Ninh Diễm ước chừng bay ra hơn mười mét.
Công chúa cọp cái chợt rơi xuống trên đất, tiếp đó lại lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Tiếp đó, nàng hoàn toàn sững sờ.
Thẩm Lãng, còn có trưởng công chúa Ninh Khiết cũng ngạc nhiên.
Bản thân Đại Ngốc cũng kinh ngạc sững sờ.
Chuyện gì xảy ra?
Công chúa Ninh Diễm là một người không chịu thua, tức khắc nổi giận, nhặt lên đại kiếm lại muốn tiến đến Đại Ngốc.
- Ta liều mạng với ngươi...
Tiếp đó, nàng lại chợt chém tới một kiếm.
- Rầm...
Tiếp đó, nàng lại bay ra ngoài.
Lại chém tới.
Lại bay ra ngoài!
Sau khi rơi xuống đất, nàng muốn khóc lắm tay.
Tay đau quá, nàng ra sức lắc lắc bàn tay, hổ khẩu đều nứt ra, đều chảy máu.
- Sư phụ, ngài xem một chút đi, ngài dạy thế nào hả? Ta luyện mười mấy năm đều đánh không lại hắn luyện nửa năm. - Công chúa Ninh Diễm nói:
- Tên ngốc to con, ngươi tại sao muốn giả heo ăn hổ?
Đại Ngốc kinh ngạc nói:
- Cái gì là giả heo ăn hổ?
Trưởng công chúa Ninh không cứng, a không đúng, là trưởng công chúa Ninh Khiết nói dịu dàng:
- Đại Ngốc, thời gian nửa năm này ngươi đã làm gì?
Đại Ngốc nói:
- Chịu đòn, tiếp đó tắm.
Trưởng công chúa Ninh Khiết hỏi:
- Mỗi ngày đều chịu đòn?
Đại Ngốc nói:
- Từ hừng đông đánh tới bầu trời tối đen, tiếp đó tắm, tiếp đó đóng cửa.
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Người nào đánh ngươi?
Đại Ngốc nói:
- Sư phụ.
Công chúa Ninh Khiết nói:
- Hắn tại sao đánh ngươi vậy?
Đại Ngốc nói:
- Ông ấy nói ta ngốc.
Công chúa Ninh Khiết nói:
- Vậy hắn có từng nói, lúc nào không đánh ngươi sao?
Đại Ngốc:
- Ông ấy nói chờ đến khi ta đã được ông ấy sẽ không đánh ta nữa.
Công chúa Ninh Khiết nói:
- Vậy ngươi mỗi ngày tắm cảm giác thế nào?
Đại Ngốc:
- Rất đau, sư phụ dùng nồi lớn ở nấu ta. Nấu chán chê, sư phụ còn khóc, nói đã dùng hết toàn bộ tích cóp mười mấy năm rồi.
Chân tướng rõ ràng.
Thẩm Lãng đều không khỏi nhìn mà than thở.
Ta muốn thu trở về cách nói lúc trước.
Cái chức đại tông sư của Chung Sở Khách này không chỉ đưa tiền mua.
Ông thật lợi hại.
Rất nhiều người cho rằng luyện võ, vậy khẳng định là cho ngươi một quyển bí tịch, một bộ kiếm pháp, ngươi ra sức luyện cho ta?
Đó là người thường, thậm chí chín mươi chín phần trăm thiên tài đều luyện như thế này.
Thế nhưng có một loại thiên tài tuyệt đỉnh, lại không phải như thế.
Cừu Yêu Nhi đánh nhau có chiêu số à?
Không có!
Cô ta liền chỉ có một chiêu mà chiến đấu điên cuồng, quạt điện.
Hai cái Quỷ Đầu Đao vừa chuyển, kẻ địch nào chết sạch.
Cho nên Đại Ngốc luyện võ, cũng không có chiêu thuật.
Thậm chí chiêu thuật là sẽ trói buộc bọn họ.
Chung Sở Khách mỗi ngày đều đang đánh Đại Ngốc, đây là đang huấn luyện phản ứng cùng tốc độ cho gã.
Bằng không liền lấy cái chỉ số thông minh của Đại Ngốc này, ngươi cảm thấy gã có thể xem hiểu bí tịch võ công? Ngươi cảm thấy hắn luyện được tới sao?
Cừu Yêu Nhi rất thông minh, chỉ bất quá nàng đã thiên tài đến đến mức không cần động não.
Mà Đại Ngốc là ngốc thật.
