể đắp một cái mặt nạ dưỡng da cho mình.

Nhất định phải xinh đẹp, nhất định phải xinh đẹp.

Nếu không sẽ bị phu quân chê.

Không chỉ có như thế, dù cho ở bên ngoài bôn ba, nàng cũng kiên trì mỗi ngày tắm hai lần.

Không có nước nóng thì tắm nước lạnh.

Giữa trời đông tắm nước lạnh thì không thể nào dễ chịu được.

Thế nhưng không có cách nào.

Không thể bị tra nam ghét bỏ, mặc dù nàng cách tra nam rất xa.

Nhưng nhỡ ra tra nam hăng hái chạy tới thăm nàng thì sao?

Trên người cũng không thể có một chút mùi mồ hôi, cũng không thể mặt mày bóng dầu dơ bẩn.

Thậm chí tóc còn mỗi ngày gội một lần.

Quần áo cũng một ngày thay một lần, dù cho ngủ không được nhưng miệng nhỏ cũng thường uống mật ong, hơn nữa thêm xêm tăng thêm tinh dầu hoa tươi vào mật, đảm bảo miệng nàng lúc nào cũng thơm tho và ngọt ngào.

Nhỡ ra tra nam phu quân chạy tới nhìn nàng muốn hôn môi thì sao? Tuyệt đối không thể có một chút chỗ nào không ổn.

Những nữ võ sĩ xung quanh đều tấm tắc bàn tán kỳ lạ.

Tiểu thư mấy ngày mấy đêm không ngủ được, lại vẫn thoải mái xinh đẹp như thế, trên mặt có một chút mệt mỏi, nhưng là hoàn toàn không tổn hao gì đến ngoại hình, vẫn diễm tuyệt nhân gian.

Hơn nữa, trên người nàng thời thời khắc khắc đều thơm ngào ngạt.

Bên người nữ võ sĩ đương nhiên biết nguyên nhân, chỉ bất quá vẫn là ngạc nhiên.

Lẽ nào sức mạnh của ái tình lại lớn như vậy à?

Kỳ thực không ngủ đối với Mộc Lan mà nói cũng không có gì, duy khó khăn nhất chính là tương tư.

Suốt mấy tháng này, nàng gần như mỗi một ngày đều cùng phu quân cặn bã cùng một chỗ.

Khi chợt tách ra vài ngày, thật sự tâm lý khó chịu.

Một ngày không gặp như cách ba năm, chính là ý như vậy.

Có nhiều lần, Mộc Lan cũng muốn phải về nhà một chuyến.

Dù là không hề làm gì, cũng chỉ là nhìn một chút, ôm một chút, hôn một ngụm cũng tốt rồi.

Tiếp đó, nàng sẽ bôn ba trăm dặm trở lại quân doanh.

Nàng thực sự thiếu chút nữa liền làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn xem đại cục làm trọng.

Thời gian gấp gáp vội vã vô cùng.

Nhất định phải ở thời gian ngắn nhất gọi nhập ngũ hoàn tất, tiếp đó điều phần lớn chủ lực đến đảo Vọng Nhai.

Chiến lược Đảo Vàng đã mở ra, thế cục sẽ chuyển bước rất nhanh, một chút cũng không thể đình lại.

Tầm bôn ba suốt ba ngày ba đêm, Mộc Lan đi mỗi một ngôi làng trên đất phong, mộ binh hai nghìn tên tráng sĩ sắp xếp vào tư quân, lại từ mỗi một ngôi làng mộ binh một nhóm tráng sĩ tiến vào dân binh.

Ba ngày ba đêm này, cấp cho mấy nghìn áo giáp cùng vũ khí, phát ra gần vạn lượng vàng.

Bởi vì gia tộc họ Kim vừa rèn đúc một nhóm mới áo giáp, cho nên đã loại bỏ áo giáp và vũ khí cũ cho nhóm tân binh này sử dụng.

