Người có tư cách xem trò hay này cũng chẳng nhiều, thuần túy là con em quý tộc hết cả bọn.
Bởi vì Xung Sư Sư là quý tộc lâu đời, con gái phủ Hầu tước Trấn Tây.
Thẩm Lãng cũng là quý tộc lâu đời, ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Được rồi, mọi người tuy rằng mỗi ngày đều giễu cợt cái danh người ở rể Thẩm Lãng, cũng không xem hắn như thành viên quý tộc.
Thế nhưng trong lòng người nào đều rõ ràng, người có quyền nói chuyện của phủ Hầu tước Huyền Vũ Thẩm Lãng, thế tử Kim Mộc Thông chỉ là nhân vật qua đường.
Cho nên luận võ giữa Xung Sư Sư cùng Thẩm Lãng, cũng hoàn toàn là trò vui giữa quý tộc với nhau.
Trong nhà từ Bá tước trở xuống, cũng không cần tới gần cái chỗ náo nhiệt này.
Bất kể cha ngươi, ông nội ngươi giữ chức quan gì đều vô dụng, cái gì Thái Thú, thậm chí quan to tam phẩm trên triều đình, đều còn chưa có tư cách đến xem trận náo nhiệt này.
Dĩ nhiên, chân chính đại nhân vật đỉnh cấp cũng không có một ai trình diện.
Đám người Thái tử, Tam vương tử hết thảy sẽ không tới.
Phủ Đế đốc Thiên Việt, phủ Trung đô đốc phái tới mấy trăm tên võ sĩ duy trì trật tự.
Quốc quân phái tới tiểu Lê công công.
Trong dàn con trai của quốc quân, Tứ vương tử Ninh Chân, Ngũ vương tử Ninh Chính, Lục vương tử Ninh Cảnh đến.
Sau khi gia tộc họ Tô huỷ diệt, Tô phi cũng không có như cùng trong tưởng tượng gặp tai họa ngập đầu, thậm chí không có bị đày vào lãnh cung.
Quốc quân giống như chẳng xem có chuyện gì xảy ra, với Tô phi không có đặc biệt tốt, cũng không có đặc biệt không tốt, thỉnh thoảng có lúc còn có thể đi tới sủng hạnh một phen.
Điều này làm cho Tô phi cảm thấy sống sót sau tai nạn, tiếp đó trở nên dịu dàng hiền lành hơn.
Phải biết rằng, bà còn chuẩn bị xong thuốc độc tự sát, vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trải qua lúc này đây, Tô phi ngược lại biết thêm một khía cạnh khác sâu sắc hơn về chồng mình.
Thế nhưng cuộc sống Lục vương tử Ninh Cảnh lại chẳng còn tốt lành như xưa.
Mất đi gia tộc họ Tô làm chỗ dựa vững chắc, địa vị của gã phút chốc liền xuống giá, bây giờ mỗi ngày đều la liếm Thái tử.
Tứ vương tử Ninh Chân là ngựa đầu đàn của Thái tử, hôm nay Ninh Cảnh cũng theo sát phía sau.
Cái sàn đấu vật trên bãi săn Bắc Uyển vốn là không có bất kỳ khán đài.
Nhưng vì Thẩm Lãng cùng Xung Sư Sư lúc này đây luận võ, tạm thời xây dựng một khán đài to lớn, đủ để dung nạp mấy trăm người.
Lúc này, con em quyền quý trong kinh đô ngồi đầy khán đầy.
- Trời có mắt rồi, cái tên tai họa Thẩm Lãng này cuối cùng có người thu thập.
- Não của hắn bị nước vào à? Lại đáp ứng cùng Xung Sư Sư luận võ?
- Muốn chết còn rất khác biệt thế này, bội phục bội phục!
- Then chốt đáp ứng luận võ xong xuôi, lại vẫn suốt đêm bỏ chạy, thật đúng là chẳng biết xấu hổ.
- Ta cá là một nghìn lượng vàng, Thẩm Lãng bị hạ gục nhanh chưa từng có! - Một tay con em quý tộc hô lớn:
- Người nào theo ta đánh cuộc, người nào theo ta đánh cuộc?
- Quỷ tài đánh cược với ngươi đâu, ta áp một vạn lượng vàng ngay đây, đánh cuộc Thẩm Lãng bị miểu sát, có người theo ta đánh cuộc không?
Một quỷ cũng không có.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Thẩm Lãng bị hạ gục nhanh chưa từng có là kết quả một vạn phần trăm.
Loại cá cược này hoàn toàn là tiền tát nước trôi, quỷ mới sẽ ngu xuẩn ra đánh ấy.
...
Lục vương tử Ninh Cảnh cười nói:
- Ninh Chính, làm sao Thẩm Lãng nghĩ ra thế này? Gấp gáp muốn chết đến nơi rồi à?
Ninh Chính không để ý tới.
Lục vương tử Ninh Cảnh châm chọc:
- Ồ! Ngũ ca sau khi thu mười một tên ăn mày, có khả năng tranh ngôi kèm thêm giá đỡ lớn hơn, đệ đệ tra hỏi mà ngũ ca chẳng màng trả lời, tứ ca à, chúng ta tránh xa một chút, miễn đừng để cho bá khí của Ninh Chính làm bị thương nha, Ngũ vương tử Ninh Chính chúng ta muốn dựa vào mười một tên ăn mày tranh ngôi mà.
Ninh Chính vẫn mắt điếc tai ngơ.
