Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 225: Chiến thắng vĩ đại! Chiến thắng trở về bị thất thân! Quốc quân mừng rỡ



Thật đáng sợ!

Quá sững sờ!

Sức mạnh của sét tuy ghê gớm.

Nhưng bị sét đánh chết ngay lập tức chỉ có mấy trăm người mà thôi.

Đáng sợ ở chỗ không biết.

Đáng sợ chính là uy thế của trời đất.

Nhất là những kẻ ở gần sát nhất, trực tiếp bị sét đánh thành than.

Vừa rồi sét đánh xuống cũng đánh chết hình tượng của đám người kia.

Thực sự rất giống trời phạt.

- Thiên thần phát uy, thiên thần phát uy...

- Chúng ta tiến công Thánh miếu, làm tức giận thiên thần rồi!

Toàn bộ võ sĩ đầu trọc đều có ý nghĩ này, hai cái đùi run rẩy hận không thể lập tức quỳ rạp xuống đất.

Lúc này, bên trong truyền đến một trận tràn trề thanh âm uy nghiêm.

- Ngọn Thánh miếu này đã cứu vô số dân chúng nước Khương, vốn được trời cao bảo hộ, những thứ tín đồ giả dối các ngươi dám can đảm xâm phạm, sẽ làm cho các ngươi phải thịt nát xương tan!

Dĩ nhiên, thanh âm này là của Thẩm Lãng được phóng to qua ống loa sắt.

Gào thét lớn tiếng như vậy, thật là muốn đoạt cái mạng già của hắn.

Tức khắc, toàn bộ những tên võ sĩ trọc đầu còn sót lại bên ngoài sợ hãi, cũng không dám cố tiến lên.

Mà đám người hóng chuyện từ đằng xa lại bị sốc đến mức không gì sánh bằng.

Thực sự thiên thần hiển linh.

Mấy người nhìn kìa, đám võ sĩ tăng nhân của Thần miếu Tuyết Sơn bao vây tấn công Thánh miếu Việt quốc, lại bị thiên thần dùng sấm sét đánh chết.

Thiên thần thực sự ở đây bảo hộ cái Thánh miếu Việt quốc này.

- Rào rào rào rào...

Cơn mưa cuối cùng đã chịu trút xuống như nước lũ.

Vừa rồi dòng điện của sét đánh quá lớn, khiến rất nhiều dây thép dây đồng bị đốt đứt dẫn lửa.

Bây giờ, lại bị mưa sa tưới tắt.

...

Đầu đà Khổ Hải cưỡi trên một con bò đen, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng này cơ hồ hồn vía lên mây.

Nhưng vừa liếc thấy cây cột sắt cao chót vót trên Thánh miếu, ông ta lập tức hiểu ra ngay.

- Cái gì thiên thần phát uy, chẳng qua là chút tài mọn của Thẩm Lãng mà thôi.

- Vọt vào, vọt vào...

Thế nhưng những thứ võ sĩ đầu trọc này đã không dám cố xung phong liều chết vào đó nữa.

- Rầm rầm ầm...

Lại một đợt sấm chớp điên cuồng từ trên trời giáng xuống nữa.

Vô số tia sét lại điên cuồng đánh xuống.

Nhưng mà, cho dù có cây cột sắt cao chót vót kia, xác xuất bị sét đánh trúng cũng không cao nên lần này không có phát sinh trời phạt nữa.

Đầu đà Khổ Hải rống to:

- Nhìn xem kia kìa! Vừa rồi chỉ là một sự tình cờ mà thôi, chỉ cần cố bỏ sức trong nháy mắt liền có thể san bằng Thánh miếu, có thể giết sạch hết những người bên trong.

- Một khi bị cướp đi tín ngưỡng, các ngươi sau đó ăn cái gì? Mặc cái gì? Còn có vinh hoa phú quý cái gì nữa?

- Vọt vào, giết sạch người Việt quốc, bằm thây Thẩm Lãng thành muôn mảnh!

Tức khắc, đám tăng nhân tâm phúc dũng cảm nhất dưới trướng ông ta ngừng thở, chợt cắn răng, giậm chân một cái.

Đại sư nói đúng.

Ngày hôm nay nếu không tiêu diệt Thánh miếu này, sau đó cuộc sống ở Thần miếu Tuyết Sơn chẳng dễ chịu cho lắm.

Cắn răng rồi chỉ cần quơ quào chút công phu sẽ giết sạch đám người bên trong thôi mà.

Thế là, bọn họ lại một lần nữa nhanh chóng vọt tới, xông về cổng Thánh miếu.

Bên trong Thẩm Thập Tam chợt kéo dây thừng một cái.