Nhóm áo giáp cùng vũ khí này còn khá mới, mặc kệ chất lượng có đủ tốt hay không, nhưng ít ra mặc lên người cũng đủ oai.

Hai nghìn tên tân binh võ trang đầy đủ này bắt đầu tập kết, tiếp đó ở dưới sự suất lĩnh Kim Sĩ Anh tiến vào trong lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ.

Trong đó một nghìn người sẽ đóng giữ đất phong, mặt khác một nghìn tân binh sẽ đi đảo Vọng Nhai.

Lúc này Mộc Lan thực sự không nhịn được, một mình một ngựa quay trở về trong nhà thật nhanh.

Nàng kỳ thực cái gì cũng không muốn, liền chỉ cần ôm một cái, hôn một cái phu quân cặn bã đã hoàn toàn thỏa mãn.

Tiếp đó nàng tắm rửa thay y phục, nằm ở trên giường phu quân thoải mái mà ngủ một giấc, còn phu quân cặn bã cứ thoải mái nằm kế bên, có đưa tay chiếm tiện nghi hay không cũng mặc, miễn là đừng chiếm quá ác, nếu không sẽ ngủ không yên.

Không biết vì sao, càng về đến gần nhà, mí mắt Mộc Lan bị giật không cách gì giải thích được giật.

Thiên Lý Mã của nàng mới vừa nhảy vào cổng lâu đài, thân thể ma quỷ mạnh mẽ của nàng trực tiếp nhảy xuống, chạy về phía viện tử của mình.

Nhưng mà, nàng chỉ nhào vào một khoảng không, phu quân không ở đây.

- Băng nhi, cô gia đâu?

Tiểu Băng vốn đang phơi đồ trong sân, cũng phơi một chút… khí cụ, mỗi một dạng nàng cũng không nhận ra đó là cái gì.

Nhưng mấy thứ này tất cả thuộc về nhiệm vụ sắp xếp, chăm sóc, giặt giũ rửa ráy của tiểu Băng.

Tiểu Băng có vẻ nghiêm túc, bởi vì đây chính là cô gia giao nhiệm vụ của nàng. Cô gia tại sao không giao đại cho người khác, hết lần này tới lần khác giao cho ta, có thể thấy trong lòng cô gia tin tưởng ta nhất.

- Cô gia ra ngoài rồi, muội đã mấy ngày nay không nhìn thấy cô gia. - Tiểu Băng rầu rĩ không vui, vài ngày không gặp tên lưu manh tới đùa giỡn, Băng nhi trong lòng càng trống trải.

- Ra ngoài? Đi đến nơi nào? - Mộc Lan hỏi.

Tiểu Băng đáp:

- Không biết, cô gia không có nói cho muội biết gì hết.

Tiếp đó, tiểu Băng chỉ vào đỉnh đầu của Mộc Lan nói:

- Tiểu thư, trên đỉnh đầu mấy thứ màu xanh xanh (*), là gì vậy?

(*)Ở đây chơi chữ, trên đầu Mộc Lan có màu xanh lá, đồng nghĩa với đội nón xanh, bị cắm sừng.

Mộc Lan tiện tay phủi xuống, là một chiếc lá, vừa rồi đi quá gấp, lá cây rơi ở trên đầu cũng không có phát hiện.

Nhưng mà hiện giờ đã mùa đông, sao còn lá cây xanh tươi thế này nhỉ.

Mộc Lan đi ra khỏi viện, vội vã đi đến thư phòng phụ thân.

Kết quả nhìn thấy Kim Mộc Thông lại đang chép sách.

- Đệ đang làm gì thế?

Kim Mộc Thông nói:

- Chép sách.

Mộc Lan vừa nhìn, Kim Mộc Thông đang sao chép Tây Du Ký.

Quyển Tây Du Ký này, Mộc Lan là độc giả thứ hai, nàng cũng thích cực kỳ.

Lúc này Kim Mộc Thông đang chép đến tình tiết Tôn Ngộ Không chui vào bên trong bụng công chúa Thiết Phiến, quậy đến long trời lở đất.

