Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 198: Việc vui của phủ Bá Tước! Thẩm Lãng tiến cung!



Phong thần là phong thần, không phải phong thần của ta (*).

(*) Ở Tây Âu, các lãnh chúa trực tiếp quản lý chư hầu bên dưới, nhưng không thể chỉ huy được chư hầu của các chư hầu này trực tiếp quản lý.

Thứ phép tắc này đặc biệt lưu hành ở phong kiến phương Tây, nhưng ở thế giới phương Đông sẽ không dễ tưởng bở như vậy.

Vương triều Đại Viêm tự có tình hình riêng.

Nhưng dù cho như thế, quốc quân bao biện sắc phong Kim Sĩ Anh là thành chủ Nộ Triều đã dầy xéo lằn ranh phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tuy rằng bởi vì nguyên nhân tân chính, rất nhiều phép tắc tổ tông đều bị phá hỏng, thế nhưng cái quy củ này cũng quá xấu xa độc ác rồi.

Kết quả ở dưới sự khuyên bảo của Thẩm Lãng, Bá tước Huyền Vũ nhịn.

Bây giờ lại lại tới một đường ý chỉ.

Cho đòi Thẩm Lãng vào kinh đô?

Bá tước Huyền Vũ tức khắc không thể nhẫn nhịn, sắc mặt tại chỗ liền thay đổi.

Tên đại thái giám nói:

- Thẩm công tử tiếp chỉ đi, quốc quân triệu kiến ngươi đây là chuyện tốt vô cùng, chuẩn bị một chút lập tức lên đường đi.

Bên cạnh Bá tước Huyền Vũ nói:

- Vị công công này, lẽ nào ngài cũng muốn ở thành Huyền Vũ chờ, chuẩn bị cùng con rể của ta cùng nhau vào kinh đô à?

Lần trước với Kim Mộc Thông, chính là làm như vậy, đại thái giám dường như là áp tải Kim Mộc Thông vào kinh đô vậy.

Đại thái giám nói:

- Bá tước Huyền Vũ nói đùa, dù sao cũng ý chỉ ta đã đưa đến, còn có đi không, bản thân Bá tước Huyền Vũ quyết định đi.

Tiếp đó, đại thái giám này liền đi.

...

- Không đi!

- Không đi!

Vợ chồng Bá tước Huyền Vũ tất cả đồng thanh nói.

- Không đi.

Tân tấn thành chủ Nộ Triều Kim Sĩ Anh nói.

Lúc đầu gã vẫn luôn ở thành Nộ Triều nắm giữ quân vụ, kết quả quốc quân sắc phong gã làm thành chủ Nộ Triều, thế là gã liền không thèm đi thành Nộ Triều nữa, mà là chuyên chú với phòng ngự của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Gã đã quyết định, trừ phi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác ở thành Nộ Triều, bằng không gã tuyệt không một mình sống ở thành Nộ Triều, cũng tuyệt đối không nắm binh quyền.

Kim Sĩ Anh nói:

- Vị quốc quân này của chúng ta hành sự thật là không có có nửa phần nhân từ của tiên vương, cay nghiệt thiếu tình cảm đến mức tận cùng, cô gia không đi kinh đô, hắn có thể như thế nào? Cứ như vậy kéo dài được rồi.

Lúc trước Kim Sĩ Anh ít nói kiệm lời.

Thế nhưng bây giờ chỗ có thể đủ tỏ thái độ, gã nhất định phải tỏ thái độ, hơn nữa lập trường đặc biệt rõ ràng dứt khoát mà lại kiên quyết.

Thầy đồ Lâm nói:

- Dù sao cũng sứ giả nước Ngô cứ liên tiếp tới, kẻ nóng nảy chắc hẳn là quốc quân, hắn sẽ không sợ một lần nữa diễn ra kịch biến Diễm Châu à?

Tô Bội Bội nói:

- Kinh đô như là nơi cực kỳ nguy hiểm, Lãng nhi đi chỉ sợ phải ăn thiệt, không đi!

Lúc này Thẩm Lãng ngược lại cười nói:

- Không, con muốn đi.

Nghe những lời này, tất cả mọi người thất kinh.

Quốc quân người này hành sự, quả thực liên tục diễn dịch sự thay đổi của một quân vương đến mức tận cùng.

Đầu tiên là ba đạo ý chỉ trước đó, thưởng cho Trương Xung cái gọi là công tiêu diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.

Ngay tất cả mọi người cảm thấy Trương Xung như một ngôi sao sáng dâng lên thì một án tham nhũng đã đánh Trương Xung vào nhà tù.

