- Ta... Ta không phải Trác Nhất Trần.
Trong lòng Khổ Đầu Hoan lúc đầu muốn lên tiếng, nhưng hoàn toàn kêu không ra.
Bởi vì chất giọng của gã quá đặc biệt, một khi nói ra liền lộ tẩy.
Gã ở Thiên Nhai Hải Các học tập đã nhiều năm.
Tiếp đó cũng bị Trương Ngọc Âm cuồng chửi cuồng đánh mấy năm, quả thực muốn hình thành phản xạ có điều kiện.
Cái bộ mặt thật của nữ thần Thiên Nhai Hải Các, gã là người thấy rõ ràng hơn ai hết.
Nàng đã làm cô giáo dạy toán học và quốc học cho Khổ Đầu Hoan.
Bài tập không có làm xong, mắng chửi điên cuồng.
Bài tập làm sai, mắng chửi điên cuồng.
Âm thanh ăn cơm lớn, mắng chửi điên cuồng.
Quần áo không mặc chỉnh tề, mắng chửi điên cuồng.
Tóm lại suốt mấy năm, Trương Ngọc Âm hoàn toàn là cơn ác mộng, Khổ Đầu Hoan cũng là ác mộng của mấy bạn học.
Cho tới bây giờ, gã vẫn hay giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mơ đó.
Nguy rồi nguy rồi, bài tập toán của mình còn chưa hoàn thành, mình sẽ bị mắng chết, bị đánh chết mất thôi.
Tiếp đó Khổ Đầu Hoan sẽ chợt từ trên giường ngồi dậy, đốt nến chuẩn bị làm bài tập.
Qua nửa phút sau, gã mới có thể nhớ tới, lão tử đã không còn học ở Thiên Nhai Hải Các.
Mẹ nó, hù chết lão tử.
Loại cảm giác này tin tưởng rất nhiều bạn đọc cũng đã có kinh nghiệm, tác giả bây giờ thỉnh thoảng còn có thể gặp ác mộng, mơ tới thi tốt nghiệp trung học, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ. Tiếng chuông reo vang lúc kết thúc cuộc thi mà một nửa đề vẫn chưa làm xong, trong mộng gần như vãi đái.
Mà lúc này đối với Khổ Đầu Hoan mà nói, hoàn toàn là ác mộng trở lại hiện thực.
Tức khắc, gã đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Học sĩ xinh đẹp Trương Ngọc Âm từ bên trong tay áo chợt rút ra một cây thước dạy học, trực tiếp xông lên đánh về phía Khổ Đầu Hoan điên cuồng.
Ngươi hỏi thước kẻ của nàng ở đâu đến vậy?
Người khác là bên trong tay áo cất giấu một cây nhuyễn kiếm, nàng giấu một cây thước?
Vậy ngươi hẳn nên hỏi những người hầu kia của nàng, những người này toàn bộ là học trò của nàng.
Mỗi người đều bị cây thước này đánh rồi.
- Bốp, bốp, bốp!
Khổ Đầu Hoan toàn thân bị đánh, cái loại cảm giác quen thuộc này lại tới.
Cảm giác vô cùng đau rát.
Nghĩ lại mà kinh, nhưng lại vô cùng tưởng nhớ.
Từ nhỏ đến lớn, giai đoạn ở Thiên Nhai Hải Các là khoảng thời gian gã hạnh phúc nhất, mặc dù mỗi ngày chịu đòn, mỗi ngày bị mắng.
Trác Nhất Trần là một đứa trẻ mồ côi, lúc lưu lạc đến Việt quốc hành tỉnh Thiên Nam đã xấp xỉ mười tuổi, cùng vô số dân chạy nạn chiến tranh mất đi cha mẹ, hơn nữa đầu cũng đã bị thương, đối với chuyện đã qua đã nhớ không được.
Sau đó gã được xem như vô cùng may mắn, bị phủ Bá tước An Đình thu dưỡng, bởi vì huyết mạch thiên phú rất cao, cho nên ngay lúc đó được Bình An tướng quân, An Đình Bá Trác Quang Bặc nhận làm con nuôi.
Ở dưới sự bồi dưỡng của gia tộc họ Trác, Trác Nhất Trần cũng một bước lên mây.
Mười ba tuổi trúng võ cử nhân, mười tám tuổi liền đoạt võ trạng nguyên, lúc đó rõ ràng đưa tới sóng to gió lớn.
Toàn bộ Việt quốc mỗi thế hệ võ trạng nguyên, người nào không phải ba mươi mấy tuổi?
Thế nhưng thời gian Trác Nhất Trần ở gia tộc họ Trác, chưa nói tới vô cùng sung sướng.
Bởi vì gã quá xuất sắc, đệ tử họ Trác đều đố kỵ và tẩy chay gã.
Chỉ có nghĩa muội Trác Chiêu Nhan thời thời khắc khắc giúp đỡ hắn, an ủi gã.
Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, Trác Nhất Trần bất giác nẩy sinh tình yêu với Trác Chiêu Nhan nhỏ hơn gã sáu tuổi.
Nghĩa phụ Trác Quang Bặc đối với gã yêu cầu rất cao, mỗi ngày đều giáo dục hắn, nên vì gia tộc họ Trác làm vẻ vang, sau đó phải phò tá em trai Trác Chiêu Lâm cho thật tốt.
Trác Nhất Trần đặc biệt cảm kích gia tộc họ Trác, thế nhưng gã ở nhà họ Trác cũng chẳng xem là hạnh phúc vô cùng.