- Anh rể không ở đây, phần tiếp theo của câu chuyện Tây Du Ký cũng chưa có, đệ chờ lâu nên nôn quá, đành phải sao chép lại cho đã ghiền. - Kim Mộc Thông đáp:

- Anh rể còn nói Ngưu Ma Vương bị cắm sừng, đệ nhìn thế nào cũng không ra, Tôn Ngộ Không cùng công chúa Thiết Phiến có xảy ra chuyện gì đâu.

Mộc Lan không nhịn được nói:

- Tỷ phu đệ làm sao? Đi nơi nào?

Kim Mộc Thông đáp:

- Đi đến thành Nộ Triều.

Mộc Lan hết hồn nói:

- Hắn đi thành Nộ Triều làm cái gì? Thật nguy hiểm, có người bảo hộ hắn hay không?

Kim Mộc Thông nói:

- Có một cô gái bảo vệ cho tỷ phu, thuộc hội Thiên Đạo.

Mộc Lan nói:

- Cô gái của hội Thiên Đạo, dáng dấp thế nào?

Kim Mộc Thông nói:

- Tỷ phu nói dáng vẻ của nàng so với ta còn xấu hơn, ta ngược lại cảm thấy tốt vô cùng.

Mộc Lan nhìn thoáng qua em trai của mình, tức khắc yên tâm.

- Tỷ phu ngươi đi đến thành Nộ Triều làm cái gì? Nhất định có chuyện trọng yếu phát sinh, bằng không hắn chết nhát thế này chắc chắn sẽ không dám đi mạo hiểm. - Mộc Lan nói.

Kim Mộc Thông nói:

- Từ Thiên Thiên đưa tới mật thư, Cừu Yêu Nhi bỗng nhiên phát bệnh, sinh mệnh đe dọa, cho nên tỷ phu phải đi cứu nàng.

Đây là cơ mật tuyệt đối, chỉ có kể lại cho hai người, một là Bá tước Huyền Vũ Kim Trác, một chính là Kim Mộc Thông, ngay cả nhạc mẫu đại nhân cũng không biết, Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam cũng không biết.

Bá tước Huyền Vũ cùng Thẩm Lãng đều đang cố gắng bồi dưỡng Kim Mộc Thông.

Mặc dù gã mỗi ngày chỉ cảm thấy hứng thú với chép sách, cũng không có tham gia cụ thể bất kỳ một chuyện gì, nhưng tất cả cơ mật gã đều biết, chính là muốn bồi dưỡng cảm xúc khi tham gia vào việc hệ trọng.

Lấy tư cách tương lai Bá tước Huyền Vũ, Kim Mộc Thông có thể ngốc, có thể không có bản lĩnh làm việc, thế nhưng nhất định phải thật tinh mắt.

Giống như cô Ngốc mỗi ngày đi theo bên cạnh Hoàng Dược Sư, chẳng biết tại sao cũng thành cao thủ.

Đi cứu Cừu Yêu Nhi hả?

Trái tim của Mộc Lan đánh thót một cái, không khỏi đứng ngồi không yên.

Yên tâm, yên tâm.

Ta không thể suy nghĩ miên man.

Với phu quân cặn bã có thể không tin, nhưng ta có thể tin vào nhân phẩm của Cừu Yêu Nhi.

Tức khắc, nàng có một cái ý niệm trong đầu, trực tiếp rời bến đi đến thành Nộ Triều tìm Thẩm Lãng.

Nhưng... chung quy nàng vẫn bỏ đi cái ý niệm không lý trí này ra khỏi đầu.

Kim Mộc Thông bỗng nhiên nói:

- Tỷ, cái váy mới này của tỷ đẹp lắm.

Mộc Lan hỏi:

- Thật thế sao?

Đây là một cái váy lụa màu xanh lá, có ẩn chút màu xanh lơ.

Gần đây Mộc Lan may rất nhiều váy mới, cũng là màu này.