- Rầm rầm rầm rầm...

Một trận nổ vang.

Cổng Thánh miếu, bỗng nhiên xảy ra vụ nổ đáng sợ.

Khói đen cuồn cuộn.

Kỳ thực, chính là lựu mìn đơn giản nhất, hơn nữa còn là mìn dùng thuốc nổ đen.

Uy lực không lớn thậm chí ngay cả ánh lửa cũng không có.

Nhưng cũng đủ cho mấy chục võ sĩ xông lại trực tiếp bị nổ văng ra ngoài.

Thế nhưng...

Số người bị thương cũng chỉ có vài con số mà thôi.

Thương vong nhỏ, thế nhưng ảnh hưởng tinh thần thì lớn.

Mới vừa xảy ra tia chớp trời phạt.

Đã để cho người ta hồn phi phách tán.

Bây giờ những tên sĩ đầu trọc này lúc xung phong tiến vào, lại thấy đất bằng sinh ra sấm

Không sai.

Đây cũng không phải là đất bằng sinh sấm sao?

Lúc này bầu trời không có tia chớp, cũng không có tiếng sấm.

Cha mẹ ơi, cái này thật sự là trời phạt, tuyệt đối là trời phạt đó!

Đám tăng nhân võ sĩ xung quanh này rõ ràng bị dọa tè ra quần.

Thật vất vả tích góp từng tí một dũng khí để lao vào, tức khắc đã tiêu hao sạch sẽ.

- Thần miếu chỗ này chính là thiên thần của ta bảo hộ, bọn ngươi còn dám tới gần một bước, chết không kịp ngáp.

- Cũng cho các ngươi sau khi chết trầm luân với mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

- Toàn bộ con dân Khương quốc, các ngươi nghĩ muốn được thần linh bảo hộ à? Còn chưa động thủ bảo hộ Thánh miếu sao?

Thẩm Lãng dùng loa sắt hét lớn.

Tiếp đó, có âm thanh phối hợp với hoàn cảnh của hắn ngay.

- Rầm rầm rầm rầm...

Lại từng đợt nổ.

Xung quanh toàn bộ Thánh miếu nổ vang, giống như trời long đất lở.

Lần này cũng rõ ràng trùng hợp.

Tia chớp lại một lần nữa đánh xuống, đánh trúng cây cột cao của Thánh miếu.

Dòng điện, lại một lần nữa dọc theo vô số lưới sắt, lưới đồng lan tràn vào nền đất.

Lần này không có giật điện chết bao nhiêu người.

Bởi vì đại đa số đã rời khỏi đó thật xa.

Nhưng mười mấy võ sĩ đầu trọc mới tiến vào cổng hoàn toàn biến thành than cốc.

Toàn thân bốc hỏa.

Bị chết đến mức không thể chết lại.

Thế nhưng điện quang tóe ra lại gây kinh ngạc như hình ảnh con rồng đang vùng vẫy vậy.

Thần tích, thần tích!

Tức khắc, đám con dân nước Khương trước kia được Thánh miếu cứu cuối cùng bị rung động, toàn thân giống như tràn đầy sức mạnh.

Thiên thần rót sức mạnh cho ta.

- Giết, giết...

- Những tên giặc trọc đầu này, dám mạo phạm Thánh miếu, mạo phạm thiên thần.

- Giết sạch bọn họ.

Lúc này, bên trong Thánh miếu chợt rống lên một tiếng.

Công chúa Arunana quơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao, chợt xung phong liều chết phóng ra.

Thẩm Lãng bị nàng làm giật mình.

Đại Ngốc à, vợ của ngươi quá hổ báo, bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có sét đánh xuống, tuy ngươi đã mang giày cách điện, nhưng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Ngươi... Lại cứ như vậy xông ra?

Cản cách gì cũng không được.

Công chúa Arunana rống to hơn.

- Ta là con gái đại vương, mấy trên trọc tặc này đã phản bội thiên thần.

- Ngay ngày bệnh dịch hoành hành Khương quốc, tàn sát vô số tính mạng, Thần miếu Tuyết Sơn ở nơi nào?

- Bọn họ không chỉ có không có thể vãn cứu chúng ta, ngược lại đóng kín sơn môn, để vô số con dân chờ chết.

- Bọn họ không chỉ chẳng còn tư cách đại biểu thiên thần, hơn nữa đã bị thiên thần từ bỏ.

- Thánh miếu sau lưng ta mới chính thức bảo vệ vạn dân Khương quốc khỏi bị tử thần bệnh đậu mùa thu hoạch.

- Từ nay về sau, nó chính là Thần miếu mới của chúng ta.

- Giết!

