Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 203: Lãng gia lại muốn giết cả nhà! Ngũ vương tử chấn động



Đi tới kinh đô xong xuôi, Kim Mộc Thông vẫn luôn ngoan ngoãn.

Mỗi một điều Thẩm Lãng nói với gã thì gã đều làm được.

Không nên đi thanh lâu, cẩn thận người khác hại đệ.

Không nên cùng người ta ra ngoài ăn cơm, cẩn thận người khác hại đệ.

Ở trên đường phố mặc kệ gặp phải người nào ngã vào trước mặt của ngươi, bất kể là bà già, ông gia, hay là mỹ nữ đi nữa cũng không cần lo.

Hoặc là sống ở Quốc Tử Giám, hoặc là đến quý phủ của Ngũ vương tử Ninh Chính, không cần ra bên ngoài chơi tầm phào.

Có thể ở bên trong Quốc Tử Giám kết giao bằng hữu, nhưng không nên cùng bất luận bằng hữu nào chơi riêng.

Suốt thời gian mấy tháng, Kim Mộc Thông vẫn luôn làm như vậy.

Dù cho gã là một đặc biệt ham chơi người.

Thế nhưng trong lòng gã biết, nhất định không nên gây phiền toái cho gia tộc, nhất định không nên gây phiền toái cho anh rể.

Khi《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 trở nên gây sốt, Kim Mộc Thông cũng hoàn toàn nổi tiếng.

Gần như mỗi ngày đều có người đi Quốc Tử Giám thúc bản thảo, rất nhiều tên học dốt đều trở thành fan hâm mộ của gã, mặc dù thế giới này không có cái từ kia.

Kim Mộc Thông có vô số độc giả, vô số người truy tìm.

Nhưng là bằng hữu, lại chỉ có một!

Người này chính là ông chủ hiệu sách Thiên Phong Dư Phóng Chu.

Cũng chính là người giúp Kim Mộc Thông ra sách.

Dư Phóng Chu ở kinh đô có năm nhà sách, làm ăn cũng không tính là lớn.

Hơn nữa nơi này là kinh đô, cạnh tranh làm ăn hiệu sách cực kỳ kịch liệt, vị Dư Phóng Chu làm đến thế, chẳng qua là có chút lợi nhuận.

Đương nhiên dù cho có chút lợi nhuận, cuộc sống cũng đã từng không tệ, hàng năm có cái mấy trăm lượng vàng lãi ròng.

Tuy rằng chưa nói tới giàu sang, nhưng cũng đã từng hài lòng.

Thế nhưng một trường phong ba năm ngoái, để cho gã phải bồi thường một khoản tiền lớn.

《 Đông Ly Truyện 》.

Quyển sách này là đệ nhất kỳ thư vương triều Đại Viêm, là câu chuyện truyền kỳ nói về thiên hạ đệ nhất cường giả, đế chủ vương quốc Đại Càn Khương Ly.

Quyển sách này tổng cộng mười tập, ước chừng một trăm năm mươi triệu chữ.

Ở toàn bộ vương triều Đại Viêm bán ra con số khổng lồ, rõ ràng bao nhiêu số lượng không ai biết, nhưng nhất định là thành tích trước nay chưa từng có.

Sau đó, có thể cũng chẳng ai phá kỷ lục, cho dù là sách Thẩm Lãng viết.

Ở mười mấy năm trước, hoàng đế đế quốc Đại Viêm hạ chỉ, bất kỳ quốc gia nào đều không được công khai bán《 Đông Ly Truyện 》ra.

Từ đó về sau, quyển truyện này liền trở thành sách cấm.

Trương Xung có một câu nói đúng đắn, sách gì bán chạy nhất thiên hạ?

Đương nhiên là sách cấm.

Cho nên suốt mười mấy năm qua, gần như mỗi một hiệu sách len lén bán ra 《 Đông Ly Truyện 》.

Hiệu sách Thiên Phong của Dư Phóng Chu đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Suốt bao nhiêu năm, triều đình cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Dù sao cũng ở đây cũng không phải là đế quốc Đại Viêm.

Nhưng thật không ngờ năm ngoái, một vị hoàng tử đế quốc Đại Viêm đi sang Việt quốc, lúc thể nghiệm và quan sát dân tình, lại phát hiện trên đường phố rất nhiều hiệu sách lại vẫn đang len lén bán 《 Đông Ly Truyện 》, thế là vị hoàng tử này đặc biệt tức giận.