Bởi vì, nàng đã từng bị mất một bộ váy màu xanh, Thẩm Lãng thừa nhận cầm cái váy làm một chút chuyện không thể cho ai biết sau đó đốt trụi.

Mộc Lan cảm thấy, Thẩm Lãng có thể đặc biệt có hăng hái với váy xanh, cho nên may rất nhiều.

Vì thu hút phu quân chú ý, nàng rõ ràng hao tổn tâm huyết. Không có biện pháp, bên ngoài nhiều con phò xinh đẹp quá nhiều, mà chồng của nàng nhìn ngang nhìn dọc cũng là một tên cặn bã.

Kim Mộc Thông nói:

- Đúng vậy, màu xanh lá cây này diễm lệ mà không ngả ngớn, đặc biệt đẹp.

Đương nhiên, đây vốn là lời của Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông là không có loại quan điểm thẩm mỹ này.

Ở trong mắt gã cái gì cũng đẹp. Chỉ cần là váy đều nhìn ổn, chỉ cần là con gái đều đẹp.

Ôi, rõ ràng cảm giác bi thương vô cùng.

Mộc Lan không có thảo luận mấy thứ này trong lòng, bản năng leo đến chỗ cao nhất lâu đài, hướng phía đông nhìn xung quanh.

Nhưng nhìn không thấy thứ gì, ngay cả bờ biển đều nhìn không thấy.

Phu quân, chàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần an toàn là tốt rồi, khác cũng không cần gấp.

Chỉ cần đừng bị thương, dù cho... chàng có sa vào tay nữ nhân khác, ta... Ta cũng cắn cắn răng nhẫn nhịn.

Cùng lắm thì sau khi trở về, chà đạp chàng một lần thật mạnh.

Tuyệt đối đừng thụ thương, tuyệt đối đừng gặp nguy hiểm.

...

Cừu Kiêu nổi giận đùng đùng trở lại phủ Thành Chủ.

- Phụ thân, người còn dễ dàng tha thứ Cừu Yêu Nhi tới khi nào? - Cừu Kiêu cả giận nói:

- Dưới trướng cô ta đã có một vạn hải tặc, nếu không nắm được thì đuôi to khó vẫy, cô ta cuối cùng có phải con ruột của phụ thân đâu.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy đang nhìn bản đồ trên tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí đảo Vọng Nhai.

Hơn nữa hòn đảo nhỏ bé này đã được ông ta dùng phấn vàng viết lên, có vẻ càng nổi hơn tất cả.

Mới vừa rồi cùng Đường Luân nói đến đảo Vọng Nhai, Đường Luân có vẻ đặc biệt gấp, Cừu Thiên Nguy có vẻ thờ ơ.

Nhưng thực sự nội tâm tham lam của ông ta còn muốn vượt qua Đường Luân.

Lấy tư cách Vua Hải Tặc, ông ta còn có dục vọng cướp vàng bạc châu báu điên cuồng ngay từ đầu.

Cừu Kiêu nói:

- Phụ thân, người có nghe được lời con nói không? Hai nghìn quân tinh nhuệ dưới trướng Cừu Yêu Nhi ngay cả ngài cũng chẳng chỉ huy được, thế lực của nàng lớn như vậy, lẽ nào ngài không lo lắng một ngày kia con bị cô ta giết, rồi cô ta biến thành tân thành chủ Nộ Triều à?

Cừu Thiên Nguy thản nhiên nói:

- Sẽ không đâu, lòng Cừu Yêu Nhi vốn ở phương xa. Cảm giác hứng thú của con bé chỉ có với chém giết và chiến đấu, ngoài ra là cứu người và phiêu lưu đến những nơi chưa từng biết, nó với quyền lực một chút cũng không hứng thú.

Cừu Kiêu nói:

- Dã tâm con người là có thể từ từ phát sinh, vì tương lai gia tộc họ Cừu chúng ta, con cảm thấy có nhất định phải loại trừ ả, chí ít nghĩ biện pháp phế bỏ võ công của ả.