Mà ở Thiên Nhai Hải Các không giống như vậy, đặc biệt thuần túy, mỗi ngày một nửa thời gian luyện võ, một nửa thời gian học tập các loại học vấn.
Mà ở gia tộc họ Trác, gã không cần học tập, chỉ cần cầm võ công luyện cho giỏi là được, thậm chí hắn không có học vấn với họ Trác mà nói coi như một ưu điểm.
Ở Thiên Nhai Hải Các, Trác Nhất Trần mỗi ngày đều không buồn không lo, để cho người ta hoàn toàn quên mất những ưu phiền của thế giới bên ngoài.
Đương nhiên, mỗi một ngày gã đều chịu đòn, mỗi một ngày đều bị mắng.
Chính là, người đánh gã, chửi gã là một nữ giáo sư siêu đẹp.
Đây... Đây cũng có chút vui lòng đẹp mắt.
Mặc dù Trác Nhất Trần một lòng chỉ thích Trác Chiêu Nhan, thế nhưng làm một thiếu niên đang tuổi hăng hái, đối với một nữ giáo sư xinh đẹp thành thục diễm lệ luôn luôn có một chút tưởng tượng như vậy.
Huống hồ Trương Ngọc Âm cũng chỉ là so với Trác Nhất Trần lớn sáu bảy tuổi mà thôi.
Như vậy Trác Nhất Trần tại sao lại đi Thiên Nhai Hải Các học tập vậy?
Bởi vì sau khi gã mười tám tuổi bị một căn bệnh kỳ lạ, giọng bắt đầu khàn đục, khuôn mặt bắt đầu bóp méo.
Vốn bản thân gã cũng thuộc loại đẹp trai, nhưng khi căn bệnh lạ lùng đó phát triển, khuôn mặt gã chẳng khác gì con quỷ, giống như từng bị phỏng nặng, cũng vừa giống như bị tạt acid sunfuric.
Gia tộc họ Trác tìm danh y khắp thiên hạ vẫn không chữa hết được cho gã, thế là phải dẫn gã đến Thiên Nhai Hải Các.
Đương nhiên, bằng vào mặt mũi Trác Quang Bặc còn chưa có tư cách đưa con nuôi đi Thiên Nhai Hải Các, cho nên phải nhờ quan hệ của gia tộc họ Chúc.
Thiên Nhai Hải Các quả nhiên lợi hại.
Trực tiếp khống chế quái bệnh của Trác Nhất Trần hơn nữa còn dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Bởi vì huyết mạch thiên phú của gã rất cao, Tả Từ Các chủ thấy cái mình thích là thèm, cũng thu gã trở thành một trong các đệ tử.
Hẳn là xem như đệ tử ký danh, mà không phải đệ tử chính.
Công chúa Ninh Hàn, Chúc Hồng Tuyết mới là đệ tử chính của Tả Từ.
Nhưng dù cho như thế, võ công Trác Nhất Trần cũng đột nhiên tăng mạnh, đặc biệt dọa người.
Lúc đầu tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Thế nhưng có một ngày vào sáu năm về trước.
Phủ Bá tước An Đình bỗng nhiên tao ngộ tai họa ngập đầu.
Một gia tộc hiển hách, trong một đêm liền diệt vong.
Ngay cả Bình Nam đại tướng quân Trác Quang Bặc chẳng biết tại sao liền bị xử tử.
Toàn bộ gia tộc họ Trác cơ hồ bị giết sạch.
Từ đó về sau, Trác Nhất Trần liền không sống được ở Thiên Nhai Hải Các.
Dù cho gã ở gia tộc họ Trác cũng không tính là thoải mái, nhưng cả nhà của cha nuôi có ơn nghĩa sâu nặng với gã nhiều lắm.
Thù này không thể không báo.
Gã phải tìm chân tướng.
Thế là, gã rời đi Thiên Nhai Hải Các.
Không lâu sau đó, trên giang hồ bỗng dưng có thêm một quái khách Khổ Đầu Hoan.
Lại không lâu sau đó, Chiêu Nhan xuất hiện, biến thành của ngoại thất Thái tử.
Trên giang hồ có thêm một siêu đạo tặc.
...
- Vươn tay ra! - Trương Ngọc Âm quát lên.
Khổ Đầu Hoan vươn tay như phản xạ có điều kiện vậy.
- Bốp bốp... – Cây thước Trương Ngọc Âm đánh thật mạnh vào lòng bàn tay của Khổ Đầu Hoan.
Ước chừng đánh được mấy thước, Khổ Đầu Hoan mới phản ứng được.
Vừa rồi tại sao ta phải đưa tay?
Ta đã không ở Thiên Nhai Hải Các đi học nữa rồi mà?
Cô đã không còn là cô giáo ta nữa, còn dám đánh ta sao?
Chỉ bằng công phu mèo quào của cô, một đầu ngón tay của ta là có thể nghiền chết cô đấy.
Tốt nghiệp hai mươi năm sau trở lại đánh thầy cô à? Trong hiện thực có người làm như vậy.
Nhưng Khổ Đầu Hoan nhìn thoáng qua Trương Ngọc Âm, làm sao mà hạ thủ được, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện phản kháng.
Người lão sư này ngoài miệng chua hoa, lòng như đậu hũ, đối với gã khá tốt.
Lúc đó gã mắc phải quái bệnh, khuôn mặt vặn vẹo, chính là nàng ra sức nghiên cứu điển tịch, tiếp đó giúp gã giảm bớt bệnh trạng, thậm chí thiếu chút nữa đã chữa lành cho gã.
