Adolf nhìn công chúa Helen, trong lòng lóe lên sự tham lam và cuồng nhiệt!
Nàng là nữ nhân cao quý nhất Phương Tây, theo một nghĩa nào đó nàng là sư muội của gã, nếu có được nàng, địa vị của gã trong nháy mắt sẽ đạt tới đỉnh cao.
"Ta từ chối."
Adolf.
Lời này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc, Adolf vậy mà cự tuyệt quyết đấu.
Nhưng nếu vậy thì không thể ép buộc người khác.
Adolf khom người thi lễ nói.
"Ta phải về gặp bệ hạ Solon, cáo từ chư vị "
"Công chúa điện hạ! Chúng ta sẽ gặp nhau tại thành Queen!"
Sau đó gã quay người, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn gã tiêu sải rời đi.
Ngay lúc này, một tiếng nói lạnh lùng của nữ nhân chợt vang lên.
"Adolf! Công chúa không thể lưu ngươi lại, nhưng ta có thể"
Thanh âm êm tai lại hoàn mỹ, một nữ nhân cường đại khác, mà tất cả đàn ông Phương Tây đều tha thiết mơ ước có được nàng.
Nữ vương của bộ lạc Amazon. Edda!
Hai tháng trước nàng thất bại khi đối mặt Adolf, nàng cảm thấy hình tượng hoàn mỹ của mình, hào quang cường đại bị phá hủy, nàng quyết định bế quan, cho đến khi tìm ra cách đánh bại Adolf.
Không ngờ nàng xuất quan sớm như thế.
Nữ vương Edda chậm rãi đi tới, nói: "Adolf, ngươi nhiều lần nhục nhã ta. Ta từng phát thệ, nhất định phải đánh bại ngươi, đồng thời thiến ngươi, hiện tại ta tới để thực hiện lời thề của mình"
Công tước Russell nói: "Nữ vương Edda, xin hỏi ngài, chuyện Adolf nhục nhã ngài dính đến tư ẩn nam nữ sao?"
"Không sai."
Nữ vương Edda nói.
Công tước Russell nói: "Vậy thì Adolf, ngươi không thể cự tuyệt lời mời quyết đấu của nữ vương Edda, dù cho đế quốc từng loại trừ bộ lạc Amazon khỏi luật pháp, nhưng ngươi không thể lăng mạ làm bẩn danh dự của một nữ nhân"
Nữ vương Edda đạp lên vách núi, đi lên đỉnh cực nhanh.
"Adolf, chúng ta lên đỉnh núi quyết đấu, để mọi người nhìn thấy rõ ràng. Nếu hôm nay ta không thể đánh bại ngươi, không thể thiến ngươi, ta sẽ tự sát trên ngọn núi này."
"Chiến binh Amazon nghe lệnh, không ai được xuất thủ tương trợ, dù ta chết cũng không được báo thù, sau khi ta chết, các ngươi dựa theo truyền thống mà định ra nữ vương mới."
Nghe nàng nói xong, mọi người không khỏi kinh ngạc, nữ vương Edda vậy mà quyết tuyệt như thế.
Hoặc đánh bại rồi thiến Adolf, hoặc chính cô ta chết!
Adolf nhìn nữ vương Edda đứng trên đỉnh núi, bộ dáng tràn ngập ma lực và cám dỗ kia, cẩn thận thi lễ, ung dung cười nói: "Như ngài mong muốn, hai chúng ta tử chiến!"
Adolf như hóa thành con diều, đạp đất bay lên đỉnh núi.
Công tước Russell tạm thời lưu lại, chờ trận chiến của Adolf và nữ vương Edda kết thúc.
"Công tước Russell, ngài cảm thấy võ công của Phương Đông mạnh hơn, hay võ công của Phương Tây mạnh hơn?"
Công tước Dibos hỏi.
Công tước Russell nói: "Thẩm Lãng đại nhân cảm thấy thế nào?"
Thẩm Lãng nói: "Ta tay trói gà không chặt, ngài hỏi ta thì không khác hỏi đường người mù, hơn nữa ta mới đến Phương Tây không lâu, chưa có đối tượng để tham chiếu, nhưng ta có một chuyện cần chứng thực"
"Chuyện gì?"
Dibos hỏi.
Thẩm Lãng nói: "Ở Phương Đông, có sáu thế lực lớn siêu thoát, dù cho Bạch Ngọc Kinh cũng phải phục tùng ý chỉ của hoàng đế Đại Viêm, mà ở Phương Tây, ta chỉ thấy thế lực siêu thoát còn trong hình thức ban đầu"
"Như Hỏa Thần Giáo mới bộc lộ tài năng, còn có Kim Tự Tháp trên đỉnh tuyết sơn tại phế tích đế quốc Lost. Không biết Bạch Kinh và Bạch Ngọc Kinh có quan hệ với nhau không, địa vị của Bạch Kinh ở Phương Tây như thế nào?"
Russell nói: "Cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh."
