Đường Luân tỉnh lại.
Tức khắc cảm giác được thân thể rất lạnh.
Rõ ràng đã trùm một tấm chăn thật dày lại vẫn cảm thấy lạnh, sự lạnh lẽo này giống như từ bên trong thân thể phát ra vậy.
Thế là, ông ta vội vàng lại ôm chặt mền.
Chỉ mấy canh giờ mà thôi, ông ta giống như già thêm mười tuổi vậy.
Cái gì hùng tâm tráng chí toàn bộ biến thành bọt nước.
- Đường Luân huynh tỉnh rồi sao? - Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói.
Đường Luân mở mắt ra, nhìn thoáng qua Kim Trác.
Đây chẳng qua là một người bị động trong cuộc, cũng bởi vì chiêu một đứa con rể mạnh mẽ, khiến cho ông ta đứng ở phe thắng.
Thiên hạ sao mà bất công đến thế?
- Giết ta đi. - Đường Luân thở dài nói:
- Kim Trác huynh, nể tình cũng là quý tộc lâu đời, giết ta đi. Nơi này là đảo Vọng Nhai, giết ta thần không biết quỷ không hay, ngươi không có bất cứ trách nhiệm nào.
Kim Trác nói:
- Ta không giết ngươi.
Đường Luân nói:
- Vậy ngươi thả ta, thả ta.
Cừu Thiên Nguy đã chết, tư quân nhà họ Đường chết sạch, ông ta không còn gì có thể trông cậy vào, sau khi về nhà chỉ cần ở vậy đến cuối đời.
Dù sao cũng còn có mỹ nhân, còn có rượu ngon, cứ như vậy thong thả ung dung sống cho hết nửa đời sau đi.
Kim Trác nói:
- Ta có thể để cho ngươi chạy, thế nhưng ngươi nên vì ta làm chút chuyện. Ngươi làm xong rồi, ta liền lập tức thả luôn ngươi với con ngươi đi.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Chuyện gì?
Kim Trác nói:
- Bây giờ trên phía trên mặt biển còn có một nhóm hải tặc, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng lại khống chế thuyền, ta cần phải trừ hết bọn họ, lúc này bọn họ chắc chắn đều khát vọng lên đảo chia vàng đi.
Cũng không phải sao?
Bình thường những hải tặc này với Đường Luân đều mặc xác, kết quả hôm nay lại gửi lời chào, lại vuốt mông ngựa.
Chính là muốn để Đường luân cầu tình, mời Vua Hải Tặc hạ lệnh thay thế bọn họ lên đảo mà thôi.
Tất cả mọi người chia vàng, chúng ta lại ở trên mặt biển tuần tra, dựa vào cái gì hả?
Đường Luân nói:
- Ngươi là muốn ta đi đưa bọn họ đến trên đảo, tiếp đó toàn bộ giết sạch?
Kim Trác nói:
- Đúng!
Đường Luân gật đầu một cái nói:
- Được!
Hiện tại ông ta cái gì cũng chẳng cần nữa, Cừu Thiên Nguy đều chết hết, còn dư lại những hải tặc này thì có ích lợi gì.
Kim Trác nói:
- Ngươi đi một mình, hai đứa con trai ở chỗ này của ta.
Đường Luân nói:
- Được!
...
Hơn một canh giờ sau đó!
Hai nghìn hải tặc ở trên mặt biển tuần tra vô cùng hồ hởi lên đất liền.
Cuối cùng có thể không cần ở trên mặt biển hóng gió, tuần tra tầm mấy ngày mấy đêm, một con quỷ cũng không có.
Đại vương có phần cũng quá cẩn thận rồi.
- Cảm ơn Bá tước Tấn Hải!
- Bá tước Tấn Hải thật là khó lường, đại vương chúng ta đối với ngài thật sự là nói gì nghe nấy a.
- Từ nay về sau, Bá tước Tấn Hải chính là bằng hữu cả đời chúng ta.
Những hải tặc này cùng tán thưởng với Đường Luân, đồng thời vỗ ngực nói sau đó Bá tước Đường Luân có chuyện gì, chỉ cần một tiếng sai bảo, các huynh đệ nhất định sẽ sẵn lòng hỗ trợ.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu biết dã tâm các ngươi, cho nên đã để lại một số vàng cho các ngươi, sau chia xong vẫn phải vội vàng trở lại trên mặt biển tuần tra.
- Nhất định, nhất định, ha ha ha!