Tứ vương tử Ninh Chân vốn không muốn phản ứng Ninh Cảnh, nhưng hai người cuối cùng đều thuộc về phe Thái tử, thế là trả lời:
- Ninh Cảnh, Ngũ ca của đệ đang khẩn trương, không có lòng dạ nào mà nói đâu.
Lục vương tử Ninh Cảnh cười nói:
- Đúng, đúng, thiếu chút nữa đệ quên mất, Ngũ ca căng thẳng liền dễ nói cà lăm ấy nhỉ, là đệ không đúng, là đệ không đúng!
- Giá, giá, giá!
Chưa thấy mặt người, đã nghe thấy tiếng.
Bên ngoài truyền đến bóng dáng Xung Sư Sư, một lát sau cái khuôn mặt tinh xảo, tuyệt mỹ của nàng xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.
Tấm thân mềm mại trên Thiên Lý Mã có vẻ càng bốc lửa mê người.
Chân chính thiếu nữ đẹp tuyệt sắc.
Mắt Tứ vương tử Ninh Chân, Lục vương tử Ninh Cảnh đều muốn bốc hỏa, thậm chí cái chỗ bí ẩn kia cũng rục rịch.
Bọn họ là con trai của quốc quân nên có kỹ năng lột bỏ hào quang khi ngắm nhìn bất kỳ cô gái nào, trong mắt bọn họ, vẻ đẹp của người phụ nữ càng thêm thuần túy, khắp cả nước Việt, luận về vóc dáng lẫn gương mặt thì khó cô gái nào bì được như Kim Mộc Lan và Xung Sư Sư.
Kim Mộc Lan khiêm tốn, mọi người thấy không nhiều lắm.
Xung Sư Sư lớn họng, mọi người có thể thấy thường xuyên hơn.
Mỗi một lần nhìn thấy nàng, đúng như cùng nhìn thấy một ngọn lửa, trong nháy mắt bốc lên sự đam mê ham muốn trong lòng bên trong tâm tình bốc cháy lên ham muốn tới.
Càng thấy dáng vẻ nàng vênh mặt hất hàm sai khiến bướng bỉnh, hận không thể lập tức lột sạch đè cho nàng khóc.
Đáng tiếc!
Cô gái này không phải Ninh Cảnh cùng Ninh Chân có thể thèm nhỏ dãi.
Thật sự khiến cho người ta tinh thần chán nản.
Ninh Chân cùng Ninh Cảnh mặc dù là vương tử.
Thế nhưng giữa các vương tử không giống nhau, có vài người cao cao tại thượng, có vài người thân trong đống bụi bặm.
Xung Sư Sư mặc dù là con gái Hầu tước, nhưng lại là con gái của quân phiệt lớn nhất, Ninh Cảnh cùng Ninh Chân còn không xứng, đối mặt trang tuyệt sắc như vậy tối đa chỉ có thể trong lòng thầm nhớ mong mà thôi.
Nhưng mà cũng không sao, còn có một vương tử đâu chỉ trong đống bụi, tưởng chừng như bị chà đạp dưới bùn lầy.
Ôi cái thứ cà lăm phế vật Ninh Chính này, ngay cả một quan lục phẩm bé xíu cũng có thể ăn hiếp được.
Chỉ cần có người còn thảm hại hơn thì ta yên tâm rồi.
Cùng nối đuôi theo Xung Sư Sư, chính là thế tử gia tộc họ Tiết -Tiết Bàn.
Xung Sư Sư từ trên chiến mã nhảy xuống.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, tất cả ánh mắt của lũ đàn ông đều rơi vào trên người của nàng.
Trên mặt của nàng, phía trên hông của nàng, trước ngực của nàng, dưới eo của nàng.
Trong lòng nàng đắc ý mà lại khinh thường.
Lũ đàn ông cặn bã này, chẳng qua là xem qua rồi nghiện, nhiều lắm là nổi dâm ý trong đầu một phen.
Xung Sư Sư ta đây há là người các ngươi xứng với ssao?
Nửa đầu ngón tay, các ngươi cũng không xứng để đụng nữa.
Một đám đống cặn bã.
Đương nhiên trong đám người nàng khinh, cũng bao gồm Ninh Chân, Ninh Chính, Ninh Cảnh.
Ở trong mắt nàng, chỉ có rất ít người mới có thể xứng nói với nàng một câu.
Cho dù là trong đám con cái quốc quân, nàng cũng ngó đến Thái tử cùng Tam vương tử, Ninh Hàn.
Còn lại cho dù là Ninh La cùng Ninh Diễm, nàng cũng chẳng thèm coi trọng.
Nhìn thấy Xung Sư Sư xuống ngựa, dù cho phe cánh bất đồng, Tứ vương tử cùng Lục vương tử vẫn đứng dậy nghênh tiếp.
Mấy trăm đứa con nhà quyền quý cũng đều đứng dậy nghênh tiếp toàn bộ.
Xung Sư Sư cũng không hoàn lễ, trực tiếp tiến vào bên trong đại doanh, ngạo mạn vô cùng.
Sắc mặt Ninh Chân cùng Ninh Cảnh đều có chút không dễ xem, mình đường đường là vương tử mà người ta không thèm nhìn.
Đương nhiên, cũng bởi vì đối phương là Xung Sư Sư.
Nếu như đổi thành thế tử Trấn Tây Hầu, nhất định sẽ tiến lên hành lễ.
Cả đám người gia tộc họ Xung đều chấp lễ quá mức cung kính, duy chỉ có Xung Sư Sư ngoại lệ.
