Lúc này Trác Chiêu Nhan mới dần dần phản ứng kịp, tinh thần chấn động, thân thể run rẩy, đứng không vững nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
Tất cả xảy ra quá nhanh, đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Chôn nhiều hỏa dược, nhiều dầu như vậy, vì sao hầu phủ còn chưa nổ tung?
Mẹ của Thẩm Lãng sao lại biến thành Tuyết Ẩn?
Chốc lát sau, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước Trác Chiêu Nhan, chính là tâm phúc của nàng.
Từ đạo sĩ!
Chỉ thấy người này đi thẳng tới trước Thẩm Lãng, hai chân quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt nói: "Lão nô Từ Phàm, bái kiến bệ hạ."
Trác Chiêu Nhan không dám tin nói: "Ngươi, ngươi là ai? Ta đã điều tra thân phận của ngươi, ngươi vốn là đệ tử bị Liên Sơn Đạo Cung đuổi đi, thân phận không có vấn đề, ngươi không thể nào là người của Thẩm Lãng."
Từ Phàm nói: "Không sai, ta là đồ vật bị Liên Sơn Đạo Cung vứt bỏ, nhưng ta còn một thân phận khác, chính là con cuối của Khương Ly bệ hạ, giống như Khổ Đầu Hoan và Lan Phong Tử."
Trác Chiêu Nhan nói: "Không thể nào, bộ dạng của ngươi không giống có huyết mạch đặc thù"
Từ Phàm nói: "Chỉ có một số nhân tài được Khương Ly bệ hạ bồi dưỡng, mới có huyết mạch đặc thù, phần lớn người yêu thích khoa học huyền bí, trong mắt các ngươi chỉ có những nhân tài đó."
"Nào biết năm đó, bệ hạ xây dựng học đường, đại bộ phận học sinh đều là người bình thường, chúng ta sống trên núi từ nhỏ, ở với cha mẹ, học hỏi đủ loại kiến thức, sống một cuộc sống tự do hạnh phúc."
"Cho đến một ngày kia, chúng ta mất tất cả, biến thành cô nhi, lúc đó Lan Phong Tử mới 10 tuổi, ta lớn hơn chút."
Từ Phàm chà lau nước mắt, run rẩy nói: "Ta vĩnh viễn không bao giờ quên, phụ thân ta, mẫu thân của ta, muội muội của ta... Bị tên súc sinh Doanh Nghiễm xử tử. Ta thề phải báo thù"
"Ta không giỏi võ công, lại biết chút ít thuật luyện kim, cho nên ta đến Liên Sơn Đạo cung, trong lúc thí nghiệm, vô tình làm nổ banh hai tòa nhà, bởi vậy bị trục xuất khỏi đạo cung, lưu lạc thiên hạ"
"Ta thử dùng thuật luyện kim ám sát cha con Doanh Nghiễm, kết quả toàn bộ đều thất bại. Cuối cùng Thẩm Lãng bệ hạ xuất hiện, hy vọng của ta, ánh sáng của ta hiện ra.”
"Ta vốn có thể đi theo Khổ Đầu Hoan, đi theo Lan Phong Tử, đi theo vua Căng tới tộc Sa Man, nhưng ta không đi, ta chọn ở lại, ta chọn ở bên cạnh Trác Chiêu Nhan ngươi."
Thật ra người như Từ Phàm còn rất nhiều, khi thân phận của Thẩm Lãng bại lộ, bọn họ dồn dập chạy tới, nhưng chưa tới kịp, Thẩm Lãng đã ra biển.
Những người này, một phần bị bắt, phần lớn còn lại tiếp tục ẩn núp.
Trác Chiêu Nhan run rẩy nói: "Nhưng... Nhưng ngươi…”
Từ Phàm nói: "Ta biểu hiện lưu luyến si mê ngươi, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho ngươi ba lần, đúng không?"