Tiếp đó toàn bộ Việt quốc lại bắt đầu nháo nhào.

Vô số nha dịch vọt vào hiệu sách, cầm tất cả bản in lậu《 Đông Ly Truyện 》 tiêu thủy.

Không chỉ có như thế, một khi phát hiện hiệu sách có 《 Đông Ly Truyện 》, phạt lấy số tiền lớn.

Dĩ nhiên, một số nhà buôn sách có chút mánh khoé thông thiên đã sớm nhận được tin tức, sớm dời《 Đông Ly Truyện 》 đi chỗ khác.

Mà hiệu sách Thiên Phong của Dư Phóng Chu, là thuộc về cái loại không có bối cảnh.

Một vạn bản 《 Đông Ly Truyện 》 tồn kho toàn bộ bị kê biên tài sản đốt rụi.

Cái này cũng chưa tính cái gì.

Mấu chốt là còn bị phạt một nghìn lượng vàng.

Thậm chí cái này cũng không tính là gì.

Chân chính để thương thế gã gân động cốt là đến từ quan sai doạ dẫm, huyện nha Vạn Niên mỗi một tiểu lại đều tới doạ dẫm quá.

Gã tầm bị đe doạ tám nghìn lượng vàng.

Đây đã là tất cả tiền của gã.

Có một số quan sai chính là như vậy, bóc lột thậm tệ, nhất định phải hoàn toàn vắt kiệt nhà ngươi mới buông tha.

Cho nên, Dư Phóng Chu coi như là phá sản.

Cộng thêm gã gần đây phát hành mấy cuốn sách đều bán không chạy, mắt thấy sẽ phải đến bước đường cùng.

Cũng chính là vào lúc này, đại thần Kim Mộc Thông đi tới kinh đô.

Mang theo bản thảo sách, tìm kiếm hiệu sách phát hành 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.

Bản 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》trước kia của bọn hắn (Thẩm Lãng và Kim Mộc Thông) thật sự gây sốt, cái bút danh Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh này cũng mang ý nghĩa lượng tiêu thụ.

Cho nên tin tức Kim Mộc Thông xuất bản sách, lập tức bị đạp phá cánh cửa.

Gần như toàn bộ nhà buôn sách đều đua nhau mà tới, quơ lượng vàng.

Điều kiện càng ngày càng cao, thậm chí thường tiền đều sẵn lòng ra.

Tại sao?

Bởi vì ai ra quyển sách này, bảng hiệu của người đó sẽ trở nên nổi bật, có thể kéo lượng tiêu thụ của quyển sách khác.

Các ngươi biết hôm nay 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 ở Việt quốc bán bao nhiêu bản?

Tầm hai mươi vạn bản!

Con số khổng lồ.

Hiệu sách Thiên Phong của Dư Phóng Chu, là đơn vị xuất bản nghèo nhất trong số những hiệu sách đã tìm đến Kim Mộc Thông, điều kiện cũng thấp nhất.

Gã thật sự là đến bước đường cùng, cho nên mới tới xem có ăn may hay không.

Nhưng mà thật không ngờ, Kim Mộc Thông đơn thuần nhân hậu liền lựa chọn Dư Phóng Chu.

Bởi vì gã thảm nhất!

Kết quả...

《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 quyển sách này quả nhiên gây sốt.

Vô số đạt quan quý nhân sau khi mua về nhà chửi ầm lên, hô to bị lừa, thậm chí có những người này trực tiếp đốt quyển sách này.

Quá hủy hình tượng Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh ở trong lòng bọn họ.

Nhưng lại có một đám người, cực kỳ yêu thích 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.

Phàm là người trẻ tuổi biết chữ, người luyện võ, những nhà buôn bán nhỏ v.v…, quả thực với quyển sách này mê say như điếu đổ.

Phát hành ba tháng, bán được mười mấy vạn bản.

Nội khu vực kinh đô, bán được ba vạn bản.

Dư Phóng Chu đại phát tài!

Chỉ cuốn này sách, gã liền buôn bán lời hơn hai ngàn lượng vàng, tương đương với lợi nhuận mấy năm.