Công chúa Arunana vô cùng dũng mãnh lao vào đám võ sĩ đầu trọc.

- Giết!

Có một người đi đầu, thì có mấy chục, mấy trăm, mấy nghìn người.

Cuối cùng.

Vô số những người hóng chuyện đã bùng lên cơn lửa giận trong lòng.

Vô số Khương dân, quơ loan đao, quơ lưỡi hái, ra sức xung phong liều chết vào chỗ này.

Trong nháy mắt họ đã cùng đám võ sĩ trọc đầu này chiến đấu cùng một chỗ.

Người dân nước Khương vốn rất anh dũng can trường, lúc khai chiến chân chính gần như toàn dân đều là binh.

Thế nhưng luận sức chiến đấu cá nhân còn kém xa đám võ sĩ đầu trọc.

Tuy nhiên, bây giờ đám võ sĩ đầu trọc sĩ này khí đã giảm xuống đến mức tận cùng.

Nội tâm bọn họ tràn đầy sợ hãi.

Chính bọn họ cũng cảm thấy đã chọc giận tới thiên thần.

Trời phạt, vừa rồi tuyệt đối là trời phạt.

Trong nháy mắt, hơn một ngàn võ sĩ đầu trọc sĩ khí hoàn toàn không có đã bị mấy nghìn Khương dân đè bẹp.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Đầu đà Khổ Hải muốn nứt viền mắt ra.

Rõ ràng đệch mợ bà ngoại nó.

Hai ngàn năm trăm người tiến đánh chính là một cái Thần miếu bằng gỗ và vải dầu mà thôi.

Đối mặt kẻ địch không đến một trăm, lại bị đánh thành cái dạng này.

Cái tòa Thánh miếu này thoạt nhìn chỉ cần tè vào cũng đủ phá tan.

- Thẩm Lãng, chút tài vặt vãnh này của ngươi tưởng ta không biết sao?

- Cái cột cao của ngươi truyền sét đến ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?

- Cái gì thiên thần phát uy, ọe!

- Ngươi cho là như thế có tác dụng à? Ngươi cho là như thế là có thể tránh được một kiếp à?

- Đầu đà Khổ Hải ta đây chỉ cần một mình là có thể đủ giết sạch bọn ngươi rồi.

Tức khắc, Khổ Hải bỏ mặc tất cả võ sĩ đầu trọc, chợt nhảy lên Thánh miếu,

Ông ta như con kên kên dễ dàng leo lên đến nóc Thánh miếu.

Nhặt lên đao Phật chém xuống cái cột sắt cao chót vót.

Cái cột sắt to này trong nháy mắt bị chém đứt ngang rồi ngã xuống trên đất.

Lần này, cũng không truyền sét xuống nữa.

- Ha ha ha!

Đầu đà Khổ Hải cười to.

- Ta chống mắt mà xem ngươi làm sao đưa thiên lôi tới.

- Ta chống mắt mà xem ngươi làm sao giả thần giả quỷ.

Tiếp đó, ông ta vung đại đao trong tay chém xuống xé toang nóc Thánh miếu định lao vào bên trong.

Chỉ cần mỗi một mình Đầu đà Khổ Hải ta đây cũng dư sức diệt sạch bọn ngươi.

Tiểu tặc Thẩm Lãng à, nếu không phải có phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, ngươi cho là có thể sống tới ngày nay sao?

Đầu đà Khổ Hải khi nhảy vào trong Thánh miếu, đầu tiên liền gặp được Thẩm Lãng.

- Cái tên bạch kiểm súc sinh khốn nạn này, hôm nay để Phật gia bằm thây ngươi thành vạn đoạn, băm nấu thành thịt canh.

Khổ Hải từ trên trời giáng xuống, chiến đao trong tay hướng Thẩm Lãng chém xuống điên cuồng.

Mà lúc này, trên mặt Thẩm Lãng lộ ra nụ cười nhiệt tình, thậm chí còn vẫy tay chào ông ta nữa.

- Hey, lâu lắm không gặp đại sư.

Tiếp đó!

Đầu đà Khổ Hải vốn còn trên không rợn cả tóc gáy.

Bởi vì, hắn gặp được một đôi mắt tuyệt đẹp kỳ ảo.

Một cái khuôn mặt tuyệt thế.

Đệch!

Thần nữ Tuyết Ẩn?

Cô ta không phải đã chết rồi sao?

Kịch độc núi Phù Đồ, không phải không ai trị được sao?

Chuyện gì xảy ra?

Chuyện gì xảy ra hả?

Đầu đà Khổ Hải điên cuồng muốn bỏ chạy!