Thế là vô số người đều bỏ đá xuống giếng, tấu chương tố cáo bay vào trong cung như bông tuyết, quả thực muốn thiên đao vạn quả Trương Xung.

Kết quả toàn bộ bị ẩn không công khai, tên Chủ Bộ vô cùng tàn nhẫn càng là trực tiếp chết ở trong tù.

Các ngươi người nào nếu muốn giết Trương Xung, vậy quả nhân liền trước hết giết các ngươi.

Hôm nay với phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng là như vậy.

Bao biện làm thay, sắc phong Kim Sĩ Anh làm thành chủ Nộ Triều, khiêu khích ranh giới cuối cùng của Bá tước Huyền Vũ.

Lại cho đòi Thẩm Lãng vào kinh đô, ra vẻ muốn cắn người khác.

Tóm lại, ông ta chính là không cho ngươi đoán ra ông ta đến tột cùng phải làm gì, chính là muốn để cho người ta cảm thấy thiên uy khó lường.

Thẩm Lãng nói:

- Quốc quân giống như một con cọp, mà chúng ta nguyên lai là một con nai, ông ta có thể dễ dàng đập chết. Nhưng là chúng ta tiến vào hải lý, từ một con nai biến thành một con rắn biển, con cọp tạm thời xuống biển không được, giết không được chúng ta, vậy nó sẽ làm cái gì?

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Hướng về phía ngoài khơi gầm, đồng thời xé nát một con nai khác, uy phong lẫm lẫm, sát khí tận trời.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng! Gia tộc họ Đường trình độ nào đó là vì quốc quân cõng nồi, trong lòng quốc quân một chút đều không hận ông ta, nhưng là vì làm cho chúng ta cùng quý tộc lâu đời khác kinh hoàng, ông ta trực tiếp chém ngang lưng Đường Luân, giết một nửa toàn bộ gia tộc họ Đường, đây là giết gà dọa khỉ.

- Người mà ông ta thống hận nhất vào lúc này không phải chúng ta, ngược lại là Trương Xung. Lúc trước ông ta coi trọng Trương Xung như thế, xem Trương Xung là đồ đao tân chính, thậm chí nhiệm vụ quận Nộ Giang còn chưa hoàn thành, cũng đã vì Trương Xung mưu đồ cho vị trí kế tiếp, Hạ đô đốc Diễm Châu.

- Quốc quân có sự xem trọng và đề bạt Trương Xung quả thực vô cùng dụng tâm, để ông ta làm hai lần ác quan, một lần ở Đông Giang thành, một lần ở quận Nộ Giang. Sau sẽ phải ở Diễm Châu bồi dưỡng ông ta cái nhìn đại cục, để ông ta tại ngoại giao cùng quân chính có kiến thụ, quả thực muốn xem ông ta thành cánh tay đắc lực, kết quả Trương Xung ở quận Nộ Giang thất bại.

- Ở trong mắt chúng ta, Trương Xung đã hết sức lợi hại, cướp đi một nửa quần đảo Lôi Châu. Ngăn cơn sóng dữ, ngăn cản thế cục phát triển theo hướng tan vỡ, kỳ thực chưa nói tới thất bại.

- Thế nhưng ở trong mắt của vua, thất bại chính là thất bại, ông ta không nhìn quá trình, chỉ nhìn kết quả.

- Trương Xung bại một lần, tân chính bị đình trệ, quốc quân thể diện mất đi, từ trong lòng ông ta rõ ràng hận không thể lập tức giết Trương Xung.

- Nhưng ông ta vẫn tĩnh táo lại, dùng một tội tham nhũng không đến nơi đến chốn nhốt Trương Xung ở bên trong ngục giam Đại Lý tự, cũng không kiểm tra, cũng không xử, cũng không thả, chính là dùng tuyết giấu đi.

- Hôm nay tân chính muốn tạm dừng, phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta muốn cách biển làm vua. Đối với quốc quân mà nói quan trọng nhất là cái gì? Quân uy cùng thể diện.

- Cho nên ông ta muốn giết đến máu chảy thành sông, để cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.

- Nó giống như một con cọp muốn về hàng, ngược lại cố ý gầm sơn lâm, muốn cho loạt thú quỳ rạp dưới đất không dám lộ ra.

- Nếu như ông ta thực sự muốn đánh muốn giết, ngược lại sẽ thái độ ôn hòa, hỏi han ân cần. Nếu là nó suy nghĩ thu hồi móng vuốt, ngược lại sẽ sát khí nghiêm nghị, kinh hoàng tứ phương.