Đại tông sư Chung Sở Khách chính là mỗi ngày đều đang đánh gã, từ sáng đến tối đánh hơn vạn lần.
Ba trăm sáu mươi độ đánh lén gã.
Đại Ngốc có thể làm sao?
Gã bẩm sinh sẽ không tránh, con cọp xông lại cũng sẽ không trốn.
Gã cũng chỉ có thể cầm một thanh sắt cản.
Nửa năm trôi qua.
Chung Sở Khách đánh lén gã hai trăm vạn lần.
Đại Ngốc cũng cản hai trăm vạn lần.
Đương nhiên, mỗi một lần đều không đỡ nổi.
Cuối cùng Chung Sở Khách là đại tông sư, Đại Ngốc làm sao chống đỡ được.
Thế nhưng đỡ không được Chung Sở Khách, còn đỡ không được công chúa Ninh Diễm nhà ngươi à?
Cho nên nửa năm qua này, Đại Ngốc liền học xong một chiêu.
Ta cản!
Ta cản!
Mà lực lượng của hắn.
Người này bản thân là trời sinh thần lực.
Đáng sợ nhất là cái gì?
Hoàng Kim Huyết Mạch của gã.
Không cần tu luyện, bản thân lực lượng đều tăng lên.
Bị thương cũng tự lành.
Cho nên lần trước Đại Ngốc bị thương nặng như vậy, đổi thành người khác chết sớm, gã bị ném tới trong hốc núi mấy ngày mấy đêm không chết.
Thẩm Lãng từ sau khi cứu gã về, chẳng bao lâu đã khỏi hẳn, hơn nữa một chút vết thương đều không có để lại.
Cho nên lực lượng cùng chân khí bẩm sinh của Đại Ngốc cũng rất mạnh mẽ.
Không cần luyện, đi ngủ cũng có thể biến cường. Người ta là sung tiền liền biến cường, Đại Ngốc nhà ngươi chỉ cần ngủ là đủ mạnh.
Đệch đại gia ngươi, sao mà chẳng có lý lẽ gì hết trơn vậy.
Cái gọi là luyện tập chân khí, luyện tập nội lực là gì vậy?
Không phải là nuốt huyền khí thổ nạp, hấp thu trời đất năng lượng, tiến vào đan điền cùng huyết mạch à?
Người bình thường cũng có thể cắn nuốt, chỉ bất quá hấp thu rất yếu, cho nên mới cần đủ loại nội công, đề cao hiệu suất thổ nạp nuốt huyền khí.
Nhưng Hoàng Kim Huyết Mạch của Đại Ngốc hoàn toàn không cần, lỗ chân lông của gã đều có thể hấp thu thiên địa nguyên khí.
Chỉ bất quá, gã hấp thu thiên địa nguyên khí sau đó không biết dùng, cũng vô pháp thi triển ra.
Chung Sở Khách liền mỗi ngày cho hắn ngâm dược liệu, mục đích chính là kích thích sức mạnh tiềm tàng gần hai mươi năm.
Cho nên ông ta mới có thể khóc than.
Số dược liệu tích cóp suốt mười mấy năm, không đến nửa năm ngâm đã hết sạch.
Trong khi nhìn sang Cừu Yêu Nhi.
Người ta cũng không luyện võ, cái gì trung bình tấn, cái gì tu luyện nội công.
Cái gì chăm học khổ luyện? Không có làm chuyện nào hết.
Nàng mỗi ngày không phải giết người, chính là nghe kể chuyện.
Cho nên Đại Ngốc cũng không phải luyện võ nửa năm liền lợi hại như vậy, mà là Chung Sở Khách đã kích phát toàn bộ nội lực tiềm tàng trong người gã.
Điều này có thể không lợi hại à?
Chỉ bất quá, gã bây giờ còn chỉ biết đỡ, sẽ không công kích.
Khoảng chừng một hai năm sau đó, Chung Sở Khách sẽ phải dạy gã công kích.
Nhưng mà chuyện này sẽ rất khó khăn.
Bởi vì Đại Ngốc là một tên sợ từ bé đến lớn, chưa bao giờ hiểu được chủ động đi đánh người khác.
Lúc người khác tấn công gã chỉ biết ôm đầu và quay lưng về sau, cho các ngươi đánh.
Ngươi có Lang Nha Bổng (*), ta có đỉnh đầu.
(*) Binh khí của Tích Lịch Hỏa – Tần Minh, xếp hàng thứ 7 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Đây là loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói.
Bây giờ nghĩ lại, đại tông sư Chung Sở Khách cũng không dễ dàng.