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu biết các ngươi khổ cực, cho nên chia vàng cho các ngươi nhiều hơn một chút so với người khác, số vàng này mới được luyện ra không bao lâu, cũng không phải là lượng vàng, mà là vàng khối.
- Chỉ cần là vàng, ai còn quản có phải lượng vàng hay không đi.
- Cũng không phải sao? Vàng rất tốt, đánh thành nhẫn, đánh thành vòng trang sức, đánh thành vòng tai, mang ra ngoài vừa vàng lóng lánh lại uy phong lẫm liệt?
Đường Luân mang theo đây một hai nghìn hải tặc đi tới một tinh luyện kim loại đến một khu vừng.
Khu vực sơ luyện vàng này là dùng tảng đá xây thành, bên trong vô cùng lớn, có chừng gần vạn mét vuông.
Trên đảo có 2 cái công xưởng dã luyện, sau khi nghiền quặng sắt thành nát bấy đều luyện sắt ở trong này.
Bên ngoài xưởng tinh luyện kim loại, có mấy chục tên võ sĩ hải tặc thủ hộ.
Đám hải tặc Đường Luân mang tới có chút vô cùng kinh ngạc, các huynh đệ bảo vệ xưởng tinh luyện kim loại này hơi lạ.
Nhưng mà cái này cũng không có gì, hơn ba vạn người kia mà, sao quen được hết.
Một tên hải tặc đầu sỏ trong đó hỏi:
- Bá tước Đường Luân, tại sao không đi đến doanh trại của đại vương mà đến xưởng tinh luyện kim loại này chia vàng?
Đường Luân đáp:
- Từ trong hầm đào lên cũng là cát vàng, chẳng lẽ không ở chỗ này luyện thành vàng khối à?
- Có đạo lý, có đạo lý, mấy huynh đệ chúng ta kiến thức thiển cận, để Bá tước Tấn Hải chê cười, chê cười.
Cửa chính xưởng tinh luyện kim loại mở ra!
- Bản thân đi vào tự lấy, mỗi người lấy một khối, không cho phép lấy thêm. - Đường Luân nói:
- Các ngươi ở trên mặt biển tuần tra, càng vất vả công lao càng lớn, cho nên mỗi người được chia hai cân.
Nghe những lời này, đám hai nghìn hải tặc mắt muốn tái, điên cuồng mà vọt vào.
Quả nhiên, trên mặt bàn bày đầy vàng khối.
Vàng chói, mặc dù có hơi đỏ, nhưng nhất định là vàng không thể nghi ngờ.
- Mỗi người một khối, không nên cướp, không nên cướp!
Nhưng bây giờ nói nói như vậy thì có ích lợi gì?
Đám hai nghìn hải tặc xung phong sau khi đi vào, điên cuồng mà cướp giật vàng khối.
Tay trái cầm một cục, tay phải cầm một, ngực nhét một, trong đũng quần lại bỏ vào một cục
Người chậm chân, một cục cũng không có cướp được.
Tức khắc, những hải tặc này lại tự đánh nhau.
- Đại vương nói, mỗi người một khối, không được cướp thêm
- Vàng đến trong tay ta chính là ta, đừng hòng ta lấy ra.
- Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Tức khắc, tại cái xưởng tinh luyện kim loại vĩ đại này, hai nghìn hải tặc ra sức tự đánh nhau.
Cũng chính là vào lúc này.
- Rầm!
Cửa xưởng đóng kín.
Có chút hải tặc cảnh giác.
Đóng cửa làm cái gì hả?
Ngay sau đó, bọn họ phát hiện bên người chất đầy các loại củi gỗ.
Còn có mấy cái thùng gỗ, chợt tét ra, bên trong dầu cá ào ào chảy ra.
Mấy tên đầu sỏ hải tặc tức khắc cảnh giác, la lớn:
- Đừng đánh, đừng đánh, đây là cạm bẫy, chạy mau, chạy mau...
Tiếp đó, một bộ phận hải tặc ra sức chạy ra ngoài.
Mà đại bộ phận hải tặc, vẫn điên cuồng đánh nhau, ra sức tranh đoạt vàng.
Nhưng mà vào lúc này.
- Vù vù vù vù...
Từ phía bên ngoài cửa sổ, bắn vào được mấy trăm nhánh hỏa tiễn.
Trong nháy mắt, đốt dầu cá.
Đốt củi lửa trong xưởng.
- Rầm rầm ầm...