Cái này cũng chưa tính cái gì, mấu chốt là nó giúp thương hiệu của hiệu sách Thiên Phong nổi tiếng ầm ầm.

Hơn nữa còn kéo theo lượng tiêu thụ của

Rất nhiều thương gia giàu có đều nhập cổ phần hiệu sách của gã, giúp đỡ gã mở rộng.

Ba tháng ngắn ngủi, hiệu sách của gã ở kinh đô liền từ năm nhà đưa lên đến mười lăm nhà.

Hơn nữa, việc mở rộng ở các quận khác cũng tiến hành đây đâu vào đấy.

Cho nên quyển sách này mang tới lợi nhuận trực tiếp tuy rằng không phải rất lớn, nhưng lợi nhuận gián tiếp vĩ đại, để gã từ một đoạn nhà buôn sắp phá sản trở thành tiệm sách hàng đầu.

Bởi vì Kim Mộc Thông đã nói, quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》này có chừng hơn năm trăm vạn chữ, có thể ra ba mươi tập.

Đây là sắp đại phát tài!

Cho nên Dư Phóng Chu với Kim Mộc Thông đương nhiên mang ơn.

Kim Mộc Thông hoàn toàn cứu vớt sự nghiệp của gã, cứu vớt nhà của gã.

Ân tình to lớn.

Hơn nữa Kim Mộc Thông xuất thân quý tộc, với tiền tài không có cảm xúc, với nhuận bút quyển sách này cũng chẳng cao chút nào.

Dư Phóng Chu đối với gã càng thêm cảm kích vô cùng.

Vô số lần mời Kim Mộc Thông đi gia đình gã làm khách, mời gã đi đến nhà ăn cơm.

Kim Mộc Thông nhớ kỹ lời anh rể nói, trừ trong nhà Ngũ vương tử, những người khác mời về nhà ăn cơm cũng không được nhận lời.

Dư Phóng Chu mời mấy chục lần.

Kim Mộc Thông đều không đi.

Thế là, Dư Phóng Chu liền mỗi ngày tới Quốc Tử Giám, bồi Kim Mộc Thông nói chuyện phiếm.

Trên trời dưới đất khôngchuyện gì không nói, đặc biệt ăn ý.

Hai người liền trở thành tri kỷ.

Đây là người bạn thứ nhất Kim Mộc Thông kết giao.

Hôm qua Dư Phóng Chu lại mời Kim Mộc Thông về nhà ăn cơm, Kim Mộc Thông nhớ lời của anh rể, thế là từ chối.

Dư Phóng Chu tỏ ý đã hiểu, thế nhưng thần sắc sa sút vô cùng.

Thậm chí lộ ra một chút tự ti, nói là gã càn rỡ, Kim Mộc Thông đường đường thế tử phủ Bá Tước, hơn nữa có thể lập tức liền muốn trở thành thế tử phủ Hầu tước, làm sao có thể sẽ cùng một thương nhân gặp gỡ.

Tiếp đó, Kim Mộc Thông còn biết hôm qua là sinh nhật mẹ già của Dư Phóng Chu, nhà gã từ sáng sớm mà bắt đầu chuẩn bị, làm một bàn thật nhiều món ăn ngon, hơn nữa chỉ mời mỗi Kim Mộc Thông làm khách.

Kim Mộc Thông nếu không đi, cả nhà của Dư Phóng Chu sẽ đau lòng đến cỡ nào?

Một bàn thức ăn ngon lành thế này làm sao nuốt trôi kia chứ?

Thế là, Kim Mộc Thông nhẹ dạ, cuối cùng phải đi.

Cuối cùng chỉ gặp gỡ có mấy tháng, hoàn toàn là bạn tri kỷ móc tim móc phổi.

Sau khi đi đến nhà của Dư Phóng Chu trong nhà sau.

Cả nhà đó đối với gã cực kỳ thân thiết, giống như người thân vậy.

Điều này làm cho Kim Mộc Thông vốn rời nhà mấy tháng cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Một bàn thức ăn ngon này cũng thực sự mỹ vị cực kỳ, Kim Mộc Thông ăn đặc biệt đã ghiền, thậm chí uống hai chén rượu.

Tiếp đó...

Gã đã cảm thấy bản thân có chút đầu váng mắt hoa, toàn thân khô nóng.

Bên trong rượu này đương nhiên là bỏ thuốc.