Trương Ngọc Âm hoàn toàn mặc kệ võ công Khổ Đầu Hoan có bao nhiêu lợi hại, trực tiếp tiến lên rút cây kiếm ra khỏi ngực Huyền Vũ Hầu.
Mấy người trợ lý sau lưng nàng vội vàng tiến lên chữa trị cho Kim Trác.
Trương Ngọc Âm tiến lên, muốn lột mặt nạ của Khổ Đầu Hoan.
Khổ Đầu Hoan tránh né.
Trương Ngọc Âm chợt nắm cổ gã rồi nói:
- Trò trốn cái gì vậy hả?
Tiếp đó, trực tiếp lột mặt nạ của gã
Tức khắc, gặp được một cái khuôn mặt người không người quỷ không ra quỷ.
Vẫn bóp méo ăn mòn đến không còn hình người.
Trương Ngọc Âm tát một bạt tai.
- Năm đó ta cũng sắp chữa khỏi cho trò, tại sao trò lại chạy đi? Tại sao bỏ đi thế kia?
Khổ Đầu Hoan nói không ra lời.
Gã phải báo thù cho gia tộc họ Trác, gã muốn điều tra ra nguyên nhân diệt vong thật sự của họ Trác.
- Khổ Đầu Hoan chính là trò phải không? - Trương Ngọc Âm nói.
- Không... phải!
Trương Ngọc Âm lại tát một phát.
- Lúc trò nói dối, con ngươi chắc hẳn là liếc ngang liếc dọc…
Trương Ngọc Âm lại kiểm tra gương mặt vặn vẹo của Khổ Đầu Hoan, rồi banh mắt của gã ra nữa.
- Nếu không chữa trị, trò sẽ xong đời đó, đồ não tàn! - Trương Ngọc Âm nói:
- Trò phải ở ngay chỗ này, mấy ngày nữa ta sẽ mang trò trở về Thiên Nhai Hải Các, nghĩ biện pháp chữa trị khỏi bệnh cho trò.
Khổ Đầu Hoan không khỏi ngó sang Huyền Vũ Hầu Kim Trác một cái.
Ta... Ta bây giờ còn tiếp tục giết Kim Trác được à?
Dù cho không có giáo sư Trương, đối mặt người có phẩm đức cao thượng như vậy cũng không cách nào hạ thủ được.
Huống mà còn có giáo sư Trương ở đó.
Trương Ngọc Âm nói:
- Mấy thằng ngu này, đây là sư huynh của các trò, so với các trò còn ngu xuẩn hơn, mau dẫn nó đi, mấy ngày nữa cùng nhau về.
- Vâng, giáo sư!
Mấy học sinh tiến lên, túm được cánh tay của Khổ Đầu Hoan định đi ra ngoài.
Khổ Đầu Hoan trong lòng tức khắc luống cuống.
Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?
Không được, ta không thể đi Thiên Nhai Hải Các, ta còn có chuyện chưa làm xong.
Tức khắc, Khổ Đầu Hoan một thoát khỏi.
- Cảm ơn giáo sư Trương, học trò... học trò đi.
Tiếp đó, bóng dáng gã như một tia chớp, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trương Ngọc Âm nói:
- Là Trác Chiêu Nhan để cho trò tới giết Huyền Vũ Hầu phải không? Trò không nên đi gặp con bé ấy lần nữa, bằng không ta đại biểu Thiên Nhai Hải Các phát lệnh truy nã con bé ấy.
Nghe những lời này, lòng Khổ Đầu Hoan đang ở bên ngoài run rẩy.
Lần trước không có giết Từ Thiên Thiên còn vốn có tình, ngày hôm nay không có giết Kim Trác?
Thật là không có có thể diện đi gặp Chiêu Nhan muội muội.
Nhớ tới ánh mắt thất vọng của Trác Chiêu Nhan, Khổ Đầu Hoan cảm thấy bản thân thực sự không cách nào đối mặt.
Như vậy... liền chạy trốn tránh mặt!
Trác Chiêu Nhan ở phía Nam, thế là Khổ Đầu Hoan biến mất ở đằng Tây.
...
Hầu tước Kim Trác hướng Trương Ngọc Âm chắp tay hành lễ nói:
- Cảm ơn ơn cứu mạng của giáo sư Trương.
Ngươi là nhạc phụ nhân tình của ta, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được kia chứ?
Ồ, khoản xưng hô này sao quái lạ như vậy?
- Trác Nhất Trần là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà não nó đúng là có bệnh. - Trương Ngọc Âm nói:
- Nhưng mà dù cho ta không ở đây, có thể nó cũng không thực sự ra tay giết ngài đâu, đao kiếm của nó chỉ giết người ác mà thôi.
Hầu tước Kim Trác nói:
- Thật không ngờ, hắn dĩ nhiên là Trác Nhất Trần, võ trạng nguyên Trác Nhất Trần năm đó chấn động toàn bộ Việt quốc.
Trương Ngọc Âm nói:
- Trong sách nói thiên sát cô tinh, có thể nói chính là thằngh nhóc Trác Nhất Trần này. Gia tộc họ Trác cũng là bởi vì nó mà diệt tộc.
Nghe những lời này, lòng Huyền Vũ Hầu run lên.
Gia tộc họ Trác diệt vong, hoàn toàn là một chuyện cực kỳ bí ẩn.
Cho tới bây giờ cũng không có ai biết là tại sao, chỉ biết việc này cùng liên quan đến đế quốc Đại Viêm.
Phủ Bá tước An Đình, lúc đó có thể hiển hách hơn cả phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Quan văn quan võ của gia tộc họ Trác ở trong triều vượt qua năm sáu người trở lên, quyền nghiêng một phương, phong quang vô lượng.