Trác Chiêu Nhan hết sức đa nghi, rất khó tin tưởng ai, dù cho Từ Phàm hiến phối phương hỏa dược cho nàng, vẫn không chiếm được lòng tin của nàng, thậm chí còn nhóm bị giết người diệt khẩu.
Sở dĩ gã được Trác Chiêu Nhan hoàn toàn tín nhiệm, bởi vì Từ Phàm chữa bệnh cho nàng, cứu mạng của nàng, còn có một căn bệnh không thể diễn tả được.
"Ngươi muốn giết ta cũng không khó, vì sao không động thủ?"
Trác Chiêu Nhan rít lên.
Từ Phàm nói: "Nếu ngươi chết, hầu phủ sẽ rơi vào trong tay người khác. Cho đến khi bệ hạ trở về, ngươi không thể chết."
Ngay lúc này, Trác Nhất Tâm đã bị trói lại, cái cổ tứ chi đều bị cột dây.
Trác Chiêu Nhan run rẩy kịch liệt, đó là em trai của nàng, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Trác.
Năm con chiến mã chậm rãi tiến bước, thân thể của Trác Nhất Tâm bị kéo căng, lơ lửng trên không trung.
"Ah, ah, ah..."
"Tỷ tỷ, cứu mạng, cứu mạng."
An Đình bá tước trẻ tuổi, sợ đến mức cứt đái cùng ra, hồn phi phách tán.
Trác Chiêu Nhan lạnh lùng nói: "Thẩm Lãng! Sao ngươi đối xử với Trác thị như vậy? Chúng ta vốn không thù không oán, là dư nghiệt của phụ thân ngươi lưu lạc đến nhà của ta, mang tai họa ngặp đầu cho Trác thị”
"Ta làm tất cả có lỗi gì? Ta chỉ ra và xác nhận thân phận của ngươi, là sai sao?"
Thẩm Lãng nhúng vay: "Trác tiểu thư, chỉ trẻ con mới nói đúng sai, ngươi cũng nghĩ thế, đúng không?"
Sau đó hắn vung tay lên.
Năm con chiến mã bị quất roi, hí dài một tiếng, đạp vó chạy như điên, Trác Nhất Tâm bị xé nát trong nháy mắt.
Trác Chiêu Nhan chống đỡ không nổi nữa, ngã ngồi xuống đất.
Quân Niết Bàn cầm loan đao chém xuống, sắc mặt lạnh lùng, ngắn ngủi mấy phút, hơn một trăm tộc nhân họ Trác bị giết sạch.
Thẩm Lãng cười nói: "Trác tiểu thư, chỉ còn mình người. Để ta đưa ngươi lên đường, đoàn tụ với gia đình."
Trác Chiêu Nhan hoảng sợ, da mặt giật giật, nước mắt và nước mũi tuôn ra, dùng hết khí lực quỳ xuống.
"Thẩm Lãng! Thắng làm vua, thua làm giặc, ta chỉ muốn sống, nhục nhã cỡ nào ta cũng chịu được?"
Trác Chiêu Nhan khóc thút thít nói: "Ngươi chà đạp ta thế nào cũng được, xin ngươi tha mạng cho ta."
Thẩm Lãng nhắm mắt, nhớ lại con người của Trác Triệu Nhan, nàng trời sanh xấu xa, khác Chung Sư Sư.
Chung Sư Sư kiêu ngạo hống hách, bản tính lại không phải độc xà.
Mà Trác Chiêu Nhan, cả người từ trên xuống dưới đều là chất độc chảy xuôi.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, thời điểm Mộc Lan sinh ra Trầm Dã, sinh cơ tiêu tán từng ngày, Trác Chiêu Nhan tới uy hiếp hắn thế nào.
Cừu Hào không nằm trong danh sách đen của hắn, nhưng Trác Chiêu Nhan nằm trên vị trí cao.
Thẩm Lãng nói: "Phế bỏ gân mạch"
Tuyết Ẩn tiến lên, chặt đứt gân mạch tứ chi của Trác Chiêu Nhan.