Thế nhưng ông ta từ trên cao rơi xuống, vô căn cứ chạy làm sao hả?

Liều mạng!

Thần nữ Tuyết Ẩn nhà ngươi coi như là đại tông sư thì thế nào?

Ngươi vừa được giải độc xong, mới vừa tỉnh lại lại có sức chiến đấu gì kia chứ?

Ta không tin Phật gia đánh không lại ngươi.

Đầu đà Khổ Hải quơ chiến đao, quay ngược định chém về phía Thần nữ Tuyết Ẩn.

Tuyết Ẩn xuất kiếm!

Choang!

Tiên bay trên trời à?

Trong nháy mắt...

Tấm thân bồ tượng của Đầu đà Khổ Hải trực tiếp bay ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất, Đầu đà Khổ Hải chợt đứng lên.

- Ha ha ha ha, Thần nữ Tuyết Ẩn, cũng chẳng thể hơn thế này thôi sao!

- Ta tưởng Đại tông sư Việt quốc lợi hại cỡ nào, ấy thế mà ta hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ lực lượng nào.

- Thần nữ Tuyết Ẩn, lực lượng của ngươi đều bị tên tiểu bạch kiểm này vắt sạch à? Ngay tại chỗ hút đất, nên biết kiềm chế một chút.

Đầu đà Khổ Hải cười như điên.

Bởi vì ông ta quả thực cảm thấy lực lượng Thần nữ Tuyết Ẩn quá yếu.

Vừa rồi, trong nháy mắt khi vũ khí hai người xen kẽ lẫn nhau, hoàn toàn không cảm giác được uy lực một đại tông sư phải có.

Nhưng mà...

Một giây sau, không biết vì sao, ông ta cảm thấy thân thể có chút lạnh.

Cả người giống như bị đâm một lỗ, tiếp đó không ngừng xì hơi, chỉ bất quá thứ phun ra khỏi toàn bộ là sức sống.

Ông takhông khỏi cúi nhìn xuống.

Tức khắc nhìn thấy chỗ ngực, xuất hiện một điểm đỏ nho nhỏ.

Một điểm nhỏ xíu, so với bị muỗi chích cũng chẳng to hơn bao nhiêu.

- ...

Đầu đà Khổ Hải lảo đảo một phen.

Rồi ông ta chợt quỳ trên mặt đất.

Không cách nào hít thở.

Nhịp tim càng ngày càng chậm, trước mắt càng ngày càng đen, đầu óc quay lòng mòng.

Cấp độ tông sư của thiên hạ chia ra rất nhiều loại.

Ví như Tuyết Ẩn chính là cái loại thích chưng diện nhất.

Kiếm vương Lý Thiên Thu, đụng một tí là cắt người ta.

Mà cách Thần nữ Tuyết Ẩn giết người, vết thương để lại chỉ có một điểm đỏ.

Hơn nữa, đều tại nội tạng.

Một chiêu phải giết.

Kiếm khí của nàng, đã cắt đứt động mạch tim của Đầu đà Khổ Hải.

Thế nhưng, vẫn còn có thể sống mấy giây.

Nàng thật lợi hại!

Đầu đà Khổ Hải rõ ràng rất mạnh, ngay cả sư phụ của Hoàng Phượng Tuyết Sơn Lão Yêu đều thua ở dưới tay của ông ta.

Mà Tuyết Ẩn vừa mới được giải độc, mới vừa thức tỉnh không lâu, lại một chiêu giết đối phương trong nháy mắt.

Võ công mạnh đến nước này để cho người ta chỉ có thể biết than thở mà thôi.

Thẩm Lãng đã đi tới, xuất ra ám khí.

Bạo Vũ Lê Hoa!

Đây không phải đòn sát thủ của hắn, là của tiểu Băng.

Nhưng mà Thẩm Lãng cũng chuẩn bị mấy bộ.

- Vút vút!

Vô số kim nhỏ chi chít, như là mưa sa ghim toàn thân Đầu đà Khổ Hải.

Tức khắc, trong lòng Khổ Hải chửi ầm lên.

- Thẩm Lãng, đ*t mẹ ngươi, ngươi đánh chó chết thú vị à? Ta sắp phải chết, ngươi còn bắn ta?

Tiếp đó Đầu đà Khổ Hải chết bất đắc kỳ tử, chết không nhắm mắt.

Theo ý nghĩa nào đó mà nói, loại hành vi này của Thẩm Lãng là tranh công.

Người Đầu đà Khổ Hải ta đây đã bị Tuyết Ẩn giết, chỉ còn lại chút hơi tàn, ngươi xông lên đâm một phát.

- Phượng, ngươi cắt đầu của Đầu đà Khổ Hải, tiếp đó cho ta.