Thẩm Lãng nói: "Còn có rất nhiều đồ vật, ở Phương Đông, ta cực ít nhìn thấy, hầu như chưng từng thấy qua.”
"Dù là năng lượng hạch tâm, hay đá ác mộng, còn có nữ hoàng bị nguyền rủa, hay hàng vạn hải quái, hết thảy đều tràn đầy xa lạ. Điều đó chứng tỏ Phương Tây mạnh mẽ và thần bí"
"Nhưng sau khi nguy nghĩ cẩn thận hơn, lại không phải vậy, thậm chí hoàn toàn ngược lại, làm cho người ta hoảng sợ"
Công tước Russell nói: "Xin lắng nghe."
Thẩm Lãng nói: "Những thứ thần bí gì đó đều tới từ văn minh thời thượng cổ, như vậy ở Phương Đông cũng sẽ có, nhưng vì sao Phương Đông bây giờ không thấy những thứ đó, toàn bộ đều bị phong tỏa."
Những lời hắn nói điểm ngay chỗ quan trọng.
Vài thập niên trước, khi Khương Ly còn chưa quật khởi, Phương Đông hầu như không biến đến di tích thượng cổ, trong dân gian cũng không có lưu truyền hay sách sử gì liên quan đến.
Nhờ Khương Ly xé ra một vết rách, văn minh thời thượng cổ mới lộ ra một góc.
Chuyện đó chứng minh, thế giới Phương Đông bị khống chế, di tích thượng cổ bị ẩn giấu.
Tương tự như phế tích đế quốc Lost, đều trở thành lãnh địa của sáu thế lực siêu thoát!!
Sáu thế lực phong tỏa mọi chuyện, độc hưởng di tích thượng cổ, dân chúng không nghe không thấy không biết những lực lượng cường đại, kỹ thuật tân tiến.
Nhưng sáu thế lực siêu thoát cường đại như thế, sao còn phải nghe ý chỉ của hoàng đế Đại Viêm?
Điểm ấy Thẩm Lãng không tài nào hiểu thấu.
"Còn một khả năng"
Thẩm Lãng nói: "Phương Tây đang trong giai đoạn đầu khai thác văn minh thượng cổ, lạc hậu hơn Phương Đông rất nhiều năm, qua thêm mấy trăm năm nữa, đợi những thế lực thần bí kia thăm dò được kỹ thuật và kiến thức của văn minh thời thượng cổ, bọn chúng sẽ quật khởi trở thành thế lực siêu thoát"
"Sau đó sẽ lũng đoạn toàn bộ văn minh thời thượng cổ, che dấu người dân."
Đổi thành người khác, khi nghe những chuyện mà Thẩm Lãng nói, nhất định sẽ không thoải mái, hắn dám nói thế giới Phương Tây lạc hậu hơn thế giới Phương Đông mấy trăm năm.
Thế nhưng sau khi công tước Russell nghe xong, lại gật đầu nói: "Thẩm Lãng đại nhân nói không sai"
"Mây đen kéo đến, trời muốn mưa sao?"
Công tước Dibos bỗng nhiên nói.
Quả nhiên mây đen bắt đầu bao phủ bầu trời.
Bên trên đỉnh núi.
Nữ vương Edda đứng cách Adolf khoảng 20m, hai người lẳng lặng giằng co.
Adolf cười lạnh nói: "Nữ vương bệ hạ, ngài chọn một chỗ rất tốt, nơi đây diện tích nhỏ, không đủ một trăm thước vuông, nhưng vô dụng thôi, nhỏ thế nào đi nữa vẫn không thể làm khó ta"
"Chỉ mới qua hai tháng thì thay đổi được gì?"
"Vèo..."
Adolf vừa dứt lời, thân ảnh chợt biết mất, xuất hiện ngay bên trái Edda, sau đó trong nháy mắt lại xuất hiện ngay sau lưng nàng.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của công tước Russell không khỏi co rụt lại, tốc độ của Adolf lại quỷ dị khó lường như thế?
Sao lại làm được?
Tốc độ nhanh như thế, thì khó mà phòng bị, công tước Russell tự hỏi, nếu đổi lại thành mình, nhất định sẽ bị một chiêu miểu sát.
"Đó là lực lượng của văn minh thời thượng cổ."
Thẩm Lãng nói: "Adolf trang bị một thiết bị của thời thượng cổ, phối hợp công pháp thời thượng cổ, thi triển chiêu thức di hình hoán ảnh"
Nữ vương Edda chậm rãi rút đao ra, một thanh đao của nàng rất nhẹ, mềm mại như lá liễu.
Adolf nói: "Edda! Nếu nàng tổn thương được một sợi tóc của ta, vậy coi như ta thua. Nàng nên từ bỏ, ngoan ngoãn để ta ôm ấp thì hơn."
Edda nhắm hai mắt lại, sau đó mở ta, ngưng tụ tất cả lực lượng.
"Giết!"
Thân ảnh của nàng tựa như tia chớp, nhanh đến cực hạn.