Nhưng mà trong một đêm, liền phải diệt tộc.
Không có bất kỳ dự báo nào cả.
Bây giờ Trương Ngọc Âm lại nói là bởi vì Trác Nhất Trần.
- Trác Nhất Trần một bước lên mây, có người hoài nghi nó là dư nghiệt Khương Ly, hình như lấy được chứng cứ nào đó, cho nên gia tộc họ Trác phải bị diệt tộc.
Trương Ngọc Âm thờ ơ mà nói ra chân tướng.
Tức khắc, trái tim Huyền Vũ Hầu hơi hơi run rẩy.
Bí mật này lại cứ như vậy tùy ý tháo ra à?
Thảo nào!
Họ Trác hiển hách như vậy lại trong nháy mắt diệt vong.
Trương Ngọc Âm nói:
- Sau đó, Thiên Nhai Hải Các chúng ta nghiệm chứn qua nhiều mặt g, xác định Trác Nhất Trần cùng dư nghiệt Khương Ly không có bất cứ quan hệ gì, Các chủ tự viết thơ cho hoàng đế của đế quốc Đại Viêm, cho nên tội danh gia tộc họ Trác được rửa sạch.
Thảo nào mấy năm gần đây, gia tộc họ Trác lại có đệ tử xuất sĩ.
Hơn nữa Trác Chiêu Nhan trở thành ngoại thất của Thái tử.
Nhưng mà dù cho rửa sạch tội danh, người của gia tộc họ Trác cũng cơ hồ bị giết gần hết rồi.
Đế quốc Đại Viêm bá đạo không phải bàn cãi.
Phân lượng của Thiên Nhai Hải Các, cũng gần như tương đương.
Trương Ngọc Âm nói:
- Huyền Vũ Hầu, đã có người đến ám sát ngài, vậy thành Nộ Triều cũng sắp bùng lên đại chiến, Thiên Nhai Hải Các chúng ta không tiện xuất hiện trên chiến trường, ngày mai lại phải rời đi.
Lời nói này của nàng không sai.
Vì sao phải giết Kim Trác?
Mục đích căn bản không phải con người này, mà là muốn đoạt thành Nộ Triều!
Trương Ngọc Âm đặc biệt nhạy cảm, nàng lập tức cảm thấy được đại chiến sắp phát sinh.
Thẩm Lãng không ở đây, nếu Huyền Vũ Hầu lại bị ám sát bỏ mình, toàn bộ thành Nộ Triều như rắn mất đầu, muốn cướp đoạt chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Huyền Vũ Hầu nói:
- Được, ngày mai ta tiễn giáo sư Trương rời khỏi.
Trương Ngọc Âm nói:
- Không, Huyền Vũ Hầu liền không nên xuất hiện, ngài đã bị ám sát, tốt nhất để tất cả mọi người cảm thấy ngài đã chết, đây đối với đại chiến thành Nộ Triều kế tiếp, có lẽ sẽ có kỳ hiệu.
Nhưng Khổ Đầu Hoan biết Kim Trác không chết.
Rồi Trương Ngọc Âm lại nói:
- Thằng bé Trác Nhất Trần này số khổ vô cùng, năng khiếu võ đạo của nó nghịch thiên, thế nhưng tính cách có chỗ thiếu hụt vĩ đại. Nhìn như gan dạ, kì thực trong lòng mềm yếu, lúc đối mặt vấn đề không cách nào giải quyết thì trốn tránh. Hôm nay nó không có thể giết chết ngài, trong khoảng thời gian ngắn nó cũng sẽ không đi gặp Trác Chiêu Nhan.
Huyền Vũ Hầu ánh mắt co rụt lại, trong lòng vô cùng oán giận.
Thái tử điện hạ, Kim Trác ta đây cho tới bây giờ cũng không có từng đắc tội ngài, vì sao nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ chết?
Cho tới nay cũng là ngài ra sức đắc tội với gia tộc họ Kim chúng ta?
Con gái của ta Kim Mộc Lan rõ ràng đã có chồng, ngài lại muốn độc chiếm nó.
Lãng nhi từ khi vào kinh đô, cũng chưa từng có trêu chọc qua Thái tử, cũng chỉ là oán gia tộc họ Tô?
Kết quả ngài còn không chịu buông tha?
Huyền Vũ Hầu vẫn phải thốt ra câu hỏi:
- Giáo sư Trương, ta có một vấn đề không giải thích được.
Trương Ngọc Âm nói:
- Nói đi.
Nữ học sĩ xinh đẹp xông xáo, thiên hạ sẽ không có chuyện Thiên Nhai Hải Các không thể nói.
Huyền Vũ Hầu nói:
- Thái tử điện hạ vì sao cứ cố nhằm vào gia tộc họ Kim của ta khắp nơi vậy? Chúng ta cùng hắn vốn không có mâu thuẫn lợi ích gì mà.
Trương Ngọc Âm nói:
- Người nào nói không có? Thành Nộ Triều là cả trung tâm mua bán quan trọng nhất vùng biển phía Đông Việt, nguyên bản là nắm giữ trong tay hội Ẩn Nguyên. Gia tộc họ Kim chiếm được thành Nộ Triều, toàn bộ thương mại vùng biển phía Đông bị hội Thiên Đạo cướp đi. Cái quyền buôn bán chiến lược này quan trong hơn nhiều so với ngài tưởng tượng đó. Vì muốn đoạt lại toàn bộ quyền mua bán vùng biển phía Đông, hội Ẩn Nguyên đương nhiên không tiếc phát động một cuộc chiến tranh.