- Cho nên chỉ cần ta vừa vào kinh, kế tiếp ý chỉ sắc phong nhạc phụ có thể sẽ xuống.

Thẩm Lãng đây vừa phân tích, đám người Bá tước Huyền Vũ nhất thời nhìn mà than thở.

Nguyên bản với một chút hành động của quốc quân, thật sự mờ mịt như sương mù, không biết vị chí tôn này muốn làm gì.

Hơn nữa cũng tràn đầy thấp thỏm cùng sợ hãi.

Thậm chí Bá tước Huyền Vũ thiếu chút nữa chuẩn bị để lộ ra tin đồn cùng nước Ngô đàm phán tiếng, thiếu chút nữa sẽ phải sử dụng chiêu số áp trục ra.

Nhưng mà, hết chuyện này cũng chỉ là quốc quân phô trương thanh thế, với gia tộc họ Kim điên cuồng thăm dò.

Hôm nay nghe được Thẩm Lãng phân tích, thế cuộc trước mắt lập tức trở nên rõ ràng.

- Hơn nữa dù cho quốc quân không cho đòi con vào kinh đô, bản thân con cũng muốn đi. - Thẩm Lãng cắn răng nghiến lợi nói:

- Tô Kiếm Đình lại nhảy vào nhà trong của chúng ta, không chỉ giết chết hơn một trăm người, hơn nữa còn làm nhạc mẫu đại nhân cùng Mộc Lan bị thương. Thù này nếu không phải báo, con còn có mặt mũi diễu võ dương oai hả? Không chém tận giết tuyệt gia tộc họ Tô, ta cũng không xứng làm Mộc Lan phu quân, không xứng làm con rể nhạc mẫu.

Nghe được lời này Tô Bội Bội mở cờ trong bụng.

- Giết, giết sạch bọn họ. - Nhạc mẫu vẫn là yêu ghét rõ rệt, cùng tính cách Bá tước Huyền Vũ ngược lại.

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Lãng nhi, nếu như quốc quân muốn thăm dò, vì sao không cho đòi ta yết kiến? Như vậy mới càng thêm danh chính ngôn thuận.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài là người như thế nào, quốc quân rõ mồn một. Mà con là như thế nào người, quốc quân còn không biết. Ông ta muốn xác định, nhà của chúng ta đến tột cùng sẽ làm phản hay không.

Lời nói này coi như không có.

Bá tước Huyền Vũ người này, không chỉ quốc quân thấy rất rõ ràng, tất cả những người khác cũng hiểu.

Ngay cả Đường Luân bị Bá tước Huyền Vũ bị bắt tù binh xong xuôi, cũng nửa điểm không lo lắng an nguy của mình. Bá tước Huyền Vũ đồng ý thả Đường Luân đi, đối phương cũng lập tức tin ngày.

Ngay cả địch nhân đều tuyệt đối tín nhiệm ngươi, nhạc phụ đại nhân có phẩm chất như vậy, Thẩm Lãng cũng thật không biết là nên kiêu ngạo, hay là nên bất đắc dĩ.

Đổi thành Thẩm Lãng?

Cắt!

Ngươi nói một dấu chấm câu ta cũng không thể tin.

Nhân phẩm của hai người này, một là chính vô tận, một là phụ vô tận. Thật không biết cặp cha vợ con rể này làm sao ở chung với nhau được.

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên, gia tộc họ Kim chúng ta không làm phản, then chốt ở chỗ con, mà không ở nhạc phụ. Quốc quân triệu kiến con, chỉ muốn nhìn con có ý phản hay không. Hơn nữa cũng hy vọng cái tai họa con đây rời nhạc phụ đại nhân xa một chút, đỡ phải để gia tộc họ Kim sẽ mở rộng tiếp nữa.

Tô Bội Bội nói:

- Vậy quốc quân có thể phải thất vọng, chuyện làm phản mệt như vậy, mẹ không thích, Lãng nhi cũng không thích.

Thẩm Lãng nói:

- Cũng không phải sao, ta sống trên thế giới này chỉ có hai mục đích. Thứ nhất, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Thứ nhì, thiên hạ không còn kẻ thù này.

Lời này khi nghe thật sự dữ dội cực kỳ.

Thiên hạ không có kẻ thù.

Đây có hai cách giải thích, một loại là lòng dạ đặc biệt rộng rãi, cũng không kết thành hận thù.