Thế tử gia tộc họ Tiết là Tiết Bàn tiến lên, khom người nói:
- Bái kiến Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ, Lục điện hạ.
Ba vị vương tử đáp lễ.
Tiết Bàn nói:
- Ta đi vào dặn dò vài câu.
Lúc này, Thẩm Lãng cưỡi ngựa vào, một đám nương tử quân đi theo phía sau.
Toàn bộ cũng là vệ đội của công chúa Ninh Diễm.
- Ô!
- Xuỵt!
Thẩm Lãng mới vừa vào bàn, mấy trăm tên con em quyền quý đều khen ngược.
Thật chỉnh tề hướng Thẩm Lãng dựng thẳng lên ngón út, tỏ ý coi khinh.
Bây giờ dân chúng bậc thấp không dám trêu Thẩm Lãng, nhưng ở đây cũng là con em quyền quý, tập thể vẫn dám xem thường Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên giao tiếp với đám thiếu gia ăn chơi đàn đúm của kinh đô.
Nhìn thấy tất cả mọi người xem thường hắn, hướng hắn dựng thẳng ngón út, tức khắc hắn dừng lại chiến mã.
- Các vị nhân huynh, hoan nghênh tới cổ động.
Tức khắc trong đám người có vị con em quyền quý hô lên:
- Thẩm Lãng đừng khách khí, chúng ta chính là tới chờ ngươi làm sao bị hạ gục nhanh chưa từng có, làm sao bị thiến.
- Thẩm Lãng, sau khi ngươi bị thiến, có thể không được bao nuôi ăn cơm mềm nữa đâu.
Mọi người chính là không cam lòng với Thẩm Lãng, ăn bám thoải mái thế này.
Ở thành Huyền Vũ trở thành ở rể cho Kim Mộc Lan không nói.
Sau khi đến kinh đô, trực tiếp cùng dính dáng với Tam công chúa Ninh Diễm.
Công chúa Ninh Diễm tốn hao mười mấy năm thời gian mới xây dựng nữ vệ đội, bây giờ biến thành của Thẩm Lãng nhà ngươi.
Cơm mềm này ngươi ăn hơi quá rồi, đi tới đâu ăn tới đấy.
Thẩm Lãng cười nói:
- Người đẹp trai giống như ta, coi như bị thiến cũng không để lỡ ăn bám, ta còn có tay, còn có miệng, có lưỡi kia mà. Chưa kể Thẩm Lãng ta đây được gọi là Đông Phương Bất Bại, trận này luận võ ta tất thắng không thể nghi ngờ.
- Hứ, ngươi nếu không phải là sợ chết, khuya ngày hôm trước ngươi chạy cái gì hả? Nửa đêm bỏ trốn mất dạng, không biết liêm sỉ.
Thẩm Lãng nói:
- Không sai, ban đêm hôm trước ta chạy trốn đấy. Đó là có nguyên nhân, bởi vì ta nghe nói hai ngày này Xung Sư Sư có kinh nguyệt, thứ này rất không may, ngươi nói nếu như ta đánh thắng, để cho nàng từ trên xuống dưới đều chảy máu, không may, không may! Cho nên vừa nghe việc này, liền mau trốn đi thôi.
- Ta giết hắn, giết hắn... - Ở trong doanh phòng, Xung Sư Sư lúc đầu đang làm chuẩn bị, sau khi nghe lời này của Thẩm Lãng, nàng lập tức rút kiếm sẽ phải lao tới bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn.
Cả người đều muốn nổ.
Từ nhỏ đến lớn, còn không ai dám nói nàng như vậy, nhục mạ thế này.
Bên cạnh Tiết Tuyết lập tức ngăn cản nàng.
- Gấp cái gì, lập tức sẽ phải tỷ võ. - Tiết Tuyết nói dịu dàng.
Xung Sư Sư vừa nghe rất có lý, chờ đến khi tỷ võ, trước thiến sau giết Thẩm Lãng, như thế có tức giận gì cũng giải quyết rồi.
Thẩm Lãng ở bên ngoài tiếp tục nói:
- Kỳ thực ta vậy căn bản cũng không phải là bỏ chạy, ta chỉ là muốn buông tha Xung Sư Sư một con ngựa, cô gái này tuy rằng miệng hèn hạ, thế nhưng ngực bự, ngực bự ngốc nghếch thối mồm, không phải bình thường nhất sao? Không nghĩ tới nàng lại không cảm kích, còn điều động đại quân cản ta lại, vậy liền chớ có trách Đông Phương Bất Bại ta đây vô tình, ta nói cho các ngươi biết, con người của ta võ công sâu không lường được, Xung Sư Sư một hồi toàn thân ngươi từ trên xuống dưới đều phun máu, vậy cũng tuyệt đối đừng trách ta a!
Xung Sư Sư lại muốn nổi điên, lại chợt phải lao tới.
Nhưng lại một lần nữa bị Tiết Tuyết kéo lại.
Tất cả đám quyền quý ở đây đều kinh ngạc sững sờ.
Đ*!
Ngươi đê tiện vô địch nhất rồi.
Luận về đê tiện thì mọi người chả ai bằng ngươi.
Về khoản thần vận vô sỉ này, ngươi quả thật vô địch.
Thế là, mấy trăm tên con em quyền quý lại một lần nữa khen ngược, lại một lần nữa hướng Thẩm Lãng dựng lên đầu ngón tay út.
Thẩm Lãng toàn bộ thu hết.
- Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn cảm ơn. - Thẩm Lãng nói:
- Các vị nhân huynh, động tác tay của các vị có hơi lỗi thời, ta sẽ dạy cho mọi người một tư thế tay mới.
Tiếp đó, Thẩm Lãng dựng thẳng lên hai ngón giữa.
- Cái thủ thế này mới khí phách, mới mẻ khác biệt, hai ngón giữa cùng dựng thẳng một lúc.
- Thủ thế kia có ý nghĩa gì? Mọi người hãy đọc theo ta nào, phắc cờ (fuck), bốn lần!
- Chính là ý nghĩa ta X con mẹ ngươi.
Thẩm Lãng cưỡi ngựa, dựng thẳng lên hai ngón giữa, đi dạo quanh cả khu vực, coi như ân cần thăm hỏi tất cả người mẹ mến thương của đám quyền quý này một lần.
Ninh Chính da đầu tê dại, hận mình lẽ ra không nên đến ngày hôm nay.
Đây chính là… người bạn tốt nhất và chỗ dựa lớn nhất của gã.
Có chút thời điểm, thực sự cần dũng khí lớn lao mới có thể cùng hắn đứng chung một chỗ.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Lúc trước ta từng dạy cho các ngươi một từ là "ngu xuẩn". Ngày hôm nay, ta lại dạy cho các ngươi một thủ thế mới, mọi người hãy đọc theo ta đi nào, phắc cờ…
Mấy trăm con em quyền quý ở đây lại bản năng đọc lên chữ kia.
- Không khách khí. - Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng ta đây chính là dẫn dắt phong trào kinh đô, thời thượng quá xá quà xa luôn.
Mà lúc này.
Một chất giọng âm lãnh vang lên.
Lục vương tử Ninh Cảnh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi làm trò hề đủ rồi, còn thích hợp làm một tên lộng thần. Một hồi tiểu thư Xung Sư Sư thiến ngươi cũng vừa vặn để ngươi vào cung trở thành một tiểu thái giám. Nhưng mà đến lúc này đầu ngươi khéo lại mọc sừng rồi, chắc là vợ của ngươi chịu không nổi hiu quạnh nên đi ngoại tình đấy.
Ninh Cảnh thực sự nhịn không được, dựa vào cái gì một tên ở rể nhỏ nhoi như Thẩm Lãng có thể như thế làm mưa làm gió.
Nghe những lời này, mặt Thẩm Lãng tức khắc run lên.
Trực tiếp phóng ngựa liền xông ra ngoài.
Roi ngựa trong tay đánh Ninh Cảnh thật mạnh.
Ninh Cảnh chợt bắt được roi ngựa của Thẩm Lãng, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, phường ở rể nhỏ nhoi như ngươi, dám phạm thượng, dám tập kích vương tử, muốn chết sao? Mưu phản à?
Thẩm Lãng nhìn Ninh Cảnh, nhấn mạnh từng chữ:
- Ngu xuẩn, toàn tộc họ Tô đều bị ta giết hết, trên người ngươi cũng chảy máu gia tộc họ Tô. Nếu không phải nể mặt mũi của bệ hạ, ta đã sớm chơi chết ngươi rồi. Ngươi dám nói thêm một chữ nữa, ta cam đoan sẽ cho ngươi tàn, ta cam đoan để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thẩm Lãng chỉ vào Ninh Cảnh, quát to:
- Ninh Cảnh, ngươi nói, ngươi còn dám nói một chữ thử nhìn xem. Ta không cho ngươi tàn, chính là kỹ nữ nuôi ta.
Lục vương tử Ninh Cảnh vừa giận lại sợ, trong lòng rõ ràng hối hận, vừa rồi vì sao không nhịn được, lại chạy đến trêu chọc thằng điên này.
Thế nhưng, ở dưới ánh mắt của Thẩm Lãng, gã còn chẳng dám nói ra lời kế tiếp.
Bởi vì, gia tộc họ Tô quả thực chính là bị hắn tiêu diệt.
Tức khắc, Lục vương tử Ninh Cảnh đưa mắt hướng sang Lê Ân, hét lớn:
- Tiểu Lê công công, ngươi thấy được à? Ngươi thấy được chưa? Thẩm Lãng phạm thượng, công nhiên uy hiếp một vương tử, đây tương đương mưu phản, ngươi xử trí thế nào, xử trí thế nào?
Tiểu Lê công công cất giọng thản nhiên:
- Thẩm công tử, đừng nói lung tung, cẩn thận bệ hạ đánh ngươi.
Nghe những lời này, sắc mặt Ninh Cảnh tái me tái mét.
Thẩm Lãng công nhiên nói phải cho gã tàn, lấy tư cách quốc quân tâm phúc, Lê Ân cũng chỉ là không mặn không nhạt mắng Thẩm Lãng một câu.
Chuyện... Chuyện này chứng minh cái gì.
Chứng minh trong vị trí trái tim của bệ hạ, phân lượng của Ninh Cảnh còn thua kém Thẩm Lãng.
Cho nên, Ninh Cảnh tức khắc ngây người.
- Ngu xuẩn! - Thẩm Lãng đoạt lại roi, trực tiếp vút một phát bên người Ninh Cảnh.
- Bốp...
Ninh Cảnh võ công đương nhiên có thể trốn, thế nhưng gã mới vừa rồi bị Lê Ân công công tỏ thái độ hù dọa, cả người đứng ở đó.
Cho nên, rõ ràng đã trúng một roi của Thẩm Lãng, lưu lại một lằn đầy máu trên người.