Huyền Vũ Hầu lại hỏi tiếp:
- Thái tử điện hạ cùng hội Ẩn Nguyên quan hệ đã sâu như thế à?
Trương Ngọc Âm đáp:
- Quốc khố của Việt quốc so với trong tưởng tượng của ngài thiếu nhiều tiền lắm, hội Ẩn Nguyên thâm nhập các nước trong thiên hạ, cũng sâu hơn sự tưởng tượng của ngài rất nhiều. Nào chỉ là chiến trường vùng biển phía Đông, thậm chí chiến trường phía Tây Việt quốc đều có bóng dáng hội Ẩn Nguyên. Trác Chiêu Nhan chẳng qua là một ngoại thất của Thái tử, vì sao khắp nơi đại biểu Thái tử và những người khác đàm phán, bởi vì con bé đó đại biểu cho chính hội Ẩn Nguyên. Gia tộc họ Trác vì sao có thể trở mình? Cũng là bởi vì hội Ẩn Nguyên!
Huyền Vũ Hầu khom người lạy xuống nói:
- Cảm ơn giáo sư Trương đã giải thích nghi hoặc.
Trương Ngọc Âm nói:
- Như vậy ta liền cáo từ, sáng sớm ngày mai sẽ đi ngay, ngài liền giả chết, cùng đợi đại chiến bùng lên đi, chúc ngài đại hoạch toàn thắng. Mặt khác thuận tiện chuyển cáo Thẩm Lãng một tiếng, con cáo nhỏ này lợi dụng ta, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tức khắc, Huyền Vũ Hầu xấu hổ.
Bởi vì một học sĩ xinh đẹp Thiên Nhai Hải Các, ngay trước mặt nhạc phụ nói ra chuyện hai người liếc mắt đưa tình với nhau.
Rõ ràng một tên cặn bã!
Đi đến đâu, thông đồng đến đó.
Nó học tập ai vậy hả? Nhìn Kim Trác ta đây một chút xem nào, cả đời đều giữ mình trong sạch.
Nhưng mà!
Ngay cả con gái Mộc Lan đều mở một con mắt nhắm một con mắt, ông lấy tư cách nhạc phụ thì phải làm thế nào đây?
Then chốt thằng nhóc Thẩm Lãng này tại sao phải đến kinh đô? Diệt họ Tô, báo thù rửa hận cho gia tộc họ Kim.
Nó một lòng đều vì gia tộc họ Kim mà.
Trong lòng nó vẫn chỉ thích mỗi Mộc Lan, nó vẫn là đứa bé ngoan.
Đàn ông không quản được thân thể của chính mình, có thể... Có thể cũng hiểu được?
Kim Trác không thể tránh được thở dài một tiếng.
Tiếp đó hắn hạ lệnh:
- Kế tiếp ta không gặp bất luận kẻ nào, coi như là ta đã bị ám sát!
- Vâng!
Có người muốn đoạt thành Nộ Triều của ta à?
Muốn thừa dịp Thẩm Lãng không ở đây mở đại chiến?
Vậy Kim Trác ta đây cũng muốn nhìn xem, đến tột cùng là người nào?
Đến tột cùng sẽ làm sao đoạt thành Nộ Triều?
Ta cũng muốn nhìn, trận đại chiến thành Nộ Triều này như thế nào mở ra, như thế nào kết thúc?
...
Trong quận thành Bạch Dạ!
Trương Xung hất máu dính trên thanh kiếm trong tay mình.
Trưởng công chúa Ninh “không cứng” không cần vung kiếm, bởi vì kiếm của nàng quá tốt, không dính máu.
Hai người cùng ở trên lầu Tuyết Sơn.
Mặc dù không nói được một lời.
Thế nhưng trong không khí giống như vang lên một giọng nói.
- Còn ai nữa?
- Còn ai nữa?!
Cả bọn run lẩy bẩy.
Bởi vì ba mươi mấy sát thủ, lúc này bị giết sạch sành sanh.
Tất cả đầu bếp, tiểu nhị, ca nữ, tỳ nữ ở lầu Tuyết Sơn đều bị giết sạch rồi.
Thi thể ở dưới chân Trương Xung cùng Ninh Khiết, chất thành hòn núi nhỏ.
Kể cả ba tên Thiên hộ được họ Tô nuôi trong chuồng, cũng bị giết.
Trưởng Sử Tiêu Vô Thường, còn có những quan viên khác ở đây rõ ràng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Trương Xung có võ công, điểm này họ Tô biết, đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng cái người bên cạnh Trương Xung là ai vậy hả?
Võ công lại cao đến nước này?
Hắc Thủy Đài trừ Đại Diêm Vương ra, còn ai lợi hại như vậy nữa?
Chưa từng nghe nói qua.
Bọn họ làm sao nghĩ đến, quốc quân lại sẽ phái trưởng công chúa Ninh Khiết cho Trương Xung làm tùy tùng?
Trương Xung trực tiếp đi tới trước mặt Trưởng Sử Tiêu Vô Thường.
Tiêu Vô Thường run rẩy nói:
- Trương, Trương đại nhân, ngươi muốn làm gì? Lẽ nào trước mắt bao người, ngươi còn muốn giết mệnh quan triều đình sap? Chức Trưởng Sử của ta đây chính là quốc quân sắc phong, ta chính là tiến sĩ Việt quốc.
Trương Xung nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi còn biết điểm này hả?
Tiếp đó, nhuyễn kiếm của Trương Xung quơ nhẹ một cái.