Sau đó Thẩm Lãng lấy ra một sợi dây thừng, đeo lên cổ Trác Chiêu Nhan.
"Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đừng giết ta, ta nguyện làm nô, làm heo làm chó hầu hạ ngươi."
Trác Chiêu Nhan sợ hãi thét to.
Thẩm Lãng leo lên chiến mã Amazon cao lớn, hạ lệnh: "Hồi phủ!"
Hắn thúc ngựa chạy đi, Trác Chiêu Nhan bị kéo lê trên đất, không ngừng kêu rên thảm thiết.
... ...
Nửa giờ sau, Thẩm Lãng về tới hầu phủ Huyền Vũ, Trác Chiêu Nhan đã chết, không biết chết từ lúc nào.
Đám người Kim Trác, Tô Bội Bội, Kim Mộc Thông tiến vào hầu phủ, vui mừng khôn xiết kiểm tra nhà, kiểm tra mỗi một căn phòng.
Hơn hai năm, rốt cục đoạt lại, rốt cục về nhà của mình.
Thẩm Lãng đi vào viện của mình, Băng Nhi và mấy người làm đang quét dọn, hải tử đang chạy đùa chung quanh.
Hai năm rồi, Thẩm Lãng vẫn ngửi được mùi của Mộc Lan như cũ.
Hắn đưa tay vuốt ve cái bàn, cái ghế, còn có bức tường khắc tên cừu nhân.
Bây giờ hắn có rất nhiều cừu nhân, một mặt tường viết không đủ, có một số tên, không biết nên viết không.
Bởi vì bọn họ không phải đại cừu nhân, nhưng lại nằm trong danh sách, tỷ như thái tử Ninh Dực.
Như vậy mặt tường trước mắt này, nên viết tên ai lên đây?
Thẩm Lãng suy nghĩ thật lâu, viết lên ba cái tên.
Chúc thị, Ninh Hàn, Thiên Nhai Hải các, đây là ba đại cừu nhân ở Việt quốc.
Coi như Thẩm Lãng không đi giết bọn họ, ba cái tên này cũng sẽ tới giết hắn.
Đương nhiên, còn có cừu nhân lớn hơn ba cái tên này, chính là cha con Doanh Nghiễm, hoàng đế Đại Viêm.
Bất quá phải làm từng bước, giải quyết Việt quốc trước, kế tiếp là giải quyết Tân Càn, rồi mới tới lượt Đại Viêm. Nhất là cha con Doanh Nghiễm, có thể nói là thù sâu như biển.
Khương Ly quý trọng bọn chúng như vậy, ân trọng như núi, Doanh Nghiễm là nghĩa đệ, kết quả lại được phong vương, dưới một người, bên trên vạn người.
Chớ nói chi là Doanh Vô Minh, trực tiếp gọi Khương Ly là cha, còn là đệ tử đích truyền duy nhất.
Kết quả sau khi Khương Ly chết, hai người trở mặt phản bội, giết sạch hoàng tộc họ Khương, còn không chỉ thế, vô số nhân tài được Khương Ly bồi dưỡng, cũng chết dưới đạo của hai cha con này.
Lúc này, một nữ nhân đứng trước Thẩm Lãng, sắc mặt sương lạnh.
"Chậc, chậc!"
Thẩm Lãng cười nói: "Thiên Thiên, ngươi gầy rồi, may mắn vẫn còn đường cong, cái cằm nhọn hơn, xinh đẹp hơn không ít nha."
"Tốt xấu gì hai ta cũng từng là phu thê, vừa nhìn thấy ta, lại trừng mắt lạnh."
Thẩm Lãng đến gần nàng, nhìn thấy vết thương nhàn nhạt trên mặt nàng, liền hỏi: "Chúc Văn Hoa cắt sao?"
"Không phải, tự ta cắt."
Từ Thiên Thiên nói.
"Còn tốt, còn tốt, vết thương rất cạn, sẽ không để lại sẹo."