Thân thể Lục vương tử run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.
Xung quanh tất cả mọi người, ngơ ngác nhìn một màn này.
Thẩm Lãng đây bị điên thật sao? Lại hống hách như vậy, trước mặt mọi người quất Ninh Cảnh?
Lục vương tử Ninh Cảnh thực sự toàn bộ muốn nổ tung cả đầu, cả người gần như chết lặng.
Lúc trước gã đã biết, sau khi họ Tô rơi đài, gã chẳng còn núi dựa nào cả.
Nhưng gã vẫn con trai của quốc quân, vẫn không có người dám trêu chọc, vẫn cao cao tại thượng.
Dĩ nhiên, cũng đúng là không có ai ăn cơm rảnh rỗi đi kéo cái mặt nạ miệng cọp gan thỏ của gã xuống.
Thế nhưng Thẩm Lãng bây giờ trực tiếp quất tới một roi.
Để tất cả thể diện, tất cả giã đỡ của gã sụp đổ.
Điều này làm cho cả người gã lập tức gần như mất đi tất cả phản ứng.
- Thẩm Lãng, ta và ngươi không đội trời chung, không chết không thôi!
- Thẩm Lãng, ta nhất định phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, ta muốn chém giết sạch sẽ cả nhà ngươi.
Tứ vương tử Ninh Chân tiến lên, kéo Ninh Cảnh trở lại vị trí ngồi xuống.
Thoáng khôi phục thần trí, trong lòng Lục vương tử Ninh Cảnh nghiến răng nghiến lợi, âm thầm thề.
Thậm chí tận sâu trong tim, gã căm hận phụ vương Ninh Nguyên Hiến, nếu phụ vương không nuông chiều Thẩm Lãng như thế, hắn làm sao sẽ làm càn ương ngạnh như vậy?
Lẽ nào ở trong lòng phụ vương, đứa con trai này còn thua kém thằng con hoang ở rể Thẩm Lãng kia sao?
Tứ vương tử Ninh Chân nói:
- Lục đệ không nên tức giận, trời cao muốn khiến cho người diệt vong, trước phải để cho người ta điên cuồng. Thẩm Lãng trước khi chết nổi điên, chuyện này không có gì. Chẳng bao lâu hắn lại phải chết, lúc đầu Xung Sư Sư chẳng qua là phải thiến hắn, vừa rồi tên này nhục nhã Xung Sư Sư, cô ta chắc chắn sẽ ra đòn sát thủ.
Ninh Cảnh nói:
- Đúng, đúng, con hoang này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ninh Chân nói:
- Hơn nữa còn là bản thân Thẩm Lãng bị coi thường, tự tìm đường chết, dù cho hắn bị Xung Sư Sư giết cũng là chết vô ích. Đệ cần gì phải cùng một người chết tính toán?
Lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Dù cho hắn chết, đệ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người nhà của hắn, hôm nay bị sỉ nhục bao nhiêu, đệ muốn cả nhà hắn trả giá gấp trăm lần bấy nhiêu.
...
Thẩm Lãng tiến vào doanh trại chuẩn bị lần cuối trước khi luận võ..
Khổ Đầu Hoan giả trang thành một võ sĩ thông thường, canh giữ ở cửa.
Tiểu Lê công công đi đến, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn hắn một cái nói:
- Ninh Cảnh dù sao cũng là con trai ruột bệ hạ, công nhiên đánh Ninh Cảnh như vậy, bệ hạ sẽ tức giận.
Thẩm Lãng nói:
- Con nít đánh nhau, không phải quá bình thường hay sao, chưa kể bản thân hắn thối mồm mà.
Tiểu Lê công công không nói gì.
Trong lòng ông đương nhiên biết, Tô Nan làm phản, quốc quân tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng đối với Lục vương tử Ninh Cảnh vẫn giận chó đánh mèo.
Ninh Cảnh lúc trước khắp nơi ỷ vào họ Tô ra vẻ ta đây, với Thái tử cùng Tam vương tử đều có chút ngạo mạn. Điều này làm cho quốc quân rất không thoải mái, lẽ nào lấy tư cách thân phận con trai của ta còn chưa đủ ngươi uy phong? Lại vẫn muốn mượn uy phong họ Tô?
Cái này chẳng phải là coi thường Ninh Nguyên Hiến ta đây? Đứa con trai này không phải một lòng với ta sao.
Nhưng trên thực tế, Ninh Cảnh quả thực muốn mượn uy phong họ Tô để chèn ép người khác.
Cái thân phận con trai quốc quân đương nhiên cao quý, thế nhưng con trai của quốc quân quá nhiều, phần lớn uy phong bị Thái tử cùng Tam vương tử chiếm hết, đến phiên Ninh Cảnh ta đây còn có bao nhiêu?
Lúc này Ninh Cảnh đối với quốc quân mà nói, chỉ là một con trai có quan hệ huyết thống mà thôi, chẳng hề tri kỷ.
Thêm một đứa không nhiều, thiếu một đứa không ít.
Mà phía sau Thẩm Lãng là phủ Hầu tước Huyền Vũ, còn có toàn bộ hội Thiên Đạo.
Quan trọng nhất là quốc quân cảm thấy Thẩm Lãng một lòng với ông.
Không chỉ có như thế, hắn còn là quốc quân tri kỷ.
Thậm chí quốc quân cảm thấy Thẩm Lãng là một cái hình chiếu của ông, một phiên bản vô câu vô thúc (*).