Nàng không phải ăn gian, hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân, đạt tới tốc độ cực hạn.
Adolf nhìn thấy tốc độ của nàng, trong lòng kinh hãi không thôi, thật không hổ nữ nhân làm gã thèm chảy nước miếng, thật không hổ một trong những nữ nhân mạnh nhất Phương Tây, ngắn ngủi hai tháng lại tiến bộ như thế.
Nhưng vẫn vô nghĩa, tốc độ nhanh hơn nữa thì sao?
Sức mạnh của con người có giới hạn, làm sao sánh bằng công pháp và thiết bị của văn minh thượng cổ?
Adolf bắt đầu biểu diễn tiết mục di hình hoán ảnh.
Nhưng một giây kế tiếp, ông tơ đột nhiên dựng đứng, toàn thân Adolf lập tức lạnh buốt
"Vù"
Một cơn kình phong thổi qua, làm khuôn mặt của gã đau rát
Adolf điên cuồng lui lại, tận lực cách xa Edda, sau đó đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, không dám tin nhìn vết máu trên tay.
Bị thương rồi.
Adolf chấn kinh nhìn Edda, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Nàng thật lợi hại."
Tốc độ của Edda tiến bộ khủng bố, nhưng còn kém xa di hình hoán ảnh, nàng chỉ dự đoán được quỹ tích di động của Adolf, đánh phủ đầu đối phương mà thôi.
Nói thì nghe rất đơn giản, khi làm thì cực kì khó, chẳng những cần lần theo quỷ tích di động của di hình hoán ảnh, hơn nữa còn cần dùng động tác giả để mê hoặc đối phương.
Thế nhưng Edda cuối cùng thành công.
Adolf chẳng những bị mất tóc, khuôn mặt còn bị cắt một vết thương, nhưng Adolf lại không nhắc đến chuyện mình thua cuộc.
"Nàng làm cho ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa, nhưng chỉ thế mà thôi"
Adolf cười lạnh nói: "Ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa"
Adolf chậm rãi rút kiếm ra.
Gã vẫn luôn chắp hai tay sau lưng, biểu hiện trang bức, hiện tại lần đầu tiên dùng binh khí.
Nữ vương Edda hít một hơi thật sâu, chiêu đầu tiên của nàng, hiệu quả hạn hẹp, chưa đủ để đánh bại Adolf, chỉ làm gã bị đau chút thôi.
"Hãy xem ta biểu diễn, Edda của ta"
Adolf cười nói.
Tiếp đó một màn hoa lệ xuất hiện.
Thân ảnh Adolf lúc ẩn lúc hiện, lóe lên xung quanh Edda, thân ảnh tựa như làn khói, như một con chim đang bay.
Di hình hoán ảnh thi triển đến cực hạn.
"Vèo vèo vèo"
Adolf cầm kiếm chém xuống như mưa.
Nữ vương Edda hoàn toàn bị động phòng thủ, cầm Liễu Diệp đao đón đỡ.
'Keng keng keng: Tiếng kim thiết va chạm không ngừng vang lên, tia lửa bắn tung tóe.
Ngắn ngủi chốc lát, đao và kiếm va chạm nhau hơn một ngàn lần.
Mắt thường không thể nhìn thấy hai người, chỉ nhìn thấy hai bóng hình liên tục chớp nhoáng.
Ba phút sau.
Hai thân ảnh đồng thời lui lại, cách nhau khoảng mười thước.
Liễu Diệp đao của Edda, bị thủng nhiều lỗ.
'Rắc'
Chiến đạo trong tay nàng ứng thanh vỡ vụn, rơi xuống đất.
Thân thể của nàng không ngừng chảy máu, hơn một trăm vết thương.
Ngắn ngủi ba phút, Adolf đã chém nàng hơn một trăm kiếm, nhưng vết thương không sâu, chỉ vừa cắt đứt da thịt mà thôi.
Không phải Adolf, thủ hạ lưu tình, mà do nữ vương Edda phản ứng quá nhanh, kịp thời chống đỡ, cho nên vết thương không nặng.
Adolf lại không hề bị thương, trường bào chỉ bị cắt rách một vết.
Gã thật sự quá nhanh, di hình hoán ảnh làm cho người ta không cách nào phòng ngự.
"Nàng rất mạnh, nhưng thực lực của ta cách nàng quá xa."
Adolf cười nói.
"Ta thương hoa tiếc ngọc, không đành lòng để lại sẹo trên cơ thể hoàn mỹ của nàng, nếu không thì vết thương sẽ không nhẹ thế đâu."
Tiếp đó, Adolf nhìn thanh kiếm của mình, kiếm còn dính máu của Edda, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm nó.
"Edda chịu thua đi."
Adolf nói: "Nàng không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn nằm trong tay ta, để ta bảo vệ nàng."
Nữ vương Edda ném chuôi đao xuống, không cam lòng nhìn Adolf chằm chằm, chẳng lẽ không cách nào hóa giải di hình hoán ảnh sao?