Lúc đó gã còn không hiểu đây là tại sao?

Nhưng gã bản có thể cảm giác được nguy hiểm, trực tiếp liền đứng dậy muốn cáo từ rời khỏi.

Kết quả, Dư Phóng Chu ép gã nâng vào phòng, nằm trên giường.

Đến khi Kim Mộc Thông tỉnh lại một lần nữa.

Gã đang nằm trên giường một người đàn bà.

Phu nhân dịu dàng kia đang khóc.

Trên người hiện đầy dấu vết từng bị chà đáp.

Thậm chí, cự ly của Kim Mộc Thông lúc này cùng ả gần như là con số âm.

Mà người đàn bà này, chính là vợ của Dư Phóng Chu - Trần thị.

Một nữ nhân mềm yếu thẹn thùng, năm nay ba mươi mốt tuổi, dáng dấp đẹp vô cùng.

Cứ như vậy, Kim Mộc Thông đã bị thông báo lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.

Nhìn lại, gặp được Dư Phóng Chu dường như muốn cắn người khác, còn có mẹ già của của nhà họ Dư, còn có ở đây rất nhiều người.

Chính mắt thấy hết chuyện này.

Thậm chí, Kim Mộc Thông vẫn còn ở trên người của Trần thị.

Mẹ của Dư Phóng Chu liền bất tỉnh ngay tại chỗ.

Mà vợ của Dư Phóng Chu Trần thị trần truồng lao xuống giường, trực tiếp định tông đầu vào tương, cần tự sát tẩy sạch sỉ nhục.

Đương nhiên, sức của ả chưa đủ, không có tông chết, nhưng cũng đụng phải máu tươi nhễ nhại.

Tiếp đó, ả bắt đầu khóc lóc kể lể, nào là ả vào phòng đưa canh giải rượu cho Kim Mộc Thông, lúc đó Kim Mộc Thông biến thành cầm thú, cưỡng bức làm bẩn ả.

Gã là một người có luyện võ, Trần thị tỏ ý bản thân mảnh mai, hoàn toàn không cách nào phản kháng.

Chỉ có thể bị gã làm nhục lần này đến lần khác.

Ả ra sức vùng vẫy, thế cho nên mình đầy thương tích.

Dư Phóng Chu ánh mắt rưng rưng, chỉ vào Kim Mộc Thông quát:

- Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại cường nhục thê tử của ta? Mối hận nhục thê, không đội trời chung!

Trong nháy mắt, Kim Mộc Thông cả người rét run.

Gã thật không có nghĩ đến, nhân tâm sẽ hiểm ác đáng sợ đến nước này.

Mình đối với Dư Phóng Chu có ân tình đến cỡ nào, không chỉ cứu vãn chuyện làm ăn của gã, để gã lấy được to lớn phú quý, thậm chí có thể nói là cứu vãn cuộc đời của gã.

Kết quả, gã chính là báo đáp bản thân mình như vậy?

Lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế hãm hại mình sao?

Then chốt, đây chính là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, lại cũng không tiếc lấy ra hủy như thế?

Đến tột cùng đã có ai cho gã bao nhiêu chỗ tốt hả?

Để Dư Phóng Chu không chỉ hãm hại ân nhân của mình, hơn nữa hi sinh trong sạch của vợ?

Tại sao con người lại có thể trơ tráo đến nước này?

Xong xuôi, Dư Phóng Chu báo quan.

Nha dịch Huyện nha Vạn Niên tới rất nhanh, trực tiếp bắt đi Kim Mộc Thông ngay tức thi.

Kim Mộc Thông bị bỏ tù!

Toàn bộ quá trình gần như không có khe hở kết nối..

Tùy tùng Kim Mộc Thông gặp việc này, lập tức chạy như bay đến quý phủ Ngũ vương tử Ninh Chính cầu viện.

Tức khắc Ninh Chính giận dữ!

Loại thủ đoạn này thật sự là quá bỉ ổi độc ác.

Gã suốt đêm đi đến huyện nha Vạn Niên, hướng huyện lệnh Vạn Niên đòi người.

...

Việt quốc phần lớn thành chủ cũng là lục phẩm hay thất phẩm.

Hai huyện ở kinh đô là huyện Bình An, huyện Vạn Niên.