(*)Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Một năm qua, Thẩm Lãng lập được bao nhiêu công lao, giúp quốc quân làm bao nhiêu chuyện, lại chưa bao giờ cần hồi báo.
Quốc quân trong lòng cảm thấy mắc nợ Thẩm Lãng quá nhiều.
Hơn nữa giống như càng lúc càng thiếu.
Cho nên mặc kệ Thẩm Lãng gây tai họa cỡ nào, trên cơ bản đều không có việc gì.
Tối đa chính là hạ chỉ trách mắng hai câu, cùng lắm mặc áo giáp đánh mười roi, gãi không đúng chỗ ngứa cũng không tính.
Tiểu Lê công công nói:
- Dù sao cũng ngươi cũng phải chờ trở về chịu roi đi.
Thẩm Lãng nói:
- Tiểu Lê công công, lúc trước cũng là đại Lê đánh ta, ông già này không hiểu chuyện gì hết, có một lần đánh ta nửa roi, thiếu chút nữa để ta giật bắn người. Không bằng lần này chúng ta thương lượng một chút, roi lần này là ngài đến đánh ta đi, ta cảm thấy ngài tiểu Lê công công tính tình khá hơn.
Nghe những lời này, tiểu Lê công công thiếu chút nữa xỉu vì tức.
Ca ca của ta tìm mọi cách che chở ngươi, kết quả còn bị đâm thọt, còn nói ông già này không hiểu chuyện.
Tiểu Lê công công nói:
- Vậy ngươi chờ xem, ta cam đoan đánh cho ngươi gần chết, thằng ranh con nhà ngươi thối mồm quá đi.
Tiếp tục Lê Ân nghiêm túc nói:
- Ngươi xác định luận võ không có vấn đề, tuyệt đối không nên lật thuyền trong mương. Vừa rồi ngươi làm tức giận Xung Sư Sư thế này, nàng thực sự sẽ hạ sát thủ, dù cho không giết ngươi, cũng sẽ thiến ngươi. Dĩ nhiên ngươi biến thành thái giám tiến cung ta không ý kiến, nhưng chỉ sợ chính ngươi sẽ sống không bằng chết, cho nên nhất định phải bảo đảm không sơ hở tý nào.
Thẩm Lãng nói:
- Lê công công yên tâm, nhất định không sơ hở tý nào!
Lê Ân công công nhìn chằm chằm Thẩm Lãng một lúc lâu nói:
- Vậy được, ngươi hãy nhớ kỹ, không nên xảy ra chuyện chết người! Nếu Xung Sư Sư chết đi, ai cũng gánh không xuể trách nhiệm này, bất luận kẻ nào đều gánh chịu không được.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Ta hiểu!
Sau khi Lê Ân công công ra khỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Vũ Liệt ngươi vào đây, giúp ta mặc vào cái đũng quần thép vào.
Nghe nói như thế, tiểu Lê công công chạy trốn nhanh hơn.
...
Bên trong doanh trại của Xung Sư Sư!
Nàng thực sự muốn bùng nổ cơn giận, ngay cả uống hai chén nước mật vẫn không thể hạ hỏa.
Ngực không ngừng nhấp nhô dường như muốn phá vỡ nhuyễn giáp, kích thước đó làm cho đàn ông nào kinh tâm động phách.
- Cái tay Thẩm Lãng này vẫn luôn hèn như vậy à? - Xung Sư Sư hỏi:
- Vẫn luôn ương ngạnh thế kia à?
Tiết Tuyết gật đầu.
Không sai, ả chính là Tiết Tuyết, đã từng là đứa con gái nuôi của Kiếm vương Lý Thiên Thu, hạ độc cho vợ của Kiếm Vương, trộm đi bí tịch.
Nữ đệ tử Yến Nan Phi tự mình dạy dỗ, võ công siêu cấp cao.
Bây giờ, ả đã trở thành thiếp thất của Tam vương tử Ninh Kỳ.
Thoạt nhìn ả nhu nhu nhược nhược, đơn giản là mỹ nhân nước vậy.
Ả không như Sư Sư bắn vẻ gợi cảm ra bốn phía mà vóc dáng như dương liễu, gương mặt như lá liễu, mắt như nước hồ thu, lông mi vểnh lên, mắt cong cong.
Giống như mỗi một chỗ toàn thân cũng là mềm mại.
Dịu dàng như nước, dịu dàng tận xương.
Xung Sư Sư nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vậy lát nữa ta sẽ thiến hắn trước, sau đó sẽ chặt đứt một cánh tay, rồi cắt đứt lưỡi của hắn.
Tiết Tuyết nói:
- Bệ hạ đặc biệt nuông chiều hắn, nếu như tỷ thực sự làm như vậy, sẽ không thể ở kinh đô nổi nữa đâu, lập tức trở về thành Trấn Tây, hoặc là đi Viêm Kinh.
Xung Sư Sư nói:
- Cứ quyết định như vậy!
Mà lúc này, tiểu Lê công công cất vang giọng ở bên ngoài.
- Xung Sư Sư tiểu thư, bệ hạ có chỉ, cho đến lúc luận võ, tuyệt đối không nên gây thương tổn tính mạng, lại thêm không nên xuất hiện bị thương tàn phế.
Xung Sư Sư lạnh nhạt nói:
- Ta biết rồi, cút!
Câu cút này, thực sự ương ngạnh đến cực điểm.
Khuôn mặt của tiểu Lê công công hơi hơi run lên, tiếp đó khom người lui đi ra.