Đầu của Trưởng Sử Tiêu Vô Thường trực tiếp lăn xuống.
Tất cả quan viên ở đây khiếp sợ.
Cái này... Điên cuồng như vậy à?
Trưởng Sử phái người ám sát Thái Thú.
Thái Thú tự tay giết Trưởng Sử?
Kế tiếp, Trương Xung lấy ra một ý chỉ thì thầm:
- Quốc quân có chỉ, Trương Xung đến quận Bạch Dạ xong xuôi, tuỳ cơ ứng biến!
Cái gì gọi là tuỳ cơ ứng biến?
Liền là muốn làm gì cũng được, nếu muốn giết ai cũng được, chỉ cần bảo vệ cho quận thành Bạch Dạ.
Chỉ cần kết quả, không quan tâm quá trình.
Nghe những lời này, đám quan viên ở đây đều quỳ xuống.
- Thái Thú đại nhân, ta nguyện ý cùng họ Tô phân rõ giới hạn.
- Thái Thú đại nhân, chúng ta sẵn lòng tố giác vạch trần!
Trương Xung không để ý đến.
Trưởng công chúa Ninh Khiết từ trong người móc ra một phần danh sách, đây là danh sách Hắc Thủy Đài.
Phía trên có danh tính và tranh vẽ mỗi một quan viên quận Bạch Dạ.
Ai là tham quan, nhưng còn lòng dạ hướng về Việt quốc.
Ai là tham quan, nhưng đã hoàn toàn bị họ Tô nuôi dưỡng.
Ai là tham quan, nhưng bị người gia tộc họ Tô xem là cái gai trong mắt.
Rõ ràng thấy quỷ, làm sao toàn bộ là tham quan?
Ở cái chỗ ngư long hỗn tạp như quận Bạch Dạ, làm thanh quan cơ hồ không qua nổi.
Ninh Khiết đọc lên một cái tên, tiếp đó liền đi lên trước xuất một kiếm giết.
Nàng cứ như vậy đối chiếu danh sách, đi giết từng người.
Đây... Đây quả thực thật là đáng sợ.
Đọc lên tên sẽ chết, đây là Hắc Bạch Vô Thường sao?
Đám quan viên cùng thương nhân ở đây định bụng đều chạy trốn.
Thế nhưng ngươi thoát khỏi Ninh Khiết được à?
Nàng thậm chí bước chân cũng không có loạn, dựa theo danh sách đi giết từng người một.
Thậm chí trật tự đều không loạn.
Hoàn toàn dựa theo trình tự danh sách, dù cho cái tên nhà ngươi ngay trước mặt ta nhưng danh sách ở tít phía sau, một hồi ta mới giết ngươi.
Không để ý tới bất luận lời cầu khẩn gì, không để ý tới bất cứ uy hiếp gì.
Cứ như vậy, trưởng công chúa Ninh Khiết giết chết tám mươi phần trăm đám quan viên ở đây.
Quá trình giết người giống như giết côn trùng vậy, mặt không chút thay đổi, cũng chẳng hề bận tâm.
Đối mặt cô gái như vậy, dù cho nàng có đẹp đến đâu, cũng không cứng nổi.
Bên trong toàn bộ lầu Tuyết Sơn, thi thể bừa bộn.
Mùi máu tanh nồng nặc vô cùng.
Trương Xung nhìn không đến mười tên quan viên còn dư lại, thản nhiên nói:
- Không giết các ngươi bây giờ, thế nhưng phải nhốt lại, đỡ phải đến lúc đại chiến, lại đi ra tác loạn.
Một người quan viên trong đó run rẩy nói:
- Trương đại nhân, chúng ta tuy không sạch sẽ, nhưng đối với bệ hạ vẫn là trung thành, nếu như ngài bắt giam chúng ta, chuyện quan phủ kia kia do ai tới làm?
Trương Xung nói:
- Không làm, lập tức sẽ phải đại chiến, quận thành Bạch Dạ lập tức tiến vào quân quản.
- Truyền lệnh xuống, phong toả cả quận thành Bạch Dạ, không cho bất luận kẻ nào ra vào!
...
Sau khi giết sạch đám quan lại hai lòng, Trương Xung dẫn đầu hai nghìn tinh nhuệ đi đến ba sở Thiên hộ quận thành Bạch Dạ tiến hành tước vũ khí.
Đám cấp dưới như rắn mất đầu, quân đội Trương Xung gần như không gặp phải bất kỳ kháng cự nào.
Cuối cùng Trương Xung điểm danh sách, ba cái sở Thiên Hộ lại chỉ có một nghìn ba trăm người.
Ăn bớt tiền trợ cấp vượt qua một nửa, thật là nhìn mà than thở.
Ra lệnh một tiếng, giết sạch toàn bộ đám quan quân Bách hộ.
Giải tán mấy trăm tên binh sĩ chịu không nổi, miễn cường từ hơn một ngàn ba trăm quân phòng thủ chọn lựa ra bốn trăm tên tinh nhuệ, sắp xếp vào trong quân đội của mình.
Kế tiếp, đại quân xuất hiện bốn phía.
Giết sạch tất cả thương nhân Tây Vực cùng võ sĩ Tây Vực trong thành.
Tiếp đó lại tập kết toàn bộ nha dịch trong thành, giết hết mười mấy đầu sỏ. Còn lại hai trăm tên nha dịch đủ loại đều sắp xếp trong quân.
Chỉ trong vòng mấy canh giờ.
Trương Xung liền nắm toàn bộ chủ thành quận Bạch Dạ trong tay.