- Đồ ngu! - Cừu Thiên Nguy giận dữ hét lên:

- Con lại đi trêu chọc nó phải không? Đừng cho là ta không biết con đang suy nghĩ gì, cẩn thận con khó giữ được cái mạng nhỏ này, nếu như không phải nể mặt ta, con đã sớm bị nó giết rồi.

Cừu Thiên Nguy xoay người lại, nhìn thấy phía sau lưng Cừu Kiêu có một vết thương.

Tức khắc, ánh mắt của ông ta hiện lên một chút ánh sáng lạnh lẽo, nói:

- Nó chém con à?

Cừu Kiêu nói:

- Không phải, là đám nữ võ sĩ của cô ta, mười mấy người bao vây tấn công một mình con.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Con lại đi làm cái gì?

Cừu Kiêu cười hì hì không có trả lời trực tiếp, tiếp đó nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Phụ thân, ngay cả võ sĩ thủ hạ của cô ta đều hống hách như vậy, ta chính là thiếu chủ thành Nộ Triều, coi như là chủ nhân của họ, lại hướng ta hạ tử thủ, nhưng thấy trong mắt mấy con ả kia chỉ có Cừu Yêu Nhi, căn bản không có con, cũng không có thành chủ Nộ Triều ngài đâu.

Khuôn mặt của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy lại co giật một hồi.

Cừu Kiêu lại nói:

- Đúng rồi, có người muốn hạ độc cô ta, dùng có muối độc nấu cơm cho cô ta. Nữ đầu bếp Thư Thục hôm nay đã bị giết người diệt khẩu, con đoán chừng là Cừu Hào.

Ánh mắt của Cừu Thiên Nguy co rụt lại, nói:

- Tra ra nguyên nhân? Bây giờ Yêu Nhi như thế nào?

Cừu Kiêu nói:

- Được chữa hết, được một nữ đại phu tuyệt sắc chữa hết.

Cừu Thiên Nguy kinh ngạc hỏi liên tục:

- Nữ đại phu lại có bản lĩnh đến thế này? Ta tìm danh y khắp thiên hạ đều bó tay, thậm chí ngay cả chứng bệnh cũng không nhìn ra được, vị nữ đại phu này không chỉ có phát hiện nguyên nhân bệnh, hơn nữa còn chữa hết cho nó sao?

Cừu Kiêu đáp:

- Đúng vậy, nghe nói đó còn là một tuyệt sắc giai nhân mà còn là nhân tài nữa, phụ thân không bằng nhét vào trong phủ.

Cừu Thiên Nguy không có trả lời, mà chỉ nói:

- Con hãy vội vàng xuất phát đi đảo Vọng Nhai, bằng không nếu Cừu Yêu Nhi thật sự vọt đến trước mặt của ta, ta cũng không tiện che chở tên súc sinh nhà người. Nhớ kỹ trong khoảng thời gian này tuyệt đối không nên trêu chọc nó nữa?

- Tại sao? - Cừu Kiêu nói:

- Ai mới là chủ nhân thành Nộ Triều hả?

Cừu Thiên Nguy nói:

- Cừu Hào trấn thủ đảo Kim Sơn, đối với chúng ta cũng là trọng yếu nhất, tất cả sắt, tất cả khôi giáp cùng vũ khí chúng ta đều từ nơi đó tới. Kế tiếp ta có thể dẫn đầu đại quân tiến đánh đảo Vọng Nhai, vậy thành Nộ Triều do ai tới giữ? Chỉ có Yêu Nhi.

Cừu Kiêu trầm mặc.

Mặc dù gã không ngừng lời vào lời ra gièm pha hãm hại Cừu Yêu Nhi, thế nhưng nội tâm gã cũng rõ hơn bất kỳ ai.

Cừu Yêu Nhi là vô địch dũng tướng, một nhân vật như nữ bá vương, có nàng trấn thủ thành Nộ Triều tuyệt đối an toàn, kẻ địch cho dù có thiên quân vạn mã cũng không phá được.