Địa vị huyện lệnh Bình An càng cao, huyện lệnh là chính ngũ phẩm, huyện lệnh Vạn Niên từ ngũ phẩm.

So với thành chủ bình thường, cao hơn đến hai cấp.

Như vậy huyện lệnh Vạn Niên là ai vậy?

Người quen cũ, kẻ thù cũ của Thẩm Lãng, tiền Đại Lý Tự Thừa Vương Khải Khoa.

Chính là cái tên quan cùng Chúc Văn Hoa kéo đến phủ Bá Tước Huyền Vũ bắt Thẩm Lãng, tội danh là mưu sát Tử tước Chúc Lan Đình.

Đương nhiên, Thẩm Lãng giả vờ bệnh đậu mùa, khiến cho một lần kia bắt cũng không giải quyết được gì.

Sau đó Vương Khải Khoa kinh hồn chừng mấy ngày, xác định Thẩm Lãng là giả bệnh đậu mùa, thế là coi là vô cùng nhục nhã.

Gần đây, gã lên chức!

Từ lục phẩm Đại Lý Tự Thừa, tấn chức đến từ ngũ phẩm huyện lệnh Vạn Niên.

Cái chức huyện lệnh Vạn Niên này nhưng rất ghê gớm.

Quan dưới chân quốc quân là vị trí thuận lợi, nắm quyền, so với Thái Thú có chút xa xôi còn uy phong hơn.

Cho nên, gã cũng chẳng xem Ngũ vương tử Ninh Chính để trong mắt bao nhiêu.

Cuối cùng, một con trai bị quốc quân chán ghét mà vứt bỏ, trong tay không có quyền không có thế, thì phải làm thế nào đây?

...

Ở huyện nha Vạn Niên, Ninh Chính mặc dù trong lòng đặc biệt phẫn nộ, nhưng biểu cảm cũng rất bình tĩnh.

- Vương đại nhân, mặc kệ chuyện này là người nào ở sau lưng sai khiến, ta đều không truy cứu, thả người.

Ninh Chính đương nhiên biết, gần đây là thời khắc mấu chốt của gia tộc họ Kim.

Quốc quân lập tức sẽ phải cho phong hầu Kim Trác.

Kết quả, Kim Mộc Thông lập tức gặp chuyện không may, hơn nữa gặp phải tai tiếng như vậy.

Ở trong nhà người khác làm khách, cưỡng bức làm bẩn vợ người khác, nào chỉ là ỷ thế hiếp người, quả thực chính là mất trí.

Ninh Chính có thể tưởng tượng, ngày mai tấu chương tố cáo Bá tước Huyền Vũ sẽ như tuyết rơi vậy bay vào hoàng cung.

Gia tộc họ Kim dạy dỗ không nghiêm, mới có thể ra chuyện xấu bực này.

Một gia tộc không sạch sẽ đến nước này, còn có cái thể diện gì tấn chức Hầu tước hả?

Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cho Ninh Chính hành lễ xong xuôi, nói:

- Ngũ điện hạ nói đùa, việc này hạ quan cũng chỉ là theo lẽ công bằng mà thôi, tạm thời không có tra ra âm mưu gì, ngài nghĩ quá nhiều rồi.

Ninh Chính ánh mắt co rụt lại.

- Vương... Vương đại nhân, quả nhiên không thả người sao?

Dưới sự tức giận, Ninh Chính có có chút nói cà lăm.

Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa trong lòng chế nhạo, chỉ bằng chuyện ngươi nói cà lăm, vĩnh viễn cũng không thể có thể lên ngôi.

Đừng tưởng rằng ngươi là con trai của quốc quân, có thể khiến ta miễn cưỡng cố làm ra vẻ.

Một mình ngươi chỉ là thứ tàn phế không có quyền, phải kính ngươi, còn coi ngươi là con trai của quốc quân. Còn bất kính với ngươi, ngươi cũng chẳng làm gì được.

- Kim Mộc Thông lấy tư cách con em quý tộc, không làm gương tốt, lại làm ra hành vi mất trí đến nước này, quả thực để cho người ta nhìn thấy mà giật mình, nếu như ta thả hắn, như thế nào hướng quốc quân ăn nói, như thế nào hướng thiên hạ vạn dân ăn nói, như thế nào hướng đến vị phu nhân vô tội bị nhục nhã ăn nói?