Muốn dạy người như Đại Ngốc dạy thành đệ nhất thiên hạ, dễ như trở bàn tay, cũng khó như lên trời.
Tối thiểu, ông ta phải cho gã học đánh người.
...
Trưởng công chúa Ninh Khiết giải thích một lần cho Ninh Diễm, Đại Ngốc tại sao lợi hại như vậy.
Công chúa cọp cái nói:
- Ý kia là, con vẫn rất lợi hại, chẳng qua là hắn quá biến thái?
Ý kiến cũng có lẽ gần giống như vậy.
Cọp cái Ninh Diễm nói:
- Nhưng mà, đụng với thứ biến thái như bọn họ, những người khác luyện võ còn có ý nghĩa gì chứ?
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Đúng vậy, không có ý nghĩa.
Cọp cái nói:
- Không đúng, vẫn có ý nghĩa, biến thái như vậy rất ít, bình thường không nên gặp phải là được. Đại Ngốc, ngươi tránh ta xa một chút, không để cho ta thấy ngươi.
- A. - Đại Ngốc trốn ra sau cột.
Thẩm Lãng không nói gì, chỉ ngươi sợ hãi ra mặt thế này, biến thành thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng vô dụng.
Ninh Khiết nói:
- Không cho con ăn hiếp Đại Ngốc.
Tiếp đó, nàng hướng Đại Ngốc vẫy tay nói:
- Ngươi qua đây.
Đại Ngốc đã đi tới.
Ninh Khiết cởi xuống dây chuyền, đây là một phỉ thúy Tuờng Vân, trong suốt không khuyết điểm, đặc biệt trân quý.
Nàng cầm dây chuyền đeo vào trên cổ tay Đại Ngốc.
Chuỗi hạt này rất nổi tiếng, là tiên vương ban cho trưởng công chúa Ninh Khiết, rất nhiều quyền quý đều biết.
Bây giờ Ninh Khiết đưa cho Đại Ngốc, như thế chính là nói cho tất cả mọi người, người này là ta bảo vệ, các ngươi không nên động đến gã.
Công chúa Ninh Diễm ganh tỵ lắm.
Cái ngọc bội Tuờng Vân này nàng cũng vô cùng thích, yêu cầu rất nhiều lần, cô cô cũng không muốn cho nàng, kết quả bây giờ cho một người xa lạ.
Nhưng mà ở trong mắt Ninh Khiết, Đại Ngốc cũng không là người xa lạ.
Bởi vì gã đại biểu hy vọng vấn đỉnh thiên hạ cho võ đạo Việt quốc.
- Được rồi, các ngươi đi thôi. – Trưởng công chúa Ninh không cứng phất phất tay.
Thẩm Lãng thở nhẹ nhõm một cái thật dài, vội vàng đi một nước, đi ra Tĩnh Lư xong xuôi, rời xa công chúa Ninh Khiết liền thoải mái hơn.
Nhìn thoáng qua đường cong dưới thắt lưng công chúa Ninh Diễm.
Tỏ ý tôn kính một cái, hết thảy chức năng bình thường!
Kỳ thực, hắn không thích trưởng công chúa Ninh Khiết.
Ninh Khiết cũng không thích hắn, cho nên từ đầu tới đuôi không có cùng hắn nói câu nào.
Trên người Ninh Khiết có khí tức Thánh nữ mãnh liệt, để cho người ta cứng không nổi.
Mà trên người Thẩm Lãng có khí tức cặn bã mãnh liệt, để cho người ta khó chịu.
...
Buổi tối có người mời khách, sứ giả Viêm đế quốc, thế tử Hầu tước Thanh Diêu Vân Mộng Trạch.
Ngày hôm nay gã hẹn Ninh Diễm đua ngựa, sáng sớm phải đi ra trường đua chờ, kết quả đến chạng vạng Ninh Diễm còn chưa có đi.
Ngươi không đến cũng không cho ta biết một tiếng, rõ ràng ngày chó má.
Vân Mộng Trạch chán muốn chết, cũng chỉ có thể ở trên trường đua giải khuây với hai thiên kim quý tộc.
Buổi tối vốn là Ninh Diễm phải bồi tội, nhưng chẳng biết tại sao biến thành Vân Mộng Trạch mời khách.
Bản thân công chúa cọp cái phạm sai lầm, còn cần người khác mời khách.
Ý kia là, ta phạm sai lầm, cho nên ban cho ngươi cơ hội mời khách?