Hoàng Phượng tiến lên, chợt chém đầu của Đầu đà Khổ Hải xuống, giao cho Thẩm Lãng khoe khoang

Nhận lấy xong xuôi, Thẩm Lãng tức giận.

Hay cho cái con lừa ngốc này, lại không có tóc, ngươi để ta làm sao nói hả?

Ta cũng không thể nâng đầu ngươi đi dằn mặt người ta được.

Thẩm Lãng không có cách nào, cắt một lỗ trên da đầu của Đầu đà Khổ Hải, sau đó dùng dây thép xuyên qua, thực sự như là treo đầu heo vậy.

Đi tới bên ngoài Thần miếu!

Thẩm Lãng giơ cái đầu của Đầu đà Khổ Hải lên thật cao, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Hỡi những tín đồ của thiên thần, Thần miếu kia đã vứt bỏ các người, Đầu đà Khổ Hải xúc phạm thiên uy, đã bị ta giết!

Tức khắc, đám võ sĩ đầu trọc còn sống bên ngoài, hoàn toàn tan vỡ.

Tử thương vô số, tan tác chim muông.

Một trận chiến này kết thúc, Thẩm Lãng thắng thật lớn.

...

Cách đó không xa ở hoàng cung!

Thái tử Khương quốc Arutai toàn thân căng thẳng.

Xảy ra chuyện gì?

Đầu đà Khổ Hải ăn cứt sao?

Hơn hai ngàn người, đối phó hơn một trăm người, lại vẫn chưa bắt được à?

Ngược lại còn bị Thẩm Lãng giết?

Đây là gặp quỷ à?

Còn có tia lửa điện vừa rồi là chuyện gì vậy?

- Phụ vương, con sẽ suất binh diệt Thẩm Lãng ngay.

Mà vương hậu Tô Mạc toàn thân run rẩy, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Đại vương, để Arutai suất binh đi giết Thẩm Lãng, băm chúng thành muôn mảnh.

Vua Khương Arugan không nói gì.

Bây giờ suất binh đi giết sao?

Đây là muốn cùng giết mấy ngàn Khương dân chết chung à?

Vừa rồi, trận thần tích kia đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng vô số Khương dân.

Bọn họ đã trở thành tín đồ Thánh miếu.

Đầu đà Khổ Hải không có giết chết Thẩm Lãng, điều này làm cho người ta vô cùng thất vọng, cũng thật bất ngờ.

Thế nhưng, lại có cái gì quan trọng hơn nữa?

Thần miếu Tuyết Sơn chết hết, chưa chắc không phải chuyện tốt?

Trình độ nào đó, Đầu đà Khổ Hải đã chết, vẫn là một cái tin tức tốt hơn.

- Đại vương, Thẩm Lãng nhất định phải chết! - Tô Mạc run giọng nói:

- Một khi để hắn trở về Việt quốc, vậy văn thư ngài thỉnh tội sẽ truyền khắp thiên hạ, sự việc hắn ở Việt quốc kiến tạo Thánh miếu cũng sẽ truyền khắp, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ hoài nghi uy nghiêm đại vương.

Ánh mắt Vua Khương co rụt lại nói:

- Cứ cho hắn đi, sau khi đến chỗ đường vắng nào đó thì giết hắn.

...

Ngày kế!

Mặt trời rực rỡ chiếu sáng từ trên cao!

Toàn bộ Thánh miếu dính đầy vết máu, hơn nữa toàn bộ lỗ chỗ.

Nhưng vẫn sừng sững không ngã.

Bên trong vẫn bày pho tượng Khổng thánh nhân, Chu Công.

Biển hiệu Thánh miếu, lại được treo lên. Trận chiến chấn động ngày hôm qua đã làm nó rớt xuống.

Dân chúng Khương quốc rất dốt nát, cũng rất mê tín.

Thần tích của Thánh miếu đêm qua sẽ nhanh chóng lan truyền đến toàn bộ Khương quốc.

Ở đây liền sẽ trở thành Thánh địa.

Sẽ có vô số Khương dân đến đây cúng bái.

Đương nhiên, bọn họ không biết Khổng Khâu là nhà giáo, bọn họ sẽ cảm thấy đây là thần đậu mùa, thần chích ngừa.

Thế nhưng không có cách nào khác, Hồng Tú Toàn còn là em của chúa Jesus (*) kia mà.

(*)Hồng Tú Toàn xuất thân từ một gia đình người Khách Gia là lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa nông dân Thái Bình Thiên Quốc chống lại triều đình Mãn Thanh. Ông tự xưng là Thiên Vương, thành lập Thái Bình Thiên Quốc và từng chiếm lĩnh nhiều vùng đất rộng lớn ở miền nam Trung Quốc. Ông tự xưng là em trai của chúa Jesus.