Tức khắc, lửa dấy lên hừng hực bên trong xưởng.
Cùng lúc đó, bên ngoài võ sĩ binh sĩ họ Kim trực tiếp bày khôi giáp ra, ghim vào trên cửa sổ, hoàn toàn ngăn chặn bất kỳ lỗ hổng nào.
Toàn bộ bên trong xưởng, biến thành một biển lửa.
Hai nghìn tên hải tặc may mắn còn sống điên cuồng mà kêu thảm thiết, điên cuồng mà chửi rủa, ra sức vùng vẫy.
Bọn họ dùng dao nhỏ, dùng thân thể, ra sức tông vào cửa, tông vào cửa sổ.
Thế nhưng hết thảy đều là phí công!
Chỉ mười mấy phút sau!
Bên trong không còn có bất luận tiếng kêu thảm thiết, không có bất kỳ từ chối.
Hai nghìn hải tặc còn sót lại bị chết sạch.
Bên ngoài, Bá tước Đường Luân nhìn khói đặc tận trời, hướng bên cạnh Bá tước Huyền Vũ nói:
- Kim Trác huynh, chuyện ngươi muốn ta làm đã làm. Tất cả đám tàu thuyền này thuộc về gia tộc họ Kim các ngươi, ngươi đại phát tài.
Lúc này, dù cho Đường Luân tâm tình như tro nguội, cũng vô cùng đố kỵ.
Hơn một trăm chiếc thuyền, dù cho dùng để bán lấy tiền, cũng là một khoản con số khổng lồ.
Rõ ràng Cừu Thiên Nguy té ngã, họ Kim ăn no.
Tiếp tục, Đường Luân nói:
- Kim Trác huynh, bây giờ có thể thả phụ tử chúng ta đi rồi chứ?
Kim Trác nói:
- Không vội, ngươi còn cần làm một chuyện cho chúng ta, một chuyện cuối cùng.
Đường Luân nói:
- Chuyện gì?
Ngay sau đó, ông ta lập tức nghĩ tới một vấn đề:
- Ngươi, ngươi là muốn giả mạo thành đại quân hải tặc Cừu Thiên Nguy đi đảo Kim Sơn, ngươi muốn lợi dụng ta đoạt lại đảo Kim Sơn?
Bá tước Kim Trác gật đầu đáp:
- Đúng!
Đường Luân nhìn Bá tước Huyền Vũ nói:
- Kim Trác huynh, ai cũng nói ngươi ngay thẳng, ngươi ngay thẳng chỗ nào, ngươi vô cùng gian trá. Ngươi sẽ không sợ ăn quá no, sẽ bị bể bụng mà chết sao?
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Đường huynh đây không đáp ứng à?
Đường Luân bi phẫn thốt lên:
- Ta bây giờ còn có lựa chọn nào khác à?
...
Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Mấy ngày nay, Mộc Lan rõ ràng mệt mỏi tới cực điểm.
Tầm hai mươi mấy ngày.
Toàn bộ phủ Bá Tước lâu đài phòng ngự, toàn bộ đặt ở nàng trên người một người.
Mà trong tay của nàng cũng chỉ có một nghìn tư quân gia tộc, hơn nữa có gần một nửa là tân binh.
Đương nhiên, bởi vì có lâu đài kiên cố, cho nên thất thủ là không thể nào.
Lại nói bất kể là Cừu Thiên Nguy hay là Đường Luân, cũng không dám trực tiếp tới tiến đánh.
Nhưng thời gian ngủ mỗi một ngày Mộc Lan vẫn không vượt qua 3 giờ, hết lần này tới lần khác mỗi ngày đều muốn tắm rửa sạch sẽ, thơm nức hương.
Cho nên, nàng mỗi ngày đi ngủ không phải ở trên giường, mà là trong thùng nước tắm.
Tiểu Băng vừa tắm cho nàng, nàng vừa đi ngủ.
Người mệt mỏi vẫn không hề chi, mấu chốt là mệt tâm.
Mặc dù phu quân diệu kế trên cả thiên hạ, nhưng Mộc Lan tại sao có thể không lo lắng kia chứ?
Phụ thân dẫn đầu bốn ngàn quân lên đảo Vọng Nhai, đối mặt hơn ba vạn người Cừu Thiên Nguy.
Phu quân bên kia nguy hiểm hơn, chỉ dẫn đầu hai ngàn người đi đoạt thành Nộ Triều.
Đến bây giờ đều không có tin tức gì truyền đến.