Nhưng mà Vân Mộng Trạch cũng không thèm để ý, chẳng qua là tinh thần có chút không tốt, cho nên hắn ban ngày thì không thế nào chơi gái, ngày hôm nay thực sự quá vô vị, cho nên phá giới.
- Giới thiệu một chút, đây là huynh đệ Thẩm Lãng của ta.
- Đây là Vân Mộng Trạch, cặn bã đế quốc!
- Đây là Đại Ngốc!
Công chúa Ninh Diễm giới thiệu qua loa cho có lệ, tiếp đó bản thân ngồi xuống bắt đầu ăn.
Thẩm Lãng:
- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Vân Mộng Trạch:
- Chê cười chê cười, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Thẩm Lãng:
- Chê cười chê cười.
Tiếp đó, hai người không nói một lời.
Hai người này chính là lần đầu tiên gặp mặt.
Dựa vào, đẹp trai như vậy?
Không được, ta phải giết chết hắn.
Đỉnh cấp mỹ nam cũng là thiên địch.
Thế nhưng, dòng địch ý này rất nhanh đã biến mất.
Bởi vì đôi bên đều nghe thấy được khí tức của đồng loại.
Cặn bã là thứ tội tình khó xử gì thế?
Không biết tại sao, Thẩm Lãng có chút thông cảm với cảm giác quốc quân nhìn thấy mình.
Quốc quân nhiều lần nói, Thẩm Lãng ngươi là kẻ tinh trí, không dễ dàng vô cùng.
Mà quốc quân Ninh Nguyên Hiến đã xem mình là người tinh trí nhất.
Các mặt đều tinh xảo, các mặt đều gây chú ý.
Lúng túng yên lặng sau đó, Đại Ngốc bỗng nhiên nói:
- Nhị Ngốc, ta cũng có thể nói ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu à?
Vân Mộng Trạch ngó Đại Ngốc một cái, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiện lên một chút ánh sáng đặc biệt.
Tiếp đó, gã hướng Đại Ngốc chắp tay nói:
- Chê cười chê cười.
Tiếp đó, lại xấu hổ không nói gì nữa.
Đại Ngốc lại hỏi:
- Nhị Ngốc, ta có thể ăn chưa?
Thẩm Lãng đáp:
- Ăn đi, ăn đi.
Đại Ngốc vùi đầu ăn lia lịa.
Cọp cái vùi đầu ăn lia lịa.
Thẩm Lãng cùng Vân Mộng Trạch lại một lần nữa lâm vào sự yên lặng đáng sợ.
Thật lâu sau, Thẩm Lãng cuối cùng nghĩ tới một vấn đề:
- Vân thế tử, ngươi ngủ qua mấy người đàn bà vậy?
Vân Mộng Trạch nhớ lại một hồi nói:
- Nhớ không rõ, mấy trăm đi.
Tức khắc, Thẩm Lãng lại muốn muốn giết chết gã.
Nhìn một cái, đây mới là kẻ thắng trần gian, cỗ pháo hình người đó.
Hơn nữa, gã ngủ đều là mỹ nữ.
Trưởng công chúa Ninh Diễm khinh thường nói:
- Cặn bã, ngựa giống!
Vân Mộng Trạch bèn hỏi:
- Thẩm huynh thì sao?
Thẩm Lãng cảm thấy có chút không ngóc đầu lên được, xấu hổ đáp:
- Ba người.
Ninh Diễm mỉa mai:
- Cặn bã!
Ăn ngươi đi, người ta ngủ mấy trăm là cặn bã, ta mới ngủ ba ngươi cũng chửi ta cặn bã.
Nếu không phải là sợ bị cha ngươi thiến, ta đã sớm ngủ với cọp cái nhà ngươi một trăm lần.
Vân Mộng Trạch nghe được đáp án Thẩm Lãng sau đó, thở dài nói:
- Đáng tiếc.
Thẩm Lãng hỏi:
- Cũng không phải lsao?
Vân Mộng Trạch nói:
- Thẩm huynh, ngươi cũng biết, bí quyết để nam nhân giống chúng ta ngủ nhiều nữ nhân như vậy à?
Thẩm Lãng nói:
- Không nên quá chuyên tình với một người, nếu không sẽ sinh lòng hổ thẹn.
Vân Mộng Trạch nói:
- Đúng vậy! Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp phản ứng đầu tiên, chính là muốn ngủ, vô cùng bình thường. Nhưng nếu ngươi quá thích quá quan tâm một nữ nhân, vậy ngươi sẽ có ý thức trách nhiệm, ngươi sẽ khắc chế, ngươi liền không buông ra. Bởi vì ngủ một lần nữ nhân xa lạ vui vẻ tránh không khỏi nội tâm hổ thẹn, cho nên liền ngủ không nổi nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Ca, lúc ta ta hiểu đạo lý này đã muộn màng rồi.