"Mang lên!"
Edda hô lớn.
Tiếp đó một bóng đen bất ngờ bay lên đỉnh núi, bị nữ vương Edda bắt lấy
"Còn muốn đánh?"
Adolf nói: "Vậy ta sẽ viết tên của mình lên thân thể của nàng, để nàng mãi mãi nhớ đến ta."
Edda nghe vậy, chợt biến sắc.
Dibos đang xem cuộc chiến, không khỏi nắm chặt bàn tay của Thẩm Lãng, âm thầm đạp lên chân của hắn, nhưng nàng lại đang tựa vào vai hắn, bộ dáng cử chỉ rất chi thân mật.
Trầm Lãng run lên, đau quá, đau chết ta mất.
Nàng không cần như vậy đâu, giả bộ cho ai xem thế, bên trong của nàng sao lại khác xa bên ngoài.
Bởi vì Trầm Lãng từng khắc năm chữ lên cơ thể của Dibos.
"Nô lệ của Thẩm Lãng"
Cặn bã nam quả nhiêu suy nghĩ như nhau, Adolf không hổ danh sư huynh của Thẩm Lãng.
"Muốn chết!"
Edda cầm cây trường tiên màu đen bằng kim loại, dài chừng hai mươi mấy mét, nặng hai ba trăm cân.
"Giết!"
Edda điên cuồng quất roi da, tức thì trường tiên như hóa thành hắc long, uốn lượn bay trên đỉnh núi.
Adolf hơi biến sắc.
Vũ khí của Edda thật sự quá dài, bao phủ hết thảy đỉnh núi.
"Chát, chát, chát"
Bóng roi càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành cuồng phong, chiếm cứ càng quét đỉnh núi.
Vũ khí của nàng nặng nề, nhưng lại cực kì linh hoạt, chiếm hết ưu thế khi không gian chiến trường nhỏ hẹp.
Thân ảnh của Adolf càng quỷ dị hơn, chợt ẩn chợt hiện, né tránh bóng roi, cầm kiếm đâm tới nữ vương Edda. Gã muốn khắc tên của mình lên cơ thể của nàng.
Lần đầu tiên nếm thử thất bại, lần thứ hai thất bại, lần thứ ba thất bại.
Bởi vì trường tiên của Edda thật đáng sợ, quỹ tích hoàn toàn khó lường, như một con độc xà chân chính, sơ suất nháy mắt sẽ bị nó cắn trúng.
Dù cho Adolf dùng di hình hoán ảnh đến lô hỏa thuần thanh, vẫn miễn cưỡng né tránh, cây trường tiên đầy gai nhọn sắc bén, một khi bị quất trúng, không trọng thương cũng mất lớp da.
Nữ vương Edda, do ngươi bức ta lạt thủ tồi hoa.
Adolf không còn truy cầu chuyện khắc chữ nữa, toàn lực ứng chiến.
"Phốc"
Kiếm đầu tiên đâm trúng vai của nữ vương Edda, nhưng lưng của gã bị roi của Edda đánh trúng, máu tươi bắn tung tóe.
Kiếm thứ hai đâm lên bụng của nàng, chân của gã bị roi quất trúng.
Kiếm thứ ba, mục tiêu của gã là ngực của nàng, vị trí ngay tim.
Công pháp thượng cổ, thiết bị thượng cổ, vận chuyển đến mức tận cùng, di hình hoán ảnh thi triển đến cực hạn, Adolf hoàn toàn biến thành quỷ ảnh đoạt mạng.
"Chết đi Edda! Thứ ta không có, Thẩm Lãng cũng sẽ không có, ta sẽ tặng thi thể của ngươi cho hắn."
Kiếm của Adolf như quang ảnh, đâm vào ngực của Edda.
"Phốc."
Máu tươi bắn ra, kiếm đâm vào nửa tấc.
Ngay lúc này!
"Ầm ầm ầm."
Trên trời cao, sấm chớp nổ vang, một đạo lôi điện bổ xuống.
Trường tiên của Edda như con rắn độc cuốn tới cổ của Adolf, nàng muốn đồng quy vu tận sao?
Cao thủ đỉnh cấp chém giết, kết quả chỉ trong nháy mắt, nếu như gã tiếp tục đâm kiếm sâu vào, đương nhiên sẽ đâm xuyên trái tim của nàng, nhưng đầu của gã cũng sẽ bị trường tiên quất đứt.
"Bịch bịch bịch."
Adolf lựa chọn lui lại thật nhanh, nữ vương Edda muốn đồng quy vu tận, nhưng gã không phải kẻ điên.
"Ầm ầm ầm."
Sấm chớp liên tục đánh xuống, lôi quang chiếu sáng bầu trời âm u.
Từng đạo sấm chớp, cự cuồng long lôi xà, làm cho người ta run sợ, hồn phi phách tán.
Đỉnh núi rất cao, dễ dàng bị sét đánh trúng nhất.