Một cách nói khác chính là, kẻ nào đắc tội thì ta giết chết toàn bộ, vậy sẽ không có kẻ thù nữa.

Lãng gia hiển nhiên là cái loại sau.

...

Bên trong viện!

Mặc dù là ban ngày, nhưng Thẩm Lãng lại cùng Mộc Lan liều mạng, tiếp đó nằm vắt vẻo lên nhau..

- Nương tử, nàng yên tâm, ta đây lần đi kinh đô tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.

- Nhân phẩm của ta, nàng là tuyệt đối có thể tín nhiệm, Trương Xuân Hoa nàng cũng đã gặp, con hồ ly tinh này đẹp thật. Ả dụ dỗ ta như vậy, ta cũng không có vượt quá giới hạn.

- Từ Thiên Thiên nàng cũng đã gặp qua, cô gái này nhưng không biết xấu hổ, ở trên thuyền trăm phương nghìn kế thông đồng ta, ta chưa từng cho ả sắc mặt tốt, kết quả lần này ả lại đến vay tiền, mà không có tìm ta, bởi vì ả không mặt mũi nào gặp ta.

Từ Thiên Thiên là không có nghe được những lời này, bằng không có thể sẽ rủa xả Thẩm Lãng chết toi.

Tên căn bã nha ngươi, ta không muốn gặp ngươi, không phải là không dám gặp ngươi.

Tên ác ôn nhà ngươi, ta dù cho cùng ngươi ngủ, ngươi cũng sẽ không cho ta bất kỳ chỗ tốt nào, chỉ có thể ngủ đơn thuần.

Cái tên cặn bã này không có tí xíu nhân phẩm, Từ Thiên Thiên ta đây ở trên người ngươi ăn mệt, so với đời này ăn muối còn nhiều hơn.

Thẩm Lãng vừa thề non hẹn biển mà cam đoan bản thân sẽ giữ mình trong sạch.

Vừa vuốt ve cổ của nương tử, thoáng rục rịch một cái, tiếp đó lại ngừng xuống.

Ôi!

Khí lực đã hoàn toàn dùng hết.

Thận cũng cơ hồ bị móc sạch.

Cho nên Lãng gia nói là lời thật lòng.

Thẩm Lãng ở vào giai đoạn hiền giả, chính là một Phật gia, vô dục vô cầu.

Thế nhưng Mộc Lan căn bản cũng không nghe những thứ này, thậm chí nàng bây giờ cũng không kịp suy nghĩ đến chuyện Thẩm Lãng vượt quá giới hạn.

Vừa nghĩ tới Thẩm Lãng phải rời khỏi mình, nàng liền khó chịu chết người.

Thiếu niên tình cảm nồng nhiệt.

Trong khoảng thời gian này hai người như là cặp sinh đôi kết hợp vậy, đừng nói ăn cơm đi ngủ cùng một chỗ, ngay cả đi tiểu đều hận không thể cùng một chỗ.

Làm sao có thể xa nhau được một ngày.

Vừa nghĩ tới phu quân không bên người, không nghe được những lời hèn hạ của hắn, ngửi không thấy mùi của hắn, Mộc Lan đã cảm thấy cả người muốn rơi vào nôn nóng bất an.

Nhiều lần nàng đều muốn mở miệng, ta cũng theo chàng đến kinh đô.

Thế nhưng ngẫm lại đây là không thể nào, nàng có trọng trách trong người.

Phụ thân và Kim Sĩ Anh quanh năm đều ở thành Nộ Triều, mà phòng ngự phủ Bá Tước Huyền Vũ liền rơi vào trên người của nàng.

Lúc này Mộc Lan lần đầu tiên muốn đánh chết Kim Mộc Thông.

Tên phế vật điểm tâm này, nếu như đệ lợi hại một chút, ta có thể cùng phu quân song túc song phi.

Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Cục cưng, có một loại bí tịch nội công siêu cấp lợi hại, nàng chỉ cần luyện một năm rưỡi xong xuôi, liền trở thành tông sư hay không?

Mộc Lan một chút đều không muốn nghe những thứ này, chỉ cùng Thẩm Lãng rúc cùng một chỗ.

- Không có.

Thẩm Lãng nói:

- 《 Cửu Âm Chân Kinh 》, 《 Cửu Dương Thần Công 》, 《 Hấp Tinh Đại Pháp 》, 《 Bắc Minh Thần Công 》, những thứ này cũng không có à?

- Không có!