Vân Mộng Trạch bưng ly rượu lên nói:
- Hận vì đã gặp nhau quá muộn!
Thẩm Lãng nói:
- Hận vì đã gặp nhau quá muộn!
Tiếp tục Thẩm Lãng hỏi một vấn đề:
- Ca, bây giờ nhìn thấy mông to, còn cứng được không?
Công chúa Ninh Diễm ngẩng đầu lên nói:
- Mông to là ai? Sao ta không biết?
Vân Mộng Trạch nói:
- Lúc ta ở cùng với nàng, chia làm mấy giai đoạn, ban đầu trong sáng, kế tiếp chào cờ, sau đó cứng, sau đó rũ xuống, bây giờ héo.
Tiếp tục, thế tử Vân Mộng Trạch nói:
- Thẩm Lãng, đệ bây giờ hẳn là ở vào giai đoạn thứ nhất đi?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đúng! Nếu không sợ bị thiến, đã rất khó khắc chế.
Vân Mộng Trạch nói:
- Hiểu rồi, rất nhanh đã sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai.
Thẩm Lãng nói:
- Vân huynh gặp qua Ninh không cứng chưa à?
Vân Mộng Trạch nói:
- Tránh không kịp, để cho người ta khó chịu. Thẩm huynh có thể không thấy mặt, cũng không cần cùng nàng gặp mặt.
Thẩm Lãng nói:
- Huynh trưởng hiểu lòng ta!
Vân Mộng Trạch nói:
- Hận vì đã gặp nhau quá muộn, sau đó thường xuyên qua lại.
Thẩm Lãng nói:
- Thường xuyên qua lại!
Thẩm Lãng cảm thấy bản thân cuối cùng cũng gặp phải tri kỷ.
Vượt qua mấy ngàn dặm, ở trong biển người mênh mông, cuối cùng gặp một cặn bã cùng hắn cấp bậc ngang nhau.
...
Về nhà đến nửa đường, công chúa Ninh Diễm bỗng nhiên nổi giận.
- Thẩm Lãng, các ngươi mới vừa nói mông to, sẽ không phải là ta đi?
Chuyện này qua hơn một canh giờ, ngươi mới phản ứng được.
Thẩm Lãng vẫn không nói gì.
Ninh Diễm liền rút ra đại kiếm, hướng Thẩm Lãng vỗ vào.
Đúng, là vỗ vào, không phải chém.
Nhất định phải cho tên cặn bã này một bài học, dám nói xấu ta.
Ta vỗ vào, vỗ vào, vỗ vào!
Một phút đồng hồ sau.
Công chúa Ninh Diễm thở hồng hộc, cả cái cánh tay đều muốn gãy.
Nàng ước chừng cuồng vỗ một trăm kiếm, ngay từ đầu là vỗ vào, sau đó là chém.
Tầm chém Thẩm Lãng một trăm kiếm.
Nhưng mà, toàn bộ bị Đại Ngốc cản lại, ngay cả góc áo Thẩm Lãng cũng không có đụng tới.
- Không nên đánh Nhị Ngốc, đánh nhau không tốt. - Đại Ngốc yếu ớt nói.
Công chúa Ninh Diễm đều muốn khóc, tay thực sự đau quá.
- Thẩm Lãng ngươi chờ cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, chờ Đại Ngốc đi xong xuôi, ta nhất định đánh chết ngươi, ta nhất định đánh ngươi văng cứt đái.
Dứt lời, công chúa Ninh Diễm đằng đằng sát khí đi về nhà.
Nhìn thấy cọp cái luôn mồm cứt a cứt.
Tức khắc, Thẩm Lãng tiến vào giai đoạn thứ hai.
Từ trong sáng, tiến vào trạng thái chào cờ.
Ca ca Vân Mộng Trạch của ta thật sự như thần nhân vậy!
...
Ngày kế!
Quốc quân hạ chỉ, mười mấy người võ sĩ sứ đoàn Khương quốc đốt cháy Thánh miếu chém đầu răn chúng!
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Mười mấy đao phủ chém xuống đồ đao.
Nhìn thấy mười mấy cái đầu người Khương lăn xuông, máu tươi tiêu bắn.
Muôn người hoan hô.
Quần thần hoan hô.
Quốc quân uy vũ.
Việt quốc uy vũ!