Nhất là vũ khí của Edda, vừa dài còn làm bằng kim loại, khả năng bị sét đánh trúng rất lớn.
Nhưng Edda càng đánh càng điên, bóng roi càng lúc càng nhanh, bao phủ hết đỉnh núi.
Mỗi một lần tấn công, đều từ trên cao đánh xuống, nàng không sợ sấm chớp chút nào, nàng sẵn sàng liều mạng chém giết kẻ trước mắt
Nhưng Adolf thì khác, sấm chớp làm cho gã tâm phiền ý loạn, nếu bị đạo sấm chớp kinh người kia đánh trúng, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Ầm ầm ầm đùng"
Một đạo sấm chớp dài mười ngàn thước phóng xuống, Adolf nhìn thấy rõ ràng, đạo sấm chớp kia dường như xé rách bầu trời muốn đánh nát đỉnh núi, làm trái tim của gã run lên, né tránh theo bản năng.
"Ầm."
Lại thêm một đạo sấm chớp đánh xuống, nhìn từ góc độ của Adolf, nó phảng phất cách đỉnh đầu Edda không xa.
Không thể đánh tiếp, nếu tiếp tục thật sẽ bị sấm sét đánh chết.
Adolf lui nhanh, muốn nhảy xuống đỉnh núi.
"Đứng lại!"
Edda quát to, trường tiên trong tay xoay tròn.
"Ầm."
Một tia sét đánh trúng trường tiên của nàng, lôi quang tỏa sáng.
Trong nháy mắt, một cỗ hấp lực cường đại bộc phát.
Trường tiên cực tốc xoay tròn, tạo thành vòng xoáy từ lực, lôi kéo Adolf lại.
Adolf kinh hãi thất sắc, xảy ra chuyện gì?
"Ầm ầm đùng."
Sấm sét dày đặc đánh xuống, trường tiên trong tay Edda bút thẳng lên trời cao, như một con rắn hổ mang dựng thẳng đầu.
Lại thêm một tia sấm sét đánh trúng trường tiên, nhưng Edda vẫn bình yên vô sự cũ, bởi vì nàng cầm trường tiên cách điện, bao tay cách điện, đeo giày cách điện.
"Chát"
Nữ vương Edda cầm trường tiên thô bạo quất xuống Adolf, trong trường tiên ẩn chứa lực từ cực mạnh.
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt"
oàn thân Adolf lấp lóe lôi điện, không ngừng bị điện giật, thiết bị đá ác mộng không chịu nổi từ lực mạnh như thế, trực tiếp bị trục trặc.
Di hình hoán ảnh bị gián đoạn, thân ảnh của gã cứng ngắc khoảng một giây, thời gian cực ngắn, nhưng đủ rồi.
Trường tiên của Edda thử cơ hội quấn quanh thân thể Adolf.
"Bịch."
Nàng giơ thân thể Adolf lên cao, sau đó đập mạnh xuống đỉnh núi.
Áo trắng của Adolf bị xé rách, để lộ thiết bị đặc thù trên ngực, điểm then chốt của di hình hoán ảnh, lúc này đã bị trục trặc, nữ vương Edda quất roi tới, kéo thiết bị ra khỏi cơ thể Adolf.
"Ah!"
Gã kêu thảm một tiếng, bởi vì thiết bị khảm vào trong da thịt của gã, bây giờ bị thô bạo lấy ra, làm máu me chảy đầm đìa.
Edda không thèm liếc mắt nhìn thiết bị thời thượng cổ, vung roi ném xuống cho Thẩm Lãng.
Công chúa Dora tiến lên tiếp lấy, lau chùi sạch sẽ, đưa cho Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng không khách khí nhận lấy, coi như trân bảo.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiết bị của văn minh thời thượng cổ còn hoàn chỉnh, chỉ cần cho Thẩm Lãng đầy đủ thời gian, hắn sẽ nghiên cứu ra rất nhiều thành quả mạnh mẽ mới tinh.
"Adolf! Hiện tại ngươi không còn thiết bị thời thượng cổ nữa, chúng ta tiếp tục đánh!"
Nữ vương Edda nói.
Sau đó nàng ném trường tiên trong tay xuống, chỉ để lại đôi bao tay.
Adolf cúi đầu nhìn lỗ thủng ngay ngực của mình, thiết bị không còn, như thể đánh mất vật quan trọng nhất đời.
Bao nhiêu năm rồi?
Thiết bị kia đã trở thành một phần của gã, không chỉ là nguồn sức mạnh của gã, còn là gốc rễ của sự tự tin, bây giờ lại bị đoạt mất "Ah, ah."
Nữ vương Edda lạnh giọng nói: "Ngươi mau đứng lên, ta thật muốn xem, Khương Ly bệ hạ dạy ngươi võ công gì, người học được bao nhiêu. Có phải khi không còn thiết bị, ngươi liền phế hay không?"
Những lời này rõ ràng rất bình thường, lại làm cho Thẩm Lãng mơ màng.