Đây là lần đầu tiên ông bị người quở trách cái chữ cút này.
Nhưng mà Tiết Tuyết chẳng ngăn cản loại thái độ này của Xung Sư Sư.
Thậm chí có chút muốn ngồi xem.
Hai đại gia tộc họ Tiết, họ Xung quyền thế huân thiên, thế nhưng vẫn luôn đặc biệt trung thành, thái độ cũng cung kính.
Bây giờ ra một Xung Sư Sư vô pháp vô thiên thế này, cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù cho lấy tư cách tay sai, cũng không thể biểu hiện quá mềm yếu.
Mà Xung Sư Sư là một cô gái, dù cho vô lễ một chút, cũng chỉ có thể xem như không hiểu chuyện, không thể chấp nhặt với nàng.
Xung Sư Sư đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Mặc vào nhuyễn giáp tinh xảo sang quý cực kỳ, làm cho vóc người của nàng nổi bật ma quỷ vô cùng.
Hơn nữa cũng đệm tốt cả khăn di mụ (băng vệ sinh).
Đồ chơi này vẫn do Thẩm Lãng phát minh, tiếp đó hội Thiên Đạo đem bán, đương nhiên chỉ có gia đình quyền quý mới có thể sử dụng.
Một miếng nửa lượng bạc, hoàn toàn là giá trên trời, cửa hàng hội Thiên Đạo bán được phong sinh thủy khởi, lãi kếch sù.
Tiết Tuyết nghiêm mặt nói:
- Sư Sư, võ công của tỷ mạnh mẽ hơn Thẩm Lãng ngàn lần! Nhưng tên khốn kiếp này gian xảo vô cùng, hắn có một loại ám khí gọi là Bạo Vũ Lê Hoa, tỷ nhất định phải cẩn thận.
Xung Sư Sư khinh thường nói:
- Đồ chơi kia ta biết, tốc độ bắn quá chậm, kiếm của ta hoàn toàn có thể ngăn trở. Hơn nữa quy tắc luận võ nói xong rõ ràng, không được dùng ám khí.
Tiết Tuyết nói:
- Thẩm Lãng còn có một loại thuốc độc đặc biệt quỷ dị, chỉ cần uống vào một chút, cả người sẽ thần trí hoàn toàn biến mất. Mặc dù không có chứng cứ cho thấy thứ này ngửi cũng sẽ trúng độc, thế nhưng lúc tỷ võ, tỷ phải ngừng thở, mãi cho đến đánh bại Thẩm Lãng, đồng thời phế hắn xong, mới có thể hít thở.
Xung Sư Sư gật đầu.
Kể từ đó, cần phải không sơ hở tý nào.
Dù cho Thẩm Lãng gian xảo vô cùng, cũng có thể hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
...
Đến giờ!
Thẩm Lãng cùng Xung Sư Sư xuất hiện ở giữa sân luận võ.
Xung Sư Sư mặc nhuyễn giáp như lửa, làm nổi bật vóc người kinh tâm động phách.
Mà Thẩm Lãng không có mặc áo giáp, thế nhưng trên mặt lại mang theo mặt nạ, còn mang găng tay, coi như càng cổ quái
Hai người khoảng cách mười mét.
Lúc này hai bên khán đài đã đầy người.
- Xung Sư Sư tiểu thư, phế hắn đi, phế hắn đi!
- Hạ gục nhanh chưa từng có, hạ gục nhanh chưa từng có, hạ gục nhanh chưa từng có!
- Thẩm Lãng phế thải, Thẩm Lãng phế thải!
Vô số con em quyền quý lớn tiếng hô to.
Tiếp đó, thật chỉnh tề giơ ngón tay giữa lên.
Trời ạ, mới vừa dạy bọn họ, kết quả là dùng ở trên đầu Thẩm Lãng.
Rõ ràng gậy ông đập lưng ông.
Thẩm Lãng nói:
- Xung Sư Sư, bọn đàn ông này la liếm ngươi, bằng không miếng đồ chơi của ngươi sau khi dùng xong ban thưởng cho bọn hắn ngâm nước uống?
Xung Sư Sư trong nháy mắt lại muốn bùng nổ.
Nàng chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy.
Tưởng chừng như chẳng có đường xuống chút nào.
Mặc dù nàng ương ngạnh, nhưng lại là cô gái băng thanh ngọc khiết, cũng phải có thể diện mà.
Loại thô tục này, nàng thậm chí còn không có cách nào về kinh đô.
- Thẩm Lãng ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ thiến ngươi, tiếp đó chặt đứt cánh tay của ngươi, sẽ cắt mất đầu lưỡi của ngươi, cuối cùng hủy diệt gương mặt trắng nhỏ của ngươi này!
Thẩm Lãng nói:
- Xung Sư Sư, ngươi cũng chờ cho ta, ngươi đã từng đả thương nương tử của ta, để cho nàng thổ một búng máu. Lần này, ta nhất định để cho cả người ngươi từ trên xuống dưới đều phun máu!
- Muốn chết!
Khuôn mặt Xung Sư Sư đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp đều phải đầy máu.
Thế nhưng nàng nhớ kỹ lời Tiết Tuyết tuyệt đối ngừng thở, không thể cho tên Thẩm Lãng gian xảo như quỷ một chút cơ hội thừa dịp.
- Choang!
Tiếng chiêng thứ nhất kêu vang!
Điều này đại biểu luận võ tiến vào thời gian đếm ngược.