Đương nhiên, không có tin tức chính là tin tức giống hệt, chí ít đại biểu cho còn chưa có gặp chuyện không may.
Thật là khiến người ta nóng lòng.
Không phải phu quân đã thụ thương rồi chứ, hắn yếu như vậy mà.
Con nữ biến thái Cừu Yêu Nhi võ công mạnh như vậy.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Mộc Lan liền lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay đến thành Nộ Triều, bay đến bên người Thẩm Lãng.
Đương nhiên, nếu có thể đủ một kiếm đâm chết con nữ bạo long Cừu Yêu Nhi thì tốt hơn.
Cái con đàn bà không biết liêm sỉ này, một ngày nào ta sẽ bằm thây nhà ngươi thành vạn đạn, thành vạn đoạn thật đó!
Ngươi dám giày vò phu quân của ta, dám cướp đi lần đầu tiên của hắn.
Vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ ngợi, Mộc Lan nhắm mắt lại ngủ mất.
...
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội quỳ gối trước từ đường.
Phía trên bày bài vị liệt tổ liệt tông, còn có một bức tranh.
Đây là bức tranh duy nhất treo bên trong từ đường, hình ảnh chính là tổ tiên Kim Trụ.
Đời Bá tước Huyền Vũ vĩ đại nhất của gia tộc họ Kim.
bà đã quỳ tại đây mấy ngày mấy đêm.
Hơn nữa vì thành tâm, bà không ăn cái gì cả, chỉ uống nước cơm.
- Liệt tổ liệt tông trên cao, phù hộ trượng phu Kim Trác của con, phù hộ Thẩm Lãng con trai con bình an vô sự, khai cờ là phải thắng.
- Liệt tổ liệt tông trên cao, phù hộ trượng phu Kim Trác của con, phù hộ con trai Thẩm Lãng của con!
Sở dĩ nói con trai của con mà không nói con rể là bởi vì bà lo khi mình dùng hai tiếng con rể này, liệt tổ liệt tông sẽ cảm thấy đó là một người ngoài, vậy đơn giản cũng không phù hộ, hoặc là lực phù hộ lực nhỏ một chút.
Đàn bà con gái đều vô cùng duy tâm.
Nhưng mà vào lúc này!
Cổng lâu đài mở ra một cái, một người một ngựa chạy như bay mà vào.
Là Kim Kiếm Nương.
Nàng toàn thân đẫm máu, chiến mã dưới háng cũng máu chảy đầm đìa.
- Tiểu thư, phu nhân, có địch tình, có địch tình!
Tức khắc, Mộc Lan bị giật mình tỉnh giấc.
Phu nhân Tô Bội Bội chợt đứng dậy, cầm lấy bảo kiếm vọt ra.
...
- Phu nhân, tiểu thư, phía trên đất phong chúng ta xuất hiện nhiều giặc cướp, giương cờ của Khổ Đầu Hoan.
Khổ Đầu Hoan, siêu đại đạo nổi tiếng nhất toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, dưới trướng có mấy trăm người, giết người vô số, vô cùng độc ác.
Hơn nữa người này thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nghe nói không có người thấy đội hình của gã.
- Bọn họ ở trên đất phong chúng ta trắng trợn đốt giết cướp giật, vô cùng độc ác.
- Đã có mấy ngôi làng bị đốt, mấy trăm căn nhà hóa thành tro tàn.
- Dân chúng vô tội bị giết chết, vượt qua trăm người.
- Ti chức mang theo đội tuần tra vừa vặn gặp phải bọn họ làm ác, cho nên xông lên chiến đấu. Nhưng ta chỉ có hai mươi mấy người, gặp phải vậy bọn cướp có hơn một trăm người, hai mươi mấy người chúng ta toàn quân huỷ diệt, chỉ có một mình ta thoát ra khỏi trùng vây, trở về tới báo tin.
- Bây giờ đám đạo tặc này đang điên cuồng giết người phóng hỏa!
Kim Kiếm Nương quỳ trên mặt đất, tức khắc máu tươi chảy lan đầy đất.
Đại phu An Tái Thế, còn có ba nữ đại phu vọt vào thật nhanh, chuẩn bị bất cứ lúc nào chữa thương cho Kim Kiếm Nương.
Mộc Lan trực tiếp xông lên, từ trên xuống dưới sờ chỗ hiểm của Kim Kiếm Nương vài cái, tiếp đó thở dài một hơi.