Tòa Thánh miếu này sẽ không ngã xuống.

Bởi vì, nó đã được xây ở trong lòng rất nhiều Khương dân.

Dù cho vua Khương có quật ngã nó, vô số Khương dân sẽ lại lén lút dựng xây nó lên.

Với với nhân sinh của bọn họ mà nói, luôn luôn phải có một tín ngưỡng không phải sao?

Nhiệm vụ của quốc quân cho Thẩm Lãng chỉ là xây xong Thánh miếu, dù cho chỉ có vài ngày đều xem như là hoàn thành.

Dù cho Thẩm Lãng sau khi đi khỏi, Thánh miếu này lập tức bị đốt.

Nhưng Thẩm Lãng đơn giản là hoàn thành vượt mức.

...

Nhiệm vụ đi sứ Khương quốc hoàn thành.

Quái đản ở chỗ, so với trong tưởng tượng Thẩm Lãng còn thuận lợi hơn.

Có mấy kế hoạch thậm chí còn chưa dùng tới, liền thành công.

Cảm tạ đạo sĩ Tả Bá Ngọc, nếu không phải đi trước sắp xếp, nơi nào sẽ nước chảy thành sông thế này.

Hiện tại hắn người cũng đã chết, tất cả thành quả thuộc về Lãng gia.

Người tốt!

Khi mặt trời lên, sứ đoàn Lãng gia chính thức rời khỏi Khương quốc.

Tuyết Ẩn cùng công chúa Arunana hộ tống.

Ngàn vạn Khương dân hộ tống, cầm trong tay đủ loại vũ khí.

Muốn ở một hẻo lánh không có người giết Thẩm Lãng?

Không thể nào?

Thẩm Lãng sẽ để cho ngàn vạn Khương dân đưa hắn ra khỏi Khương quốc.

Do đó, kế hoạch Thái tử Khương quốc muốn tập sát Thẩm Lãng hoàn toàn phá sản.

...

Vài ngày sau!

Sứ đoàn Thẩm Lãng đi tới biên giới.

Phía trước cách đó không xa, chính là đất Việt quốc.

Phải dừng ở đây thôi.

Công chúa Arunana lại không có ý muốn dừng lại chút nào, nàng muốn đi theo Đại Ngốc, nàng không muốn về nhà.

Những người đó cũng là sài lang, không còn là người nhà của nàng nữa.

Chỉ có sư phụ cùng Đại Ngốc, mới là thân nhân của nàng.

- Công chúa Nana, ngươi không thể rời khỏi Khương quốc. - Thẩm Lãng nói.

Arunana tức khắc nổi giận:

- Dựa vào cái gì? Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta chỉ muốn đi theo Đại Ngốc, không cần ngươi xen vào.

Thẩm Lãng nói:

- Mấy nghìn nô lệ này, ta không cách nào mang về Việt quốc, bởi vì trên đường phải xuyên qua lãnh địa gia tộc họ Tô, phải đi qua địa bàn Tam Nhãn Tà, một trăm võ sĩ của ta không bảo vệ được bọn họ. Cho nên, bọn họ phải ở lại Khương quốc, ngươi phải bảo vệ bọn họ.

- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? - Arunana dám yêu dám hận, không muốn rời khỏi Đại Ngốc.

Thẩm Lãng nói:

- Đây là trách nhiệm của ngươi, bây giờ kỹ thuật tiêm phòng đậu mùa đã truyền ra ngoài. Thế nhưng với tính tham lam của phụ thân ngươi, nhất định sẽ lợi dụng thuốc ngừa bệnh đậu mùa vắt kiệt tiền mồ hôi nước mắt mỗi một người Khương quốc. Đây cũng là cơ hội ngàn năm một thuở cho ngươi, ngươi ở dưới chân Tuyết Sơn thành lập một bộ lạc, miễn phí tiêm phòng đậu mùa cho tất cả mọi người, như thế sẽ có vô số người tới đây tìm nơi nương tựa, ở thời khắc quan trọng nhất, Khương quốc cần ngươi, chúng ta cũng cần ngươi.

Arunana khóc.

Ta không muốn ở đây, ta muốn đi theo Đại Ngốc.

Thần nữ Tuyết Ẩn tiến lên, nhẹ nhàng an ủi đệ tử của mình.

- Ruru, đây là trách nhiệm của con, không thể từ chối trách nhiệm.

Arunana sà vào lòng Tuyết Ẩn khóc lớn.

Tiếp đó, nàng hướng Đại Ngốc nói:

- Chàng đi theo ta!