- Ngũ điện hạ, hạ quan xin khuyên ngài một câu, chuyện không nên quản, không cần phải lo!

Ý nhục nhã trong câu nói này đã đặc biệt rõ ràng.

Ninh Chính trong nháy mắt sẽ phải bùng nổ.

Ta lấy tư cách con trai của quốc quân, ngươi chỉ là một huyện lệnh Vạn Niên cũng muốn cưỡi ở trên đầu ta hả?

Ninh Chính ta đây chỉ quá cuộc sống của mình, cũng không cùng người khác tranh chấp, các ngươi lại làm nhục ta như vậy?

Ta là một đứa con của quốc quân, thậm chí ngay cả một em họ cũng giữ lại chẳng được nữa sao?

Trong phút chốc!

Ninh Chính rõ ràng cảm giác được quyền lực quý giá, quyền lực thảm thương.

Đổi thành những vương tử khác, cho dù là Ninh Chân, Ninh Cảnh tại đây, huyện lệnh Vạn Niên đã sớm quỳ trên mặt đất, nào dám có nửa phần bất kính.

Còn đối với gã Ninh Chính, lại trực tiếp mở miệng sỉ nhục.

Ninh Chính ta đây như thế nào đi nữa cũng là Tô phi sở sanh, xuất thân cao quý.

Ninh Chính cố nén sỉ nhục nói:

- Vương đại nhân suy nghĩ xử trí Kim Mộc Thông như thế nào?

Vương Khải Khoa nói:

- Việc này hạ quan không tính, nhưng mà một khi điều tra rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực xong xuôi, tội cưỡng bức nữ tử vô tội, dựa theo luật pháp Đại Việt là phải nhận hủ hình.

Huyệt Thái Dương của Ninh Chính chợt giật một cái.

Hủ hình là cái gì?

Chính là cung hình, cũng chính là thiến.

Tịch thu công cụ phạm tội trong truyền thuyết.

Lời nói ra khỏi miệng đến nước này, chính là sinh tử đại thù!

Nhìn chằm chằm vào huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa một chút, Ninh Chính ra khỏi nơi đó, trở về nhà!

...

Phủ đệ Ninh Chính, lúc nửa đêm.

Thẩm Lãng vốn định sáng sớm ngày mai làm lại bái kiến Ninh Chính, lại thật không ngờ xảy ra đại sự như vậy, thế cho nên hắn lúc nửa đêm vội tới

- Thẩm Lãng, bái kiến Ngũ điện hạ!

Đi tới cái tòa dinh thự này, Thẩm Lãng rõ ràng ngạc nhiên.

Chỗ của Ninh Chính quá keo kiệt rồi đó, chỉ có mười mấy mẫu mà thôi.

Quốc quân chỉ sắc phong cho gã một tòa nhà nhỏ xíu thế này thôi sao?

Quả thực so với biệt viện họ Kim còn nhỏ hơn.

Đây chính là con trai của quốc quân, vương tử chân chính.

Vị Ngũ vương tử này, không được sủng ái đến mức nào.

Gã đã trưởng thành rất lâu rồi, lại vẫn không có sắc phong bất luận cái tước vị gì.

Ninh Cảnh lập tức phải đượ c phong tước, tước vị Ninh Chính vẫn còn chẳng biết hẹn đến khi nào, nhìn qua giống như cả đời cũng không thể phong tước.

Ninh Chính chịu đãi ngộ thế này, thật là làm cho Thẩm Lãng không cam lòng.

Ninh Chính đưa ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Lãng, tiếp đó khom người lạy xuống nói:

- Ninh Chính xấu hổ, ta có nghĩa vụ chiếu cố Kim Mộc Thông, kết quả lại làm cho thân nó vùi lấp lao tù, phụ lòng di mẫu nhắc nhở.

Thẩm Lãng nói:

- Điện hạ đã đến huyện nha Vạn Niên?

- Ừ. - Ninh Chính nói:

- Huyện lệnh Vương Khải Khoa, không muốn thả người.

Thẩm Lãng nói:

- Điện hạ hẳn còn bị sỉ nhục đi.

Tức khắc, sắc mặt Ninh Chính ửng đỏ, gã bình thường đều ngây ngô ở trong nhà, không muốn giao thiệp với người ngoài, chính là không muốn xem sắc mặt kẻ khác.