Thẩm Lãng nói: "Ngươi có tính toán gì không?"
Từ Thiên Thiên nói: "Thẩm Lãng! Ngươi là tai tinh của ta."
Thẩm Lãng nói: "Ai bảo chúng ta có duyên đâu, nghiệt duyên cũng là duyên nha. Còn muốn đông sơn tái khởi, trọng chấn Từ gia không?"
Từ Thiên Thiên nói: "Ta đã đông sơn tái khởi hai lần, cuối cùng đều trắng tay.”
Thẩm Lãng nói: "Sản nghiệp của ngươi, xưởng, ruộng dâu, ta trả lại cho ngươi."
Từ Thiên Thiên nói: "Vậy Đại Viêm đánh tới thì sao?"
Thẩm Lãng nói: "Ta cũng không biết"
Từ Thiên Thiên nói: "Ta đã hiểu rõ, trước khi loạn thế kết thúc, trọng trấn gia tộc là chuyện ngu xuẩn nhất, ta không còn lựa chọn nào khác, trong mắt tất cả mọi người, ta là nữ nhân của ngươi."
"Ta không giãy dụa nữa, Thẩm Lãng bệ hạ, từ hôm nay ta chính là người của ngài."
"Thật sao?"
Thẩm Lãng nói: "Bồi ngủ không?"
"Không bồi!"
Từ Thiên Thiên nói: "Ta làm việc cho ngươi, không bồi ngủ, bán tài không bán thân"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Thẩm Lãng nói: "Ta yên tâm rồi."
Từ Thiên Thiên không thể nhịn được nữa, giẫm mạnh lên chân hắn.
"Ngươi am hiểu buôn bán tơ lụa"
Thẩm Lãng nói: "Ta giao chuyện kéo sợi, dệt vảy, buôn bán cho ngươi."
"Chức quan gì?"
Từ Thiên Thiên hỏi.
Thẩm Lãng nói: "Bộ trưởng cục tơ lụa."
Từ Thiên Thiên nghi ngờ hỏi: "Ai lại dám buôn bán với ngươi?"
Thẩm Lãng nói: "Chúng ta mậu dịch với Phương tây, tơ lụa của bọn họ kém xa chúng ta, số lượng còn ít, giá cả của chúng ta gấp năm lần trở lên, lợi nhuận to lớn."
"Lâu rồi không gặp, Chúc huynh khỏe không?"
Thẩm Lãng cười nói: "Ngươi biết ta trở về, sao không chạy?"
Chúc Văn Hoa cười khổ nói: "Ta muốn chạy, nhưng Trác Chiêu Nhan khẳng định Yến Nan Phi sẽ thắng, cho nên tạm thời không chạy, đến khi biết thành Nộ Triều bại, muốn chạy cũng không kịp."
Thẩm Lãng nói: "Ngươi không cầu xin ta sao?"
Chúc Văn Hoa nói: "Có tác dụng gì? Ta biết ngươi sẽ không tha cho ta."
Thẩm Lãng lại hỏi: "Ngươi không cầu xin, vậy sao không chửi ta?"
Chúc Văn Hoa nói: "Ta không dám, ta cũng không có sức, hiện tại ta chỉ là một kiến, không xứng trở thành địch nhân của ngươi, cũng không có tư cách mắng ngươi."
Thẩm Lãng nói: "Kỳ thực ta không hận ngươi, trong danh sách cừu nhân của ta cũng không có tên của ngươi."
"Ngươi chỉ làm ra một việc khiến ta tức giận, đó là bức hôn Từ Thiên Thiên, hại nàng xém chút hủy dung, nàng không phải nữ nhân của ta, nhưng bây giờ... Ít nhất... Xem như là người của ta."
Chúc Văn Hoa buồn bã nói: "Muốn chém muốn giết tùy ngươi! Hai năm qua, ai cũng cho rằng ngươi đã chết, nhưng ta tin ngươi chưa chết, ngày nào đó sẽ trở lại."