Đại Ngốc đi theo.

Công chúa Arunana đi vào rừng cây rậm rạp gần đó.

Da đầu Thẩm Lãng tê rần rần.

Thế nhưng, lại thật hâm mộ.

Rừng rậm hả?

Hắn và cục cưng Mộc Lan chưa từng thử qua đó?

Bây giờ, có ai theo ta vào rừng không?

Không có...

...

Tiến vào vị trí thật sâu trong rừng.

Đại Ngốc với chuyện sắp xảy ra vẫn ngây thơ không biết gì.

Gã vẫn còn trong trạng thái phân biệt khổ sở khi chia tay.

- Đại Ngốc, chàng đã từng ngủ với người đàn bà nào chưa? - Arunana bèn hỏi.

- Không có.

Arunana hỏi:

- Vậy chàng có từng xem thân thể của đàn bà chưa?

- Không có.

Arunana nói:

- Chàng có muốn ngủ với ta không?

- Có. - Đại Ngốc nói:

- Nhưng mà ngủ gì vậy? Ta không biết á!

Arunana nói:

- Chàng không biết, nhưng ta biết! Ta mặc dù không có thử qua, nhưng nhìn nhiều lần lắm rồi.

Tiếp tục, nàng trực tiếp lột xuống quần áo của mình.

- Đại Ngốc, chàng nằm xuống cho ta, chụm hai chân lại nào.

- Há miệng, hôn ta.

- Bàn tay để qua đây.

Cứ như vậy!

Công chúa Arunana vô cùng hung hãn bóc tem Đại Ngốc.

...

Cô gái này quá điên!

Động tĩnh này mấy trăm mét đều truyền tới.

Thẩm Lãng nghe mà còn xấu hổ.

Hơn nữa hắn đợi quá lâu.

Xấp xỉ một giờ.

Giả, chắc chắn càng là giả.

Thẩm Lãng kết luận ở trong lòng.

Nhất định là công chúa Arunana vì cho Đại Ngốc thể diễn, cho nên diễn trò hơn một giờ.

Đại Ngốc nào có lợi hại như vậy hả?

Hơn nữa gã vẫn là một chú chim non mà.

Dù sao những ai vượt qua nửa giờ cũng là giả.

Tầm nửa giờ sau đó.

Công chúa Arunana dắt Đại Ngốc đi ra khỏi rừng rậm.

Trên mặt của nàng ửng hồng, giống như uống say vậy.

Mà Đại Ngốc!

Giống như ăn quả Nhân Sâm, cả người vẫn xuất hồn bay ra ngoài.

Cái cổng thế giới mới này với gã mà nói, quá đột nhiên.

Gã vốn ban đầu chẳng hiểu cái gì lại gạo nấu thành cơm.

Đây chẳng khác nào một người đàn ông chưa từng xem ảnh, cũng không có xem qua video, cũng chẳng có kinh nghiệm nhập môn, liền trực tiếp bị kéo đi đóng phim heo.

Ngay trước mặt của mọi người, Arunana hôn lên môi Đại Ngốc.

- Chàng nhớ kỹ cho ta, nếu chàng đụng đến người đàn bà khác, ta liền giết chàng đó.

Đại Ngốc kinh ngạc nói:

- Vậy nếu như ta bước trên đường, không cẩn thận đụng phải một cô thì sao?

Arunana bất đắc dĩ, lại cắn một phát thật mạnh.

- Đi!

Nàng suất lĩnh hơn một ngàn dân chạy nạn Việt quốc còn có hơn mấy ngàn vạn Khương dân xoay người rời khỏi.

Kế tiếp, nàng nghe theo lời Thẩm Lãng nói ở chân Tuyết Sơn thành lập một bộ lạc.

Tiếp đó, ở đó xây Thánh miếu mới, miễn phí chủng ngừa đậu mùa cho tất cả mọi người.

Đố các ngươi, Khương dân dọn nhà có phiền phức hay không?

Xin lỗi, bọn họ không có nhà.

Dê bò ở đâu, lều vải ở chỗ đó, nơi đó chính là nhà.

Thẩm Lãng dẫn đầu sứ đoàn, ở dưới sự bảo vệ Đại Ngốc cùng Thần nữ Tuyết Ẩn, tiến vào bên trong Việt quốc để về kinh.

...

Trong hoàng cung Việt quốc!

Chim khách hót lách chi lách chách.

Bầu trời tinh không vạn lí.

Khí trời không lạnh cũng không nóng, thực sự quá thoải mái.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến trong lòng lại tràn đầy hồi hộp cùng mong đợi.

Một việc, là bởi vì Biện phi.