Hơn nữa Cừu Thiên Nguy dẫn binh đi tiến đánh đảo Vọng Nhai sợ nhất là gì vậy? Tuyệt đối không là người khác tới tiến đánh thành Nộ Triều, mà là sợ nội bộ mâu thuẫn.

Cuối cùng đám hải tặc quần đảo Lôi Châu này hoàn toàn là ương ngạnh bất tuân, có vài người chẳng qua là miễn cưỡng coi trọng Cừu Thiên Nguy là chủ, không biết có bao nhiêu hải tặc đầu lĩnh dã tâm bừng bừng.

Nhưng chỉ cần dũng tướng vô địch như Cừu Yêu Nhi trấn thủ ở thành Nộ Triều, những tên đầu lĩnh hải tặc này liền tuyệt không dám động.

Hơn nữa trong lòng Cừu Kiêu cũng rõ ràng, Cừu Yêu Nhi thật sự không có bất luận dã tâm gì, nàng với phụ thân là tuyệt đối trung thành và tận tâm.

Gã kỳ thực cũng không lo lắng Cừu Yêu Nhi cướp giật chức thành chủ, chẳng qua là đố kỵ uy phong của nàng đè bẹp bản thân.

- Biết đi đảo Vọng Nhai, phải làm như thế nào à? - Cừu Thiên Nguy nói.

Cừu Kiêu nói:

- Biết, tàn ác đến cùng, ai dám ngăn cản con, giết! Dù sao, sau lưng con là mấy vạn hải tặc, gia tộc họ Kim tuyệt đối không dám làm tổn thương một cọng lông tơ của con đâu.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Nhớ kỹ, nếu như gia tộc họ Kim phản ứng đặc biệt kịch liệt, vậy con phải mềm một chút. Nhưng nếu như thái độ của bọn họ dao động, vậy con sẽ phải đặc biệt kịch liệt, thứ gì quá phận, phách lối cứ làm tới đi.

- Con hiểu rồi. - Cừu Kiêu đáp.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Nhất định phải tận mắt thấy mỏ vàng, tai nghe là giả, mắt thấy là thật.

Cừu Kiêu đáp:

- Con hiểu.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Một khi xác định có mỏ vàng, con biết phải làm như thế nào à?

Cừu Kiêu nói:

- Lập tức trở về nói cho phụ thân.

- Không. - Cừu Thiên Nguy giải thích:

- Con sẽ đàm phán với Kim Trạch và Thẩm Lãng, nếu như gia tộc họ Kim sẵn lòng nhượng lại mỏ vàng một nửa, chúng ta cũng không tiến đánh đảo Vọng Nhai, thậm chí có thể phái binh bảo hộ.

Cừu Kiêu khiếp sợ, cất giọng ngạc nhiên:

- Thực sự?

Phụ thân làm như vậy, coi như là chơi Đường Luân.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Chí ít ngay từ đầu là thật, tiếp đó nghĩ biện pháp giết chết Thẩm Lãng, con sẽ lấy Kim Mộc Lan, chỉ cần mấy năm đều tất cả thuộc về ta.

Cừu Kiêu nói:

- Thế nhưng Kim Mộc Lan đã được thái tử theo dõi.

- Chẳng qua là một nữ nhân mà thôi. - Cừu Thiên Nguy nói:

- Phái binh tiến đánh dưới đảo Vọng Nhai, nhà của chúng ta tối đa cũng chính là phân rõ sáu thành. Nếu như có thể tự dưng được chia đến năm thành, lại có cái gì không tốt?

Cừu Kiêu cười hắc hắc nói:

- Gia tộc họ Kim hoặc là giao ra một nửa mỏ vàng, hoặc là cả nhà chết hết, tin tưởng bọn họ sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.

Cừu Thiên Nguy nói:

- Đi thôi, thừa dịp Yêu Nhi còn chưa có tới tìm ta, con đi nhanh lên.