"Đó là trực giác của ta, cũng như câu nói, người hiểu ngươi nhất chính là địch nhân của ngươi, dù sao ta cũng là địch nhân sớm nhất của ngươi."
Thẩm Lãng nói: "Điền Hoành sớm hơn ngươi, nhưng gã chết rồi, còn có thành chủ Liễu Vô Nham, hiện tại ông ta thế nào rồi?"
Chúc Văn Hoa nói: "Không may, toàn tộc bị cầm tù"
Thẩm kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Ông ta vốn là địch nhân của ta, thiếu chút nữa đã lên danh sách cừu nhân của ta."
Chúc Văn Hoa nói: "Khi thân phận của ngươi bị vạch trần, Liễu Vô Nham có vẻ rất suy sụp, ngươi chạy ra biển, ông ta cũng từ quan, bị cho là đồng tình với kẻ phản nghịch, cho nên bị bắt giam cả nhà"
Thẩm Lãng nói: "Thật là tội danh vô lý."
Chúc Văn Hoa nói: "Đúng vậy! Thế giới này vốn là như vậy.”
Thẩm Lãng nói: "Ngươi hận ta sao?"
Chúc Văn Hoa nói: "Ta... Ta có tư cách hận sao? Ngươi không còn là người viết Phong Nguyệt Vô Biên, không còn là Thẩm Lãng tranh đoạt lượng tiêu thụ với ta, ngươi đã là... Hàii, thôi quên đi."
"Không! Ngươi sai rồi. Chúc Văn Hoa. Ta vẫn là ta, là Thẩm Lãng ngày đó."
Thẩm Lãng nói: "Nhân hoàng là cái gì, ta không quan tâm, cũng không muốn làm, ta chỉ muốn ăn bám vợ, chỉ muốn thiên hạ không thù."
Chúc Văn Hoa nói: "Ta không coi trọng ngươi, thế lực của ngươi quá yếu, muốn đánh Đại Viêm, chẳng khác nào con kiến lay cây.”
"Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa"
Thẩm Lãng nói: "Ngươi biết ta có danh hiệu gì không?"
Chúc Văn Hoa lắc đầu, Thẩm Lãng vốn có rất nhiều danh hiệu, tên ăn cơm chùa vô liên sỉ, tiểu bạch kiểm trí gần như yêu, trước đây đã có người gọi qua, chưa lưu truyền rộng rãi mà thôi.
"Là thiến nhân."
Thẩm Lãng nói: "Người đâu, giúp ta đè Chúc công tử lại"
Hai võ sĩ tiến lên, đè Chúc Văn Hoa xuống, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Kiên nhẫn chút, rất nhanh sẽ qua, tay nghề của ta tinh xảo rất nhiều rồi."
Thẩm Lãng an ủi.
Sau đó hắn vung con dao cong lên, thế giới này nhiều thêm một thái giám.
"Ah!!!"
Chúc Văn Hoa gào thét thảm thiết, toàn thân co giật.
Thẩm Lãng nói: "Chúc huynh, ngươi bị ta thiến, hiện tại muốn nói cái gì nhất?"
Chúc Văn Hoa đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
"Ngươi... Khi nào ngươi ra Phong Nguyệt Vô Biên quyển hai? Ta... Ahh!!"
Chúc Văn Hoa run rẩy nói.
Thẩm Lãng nói: "Người đâu, cầm máu cho Chúc cô nương"
An Tại Thế tiến lên, thành thạo cầm máu cho Chúc Văn Hoa, đồng thời khâu vết thương lại.
"Chúc Văn Hoa! Ân oán của chúng ta tới đây kết thúc, sau này muốn làm chuyện gì, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ."
Thẩm Lãng nói: "Ta cần ngươi đi kinh thành, truyền cho ta một câu."
Chúc Văn Hoa hỏi: "Truyền lời cho ai?"