Mọi người đều biết, Biện phi là con gái Uy Vũ Công Biện Tiêu, là phi tử ông sủng ái nhất.

Dù cho ngoại hình của nàng không tính là đẹp.

Thế nhưng, nàng thực sự vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa cũng không tranh chấp quyền thế.

Tiếc nuối ở chỗ, thân thể Biện phi không tốt, gả cho Ninh Nguyên Hiến mười mấy năm sau, cũng không có sinh ra nửa đứa con.

Thế nhưng gần đây, nàng thậm chí bắt đầu nôn mửa.

Vốn tưởng rằng lại bị bệnh gì.

Nhưng ngự y lại nói có thể mang thai.

Sao có thể thế được? Mấu chốt là hai tháng trước, kinh nguyệt của nàng vẫn đến, mặc dù đặc biệt rất thưa thớt.

Hơn nữa thân thể nàng kém như vậy, rất khó mang thai.

Mấy năm nay quốc quân cùng Biện phi đều đang liều mạng nghĩ biện pháp, nỗ lực điều dưỡng.

Nhưng từ đầu đến cuối không cách nào có bầu.

Lẽ nào lần này mang bầu?

Quốc quân lo lắng một chuyện khác, là bởi vì chuyện Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc.

Bởi vì có người phong toả quá lợi hại, đến nay không có bất kỳ tin tức Thẩm Lãng truyền đến.

Toàn bộ người ở kinh đô đều đang đồn.

Thẩm Lãng cùng cả sứ đoàn đều bị giết sạch rồi, đầu người đã đang trên đường trở về, thân thể đã bị người Khương quốc nấu ăn.

Vua Khương là dạng người ngang ngược đến cỡ nào?

Ngươi còn muốn cho ông ta viết thư nhận tội?

Còn muốn xây Thánh miếu ở trên đất Khương quốc?

Hoàn toàn là người si nói mộng.

Thẩm Lãng hại người cuối cùng hại mình.

Vì để cho nhạc phụ Kim Trác sắc phong Huyền Vũ Hầu, Thẩm Lãng nhà ngươi không biết trời cao đất rộng, nhiệm vụ gì cũng dám nhận.

Bây giờ chết không kịp ngáp đi.

Kim Trác đời này đều đừng hòng sắc phong Huyền Vũ Hầu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lo lắng dĩ nhiên không phải tính mạng Thẩm Lãng, mà là nếu như Thẩm Lãng cùng sứ đoàn đều bị giết sạch rồi.

Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Đây cũng là một lần giẫm lên với uy nghiêm Việt quốc.

Nếu như không trả thù, thể diện của quốc quân mất hết.

Nếu như trả thù, đại chiến nước Nam Ẩu bên kia đã rơi vào vũng bùn, lẽ nào Việt quốc còn có thể mở ra một chiến trường khác à?

Không có khả năng lại gây chiến.

Nhưng nếu bất lực với việc toàn bộ sứ đoàn bị giết, sẽ là cú đánh mạnh cỡ nào đến danh tiếng chính trị của quốc quân.

Ngày đó không nên quá nóng nảy, đáp ứng Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc.

Người chết là việc nhỏ, chính trị bị động là đại sự.

Thẩm Lãng có lẽ rất lợi hại.

Nhưng là muốn để loại bạo chúa như vua Khương này nhận tội, muốn ở Khương quốc xây Thánh miếu?

Thật là có chút mơ mộng hão huyền.

Hai nhiệm vụ này đều khó như lên trời.

Dẫu cho Thẩm Lãng xuất sắc đến đâu, cũng chỉ có thể bất lực ở cái chỗ Khương quốc này thôi.

Một kẻ tinh trí thế này chết ở Khương quốc, thật đúng là có chút đáng tiếc.

Mà ngay tại lúc này!

Hai thái giám, một trước một sau vọt tới.

Thái giám phía sau quỳ xuống, cất giọng vui mừng hớn hở:

- Bệ hạ có tin vui, tin vui lớn, Biện Phi thật sự mang thai.

Một thái giám phía trước cũng quỳ xuống, đồng dạng vui mừng hớn hở.

- Bệ hạ có tin vui, tin vui lớn, Thẩm Lãng đã hoàn thành nhiệm vụ đi sứ Khương quốc.

- Thư nhận tội của vua Khương thư nhận tội đã ở trên đường, Khương quốc cũng xây một tòa Thánh miếu xứng với tên thực, bên trong có pho tượng đám người Khổng thánh nhân.

- Thẩm Lãng đại triển quốc uy.

- Oai nghiêm Việt quốc của ta, oai nghiêm của bệ hạ, trải rộng tứ phương!