Vết thương trên người Kiếm Nương mặc dù nhiều, nhưng không có thương tổn đến chỗ hiểm.
- Bọn họ vốn là có thể giết ty chức, nhưng... Giống như cố ý để ty chức thoát khỏi bao vây trở về tới báo tin. - Kim Kiếm Nương nói:
- Ty chức hoài nghi bên trong có bẫy.
Mộc Lan nói:
- Ba vị tỷ tỷ, mang theo Kiếm Nương đi trị thương.
Bởi vì nam nữ hữu biệt, không để cho đại phu An Tái Thế đi.
Nhưng nếu như thương thế rất nặng, vậy không thể chú ý nhiều như vậy, cứu mạng quan trọng hơn.
- Tiểu thư, phương diện này có bẫy, đây là có người giả mạo đạo tặc Khổ Đầu Hoan, bọn họ là muốn dẫn xà xuất động, dương đông kích tây. - Thầy đồ Lâm nói:
- Khổ Đầu Hoan mặc dù là đạo tặc, thế nhưng hắn chưa từng có xuất hiện ở quận Nộ Giang, nơi này có không có vật hắn muốn.
Đại phu An Tái Thế nói:
- Đúng, nhất định là như thế, tiểu thư tuyệt đối không thể mắc lừa!
Ông ta là thầy thuốc, ở nhà bình thường phải không phát biểu ý kiến, nhưng lúc này quá mấu chốt.
Mộc Lan nhíu mày.
Phương diện này khẳng định có gian trá, chỉ muốn dẫn nàng khỏi lâu đài phủ Bá Tước.
Kẻ địch kia muốn làm gì vậy?
Trực tiếp tiến đánh lâu đài?
Tuyệt đối không có khả năng!
Bất kể là Cừu Thiên Nguy hay là Đường Luân cũng không có điên cuồng như vậy, đây cơ hồ là mưu phản.
Hơn nữa lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ ở trên núi, tường thành vừa dày vừa cao, dù cho năm sáu ngàn người cũng không thể hạ nổi.
Như vậy mục đích của kẻ địch là gì?
Trực tiếp dứt bỏ mục đích thật sự của kẻ địch.
Có nên chăng đi cứu dân chúng trên đất phong?
Hay là tùy ý những thứ đạo tặc này đốt giết cướp đoạt?
Nên cứu thật hay cứu giả?
Cái gọi là cứu giả, chính là phái ra một đội kỵ binh, tuần tra nơi nơi, tập kích bất ngờ nơi nơi, nhưng lại không chánh diện giao chiến.
Mà cứu thật, liền cần Kim Mộc Lan tự mình dẫn đầu kỵ binh đuổi theo giết đám giặc cướp này.
Mộc Lan nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Phu quân, thiếp phải làm gì? Nếu thiếp rời khỏi lâu đài, sẽ trúng ý của kẻ địch. Nếu thiếp không đi cứu, con dân gia tộc họ Kim của thiếp không biết sẽ chết bao nhiêu người, không biết sẽ có bao nhiêu người không còn nhà để về. Người bị giết có thể còn có con, thậm chí còn có trẻ mới sinh.
- Đúng, mình nhất định phải đi cứu.
- Kim Mộc Lan ngươi làm sao? Nếu như ngươi chết mà không cứu được, còn có tư cách gì biến thành chủ nhân mảnh đất này?
- Ta và phu quân sau đó cũng sẽ có con, chẳng lẽ không tích đức cho con à?
Mộc Lan mở đôi mắt đẹp, nói:
- Mẫu thân còn nhớ rõ kiếm pháp hay không?
Phu nhân Tô Bội Bội đáp:
- Dù cho quên mất, một khi ra sức, cũng sẽ tự nhớ ra thôi.
Mộc Lan nói:
- Con dẫn đầu ba trăm kỵ binh đi cứu con dân đất phong, đi chém giết cái gọi là đạo tặc. Lưu hơn bảy trăm người cho mẫu thân để bảo vệ lâu đài của gia tộc.
Phu nhân Tô Bội Bội nói:
- Được, mẹ sẽ bảo vệ cho.
Mộc Lan nói:
- Ta lường trước kẻ địch không phải quang minh chính đại tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, vẫn chưa có người nào có gan này, bọn họ sẽ phải điều động số ít cao thủ đánh bất ngờ nhà của chúng ta, cho nên ư duy chiến đấu kế tiếp t cũng phải căn cứ võ đạo cá nhân mà chỉ định, phải dùng dày đặc cung nỏ giết người.