Thẩm Lãng nói:

- Làm sao sẽ không có được vậy? Vậy võ công thế giới này luyện còn có ý gì, mỗi một loại võ công đều phải luyện cái mười mấy năm mới có thể trở thành là tông sư, người nào có công phu kia, hiện tại ở tiết tấu thế giới này nhanh như vậy, muốn chính là một đao 999 cấp, võ công thật chậm rãi luyện thật không có ý nghĩa, giá trị kinh nghiệm tăng chậm thì không ai chơi.

Mộc Lan không nói gì, phu quân nói những lời lộn xộn này cũng chỉ có nàng có thể nghe hiểu.

Nàng còn nhớ rõ lần trước Thẩm Lãng yêu cầu luyện võ, mỗi ngày luyện nửa canh giờ, không nên quá khổ cực, trong vòng một năm liền trở thành cao thủ hàng đầu.

Đối với võ đạo ngu ngốc như vậy, là không có cách nào khác trao đổi.

- Vậy có một loại nội công hay không, có thể luyện một năm đỉnh mười năm thì sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

- Không có.

Thẩm Lãng nói:

- Một năm đỉnh năm năm thì sao?

Mộc Lan ở Thẩm Lãng trước ngực cắn một cái, đẹp đẽ chán nói:

- Không có! Đáng ghét, chàng đừng nói chuyện võ công võ công gì, người ta chỉ muốn muốn ôm chàng thôi, chàng đừng luyên thuyên quá.

Thẩm Lãng yên lặng suốt một hồi, nói:

- Vậy có hay không một năm đỉnh ba năm thì sao?

Mộc Lan yếu ớt ngẩng đầu nói:

- Phu quân, chàng đây là ghét bỏ thiếp võ công thấp à? Chàng gặp qua Cừu Yêu Nhi lợi hại như vậy, cho nên ngươi ghét bỏ thiếp đúng hay không?

Thẩm Lãng da đầu tê dại, vội vàng lắc đầu nói:

- Không có, không có, làm sao có thể a! Ta yếu nhớt như vậy làm sao có thể ghét bỏ nương tử võ công không được chứ.

Trên thực tế Lãng gia thật là có chút không kịp đợi.

Hắn còn muốn muốn bồi dưỡng nương tử thành là thiên hạ đệ nhất cao thủ mà.

Bây giờ nhìn lại độ khó giống như không nhỏ.

Có vài người không cần bồi dưỡng, có thể sẽ đệ nhất thiên hạ.

Ví như Đại Ngốc, ví như Cừu Yêu Nhi.

Chính là, ta thật sự nghĩ sau đó có một ngày, mang theo Mộc Lan đánh Cừu Yêu Nhi một chưởng té trên mặt đất.

Xem ngươi trâu bò cái gì kia chứ?

Thẩm Lãng buồn bã nói:

- Nương tử, khi nào tài năng của nàng đệ nhất thiên hạ. Ta nằm mộng cũng muốn chứng kiến tình cảnh nọ, một ngày kia ta mang theo ngươi đi thẳng tới Cừu Yêu Nhi trước mặt, chỉ vào nói xử ả. Tiếp đó nàng xông lên, một cái tát đập chết ả trên mặt đất.

Mộc Lan chợt ngồi dậy.

Cái lý tưởng này, ta cũng có!

Kim Mộc Lan ta đây nằm mộng cũng muốn một chưởng vỗ chết con nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi này.

Ngươi lại cướp đi lần đầu tiên của phu quân ta.

Thậm chí ta hoài nghi ngay từ đầu phu quân biểu hiện không tốt, với ngươi có quan hệ tuyệt đối.

Ngươi làm nhục chồng của ta, để tâm lý hắn có bóng ma, cho nên mấy lần trước hắn mới có thể không được.

Tiếp tục, Mộc Lan cũng bắt đầu nghiêm túc, nói:

- Thầy của thiếp có nói qua một loại nội công bí tịch thượng cổ, đặc biệt lợi hại, tu luyện có thể làm ít công to.

Thẩm Lãng nói:

- Nàng liền nói cho ta biết, nội công này luyện một năm là bằng mấy năm bình thường vậy.

Mộc Lan vô cùng bất đắc dĩ, võ đạo là rất thâm ảo thần thánh, phu quân ngươi nhất định phải dùng giọng điệu trắng trợn như vậy?

- Có thể một năm tiến hai năm đi.

Thẩm Lãng nói:

- Phế thế này?

Mộc Lan không nói gì.

Đây còn phế, đây rõ ràng đã là bí tịch nội công vô cùng nghịch thiên có được hay không?