Vị Thái Thú đại nhân này đến khi giết người gần như so với Thẩm Lãng còn ác hơn.
Thẩm Lãng giết cũng là quan viên cùng chó săn họ Tô, còn có thương nhân Tây Vực cùng võ sĩ.
Mà Trương Xung đại nhân giết sạch toàn bộ những kẻ có thể gây phiền toái, mặc kệ chúng có phải là chó săn được họ Tô nuôi trong chuồng hay không.
Thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Kế tiếp chủ thành quận Bạch Dạ sẽ nghênh đón đại chiến trước nay chưa từng có, không thể có một chút thời gian nhiễu loạn.
Tất cả nhân tố phiền phức đều phải sớm diệt trừ.
Lúc Thẩm Lãng giết người hận không thể huyên náo long trời lở đất, thanh thế tận trời.
Mà Trương Xung giết người thì im hơi lặng tiếng.
Ở trong đêm tối, trực tiếp một đao cắt cổ.
Cũng chẳng hô hào hay kêu vang khẩu hiệu.
Khoảng chừng hơn bốn giờ sáng, trời đã muốn tảng sáng.
Trương Xung nhìn phía tây, thản nhiên nói:
- Thẩm công tử, may mắn không làm nhục mệnh, ta đã hoàn toàn bắt chủ thành quận Bạch Dạ, ngươi có thể động thủ.
Đương nhiên, Thẩm Lãng hoàn toàn không nghe được.
- Mặc dù họ Tô còn chưa có bắt đầu phản loạn, nhưng hai người chúng ta liên thủ cùng Tô Nan tới một lần quyết chiến nhỏ, xem đến tột cùng là ma cao một thước, hay là đạo cao một trượng!
...
Thành Tuyết Lĩnh giờ như thùng thuốc súng vậy.
Trên giáo trường bên ngoài phủ Thành Chủ.
Thẩm Lãng nhìn loạt người đông nghịt bu đen trước mắt, thật là có chút da đầu tê dại.
Tầm hơn hai vạn người.
Hắn cuối cùng cũng biết Lý Tự Thành cùng Trương Hiến Trung vì sao động một chút là có mấy chục vạn đại quân.
Căn bản không cần chiêu binh mãi mã, chỉ cần nói đi cướp bóc, liền có vô số người chủ động gia nhập vào.
Giống như dòng suối nhỏ hội tụ vào sông nhỏ, sông nhỏ hội tụ vào sông con, sông con hội tụ vào sông cái.
Cuối cùng hình thành nước lũ cuồn cuộn, cuốn phăng tất cả.
Hai vạn người nhìn Thẩm Lãng với ánh mắt đỏ ngầu, đầy cuồng nhiệt, dường như muốn đốt hắn vậy.
Thẩm Lãng đứng ở chỗ cao, đang muốn lớn tiếng nói chuyện.
Mỗi một lần trước khi có chuyện náo loạn, Thẩm Lãng đều thích kêu gọi đầu hàng.
Những lời cay nghiệt cũng nhiều.
- Đừng nói nữa, đừng hô, nắm chặt thời gian, nhanh đi cướp đi!
- Đừng nói nhảm, đừng lằng nhà lằng nhằng, tranh thủ thời gian xuất phát!
Trong đám người bên dưới, lập tức có người lớn tiếng làm mất mặt.
Phiền cái tên Thành chủ tiểu bạch kiểm này, cướp thì cướp đi, mỗi một lần đều phải dông dài, mỗi một lần đều muốn hô to khẩu hiệu.
Từ đó có thể thấy được Thẩm Lãng ở trong lòng đám người kia, đã trở thành một lá cờ, không hề có chút kính nể nào.
Ngươi dù sao cũng là quan viên triều đình, ngươi mang theo mọi người đi cướp bóc cuối cùng muốn tốt một chút.
Nhưng nếu như ngươi không mang, vậy cũng không có vấn đề gì.
Thẩm Lãng vốn có năng khiếu chịu nhục, trực tiếp hét lớn:
- Tốt lắm, ta cũng không nhiều nhiều lời!
- Tất cả mọi người, quẹo trái!
- Hướng chủ thành quận Bạch Dạ, xuất phát!
- Giết sạch thương nhân Tây Vực quận Bạch Dạ, cướp bóc không còn gì!
- Cướp bóc, phát tài!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
- Phát tài!
- Cướp bóc!
Hai vạn người nhiệt huyết sôi trào, hô to vang dội.
Tiếp đó, bọn họ như là như thủy triều, điên cuồng hướng quận thành Bạch Dạ tiến tới.
Lúc này, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Từ phía bầu trời nhìn lại, giống như bầy châu chấu tung bay, lại tựa như thủy triều đen, trực tiếp trào lên từ phía thành Tuyết Lĩnh.
Trùng trùng điệp điệp, phóng về phía quận Bạch Dạ.
...
Anh của Tô Nan, Tô Toàn ở trong đại doanh!
- Đại nhân, đội ngũ bạo dân của Thẩm Lãng đã xuất phát ra khỏi thành Tuyết Lĩnh, hướng về phía quận thành Bạch Dạ!
- Hơn nữa Tô Lục truyền tin, Tiêu Vô Thường Trưởng Sử đại công cáo thành, đã phục sát Trương Xung!
Tô Toàn mừng rỡ.
Giờ khắc này rốt cuộc đã tới!
Tô Toàn hạ lệnh:
- Tam quân xuất phát!
- Hình thành nửa vòng vây, trục xuất đội ngũ bạo dân của Thẩm Lãng đến phía dưới quận thành Bạch Dạ.