Hôm nay bị sỉ nhục, quả thực suốt đời khó quên, huyện lệnh Vạn Niên quả thực giống như tát vào mặt gã vậy.

Ngũ vương tử Ninh Chính nói:

- Ta, ta bị sỉ nhục không có gì, đóng... Mấu chốt là như thế nào vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Phụ vương đang muốn sắc phong dượng làm Hầu tước, thời khắc mấu chốt này, Kim Mộc Thông gặp chuyện không may, sẽ hoàn toàn đình lại việc phong hầu!

Một khi phẫn nộ, căng thẳng, Ninh Chính sẽ nói cà lăm.

Thẩm Lãng nói:

- Thần có thể tưởng tượng, sáng mai, sẽ có vô số tấu chương tố cáo bay vào hoàng cung, tố cáo gia tộc họ Kim của thần, Kim Mộc Thông sẽ thân bại danh liệt. Có người đây là cố ý muốn phá hoại chuyện tốt gia tộc họ Kim của thần, không muốn quốc quân phong hầu cho nhà thần.

Ninh Chính nói:

- Đối thủ quá đê tiện!

- Không, thần không nghĩ như vậy. - Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Nếu là kẻ địch, vậy cũng không đê tiện không hèn hạ, thủ bút lần này có thể xuất từ họ Tô đi, bọn họ trả thù thật đúng là nhanh.

Ninh Chính nói:

- Thời gian của chúng ta vô cùng gấp gáp, trước rạng đông liền phải giải quyết việc này, bằng không đại sự đã chậm!

Quả thực như thế!

Việc này khó khăn ở chỗ, không chỉ có muốn nghĩ cách cứu viện ra Kim Mộc Thông.

Hơn nữa muốn ngăn cản cả sự kiện lên men.

Nói trắng ra là, chính là muốn ngăn cản đủ loại quan lại tố cáo gia tộc họ Kim.

Thế nhưng, đối phương đã sớm chuẩn bị xong tất cả, trước khi bắt Kim Mộc Thông, tấu chương tố cáo cũng đã viết xong.

Ngày mai, nhất định sẽ có cơn bão dư luận to lớn.

Vô số nước bọt sẽ trong nháy mắt bao phủ phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Kim Mộc Thông sẽ thân bại danh liệt.

Thậm chí, ngay cả Thẩm Lãng cũng khó trốn nước bọt, tất cả mọi chuyện của hắn đều bị lôi ra ngoài hết.

Nếu không ngoài dự liệu, ngày mai thậm chí sẽ có người đi bao vây tấn công biệt viện họ Kim.

Ninh Chính nói:

- Muốn ở trước rạng đông, nghĩ cách cứu viện ra Kim Mộc Thông, giải quyết cái cửa ải khó khăn này, quả thực khó như lên trời.

Quả thực khó như lên trời!

Thậm chí dường như là không thể nào.

Đối phương đã chuẩn bị xong tất cả.

Hoàn toàn không cách nào ngăn cản.

Họ Tô ra tay quả nhiên cực nhanh.

Thẩm Lãng mới vừa tiến vào kinh đô, bọn họ liền động thủ.

Nhanh, chuẩn, ác, độc!

Hơn nữa, không có ranh giới cuối cùng.

Đặc biệt phù hợp phong cách gia tộc họ Tô.

Ninh Chính nói:

- Khoảng cách hừng đông không đến ba canh giờ, muốn ở bên trong thời gian này tìm được chứng cứ, rửa sạch tội trả lại trong sạch cho Kim Mộc Thông, quả thực quá khó khăn.

Thẩm Lãng khinh thường lắc đầu.

- Tìm chứng cứ? Còn Kim Mộc Thông trong sạch? Không, không, không. - Thẩm Lãng nói:

- Ngũ điện hạ, như thế liền rơi vào tiết tấu địch nhân. Kim Mộc Thông bị người tại ngay trên giường bắt được, thậm chí lúc tỉnh lại, vẫn còn trong cơ thể vợ của Dư Phóng Chu, cho nên nó trong sạch không được.

- Mấu chốt là, chúng ta hoàn toàn không cần đi chứng minh Kim Mộc Thông trong sạch.

- Đối mặt loại bản lĩnh bỉ ổi này, căn bản không cần theo khuôn phép cũ.