Hơn nữa đây là bí tịch cấp truyền thuyết, lão sư Chung Sở Khách cùng Lý Thiên Thu đều chưa từng thấy qua.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, nội công bí tịch này tên gì? Ta sẽ giải nó cho nàng, ở Thiên Nhai Hải Các à?

Mộc Lan buồn bã nói:

- Chàng định dùng mỹ nam kế lừa gạt từ chỗ Trương Ngọc Âm i sao?

- Làm... Làm sao có thể? - Thẩm Lãng nói:

- Dù cho dùng mỹ nam kế, ta cũng cam đoan không thất thân mà.

Mộc Lan nói:

- Nó không ở Thiên Nhai Hải Các.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy nó tên gọi là gì?

- 《 Địa Ngục Giá Công 》. - Mộc Lan nói:

- Thế nhưng nó ở nơi nào, thầy cũng không biết.

Thẩm Lãng nói:

- Được, vậy ta nhớ kỹ, ta nhất định thu nó vào tay, tặng cho ngươi làm quà lúc hai mươi hai tuổi.

- Đáng ghét, câm miệng. - Mộc Lan dịu dàng nói:

- Không cho nói số tuổi của thiếp, thiếp vĩnh viễn đồng dạng cùng tuổi với chàng.

Mộc Lan lớn hơn Thẩm Lãng hai tuổi rưỡi, từ đầu đến cuối canh cánh trong lòng.

Thế nhưng Lãng gia thích nhất là cô gái hơn tuổi mình.

Loại bé con như tiểu Băng, biểu hiện ra ngoài rất cởi mở, trên thực tế hoàn toàn không dùng được.

Còn dạng con gái như Mộc Lan.

Giống như một kho báu giấu ở dưới nước, làm cách nào cũng đào lên không xong.

Làm gì đều không chán.

Con nha đầu Băng nhi kia? Bại tướng dưới tay, không chịu nổi một trận chiến.

Chỗ nào so sánh với Mộc Lan, mỗi một lần Thẩm Lãng đều tận lực chống đỡ đến cuối cùng, tài năng miễn cưỡng ngang lực lượng.

Đây là Mộc Lan thủ hạ lưu tình.

Bằng không...

...

Buổi tối!

Thẩm Lãng bồi cha mẹ ăn cơm.

Nghe được Thẩm Lãng muốn đi kinh đô, cha mẹ đặc biệt lo lắng, muốn nói lại thôi.

Nhưng chung quy cũng không nói gì.

Trên mặt đệ đệ Thẩm Kiến, có một dấu bàn tay.

- Ai đánh? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Thẩm Kiến không dám nói lời nào, ngẩng đầu nhìn mẹ mình một cái, hiển nhiên là mẹ ruột đánh.

Thẩm Lãng nói:

- Sao?

Mẹ nói:

- Thằng em sa cơ thất thế của con ấy, cả ngày không đứng đắn, mẹ chỉ lo lắng nó tìm vợ không được. Kết quả thông gia giới thiệu một cô gái, cũng là cô nương trên thôn trang chúng ta, có tri thức hiểu lễ nghĩa, phụ thân còn là một tú tài, ở bên trong phủ Bá Tước dạy học, gia gia là phụ tá tâm phúc của Bá Tước đại nhân, chính là thầy đồ Lâm đó, con biết chứ?

Thầy đồ Lâm, người có thể không biết à?

Tuyệt đối là người của mình.

Gia thần trung thành nhất phủ Bá tước, hơn nữa còn là con nuôi của cựu Bá tước, địa vị rất cao.

Mẹ vợ lại giới thiệu cháu gái thầy đồ Lâm cho em trai Thẩm Kiến?

Cô gái kia Thẩm Lãng mơ hồ gặp qua, rất nhã nhặn và rất nhát gan

- Sau đó thì sao?

Mẫu thân nói:

- Thầy đồ Lâm người ta cũng đáp ứng, cô nương kia gặp qua em trai ngươi, lại cũng đồng ý, thật không biết nàng là nghĩ như thế nào.

Thẩm Kiến không nói gì.

Con là con trai ruột của mẹ à? Không ngờ mẹ lại không chào đón con như vậy, con gái người ta xem trọng con mà còn nói con mắt mù?

Con cứ phế thải như vậy à? Lại không thể có cô nương thích sao?