- Tốt. - Tô Bội Bội nói.
Tiếp đó, tỳ nữ của bà mang đến một bộ giáp.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội, lần đầu tiên mặc áo giáp.
Các nam nhân đều ra ngoài làm đại sự, trong nhà liền giao cho nữ nhân chúng ta.
Tô Bội Bội ta đây tuy rằng lại lười biếng, lại thích chưng diện, mỗi ngày không phải làm đẹp, chính là đắp mặt nạ.
Thế nhưng thời khắc mấu chốt, ta cũng có thể giữ lại nhà an dân.
Đại phu An Tái Thế vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Mộc Lan nói:
- An thúc thúc, thúc thúc muốn làm gì?
Đại phu An Tái Thế nói:
- Mặc giáp trụ ra trận, theo tiểu thư xuất chiến.
- Không, võ công của An thúc thúc tương đối cao, để ở nhà rất hữu dụng. - Mộc Lan nói.
Mà lúc này, một người vọt vào.
Là đệ đệ Thẩm Lãng Thẩm Kiến, gã cũng khoác một thân áo giáp, tay cầm một nhánh chiến đao.
- Tẩu tử (chị dâu), có phải cần ra ngoài chiến đấu không, đệ cũng đi nữa.
Thẩm Kiến mỗi ngày đều luyện võ, thầy của gã có rất nhiều.
Kim Hối, Kim Trung, Mộc Lan, Bá tước Huyền Vũ, Kim Sĩ Anh đều chỉ điểm võ công cho gã.
Bởi vì tính tình của gã quá ham vui, lập tức chẳng tìm ra được phương hướng để chuyên chú học một loại võ đạo nào cả.
- Càn quấy, đệ phải ở nhà, bảo hộ phụ mẫu đi chứ. - Mộc Lan nói.
Thẩm Kiến nói:
- Tẩu tử, đệ đã luyện võ nửa năm, đệ cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Mộc Lan nói:
- Phục tùng mệnh lệnh.
Thẩm Kiến hậm hực lui ra, xin thề nhất định phải mạnh mẽ hơn, biến thành hữu dụng người.
...
Mộc Lan lại một lần nữa phủ thêm áo giáp, đi tới phía bên ngoài viện.
Ba trăm kỵ binh, đã toàn bộ tập kết.
Nhưng vào lúc này, Kim Kiếm Nương vọt ra.
- Tiểu thư, để ty chức theo ngài xuất chiến. - Kim Kiếm Nương nói.
Mộc Lan nói:
- Trên người ngươi có thương tích!
Kiếm Nương nói:
- Thương thế của ty chức không có gì đáng ngại, khi chính mắt thấy các huynh đệ bị mấy tên cầm thú giết chết, nếu như ty chức, cả đời này đều không cách gì yên ổn.
- Được! - Mộc Lan nói:
- Vậy tỷ muội chúng ta cùng nhau giết địch.
Mộc Lan phóng người lên ngựa, Kim Kiếm Nương phóng người lên ngựa.
Hai người dẫn đầu ba trăm kỵ sĩ tinh nhuệ, chạy ra khỏi lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ.
Giống như một nhánh mũi tên rời cung.
...
Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống.
Trên núi, tại một vị trí cách phủ Bá Tước Huyền Vũ không xa.
Trên trăm tên võ sĩ vận đồ đen lẳng lặng mai phục tại ở đây, một người cầm đầu đứng ở trên cây, ánh mắt phức tạp nhìn Kim Mộc Lan trên lưng ngựa đang phi xuống núi.
Gã, chính là Tô Kiếm Đình của phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Kim Mộc Lan!
Vốn nên là biến thành vợ gã.
Xinh đẹp như vậy!
Bốc lửa đến thế.
Thuần chân vô hạ đến thế.
Thẩm Lãng lập tức sẽ phải chết, nàng cũng sắp trở thành quả phụ.
Đáng tiếc, thái tử đã muốn độc chiếm lấy nàng.
Màn đêm đã triệt để giáng lâm.
Tô Kiếm Đình từ trên cây nhảy xuống, kéo lên mặt nạ bảo hộ, thấp giọng hạ lệnh:
- Điệu hổ ly sơn đã thành công, dây thừng móc câu các vật dụng khác ất cả mọi người đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
- Toàn bộ thỏa đáng!