Nếu không có Cameras và công nghệ PS, liệu sắc đẹp của một số người có bị phế không?
Nếu không có trang bị kỹ thuật khoa học hiện đại tân tiến, quân đội có bị phế không?
Adolf chậm rãi đứng lên, ánh mắt hận thù lạnh thấu xương.
"Ngươi biết vì sao Khương Ly lại thu ta làm đồ? Ta căn bản không cần, Khương Ly cho ta tầm nhìn cực lớn, dạy dỗ ta một số thứ, thế nhưng vì đó mà ta phải chịu đau khổ."
Adolf lạnh nhạt nói: "Còn ta mất thiết bị, có thành phố nhân hay không? Ngươi sẽ biết rõ nhanh thôi, nếu ngươi cho ta cơ hội, ta sẽ biểu hiện tốt hơn khi hai ta lên giường."
Adolf lần nữa cầm thanh kiếm sắc bén của mình lên, chậm rãi nói: "Kiếm này do chính tay Khương Ly làm ra, đưa cho ta, còn dùng rất tốt"
"Nữ vương Edda! Ta muốn đè ngươi, bởi vì ta từng gặp mẹ của ngươi, năm đó Khương Ly lẻn lên đảo Amazon, ta còn rất trẻ, nhìn thấy mẹ của ngươi, nàng là nữ nhân đẹp nhất thế giới, ta đã thề phải có được nàng."
"Nhưng đợi đến khi ta cường đại, nàng đã chết rồi. Mà dáng dấp của ngươi chẳng khác nào mẹ của ngươi, cho nên ta muốn có được ngươi, đây là chấp niệm của ta, làm nam nhân ai mà không muốn đè nữ nhân đẹp nhất."
"Ta là một thiên tài, kim tự tháp nổ trễ hơn ba tiếng, là kiệt tác của ta"
"Ta làm vậy, không phải vì muốn cứu bộ lạc Amazon, mà vì để hủy diệt bộ lạc Amazon càng thêm triệt để hơn, ta để cho năng lượng trong kim tự tháp tích lũy đến mức nhiều nhất, mới dẫn nổ được uy lực lớn nhất."
"Kế hoạch của ta chắc chắn sẽ thành công, là Thẩm Lãng phá hủy tất cả, hắn vốn không nên được sinh ra trên thế giới này, hắn chính là điềm xấu"
"Ngươi cướp thiết bị của ta, hiện tại ta sẽ chứng minh thực lực chân chính của mình"
Adof rống to, xông tới nữ vương Edda.
Giết, giết, giết!
Gã cầm thanh kiếm sắc bén, điên cuồng chém xuống.
Không còn di hình hoán ảnh, tốc độ của Adof chậm hơn rất nhiều, nhưng kiếm chiêu vẫn cực kỳ nhanh.
Nữ vương Edda không dùng kiếm, nàng dùng đôi tay như sắt thép của mình để chiến đấu.
"Keng, keng, keng."
Tiếng va chạm vang lên không ngừng.
Thân ảnh của hai người đan xen nhau, đỉnh núi cứng rắn bị cày xới ra từng vết nứt.
Một tảng đá, lại một tảng đá vỡ nát, nữ vương Edda nắm chặt tay, tung ra một quyền, hòn đá lớn bay như đạn pháo, bắn nhanh đến Adolf. Adolf cầm kiếm chém mạnh xuống.
"Ầm!"
Hòn đá lớn bị chém làm đôi, bay xẹt qua hai bên Adolf.
"Lên!"
Nữ vương Edda chợt nâng một tảng đá nặng ngàn cân lên, quăng tới Adolf.
"Tử lượng bạt thiên cân!"
Chiêu này của Adolf thật sự kinh diễm tới cực điểm, chỉ thấy thân thể của gã hơi cong, thanh kiếm trong tay mượn lực đỡ lấy tảng đá.
Tảng đá nặng ngàn cân dĩ nhiên đổi hướng, bay xuống ngọn núi.
Dù không còn trang bị, nhưng võ công của Adolf vẫn kinh người tuyệt đỉnh.
Nhưng mà ngay lúc này.
Nữ vương Edda từ trên không trung lao xuống, vừa rồi khi nàng quăng tảng đá tới, bản thân đồng thời nhảy lên tảng đá, trong một lúc đánh tới Adolf.
Nữ vương Edda vung quyền đấm xuống.
Adolf cầm kiếm đón đỡ.
"Cờ-rắc!"
Thanh kiếm không chịu nổi sức mạnh của nữ vương Edda, ứng thanh gãy đôi.
Adolf lui lại cực nhanh, nhưng gã không còn thiết bị thời thượng cổ, không còn di hình hoán ảnh, tốc độ sao lại nhanh bằng nữ vương Edda.
"Bịch."
Một quyền tiếp theo của nữ vương Edda, đánh trúng bờ vai của Adolf !