- Một trận chiến ngày hôm nay, chúng ta không chỉ muốn chém sạch mấy vạn bạo dân.
- Mà còn phải lột da rút gân thằng giặc con Thẩm Lãng.
- Còn phải danh chính ngôn thuận, đoạt được chủ thành quận Bạch Dạ!
- Kế hoạch một mũi tên ba con chim của chủ công chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
- Xuất phát!
Theo Tô Toàn ra lệnh một tiếng.
Mấy nghìn đại quân Tô Toàn, mấy nghìn tăng binh Đại Kiếp Tự, mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà.
Ba cổ đại quân, trùng trùng điệp điệp hết tốc lực tiến về phía trước.
Chủ công diệu kế an thiên hạ.
Một trận chiến này, nhất cử định càn khôn!
Đoạt được quận thành Bạch Dạ xong xuôi, gia tộc họ Tô chúng ta lập tức tuyên bố:
Phản Việt quốc, Tô Khương hợp nhất!
...
Từ trên trời nhìn xuống!
Đội ngũ cướp bóc hai vạn người mà Thẩm Lãng suất lĩnh như là đám ô hợp, nhưng lại khí thế tận trời, hướng chủ thành quận Bạch Dạ điên cuồng xung phong.
Ở vị trí cách sau lưng bọn họ mấy dặm.
Ba nhánh đại quân gia tộc họ Tô, đã tạo thành một cái trận tựa như một cái vòng kim cô vậy.
Chỉ cần mấy người xung phong, lập tức có thể giết sạch đám người cướp bóc hơn hai vạn.
Còn tiểu tặc Thẩm Lãng, có thể chạy tới bầu trời hả?
Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Với hơn một vạn đại quân sau lưng, Thẩm Lãng đương nhiên rõ như lòng bàn tay, thế nhưng những tên đạo tặc bên cạnh hắn lại không biết chút nào.
Bởi vì đám người kia ngay cả mình có bao nhiêu người cũng không rõ ràng lắm, mơ hồ biết đại quân họ Tô đuổi theo phía sau, thế nhưng đến tột cùng có bao nhiêu quân đuổi theo, khoảng cách có xa lắm không? Bọn họ cũng không biết.
Bọn họ lúc này một lòng một dạ vọt tới chủ thành quận Bạch Dạ, đánh chiếm cướp bóc cho thỏa thích, tiếp đó tan tác lánh nạn!
...
Khoảng cách mười mấy dặm.
Thẩm Lãng dẫn đầu hai vạn dân chúng, đi ước chừng mười mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng!
Chủ thành quận Bạch Dạ đang ở trước mắt!
Thẩm Lãng rống to:
- Các vị huynh đệ, trong quận thành Bạch Dạ có người của ta, lúc này cửa thành đã mở, mọi người vọt vào, giết cho thoải mái, cướp cho thoải mái!
Mọi người vừa nhìn.
Quả nhiên, chủ thành quận Bạch Dạ mở một cái cửa nhỏ.
Thẩm Lãng lớn tiếng hạ lệnh:
- Đại Ngốc, Vũ Liệt, đi vào chiếm cổng thành!
Theo hắn ra lệnh một tiếng.
Hai người Đại Ngốc cùng Vũ Liệt điên cuồng xung phong.
Chỉ trong chốc lát, Đại Ngốc liền xông vào bên trong cửa thành, dùng bạo lực rõ ràng mở rộng cửa thành lớn ra.
Thẩm Lãng hét lớn:
- Các huynh đệ, xung phong, xung phong, xung phong! Vọt vào trong thành, cướp bóc không còn thứ gì!
Tức khắc, mấy vạn đạo tặc tức khắc kích động phát cuồng.
- Xung phong, xung phong, xung phong!
- Vọt vào trong thành, giết sạch, cướp sạch!
Vốn đã mệt mỏi, thế mà bọn họ bắt đầu điên cuồng xung phong.
Mấy người thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi cướp bóc quận thành Bạch Dạ phải làm gì?
Phải giải thể như vậy? Hay là bắt thành chủ tiểu bạch kiểm hiến cho Tô Nan đại nhân?
...
Cùng lúc đó!
Phía sau mấy dặm Tô Toàn rống to:
- Đại quân toàn lực xung phong, chém tận giết tuyệt toàn bộ bạo dân.
- Thiên đao vạn quả tiểu tặc Thẩm Lãng!
Tức khắc, ba nhánh đại quân điên cuồng tăng nhanh, xung phong điên cuồng.
Toàn bộ trận địa như cái vòng kim cô, điên cuồng mà co lại.
- Giết!
- Giết!
Mấy nghìn kỵ binh nhanh như chớp, điên cuồng hướng về phía đội ngũ cướp bóc của Thẩm Lãng.
Ba cao thủ hàng đầu đột tiến như tia chớp.
Đại tông sư nước Sở Ban Nhược, Đại Kiếp Tự đầu đà Khổ Nan, còn có Tô Toàn.
Có ba tên cao thủ hàng đầu này bên chúng ta, Thẩm Lãng nhà ngươi cho dù có Kiếm vương Lý Thiên Thu bảo hộ, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Hôm nay nếu ta không thể lấy đầu Thẩm Lãng nhà ngươi mang về phủ Hầu tước Trấn Viễn, ta sẽ không có thể diện đi gặp chủ công nữa.
Tô Nan mặc dù còn chưa có chính thức phản loạn tự lập.
Thế nhưng trận quyết đấu đầu tiên giữa đôi bên, chính thức bùng nổ!