Thẩm Lãng nói: "Chúc muội quả nhiên thông minh, ngươi truyền lời cho hai người, một là Chúc Hoằng Chủ, hai là Ninh Thiệu."
Chúc Văn Hoa nói: "Được."
Thẩm Lãng nói: "Thứ nhất! Lập tức thả Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, Biện phi, Ninh Cương, Ninh Khải, toàn tộc Biện Tiêu, toàn tộc Trương Xung, tất cả những người bị bắt vì ta."
"Thứ hai, giao Ninh Dực ra, ta muốn thiên đao vạn quả gã."
"Thứ ba... Chúc Ninh và Ninh Kỳ thành hôn chưa?"
Chúc Văn Hoa lắc đầu nói: "Không có, hôn ước của hai người đã hủy."
Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi: "Bây giờ Ninh Kỳ nịnh bợ không nổi Chúc Ninh rồi?"
Chúc Văn Hoa nói: "Không sai."
Thẩm Lãng nói: "Thứ ba, yêu cầu Chúc Hoằng Chủ giao Chúc Ninh ra, gả cho Kim Mộc Thông làm thiếp."
"Nếu Ninh Thiệu không đáp ứng, ta sẽ lập tức phái binh đánh kinh thành, chém tận giết tuyệt gia tộc họ Chúc, ngũ mã phanh thây Ninh Thiệu"
Chúc Văn Hoa nói: "Còn gì không?"
"Hết rồi, chỉ ba câu đó."
Thẩm Lãng nói.
Chúc Văn Hoa nói: "Được."
…….
Ngày hôm sau.
Chúc Văn Hoa trọng thương chưa lành, ngồi xe ngựa rời khỏi thành Huyền Vũ, lên đường đi kinh thành, vì chuyển lời, Thẩm Lãng đã tiêm cho Chúc Văn Hoa một mũi Pênixilin, để tránh bị nhiễm trùng chết nửa đường.
Mà lúc này, tin tức Thẩm Lãng trở về không đè ép được nữa, trong nháy mắt truyền khắp Việt quốc.
Đường Duẫn bỏ thành chạy trốn, dẫn gia tộc chạy tới kinh thành.
Ngay sau đó là Chúc Nhung, ông trực tiếp từ bỏ thành Thiên Nam, lên đường trở về kinh thành.
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, thậm chí hành tỉnh Thiên Bắc, vô số quan viên tướng lĩnh dồn dập chạy trốn, hết thảy đội quân rút lui về kinh thành.
Lấy phủ Huyền Vũ làm trung tâm, trong bán kính ngàn dặm, không còn một quan viên, một binh sĩ nào.
Thẩm Lãng không đủ quân, cho nên không thể phái binh chiếm giữ, nếu không thì hiện tại đã nắm giữ toàn bộ hành tinh.
Chẳng qua hành tỉnh Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Bắc, bầu không khí rất quái dị.
Quan viên và đội quân bỏ chạy về sau, trật tự trong nghìn dặm vẫn như cũ, dân chúng đóng chặt cửa, các tòa thành như biết thành đất chết, không ai dám xuất hiện hô Thẩm Lãng muôn năm, chớ noi chi ủng hộ hắn.
Trong thành Huyền Vũ, cũng không có quan viên, không có quân đội, Thẩm Lãng không phái quân chiếm thành, mà các nhân vật có danh tiếng trong thành Huyền Vũ, không ai tới tìm Thẩm Lãng.
Không chỉ bọn họ không tới, ngay cả bách tính cũng không tới.
Mọi người chấn kinh, coi như chưa từng xảy ra cái gì, như một con đà điểu vùi đầu xuống đất run lẩy bẩy.
Thẩm Lãng biết rõ, bởi vì Đại Viêm thật sự quá mạnh, không ai coi trọng hắn, cảm thấy hắn không thể nào thắng, nếu chạy tới ủng hộ hắn, ngày sau sẽ chết không có chỗ chôn.