Tất cả mọi người chợt mở to hai mắt, thậm chí không dám chớp mắt một cái.
Bởi vì trận này luận võ sẽ rất nhanh, Thẩm Lãng sẽ bị trong nháy mắt hạ gục nhanh chưa từng có.
Nháy mắt, nói không chừng một màn đặc sắc liền đi qua.
Thẩm Lãng rút kiếm, Xung Sư Sư rút kiếm, chỉ đối phương phía xa.
Tiếp tục, chỉ cần tiếng chiêng trống thứ hai vừa vang lên, luận võ sẽ bắt đâu.
Khi đó, Xung Sư Sư sẽ bắn đến nhanh tia chớp vậy, ở 0.5 giây bên trong đánh bại Thẩm Lãng, thiến và hủy dung hắn.
Thậm chí, nửa giây đều không cần.
Tiếng chiêng thứ hai vừa vang lên, Thẩm Lãng nhất định xong đời.
Nhưng mà...
Thẩm Lãng hèn hạ căn bản sẽ không đợi tiếng chiêng thứ hai vang lên.
Khoảng cách tiếng chiêng thứ hai kêu vang còn có năm giây.
Bốn giây, ba giây đồng hồ...
Lúc này, gió thu thổi tới, bụi bặm tung bay!
Vào thời khắc này, Thẩm Lãng nhấn một cái vào công tắc trên thân kiếm.
- Vù!
Một khí thể im hơi lặng tiếng, chợt bắn ra.
Hoàn toàn không màu trong suốt.
Không nhìn thấy, thậm chí cũng không cảm giác được.
Đây là vật gì.
Ether chẳng qua là vật dẫn!
Sau khi hít vào thật nhiều ether, cả người sẽ rơi vào hôn mê.
Thế nhưng vậy cần duy trì liên tục được mấy phút hút vào, cái loại khí vừa ngửi đã xỉu này là giả, toàn là tin đồn.
Vũ khí bí mật của Thẩm Lãng là loại độc tố thần kinh đã từng ở trong cơ thể Tuyết Ẩn, đây mới là đòn sát thủ.
Chính là độc tố thần kinh cổ trùng núi Phù Đồ tiết ra.
Tuyết Ẩn là đại tông sư, đều không ngăn được.
Huống chi Xung Sư Sư.
Ngươi cho là ngừng thở liền hữu dụng à?
Cái này nhỡ ra trực tiếp bắn đến trên da, chui vào niêm mạc trong lỗ mũi.
Gần như trong nháy mắt!
Cả người liền tê dại.
Thẩm Lãng từ trong vô số cổ trùng mới điều chế ra một chút xíu thế này, loại độc tố thần kinh này so với vàng trân quý ngàn lần hơn.
Mà lần này, Thẩm Lãng đem nó lẫn vào bên trong khí ether, tầm nửa ml.
Ether là loại khí dễ bay hơi, bị Thẩm Lãng đặt bên trong một không gian nhỏ, trong nháy mắt thả ra như là pháo không khí vậy.
Khắp cả mặt mũi,, bắn về phía Xung Sư Sư.
Xung Sư Sư nghe thấy được mùi hơi ngòn ngọt, lập tức nín thở.
Nhưng mà vào lúc này!
- Choang!
Tiếng chiêng thứ hai vang lên.
Luận võ chính thức bắt đầu.
Xung Sư Sư một tiếng quát tháo:
- Giết!
Thẩm Lãng nhà ngươi nhất định phải chết!
Tiếp đó, lợi kiếm trong tay nàng đâm ra như là tia chớp vậy.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt đến mức tận cùng.
Thẩm Lãng hết rồi.
Toàn bộ cũng chờ đợi cảnh hắn bị trong nháy mắt bị hạ gục.
Trong cung có thể lại thêm một tên thái giám.
Nhưng mà...
Xung Sư Sư mới vừa lao ra không đến hai mét, cả người giống như trong nháy mắt bị đọng lại, thân thể mềm mại khẽ đảo về phía trước.
Mà lúc này, Thẩm Lãng xông tới.
- Giết!
Hắn rống to một tiếng.
Nhắm ngay ngực Xung Sư Sư, dùng hết tất cả lực lượng, đá mạnh ra một cước.
Tức khắc, thân thể Xung Sư Sư bị đá ra đi... hai mét.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng lại lên trước, nhắm ngay vị trí bụng dưới của Xung Sư Sư đá mạnh một cước.
- Binh!
Tất cả mọi người tức khắc nhìn hết hồn, chiêu số hạ lưu như vậy? Hơn nữa còn mang giày sắt?
Xung Sư Sư ngã xuống đất.
Thẩm Lãng chợt cưỡi ở vị trí trên ngực của nàng, nhắm ngay gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
- Bốp bốp bốp...
Làm nhiều việc cùng lúc, nắm tay cuồng đập.
Múa may bài quyền con rùa.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tinh xảo vô song của Xung Sư Sư trực tiếp bị đánh máu mũi cuồng phún, sưng thành đầu heo.
- Bốp!
Một quyền cuối cùng bồi vào
Cái mũi cao vút quyến rũ của Xung Sư Sư trực tiếp liền sai lệch.
Quá đã!
Nương tử, ta báo thù cho nàng!
Thẩm Lãng đứng dậy, lui ra phía sau vài bước.
Như là đại sư võ đạo hành lễ lạy xuống nói:
- Tại hạ Thẩm Lãng, người giang hồ xưng Đông Phương Bất Bại, đa tạ đa tạ!