Mẹ tiếp tục nói:

- Có thể có đứa con gái tốt như Lâm cô nươnglàm con dâu, mẹ đương nhiên vui vẻ, liền vội vàng quyết định quan hệ hai. Kết quả con có biết thằng nghiệt súc Thẩm Kiến nói cái gì không, nó nói không cưới Lâm cô nương, nó muốn kết hôn Lưu quả phụ thôn Phong Diệp.

Hả?!

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Đệ đệ à, sao đệ si tình như vậy?

Còn băn khoăn Lưu quả phụ sao?

Đệ cứ như vậy thích đàn bà hơn tuổi mình sao?

Then chốt cô gái kia lớn ngươi bảy tám tuổi.

Không phải mỗi cô gái đều giống như Cừu Yêu Nhi, vĩnh viễn không già, vĩnh viễn không sệ.

Mẫu thân nói:

- Đây mắt thấy sẽ phải đính hôn, nghiệt súc này lại một mực chắc chắn không cưới Lâm cô nương, muốn kết hôn Lưu quả phụ, con nói xem mẹ có thể không tức giận sao? Thế là liền đánh nó mấy bạt tai, cũng chính là Đại Lang con về nhà mẹ mới dừng, bằng không mẹ còn muốn đánh tiếp. Mẹ đánh xong, cha con đánh lại.

Mộc Lan lúc này lúc đầu đang gỡ xương cá cho Thẩm Lãng, tiếp đó đưa miếng cá vào trong miệng Thẩm Lãng, lúc này nghe được mẹ chồng nói quá thú vị, nhịn không được cười phùn phụt.

Tức khắc, ánh mắt của bà mẹ nhìn Mộc Lan như muốn tan chảy.

Ôi!

Thiên đại tạo hóa, lại cưới được một đứa con dâu tốt thế này.

Một thiên kim quý tộc thế này, mà cưng chìu Thẩm Lãng thành một tên hoàn khố áo mặc tới tay cơm tới há mồm.

Bà mẹ nói:

- Thẩm Kiến, ca ca tẩu tẩu của con cũng ở đây, mẹ phải nói rõ cho con biết. Tràng hôn sự này là bà thông gia giới thiệu, nếu con dám can đảm không đáp ứng, mẹ sẽ đánh chết con, dù sao mẹ cũng có Đại Lang, có đứa con trai như con hay không đều là giống nhau.

Cổ Thẩm Kiến co rụt lại, mất vía:

- Nhưng là... con lúc trước đã đáp ứng Lưu quả phụ, đồng ý sau này phát triển liền về lấy nàng mà.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vậy lúc đó Lưu quả phụ đã đồng ý với đệ à?

Thẩm Kiến càng thêm khiếp đảm cất lời:

- Không có...

Thẩm Lãng không nói gì, ngay cả chuyện Lưu quả phụ bên kia cũng là đệ yêu đơn phương thôi.

...

Sau khi cơm nước xong.

Mộc Lan cùng mẫu thân vá quần áo.

Tuy rằng bên trong không có viết, nhưng trên thực tế đây một hai tháng, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan một nửa thời gian ở bên trong phủ Bá Tước qua đêm, một nửa thời gian ở trong nhà cha mẹ chồng qua đêm.

Hôm nay nhà họ Thẩm khí phái.

Thẩm Lãng có tiền, trực tiếp liền xây một tòa nhà lớn mấy chục mẫu.

Bên trong đình đài lầu son, vườn hoa ao cái gì cũng có.

Đến bây giờ còn chỉ xây xong chưa đến một phần năm nhưng cũng có thể ở rồi.

Thẩm Lãng mang theo đệ đệ đi tới cái vườn hoa vẫn chưa xây xong

- Đệ, hãy nói thật sự ý nghĩ của đệ đi? - Thẩm Lãng nói:

- Lưu quả phụ ta đã thấy, ngoại hình là cũng không tệ lắm, nhưng là có chút béo, vòng eo không đủ thon, da cũng không đủ trắng, mông mặc dù lớn, thế nhưng hình dạng chẳng qua là bên ngoài.

Á!

Thẩm Kiến cứng họng.

Thẩm Lãng nói:

- Vào lúc trước đệ có thể lấy được người vợ như vậy, cha mẹ nằm mơ cũng có thể mỉm cười. Thế nhưng bây giờ nhà chúng ta phát đạt, nhãn giới của đệ phải cao một chút, muốn kết hôn gái đẹp, muốn kết hôn gái đẹp gia thế tốt, phải có phong cách.

Thằng em Thẩm Kiến cảm thấy, lời này của anh mình cũng rất không có phong cách, quá tục.