Tô Kiếm Đình vừa nói vừa nhìn lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ đang đèn đuốc sáng trưng.
Món đồ kia ngay bên trong lâu đài, mệnh lệnh của phụ thân, mặc kệ nỗ lực bất kỳ giá nào, đều phải cướp đồ vật kia tận tay.
Mặc kệ chết bao nhiêu người, mặc kệ giết bao nhiêu người.
Tóm lại, nhất định bắt vật đó tận nay.
- Xuất phát, lẻn vào phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Nếu gặp phải bất kỳ kháng cự nào, mặc kệ bất luận kẻ nào, cho dù là Tô Bội Bội, toàn bộ giết ngay và luôn.
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Một trăm tên cao thủ áo đen của phủ Hầu tước Trấn Viễn nhờ bóng đêm mà lướt như bay về phía phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Tô Kiếm Đình một thân áo đen, mang theo mặt nạ bảo hộ, cũng ẩn giấu trong đám cao thủ này.
Một trăm người, giống như một trăm con rắn độc, lẻn vào lâu đài họ Kim.
...
Cách đó mười mấy dặm!
Đường Viêm mê võ cưỡi một con ngựa, đứng ở một giao lộ ngây người.
Đây là một ngã ba đường.
Ta nên đi bên trái, hay là ở giữa, hay là bên phải hả?
Con đường nào thông hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Khi không còn luyện kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh nữa, sư phụ Lý Thiên Thu vì gã chuẩn bị một bộ kiếm pháp mới!
Nghe nói đây là một bộ kiếm pháp đặc biệt trâu bò, đặc biệt lợi hại.
Thế nhưng, bộ kiếm pháp này vẫn chỉ là một khối ngọc.
Đây là thượng cổ bí tịch, đượ khắc trong vô số họa tiết trong khối ngọc, còn chưa đượ giải ra.
Sư phụ bảo với gã, nếu như để gã tự phân tích, có thể cần mười năm hơn.
Thế nhưng có một siêu cấp thiên tài, có thể ở trong khoảng thời gian vô cùng ngắn giải ra, người kia chính là Thẩm Lãng.
Thế là, Đường Viêm chỉ đến một mình.
Thực sự thật gian nan, thế giới bên ngoài thật là đáng sợ.
Dọc theo đường đi lại gặp ba đợt giặc cướp chặn đường cướp bóc.
Đương nhiên gã không biết là, nguyên bản gã có thể gặp phải càng nhiều giặc cướp, chỉ bất quá phía trước ba đợt gã giết trong nháy mắt xong xuôi, phía sau mười mấy đám giặc cướp đều quyết định khỏi tới.
Gặp phải giặc cướp còn không hề gì, mấu chốt là không biết nên đi như thế nào, lạc đường mười mấy lần.
Mỗi ngày đều đi hỏi đường.
Bản đồ ngược lại có chuẩn bị, thế nhưng cái thứ quỷ quái này ai mà đọc được.
Lời văn đặt ở phía trên bí tịch võ công Đường Viêm hiểu nhanh vô cùng, đặt ở chỗ khác, gã thật không biết là ý gì.
Đường Viêm nhờ sư phụ dẫn gã tới, kết quả sư phụ không hợp ý nhau, còn ra vẻ sợ hãi, thật không biết phủ Bá Tước Huyền Vũ có cái gì đáng sợ.
Thế nhưng bây giờ trời đã tối thui, không ai có thể hỏi đường.
Nhưng mà sư phụ nói, gặp phải ngã đường, nếu như hai cái liền chọn bên phải. Nếu như ba cái, liền chọn ở giữa.
Lúc này trước mắt có ngã ba đường, vậy ta liền đi ở giữa.
Tuy rằng trước đây lựa đường giữa hay sai, thế nhưng lời sư phụ vẫn là phải nghe.
Đường Viêm mê võ, cưỡi chiến mã, dọc theo con đường ở giữa này phi đi.
Ôi!
Tên ngu ngốc này lần này cuối cùng chọn đúng rồi.
Bên trái phải đi thành Huyền Vũ, bên phải phải đi thành Lan Sơn, con đường ở giữa này chính là dẫn lối đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
...
Thành Nộ Triều, bên trong pháo đài!
Nữ đầu bếp Thư Thục này có vẻ đặc biệt yên lặng, giống như không có sợ hãi chút nào.
Chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhìn về phía đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên.