Quốc quân hạ chiếu, nghiêm khắc khiển trách Khương quốc, đồng thời tỏ ý tất cả chuyện này cũng không có kết thúc.
Liền sự việc đốt cháy Thánh miếu, Khương quốc nhất định phải cho Việt quốc một cái công đạo.
Bằng không Khương quốc đem đối mặt toàn diện trừng phạt Việt quốc, chống đỡ cơn giận sấm sét của vạn dân Việt quốc.
Chớ bảo là không báo trước.
Thiên hạ vạn dân càng thêm phấn chấn.
Quốc quân quả nhiên anh minh, quả nhiên cường ngạnh.
Tiếp đó quốc quân Ninh Nguyên Hiến tiếp tục hạ chỉ, lệnh Lễ bộ thành lập sứ đoàn đi Khương quốc, khiển trách vua Khương.
Mọi người không khỏi co rụt cổ lại.
Đây, đây bọn họ là đi tìm chết hả?
Trong nháy mắt, tám phần mười quan viên Hồng Lư Tự, toàn bộ cáo bệnh ở nhà.
Đây là chịu chết.
Quốc quân lừa dối dân chúng một cái còn chưa tính, chúng ta cũng đều là người biết.
Vậy Khương quốc chính là một cái xứ bị bệnh thần kinh, cuồng chiến tranh.
Lúc phát điên, ngay cả mình đều đánh.
Bọn họ là tin tức truyền bá chậm, còn không biết sứ đoàn bị Việt quốc chém.
Nếu như vua Khương biết, đã sớm phái ra đại quân tiến vào Việt quốc.
Ngài còn điều động sứ đoàn đi khiển trách vua Khương, còn mang theo mười mấy cái đâu, còn muốn cho vua Khương nhận tội?
Trời ơi là trời?
Đừng nói sứ đoàn, dù cho hoàng tử xuất đội đi, vua Khương cũng không ngần ngại giết chết.
Chuyến đi này không phải cửu tử nhất sinh, mà là thập tử vô sinh.
Hơn nữa còn là chết không toàn thây, chết không có chỗ chôn.
Lột da là nhất định, rút gân cũng là nhất định, bị nấu ăn hết cũng là nhất định.
Cho nên chỉ cần trong danh sách sứ đoàn có ta, dù cho phải từ quan ta cũng không đi.
Không chỉ là Hồng Lư Tự, ngay cả quan viên trẻ tuổi Lễ bộ cũng đều đi quan hệ, tìm phương pháp.
Mỗi người đều lộ thần thông.
Tóm lại, chính là không để cho mình tiến vào trong danh sách đi sứ Khương quốc.
Mà ngay tại lúc này!
Thẩm Lãng đứng dậy, ta đi!
Vì quốc quân chi tôn nghiêm.
Vì Việt quốc chi tôn nghiêm.
Ta sẵn lòng đại biểu Việt quốc đi sứ Khương quốc.
Ta sẵn lòng đi khiển trách vua Khương, bảo ông ta nhận tội.
Để Khương quốc cho Việt quốc một cái công đạo, để thiên hạ vạn dân đều hài lòng ăn nói.
Tức khắc, toàn bộ quốc đô yên tĩnh.
Ngươi, Thẩm Lãng nhà ngươi đây bị điên thật sao?
Sống không tốt sao? Không nên đi chịu chết?
Phủ Bá Tước Huyền Vũ có phải ngược đãi ngươi hay không? Để cho ngươi nghĩ không thông như vậy?
Ngươi muốn chết rất đơn giản, Hạc Đỉnh Hồng (*)ăn một lần, tìm sợi dây một treo, dầu gì tìm một sâu một chút hầm cầu đi xuống giật mình.
(*) Trong những ghi chép không chính thức, Hạc Đỉnh Hồng là Asen(III) oxide hay còn gọi là Thạch Tín Đỏ
Cam đoan thời gian nửa nén hương liền chết không kịp ngáp.
Những kiểu chết này tối thiểu còn toàn thây, tối thiểu cũng không cần bị chết đau đớn như vậy.
Ngươi đi sứ Khương quốc?
Đây không chỉ là chết không toàn thây, thậm chí sẽ bị đám người man rợ kia ăn hết.
Thẩm Lãng công khai kêu gọi đầu hàng, ta biết chuyến đi này là cửu tử nhất sinh.
Nhưng là vì Việt quốc, vì quốc quân, vì nhạc phụ ta phong Huyền Vũ Hầu, ta nào có sá chi?