Adolf bị đánh bai như đạn pháo, văng xa hơn mười thước, rơi xuống ngọn núi.
"Ah!"
Nữ vương Edda hét lớn, nàng dậm chân thật mạnh, thân hình nhảy lên cao, bất ngờ đuổi kịp Adolf đang bay lơ lửng trong hư không.
Một màn tiếp theo, hung mãnh lại kinh diễm không gì sánh được.
Hai người vậy mà cứ thế chiến đấu trên không trung!
Nấm đấm của nàng như cơn bão ập đến, Adolf vung quyền đón đỡ, nhưng sức lực của gã không bằng nữ vương Edda.
"Bịch, bịch, bịch..."
Một quyền, hai quyền, ba quyền, bốn quyền rơi xuống.
Quyền của nữ vương Edda đánh lên thân thể Adolf, mỗi một quyền đều hung mãnh dị thường, ẩn chứa lực đạo kinh người.
Thế nhưng khi nện lên thân thể Adolf, cứ như đánh trúng tường đồng vách sắt, âm thanh dù lớn, nhưng không thấy máu.
"Ầm!"
Adolf rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng bật người đứng lên.
Còn chưa kịp ổn định thân hình, quyền của nữ vương Edda đã đánh tới.
"Ầm!"
Adolf đan chéo hai tay đón đỡ, lại bị một quyền đánh bay mấy chục mét !
"Giết!"
Nữ vương Edda đuổi sát theo, quyền của nàng lần nữa hóa thành cơn bão ập tới.
“Bịch, bịch, bịch!'
Adolf quả thực rất mạnh, dù không còn thiết bị, không còn kiếm, chỉ dùng nắm đấm vẫn không rơi xuống hạ phong, hai người chiến thành một đoàn, bất phân cao thấp.
Hai người như hóa thành mãnh thú thời tiền sử, dùng nhục thân điên cuồng đánh nhau.
"Rầm rầm rầm.."
Thân ảnh của hai người đi đến đâu, đất đá, lều lính, cây cối như giấy đồng dạng, bị xé rách, đứt gãy văng tung tóe.
Trong nháy mắt, hai người đánh xuyên qua chỗ đóng quân của bá tước Russell, nhảy vào bên trong rừng cây rậm rạp ngay bên cạnh.
Hiện tại không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người, chỉ nhìn thấy từng cây đại thụ đang không ngừng ngã xuống, khu rừng đang bị san bằng.
Công tước Russell không dám tin nhìn một màn này, không ngờ một người luôn giả thần giả quỷ như Adolf, lại mạnh mẽ như thế, coi như không còn trang bị, bản thân vẫn còn lâu mới là đối thủ của gã.
Sau khi không còn thiết bị thời thượng cổ, trận chiến của hai người chân chính cao trào.
Cuồng chiến nửa canh giờ, tàn phá mấy trăm mẫu rừng, phảng phất như bị xe tăng quân đội càng quét qua.
Ba tiếng đồng hồ sau, tình hình rốt cuộc thay đổi. Dòng máu của Edda là hoàng kim huyết mạch, mặc dù không còn đấu khí, nhưng trời sinh lực đạo kinh người.
Mà Adolf thì dùng nội lực, điên cuồng kịch chiến ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc phải hao hết.
"Ầm, ầm, ầm!"
Nữ vương Edda giơ một cây đại thụ lên, hung mãnh đập tới Adolf, ngắn ngủi trong khoảng khắc, Adolf bị vô số đại thụ bao phủ.
Sau đó không còn một tiếng động, lẽ nào bị đập chết rồi?
Nữ vương Edda chợt biến sắc, lao thật nhanh đến.
"Lên đây!"
Nữ vương Edda quát to, nắm tay đấm xuống đất, khảm sâu hai thước, túm mạnh kéo lên.
Vừa rồi Adolf muốn chạy trốn, bởi vì gã phát hiện một cái hang của con tê tê, sau đó dùng võ lực cường đại thu nhỏ thân thể để chui qua cái hang, thật sự quá trâu bò.
Bất quá, vẫn bị nữ vương Edda phát hiện, rõ ràng bị túm kéo lên.
"Vèo, vèo, vèo"
Khi Adolf bị kéo lên khỏi lòng đất, trên thân gã chợt bắn ra vô số độc châm, như bạo vũ lê hoa châm, phóng tới nữ vương Edda.
Nhưng nữ vương Edda sớm đã có lòng phòng bị, nàng cầm một cây roi nhỏ trong tay, quất nhanh ngang.
Tức thì độc châm bị từ lực hút hết, không cây nào đâm trúng Edda.
"Chát"
Edda vung roi ngược lại, vô số độc châm điên cuồng bắn về phía Adolf.
Nội lực trong cơ thể Adolf điên cuồng bộc phát.
Hết thảy độc châm như đụng phải bức tường không khí, bị chấn bay loạn xạ, võ công của Adolf thật sự cường đại đến cực hạn, dù nội lực còn rất ít, vẫn mạnh mẽ như cũ.