Ca ca làm nhiều đại sự như vậy, bản thân ta tới cảm thấy ca ca chẳng khác gì thần tiên vậy.

Bây giờ ca ca tầm thường thế này, chẳng phải là hủy thần tượng trong lòng ta sao.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đã thấy cháu gái thầy đồ Lâm, đặc biệt ngây thơ hồn nhiên, dáng dấp cũng đẹp nhã nhặn, người vợ tốt như vậy đệ không nên, lại muốn đi lấy Lưu quả phụ, đầu óc đệ bị nước vào à?

Then chốt lấy Lưu quả phụ cũng là Thẩm Kiến một mình yêu đơn phương.

Ước chừng một lúc lâu, Thẩm Kiến nói:

- Ca, đệ muốn như vậy. Đệ do bởi vì ảnh hưởng của ca ca, mới có vinh hoa phú quý này, bản thân đệ chính là một người sa cơ thất thế không tiền đồ, đệ... đệkhông xứng với Lâm cô nương.

Thẩm Lãng kinh ngạc, hoá ra đệ muốn như vậy, đệ đây là tự ti.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy đệ thích Lâm cô nương à?

Thẩm Kiến nói:

- Cô nương ấy đẹp, xuất thân tốt, có văn hóa, người nào không thích. Chính là đệ lo lắng người ta trong lòng không muốn, bởi vì Bá tước phu nhân làm mai mối, cho nên nhà họ Lâm không dám không đồng ý, nhưng như thế chẳng phải là ủy khuất Lâm cô nương người ta, cho nên đệ chủ động nói không cưới, nhà nàng cũng từ chối dễ dàng.

Thẩm Lãng vỗ cái ót đệ đệ một cái nói:

- Thất bại tâm tính, thất bại tâm tính không được.

Ngay, sau đó Thẩm Lãng trực tiếp lôi kéo thằng em đi vào phủ Bá Tước, đi tới trước mặt Lâm cô nương.

Còn chưa tới gần, khuôn mặt Lâm cô nương đã đỏ ửng, cả người hận không thể rúc đầu vào trong cổ áo.

Quả thực dáng dấp đẹp, hơn nữa nhát gan xấu hổ.

- Lâm Nhân Nhân, muội thích Thẩm Kiến đệ đệ của ta à? - Thẩm Lãng nói:

- Nó lo lắng không xứng với muội, không dám lấy muội, bị mẹ ta đánh.

Thẩm Kiến tức khắc xấu hổ muốn chết, hận không thể trên mặt đất xuất hiện một vết nứt chui vào.

- Ca, đệ, đệ đi trước...

Thẩm Lãng một tay níu gã lại.

Cô nương Lâm Nhân Nhân gật đầu thật nhanh, tiếp đó càng chạy trốn thật nhanh.

Cô gái này không có dối trá, nàng quả thực rất thích Thẩm Kiến.

Tại sao?

Bởi vì cha nàng là người đọc sách, ông của nàng cũng là người đọc sách, người một nhà đều chi, hồ, giả, dã (*), một chút đều không thú vị.

(*) Mấy chữ này hay xuất hiện trong Tứ Thư Ngũ Kinh

Nhất là cha nàng, cổ hủ vô cùng.

Thẩm Kiến là người tốt, cũng rất thú vị, then chốt còn là em trai của cô gia.

Cửa hôn sự này lại có cái gì không tốt?

Ngày kế, hai nhà liền quyết định chuyện tốt này.

Nhà họ Lâm cùng nhà họ Thẩm chính thức đính hôn.

...

Ngày kế, Thẩm Lãng rời khỏi phủ Bá Tước Huyền Vũ, đi kinh đô.

Phô trương phi thường lớn.

Nội quần áo thôi đã mang mấy xe ngựa.

Thẩm Thập Tam cùng mấy chục tên võ sĩ phủ Bá Tước theo.

Hoàng Phượng cùng cao thủ hàng thứ mười chín hội Thiên Đạo theo.

Tầm trên trăm kỵ sĩ, trùng trùng điệp điệp, khí thế bức người.

Mộc Lan cùng nhạc mẫu trước tiễn ba mươi dặm, tiếp đó lại tiễnba mươi dặm, cuối cùng trực tiếp đưa đến một trăm dặm.

Lúc này mới lưu luyến không rời mà chia tay

Cuối cùng, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan chính thức hoàn thành thành tựu chấn động bên trong xe ngựa.

Ba ngày sau đó!

Thẩm Lãng đến kinh đô, trực tiếp đi vương cung, cầu kiến quốc quân!