Quốc quân nghe nói như vậy, sắc mặt giật một cái.
Ngươi đây là ý gì?
Còn muốn một mình đưa ra chuyện phong Huyền Vũ Hầu, ngươi cảm thấy ta nói chuyện không tính toán gì hết à? Ngươi đây là muốn lấy quân của ta à?
Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi hoàn thành sứ mệnh đi sứ Khương quốc, ta nhất định nói giữ lời.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng tỏ ý khó khăn vô cùng.
Thẩm Lãng ta đây cố tình vì nước làm vẻ vang, nhưng cũng tiếc ta không có công danh, thân phận quá thấp, chỉ chỉ là một giám sinh Thái Học.
Thế là Lễ bộ trực tiếp ban thưởng Thẩm Lãng Quốc Tử Giám sinh.
Thẩm Lãng vẫn là thật khó khăn, cái văn bằng này không phải quá cứng rắn, điều này làm cho ta đi sứ Khương quốc lo lắng lắm.
Lễ bộ khẽ cắn môi, ban tặng cử nhân công danh.
Dù sao cũng ngươi là người phải chết, cho công danh một cử nhân cũng không quá đáng.
Chí ít lúc đó Lễ bộ từ trên xuống dưới, nhất trí qua.
Đây là lần đầu tiên.
Cử nhân công danh là rất trân quý, dù cho công hầu xong xuôi, dù cho lập công lớn, ngươi cũng đàng hoàng thi khoa cử cho ta, không có khả năng trực tiếp ban thưởng công danh.
Bây giờ rõ ràng tình huống đặc biệt.
Ai cũng biết, đi sứ Khương quốc đây là vị quốc vong thân, cho nên hoả tuyến cất nhắc cũng là phải làm.
Thẩm Lãng vẫn thật khó khăn, cử nhân công danh còn chưa đủ cứng.
Điều này làm cho ta đối mặt vua Khương, còn lo lắng chưa đủ, bằng không các ngươi thổi phồng ta thêm chút nữa đi?
Lễ bộ toàn bộ quan viên ghé mắt, Thẩm Lãng nhà ngươi quá phận, gần giống nhau là được.
Ngươi bị nghiện đe dọa à?
Chẳng lẽ ngươi muốn ban tặng thân phận tiến sĩ?
Không có khả năng! Chết cũng không thể cho tiến sĩ thân phận.
Ngay Thẩm Lãng cùng Lễ bộ giằng co.
Quốc quân cho một món lễ vật đến biệt viện họ Kim, Thẩm Lãng vừa mở nhìn, là một tảng đá, tảng đá cứng rắn vô cùng.
Ý kiến quốc quân đặc biệt rõ ràng.
Ngươi cảm thấy công danh cử nhân còn chưa đủ cứng rắn, vậy tảng đá này có đủ cứng rắn hay không hả?
Là đầu Thẩm Lãng nhà ngươi cứng, vẫn là tảng đá này của quả nhân cứng hơn?
Thế là, Thẩm Lãng liền sợ.
Tiếp nhận Lễ bộ công danh cử nhân.
Từ nay về sau, Lãng gia chính là cử nhân.
Một ngày sau!
Quốc quân lại hạ chỉ, sắc phong Thẩm Lãng là bát phẩm Chủ Bộ Hồng Lư Tự.
Rõ ràng tiểu quan bé như hạt mè.
Hai ngày sau!
Quốc quân hạ chỉ lần nữa, ban thưởng Thẩm Lãng quan hàm Triêu Tán Lang.
Triêu Tán Lang này là quan hàm, không phải chức vị, là hư.
Ý kia chính là, cho ngươi tăng lên một bậc, từ nay về sau ngươi chính là từ thất phẩm.
Thẩm Lãng vậy cũng là phá vỡ kỷ lục triều đình Việt quốc mấy thập niên qua.
Cử nhân chức vị, chỉ trong vòng năm ngày liền quan lên một bậc, làm xong từ thất phẩm.
Tốc độ thăng quan này rất nhanh.
Thế nhưng không ai hâm mộ, bởi vì đây đều là kịch bản.
Lại qua hai ngày!
Quốc quân chính thức hạ chỉ!
Sắc phong Thẩm Lãng là Chính Sử, dẫn đầu sứ đoàn, đi sứ Khương quốc, khiển trách vua Khương, nhất thiết không nên tổn hại gia uy Việt quốc quốc.
Đương nhiên, cái gọi là sứ đoàn cũng chỉ có một mình Thẩm Lãng, ngay cả phó sứ cũng không có.