Nhưng mà một giây kế tiếp, thiết quyền của nữ vương Edda, lại một lần nữa điên cuồng ập đến.
Adolf dùng tay ngăn cản, tiếp tục bị đánh bay hơn mười thước.
"Bịch, bịch, bịch!"
Edda đuổi sát theo, vung quyền điên cuồng đánh tới.
Adolf chịu không nổi nữa, nội lực cuối cùng hao hết.
Phòng tuyến tan vỡ.
Quyền của nữ vương Edda ngược lại càng ngày càng mạnh, dồn dập đánh lên thân thể của Adolf.
Adolf bị mưa quyền đánh lúng sâu trong đất, máu tươi bắn tung tóe.
"Bịch!"
Edda nhấc tay tung một quyền thật mạnh.
Adolf không còn nội lực, vô lực ngăn cản, xương sườn bị đánh vỡ mấy cây.
"Hắc hắc! Ta thua, nhưng... Ah!!!"
Adolf còn chưa nói xong, đã bị cơm đau đớn thấu tâm liệt phế chiếm hết đầu óc, thảm thiết thét lên.
Bởi vì nữ vương Edda nhắm ngay hạ bộ của Adolf, dậm một cước thật mạnh.
Trong nháy mắt, của quý của Adolf biến thành thịt nhão, máu chảy ào ào.
"Ah!!!"
Adolf rống to.
Đây không phải bị thiến, mà đang sống sờ sờ bị giẫm nát.
Nữ vương Edda lạnh giọng nói: "Ta nói thiến ngươi, thì ta làm được"
Tiếp đó nữ vương Edda vung cây roi nhỏ, quấn lấy cổ của Adolf, kéo gã đi ra khu rừng.
"Bịch!"
Thân thể của Adolf đẩm máu, bị ném tới trước mặt Thẩm Lãng.
"Ta đã thiến xong, Adolf là đồ đệ của cha ngươi, vậy giao cho ngươi xử trí."
Nữ vương Edda nói.
"Ha ha ha."
Adolf cười điên cuồng, sau đó không ngừng ho ra máu.
"Đệ tử của Khương Ly? Ta thật sự không dám nhận, ta chỉ là một tùy tùng nho nhỏ mà thôi, ta sao lại xứng đáng trở thành đệ tử cơ chứ, Doanh Vô Minh mới là đệ tử của Khương Ly."
Adolf thê lương cười nói.
Adolf kéo mạnh mái tóc trắng trên đầu, để lộ mái tóc màu nâu, tiếp đó xé một lớp da trên mặt, để lộ da thịt màu nâu.
Gã quả nhiên không già như vậy, dáng dấp cũng không tiên phong đạo cốt, gã chính là một người Vinda.
Adolf nói: "Ta là một thiên tài, nhưng vậy thì sao? Ta là một người Vinda, trời sinh chính là người hạ đẳng."
"Ta thật vất vả mới trở thành thần tử của đại đế Solon, ta thật vất vả quật khởi, mà bây giờ bị đánh về nguyên hình, thật sự là ông trời châm chọc."
"Ta hận Khương Ly, ta chỉ là một đạo tặc không có dã tâm, tuy ở dưới đáy xã hội, nhưng cuộc sống tự do tự tại, Khương Ly luôn miệng nói chúng sinh bình đẳng, chủng tộc bình đẳng, nói ta là thiên tài, nói thiên hạ có một chỗ của ta, mang theo ta đi khắp nơi, kiến thức thế giới chân chính. Hiểu được càng nhiều càng làm ta đau khổ."
"Thẩm Lãng, ngươi có biết mẹ của ngươi là ai không?"
"Ngươi có biết Khương Ly làm thế nào từ một lãng tử biến thành nhân hoàng không? Bởi Khương Ly phát hiện một bí mật kinh thiên, bức bách bản thân không thể tiếp tục sống tự do tự tại, đứng lên gánh lấy trách nhiệm"
"Ngươi có biết Khương Ly niết bàn bằng cách nào không?"
Ngay lúc này!
Công tước Dibos bỗng nhiên nói: "Nhìn kìa, tuyết rơi!"
Thẩm Lãng nhìn theo hướng Dibos chỉ, chỗ của nữ vương Edda và Adolf chiến đấu, quả nhiên có tuyết đang rơi xuống.
Những chỗ có tuyết, là thuộc phạm vi thế lực của Bạch Ngọc kinh.
Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy người của Bạch Ngọc kinh, chỉ nhìn thấy tuyết, nghe tiếng của người mà thôi.
"Từ lúc từ biệt đến nay, ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Cám ơn tỷ tỷ, ta rất khỏe! Lần này tỷ lại không muốn để ta thấy mặt nữa sao?"
Thẩm Lãng hỏi.
"Lúc cần thiết, chúng ta sẽ gặp nhau."
Thẩm Lãng nói: "Tỷ tỷ tới đây cứu Adolf?"
"Không! Ta đến vì ngươi!"