- Then chốt căn bản không phải chứng minh Kim Mộc Thông trong sạch, mà là từ nguồn gốc giải quyết vấn đề này.

Ninh Chính nói:

- Xin lắng tai nghe!

Thẩm Lãng nói:

- Đầu tiên bước đầu tiên, trả đũa, kẻ địch trơ tráo, chúng ta liền so với hắn càng thêm trơ tráo!

- Bước thứ hai, cũng là một bước mấu chốt nhất, ngăn cản vô số ngôn quan tố cáo gia tộc họ Kim, ngăn cản dư luận bão táp sinh ra.

- Gia tộc họ Kim của ta ngay lúc nổi danh, xảy ra tai tiếng như vậy, nhất định là muốn khiến cho dư luận nổ tung. Như vậy làm cách nào ngăn cản được bây giờ?

- Nếu không giản đơn, chế tạo cùng nhau một chuyện càng thêm rợn cả người, kinh động toàn bộ kinh đô, thu hút con mắt tất cả mọi người, khiến cho mọi người tức giận, để sự chú ý của mọi người đều chuyển dời đến chuyện này, chẳng ai vô tâm đến mức đề cập chuyện Kim Mộc Thông cưỡng bức làm bẩn dân nữ đâu.

- Thúc ép tất cả ngôn quan, giấu tấu chương tố cáo Kim Mộc Thông, đổi thành tố cáo tấu chương ta mong muốn. Dù cho bọn họ không muốn, cũng nhất định phải làm như vậy, bởi vì đây hoàn toàn quan hệ đến thể diện Việt quốc, đây là chính trị tuyệt đối chính xác.

- Bước thứ ba, giết chết cả nhà Dư Phóng Chu, giết chết huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa, tát một bạt tai thật mạnh lên mặt gia tộc họ Tô.

- Tràng chiến dịch này tới đặc biệt đột ngột, nhưng nếu đấu võ, phải đánh đến cùng.

- Toàn bộ những kẻ ra mặt, hết thảy đều giết chết!

- Cái tên Dư Phóng Chu này, càng phải giết chết cả nhà!

- Ngũ điện hạ, ở đấu tranh chính trị, nhất định không nên rơi vào địch nhân tiết tấu, không nên tiến vào sân nhà kẻ thù tác chiến.

- Ngươi đánh ngươi, ta đánh ta, công sức ở chỗ thơ bên ngoài!

Ninh Chính kinh ngạc!

Đều nói phủ Bá Tước Huyền Vũ cô gia trí gần như yêu, hôm nay rõ ràng đã được thấy tận mắt.

Rõ ràng đi một bước, nhìn ba bước, bốn bước!

Hơn nữa bản lĩnh độc ác, động một phát giết chết cả nhà kẻ địch.

Ninh Chính nói:

- Có thể thành công không?

Thẩm Lãng nói:

- Nắm chắc, người của thần đã đi làm việc. Sáng mai, sẽ có chấn động toàn bộ kinh đô, toàn bộ sẽ phát sinh đại sự khắp Việt quốc, thiên hạ kinh hãi.

- Ngay bây giờ, thần sẽ đến huyện Vạn Niên, để gặp người quen cũ Vương Khải Khoa.

- Quá hưng phấn, mới vừa vừa đến kinh đô, lại thì có chiến đấu ngay tức thì.

- Cùng người đấu, vui sướng vô cùng!

Ninh Chính không nói gì!

Lúc đầu gã cảm thấy là nan đề khổng lồ, đường cùng đến nơi.

Kết quả Thẩm Lãng chẳng những không có bất an sợ hãi, dĩ nhiên là hưng phấn, còn có rục rịch ý muốn chém giết

Người này thật sự là yêu quái sao!

Thẩm Lãng rời đi, sát khí bắn ra, đến huyện nha Vạn Niên.

Hưng phấn quá đi mất!

Đao thứ nhất của Thẩm Lãng ta đây ở kinh đô, đã vậy bắt đầu quá nhanh.

Phải tạo sa sự kiện giật gân.

Phải giết người, quá hưng phấn.

Tên mập, ta không trách đệ đâu! Đệ ở ngay trong đại lao ngây ngô một trận, nhìn tỷ phu của đệ làm thế nào mở sóng to gió lớn ở kinh đô.

Như thế nào giết cả nhà!