Một trăm tên kỵ binh, hộ tống Thẩm Lãng ra từ cổng Chu Tước, trùng trùng điệp điệp đi Khương quốc.
Công chúa Ninh Diễm trăm dặm đưa tiễn!
Cuối cùng, nàng hướng Thẩm Lãng hô lớn:
- Thẩm Lãng, ngươi thế này tốt nè, ngươi là anh hùng.
- Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta nhất định thay ngươi chăm sóc tiểu Băng thật tốt.
Tức khắc, Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi.
Cọp cái ngươi không biết nói chuyện cũng không cần lắm mồm.
- Tuy rằng ngươi lần này đi Khương quốc cửu tử nhất sinh, nhưng cho dù có mảy may hy vọng cũng phải sống trở về.
- Chúng ta là huynh đệ, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt người nhà của ngươi.
- Thẩm Lãng, nhất định phải trong tim phải cóh y vọng, nhất định phải liều mạng để sống.
Tiếp tục, công chúa cọp cái cảm thấy bản thân khích lệ vẫn là chưa đủ đô, chưa đủ tính thiết thực.
Thế là, nàng lớn tiếng hô to:
- Thẩm Lãng ngươi không phải là muốn ngủ ta sao? Chờ ngươi sống trở về, huynh đệ ta đây liền cho ngươi ngủ, Ninh Diễm ta đây nói là làm.
Thẩm Lãng rục rịch, ta thật vất vả nhịn xuống, cọp cái ngươi đây là câu ta vượt quá giới hạn mà!
Một câu nói này, để Thẩm Lãng tiến vào giai đoạn thứ ba.
Từ chào cờ biến thành cứng.
Ôi! Tin tưởng không lâu sau xong xuôi, sẽ tiến vào giai đoạn thứ ba.
Ca ca Vân Mộng Trạch của ta, thật sự như thần nhân vậy.
Mà lúc này cái thần nhân này, ngay công chúa Ninh Diễm, hướng Thẩm Lãng vẫy tay một cái.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch nói:
- Lãng đệ, lần đi Khương quốc ngoài ngàn dặm, nhất định phải nắm lấy cơ hội, phá cấm kỵ trong lòng, tìm được bản thân hoàn toàn mới.
Khuyến kích ta vượt quá giới hạn, lại cũng có thể nói thanh lệ thoát tục như thế.
Ca ca ta thật không hỗ danh là nhân tài!
...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Cuộc hành trình thật nhàm chán, lại không thể khoe khoang, vừa không có gái đẹp.
Bên trái là Đại Ngốc, bên phải là Hoàng Phượng.
Trung gian là một Thẩm Thập Tam lén lút rình coi Hoàng Phượng!
Hai người này thật sự có gian tình.
Thập Tam?
Mắt ngươi mù từ hồi nào?
Ta người không biết khẩu vị của ngươi nặng như vậy thì sao?
Cuộc sống không thể khoe mẽ, qua thật nhanh!
...
Mười ngày sau!
Thẩm Lãng dẫn đầu sứ đoàn, mang theo mười mấy cái đầu người nước Khương, tiến vào Khương quốc!
- Ầm ầm ầm rầm...
Mặt đất bắt đầu run rẩy.
Tiếp đó một nhánh kỵ binh Khương quốc như thủy triều trào lên tới, trong nháy mắt bao vây xung quanh Thẩm Lãng.
Một cô gái siêu cao, siêu khỏe, nhưng lại rất đẹp, nàng cưỡi một con bò trắng, hai hàng dạt ra.
Trong tay nàng cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, tuyệt đối vượt qua hơn một trăm cân.
Thảo nào phải cưỡi bò, chiến mã căn bản thồ không nổi.
- Ngươi chính là sứ giả Việt quốc Thẩm Lãng? - Nữ tướng Khương quốc nói bằng giọng lạnh lẽo.
Thẩm Lãng nói:
- Chính là tại hạ!
Nữ tướng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bắt toàn bộ cho ta, lột da rút gân Thẩm Lãng đó, xả từng miếng thịt trên người xuống cho chó ăn!
- Vâng!
Tiếp đó hơn một nghìn kỵ binh Khương quốc quỷ khóc sói gào, vung vẩy loan đao, hướng sứ đoàn Thẩm Lãng đánh tới.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Công chúa Arunana, mọi người người một nhà, người một nhà! Sau người của ta Đại Ngốc, ngài thấy được à? Hắn chính là chồng ngài đó?
- Đại Ngốc, còn không ra gặp mặt cùng nương tử ngươi?