- Tiểu thư đã cứu ta, ta đặc biệt cảm kích, ta xuất thủ hại tiểu thư, không bằng cầm thú. - Thư Thục nói:
- Thế nhưng nếu như ta không hạ độc tiểu thư, con trai của ta sẽ chết, con gái cũng sẽ chết.
Cừu Yêu Nhi lắc đầu nói:
- Ta không trách ngươi, vậy trước đây không lâu ngươi vì sao đột nhiên biến mất? Vì sao bỏ dở hạ độc ta?
Thư Thục nói:
- Một, bởi vì ta mang thai. Hai, bởi vì thế cục biến hóa, Cừu Thiên Nguy bỗng nhiên lại cần tiểu thư.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng tức khắc nhìn nữ đầu bếp nàyvới cặp mắt khác xưa, không hổ đã từng là thiên kim tiểu thư thư hương môn đệ.
Nói vô cùng rõ ràng, kiến thức cũng rất sâu.
Lúc đầu Cừu Thiên Nguy cảm thấy Cừu Yêu Nhi đã vô dụng, lưu nàng sống thì hại quá nhiều chỗ tốt.
Thế nhưng, khi có tin tức truyền đến nói là đảo Vọng Nhai có mạch vàng thời thượng cổ, cho nên vai trò trách nhiệm của Cừu Yêu Nhi lập tức trở nên nặng hơn.
Thành Nộ Triều cần nàng trấn thủ, cho nên liền tạm dừng hạ độc cho Cừu Yêu Nhi.
Hơn nữa Thư Thục đã mang thai, cho nên đơn giản để cho bà biến mất, ra vẻ làm giết người diệt khẩu biểu hiện giả dối.
Cừu Yêu Nhi nhắm mắt lại.
Nghĩa phụ sao lại muốn giết nàng?
Lại muốn giết nàng?
Mấy năm nay, ta đối với ngài trung thành và tận tâm, ngài lại muốn giết ta?
Ngài biết rất rõ ràng ta không có bất kỳ dã tâm, không phải uy hiếp địa vị Cừu Kiêu, ngài vẫn muốn giết ta?
Cũng là bởi vì danh tiếng của ta lấn át ngài?
Cũng là bởi vì võ công của ta để cho ngài sợ hãi?
Đàn ông sẽ bởi vì sợ hãi mà giết người à?
Cừu Yêu Nhi không chấn động, thậm chí không phẫn nộ.
Chỉ là có chút thất vọng, còn có một cảm xúc được giải thoát.
Thẩm Lãng nói đúng, ta đã không nợ Cừu Thiên Nguy một cái mạng.
Món nợ này, trả sạch!
Bỗng nhiên, Cừu Yêu Nhi nói:
- Thư Thục, ngươi và Cừu Thiên Nguy là cam tâm tình nguyện à?
Thư Thục nói:
- Không phải, ta bị hắn cường bạo, đây là một cầm thú, lúc giày vò ta, trong miệng kêu nhiều nhất là tên của tiểu thư.
Tức khắc, Cừu Yêu Nhi cảm thấy từng đợt buồn nôn.
Thở phào nhẹ nhõm, Cừu Yêu Nhi nói:
- Thư Thục, ngươi có muốn cùng ta đi không? Vẫn nấu cơm cho ta chứ? Ngươi làm cơm ăn ngon, ta quen miệng rồi.
Trái tim của cô gái này quá vĩ đại.
Thư Thục đã từng hạ độc cho ngươi, ngươi còn muốn để bà nấu cơm cho ngươi ăn tiếp nữa sao?
Thư Thục quỳ xuống dập đầu nói:
- Đa tạ đại tiểu thư, thế nhưng... Ta có nam nhân, chúng ta có con rồi, ta muốn cùng hắn về nhà sống.
Tiếp đó, đôi mắt xinh đẹp của bà hướng đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên nhìn lại.
Tức khắc, nước mắt An Tái Thiên trong nháy mắt trào ra ào ào.
Nằm vùng ở bên người Cừu Thiên Nguy mười mấy năm, không có cái thành tích gì, nhưng tìm được một nữ nhân, đây... Đây như vậy đủ rồi đi.
Cừu Yêu Nhi nhìn về phía Thẩm Lãng.
Ước chừng một lúc lâu, nàng mở miệng nói:
- Thẩm Lãng, cái pháo đài này giao cho ngươi, thành Nộ Triều cũng giao cho ngươi. Ta mang theo người của ta xa chạy cao bay, không hẹn gặp lại!