- Vâng, phụ thân. - Cừu Kiêu nói, tiếp đó gã lui ra ngoài.

Cừu Thiên Nguy dặn dò:

- Nhớ kỹ, nếu bọn họ cứng thì con mềm, nếu bọn họ mềm thì con phải cứng! Tranh thủ đàm phán, có thể không đánh thì tận lực không đánh.

Cừu Kiêu nói:

- Yên tâm, con hiểu mà.

Con trai đi rồi, Cừu Thiên Nguy hướng lâu đài của Cừu Yêu Nhi đi tới.

Thứ nhất ông ta muốn nhìn thử xem nữ đại phu này thần kỳ đến cỡ nào mà chữa khỏi bệnh tình của Cừu Yêu Nhi, rõ ràng không thể tưởng tượng nổi.

Nếu quả thật có bản lãnh lớn như vậy, con trai của nói không sai, có thể thu nhập trong phủ.

Dù cho nàng không đáp ứng, cũng có thể ép buộc lưu lại.

Trừ dạng con gái như Cừu Yêu Nhi, bất kỳ cô gái nào khác cũng có thể bị khuất phục.

Thứ hai, ông ta cũng đi an ủi con gái nuôi Cừu Yêu Nhi một cái, cuối cùng Cừu Kiêu mới vừa làm ra việc cầm thú.

Kế tiếp có thể dẫn đến đại chiến, phòng ngự thành Nộ Triều còn phải dựa vào Cừu Yêu Nhi, không thể làm lòng nàng nguội lạnh.

Nhưng mà, khoảng cách lâu đài màu trắng của Cừu Yêu Nhi còn có mấy trăm mét.

Nghe được một trận thanh âm chói tai.

- Keng keng keng keng!

Đây là thanh âm của rất nhiều người dùng bảo kiếm đánh khôi giáp.

Tràn đầy sát khí.

Đây là Cừu Yêu Nhi đang phát tiết bất mãn.

Không được, lúc này không thể đi, Cừu Kiêu vẫn chưa đi xa.

Nhỡ ra lúc này Cừu Yêu Nhi để ông ta giao ra tên súc sinh Cừu Kiêu này, ông ta khó lòng nói chuyện.

Ngày mai hẵn tìm nó vậy.

...

Một đêm lại trôi qua!

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng tỉnh lại.

Tiếp đó, hắn cảm giác được cả người đều không phải là của mình.

Xương cốt toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh.

Thắt lưng đã không phải là đau nhức, quả thực giống như là có người dùng cây đuốc điên cuồng nướng.

Còn hai quả thận, đã không chỉ là được móc sạch, giống như... Bị cắt đi vậy.

Không chỉ có như thế, toàn thân mỗi một chỗ đều đang đau.

Hơi hmở mắt, tức khắc thấy vết thương đầy khắp người.

Khắp nơi đều có dấu răng, trên trăm cái dấu răng.

Trời ơi là trời?

Đây... Đây muốn chết.

Thế nhưng những thứ này đều không tính là gì.

Thẩm Lãng cúi đầu vừa nhìn, tức khắc gần như kinh hô thành tiếng.

Của quý thụ thương nặng nhất.

Thực sự giống như bị trụng nước sôi, vừa sưng vừa đỏ.

Còn có chỗ thủng, còn có vết máu.

Trời ơi là trời?

Đêm qua ta đến tột cùng đã trải qua cái gì hả?

Ta... Ta là làm sao sống được hả?

Lúc này Lãng gia, thực sự giống như bị một trăm gã lực lưỡng giày vò vậy.

Hơn nữa lúc này hắn không có nằm trên mặt đất, mà là nằm ở trên giường.

Trên người còn đang đắp mền, thế nhưng bên cạnh đã không có một bóng người.

- Có ai không? - Thẩm Lãng bản năng hô.

Thế nhưng cổ họng hoàn toàn là khàn khàn, một chút thanh âm đều không phát ra được.