Kỳ thực vô số người đều ủng hộ Khương Ly, ủng hộ Thẩm Lãng, bởi vì hai năm trước, thời điểm hắn chạy ra biển, hắn đã bảo vệ mọi người, tạo ra kỳ tích không ai bị giết.
Thế nhưng sau đó, Đại Viêm và Ninh Thiệu thanh toán quá kinh khủng, những người ủng hộ Thẩm Lãng, không quản là thân phận gì, toàn bộ bị bắt, liên lụy cả nhà, mấy vạn người bị bắt, bị giết hơn một vạn.
Có thể nói, dám can đảm ủng hộ Thẩm Lãng, đều được vua Căng dẫn đi tộc Sa Man, hoặc bị Ninh Thiệu giết. Những người còn lại, không ai dám lên tiếng.
Thẩm Lãng không trách bọn họ, thậm chí hạ lệnh cho quân đội, không được đi quấy rầy bách tính, không được mua lương thực, chiêu mộ binh lính.
Vương cung Việt quốc, bên trong thư phòng, một đám người ngồi tụ hợp.
Ninh Thiệu, Chúc Hoằng Chủ, Chúc Nhung, Ninh Dực, trưởng công chúa Ninh La, Thái Hậu Chúc thị, quốc công Ninh Kỳ, vân vân...
Chúc Văn Hoa bị thiến, đang quỳ trước đám người, không dám nhúc nhích.
"Ngươi xác định, thành Nộ Triều rơi vào trong tay hắn?"
Ninh Dực hỏi.
Chúc Văn Hoa nói: "Vâng, Yến Nam Phi bị lăng trì, gia tộc họ Trác đã bị diệt"
Ninh Dực hỏi: "Thẩm Lãng có bao nhiêu quân?"
Chúc Văn Hoa nói: "Tổng cộng không cao hơn 5 vạn, bộ binh hẳn là một vạn."
Đám người nghe vậy, ánh mắt co quắp, quả nhiên ít, còn trình diễn vương giả trở về, hắn bị điên rồi.
Ninh Dực nói: "Hắn có lời gì nói với chúng ta không?"
Chúc Văn Hoa nói: "Hắn để cho ta truyền lại ba câu..."
Chúc Văn Hoa thuật lại lời Thẩm Lãng nói, Ninh Dực nghe xong, sắc mặt xanh xám, tức giận đến run rẩy.
Ninh Dực rút kiếm ra, muốn chém đầu Chúc Văn Hoa, bởi vì gã muốn xả giận, dù sao những lời này chính miệng Chúc Văn Hoa nói ra.
"Dừng tay!"
Chúc Hoằng Chủ âm lãnh quát, "Hắn chỉ là người truyền lời"
Ninh Dực hậm hực thu kiếm, lạnh giọng nói: "Bệ hạ, Thẩm Lãng quá kiêu ngạo, nhất định để hắn trả giá thê thảm, để cho hắn biết hậu quả khi đắc tội chúng ta. Hắn dám khiêu khích Việt quốc, khiêu khích Đại Viêm."
Ninh Thiệu hoàn toàn bình thường, thản nhiên nói: "Được, Thẩm Lãng muốn đánh kinh thành, ta rất hoan nghênh! Hắn thành công làm ta tức giận, ta cũng nên đưa lại chút lễ vật."
"Bao nhiêu người liên quan đến Thẩm Lãng bị bắt?"
Ninh Thiệu hỏi.
"15 vạn người."
Chúc Nhung nói.
Ninh Thiệu nói: "Công khai hành hình, chém đầu một vạn người, đưa đầu tới cho Thẩm Lãng."
Ninh Dực kích thích run rẩy nói: "Bệ hạ anh minh."
Ninh Thiệu nói: "Vẫn chưa đủ, chặt đứt một cánh tay của Ninh Chính, đưa qua cho Thẩm Lãng."
"Ngoài ra, chuẩn bị quyết chiến! Nói cho Thiên Nhai Hải các, đừng khoanh tay đứng nhìn, nên động thủ rồi!"