Hơn nữa đôi môi như thiêu như đốt, tiến đến ngó vào trong kính bạc, phát hiện đôi môi sưng đỏ không thể tả, không biết bao nhiêu mao mạch bị phá.

Lãng gia lại một lần nữa trong lòng bi thiết.

Ngày hôm đó?

Đêm qua ta đến tột cùng đã trải qua cái gì hả?

Tiếp đó hắn đưa tay muốn vỗ vào đầu của mình, kết quả phát hiện trên mặt còn có vết máu khô.

Đưa tay vừa nghe, còn có một dòng mùi lạ.

Gắng sức vỗ vào đầu.

Thẩm Lãng ra sức nhớ lại.

Dầu gì, thứ hắn trúng cũng là mê hương tình dược, mà không phải thuốc gây ảo giác cực mạnh mà hắn điều chế.

Cho nên sau khi gõ đầu vài cái, vẫn có ký ức.

Đêm qua tất cả những gì đã trải qua, toàn bộ từ trong đầu hiện ra tới.

Tiếp đó...

Hắn sợ run.

Kinh ngạc sững sờ.

Ta... Ta bị làm nhục?

Ta bị Cừu Yêu Nhi làm nhục?

Hắn tỉ mỉ nhớ lại hình ảnh đêm qua.

Quả thực không dám tin tưởng.

Quá điên cuồng.

Thật là đáng sợ.

Quả thực so với một số bộ phim điện ảnh hắn từng xem còn điên cuồng hơn.

Cừu Yêu Nhi này là nữ thần chỗ nào hả?

Đây rõ ràng chính là sư tử cái.

Mà Thẩm Lãng chính là thỏ.

Ta... Ta lại còn sống.

Quá không dễ dàng.

Nhưng mà, đêm qua Cừu Yêu Nhi thật... đẹp.

Đẹp đến sâu tận đáy linh hồn.

Đẹp đến vượt qua nữ chính của bất kỳ bộ phim nào.

Đẹp đến mức như một quả bom, trực tiếp nổ tung ở sâu tận đáy linh hồn.

Bất quá bây giờ Cừu Yêu Nhi ở đâu?

Thế nào không thấy?

Ngay sau đó Thẩm Lãng nhớ lại một vấn đề trí mạng.

Cừu Yêu Nhi có thể giết mình không?

Nàng chính là rất ghét nam nhân.

Đàn ông bị nàng đích thân giết, không có năm nghìn cũng có ba nghìn.

Huống hồ, bản thân giả gái chính là lừa dối.

Dựa theo tính cách Cừu Yêu Nhi, có thể không chỉ giết hắn, mà là đem hắn bằm thây vạn đoạn đi.

Nàng vì sao bây giờ còn chưa có giết ta?

Đúng rồi, nhất định là bởi vì ta còn mê man, nên cô ta giết không đã.

Đến khi ta tỉnh lại, nàng chắc chắn bằm thây ta thành vạn đoạn, lgiải mối hận trong lòng.

Lãng gia cho tới bây giờ đều quen nếp dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán người khác.

Không được, ta phải chạy vội về ngay thôi!

Vì giữ được mạng nhỏ, ta phải chạy vội ngay thôi.

Có người có lẽ sẽ nói, Lãng gia rõ ràng là phía chà đáp, hắn mới là người bị hại, vì sao phải chạy?

Đối mặt một nữ bá vương cường đại, ngươi cảm thấy có lý nói à?

Nàng chán ghét nam nhân là sự thật tuyệt đối, không thấy được là ngay cả đàn ông muốn chạm một cái cũng không chịu sao? Tình nguyện bệnh chết chắc không cho chút nam đại phu bắt mạch.

Huống hồ là Lãng gia đã giả gái lừa dối nàng.

Thẩm Lãng vô cùng khó khăn từ từ mặc y phục vào, càng thêm gian cài y phục, tiếp đó rón ra rón rén, suy nghĩ đào tẩu.

Con tiểu tiện nhân Từ Thiên Thiên này thì sao?

Còn không qua đây giúp ta bỏ trốn?