Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 53: Thần! Tra ra manh mối, tự tìm đường chết



*Lưu ý: Có bạn đọc bảo chương không liền mạch nhưng thật ra chương gốc như vậy đó, bọn mình không "sáng tác" hộ lão Bánh được

Thẩm Lãng nói:

- Thưa thầy, thời gian cả đêm tuy rất ngắn, nhưng chưa chắc không đủ, chúng ta hãy nắm chắc mỗi phút giây. Thầy có lý giải nhất định với những thứ này, cho nên mong thầy hãy chọn những loại sổ sách quan trọng then chốt nhất, học trò sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành hạch toán.

Nơi này có mấy nghìn bản sổ sách, Thẩm Lãng không có khả năng dò mỗi bản, chỉ có thể tìm tới những loại sổ sách quan trọng nhất, tiến hành kiểm tra đối chiếu tính toán mà thôi.

- Dù cho sổ thu chi chủ chốt, cũng có hàng tá. - lão thầy đồ Lâm nói:

- Dù cô gia lật xem một lần, cũng cần thời gian mấy ngày mấy đêm, khoảng cách hừng đông chỉ không đến năm canh giờ...

Ngụ ý, chỉ năm canh giờ, có mấy chục bản sổ sách, tiểu tiên nhân cũng xem không ra.

Thẩm Lãng cười nói:

- Không thử một chút làm sao biết, bắt đầu làm việc đi!

Lão thầy đồ Lâm nói:

- Lão phu thực sự không thể tin ngài có thể làm được, thế nhưng lão phu sẵn lòng cùng ngài điên cuồng thử xem. Nếu cô gia thật có thể đủ lôi ra tên sâu mọt Hứa Văn Chiêu này, không chỉ đả kích đơn giản như vậy, mà là chúng ta lập được công lao to lớn cho phủ Bá Tước, vì gia tộc họ Kim vãn hồi tổn thất vĩ đại.

Kế tiếp, thầy đồ Lâm chọn ra những sổ thu chi chủ chốt trong đống sổ sách chất đống cao như núi.

Chính là cái loại sổ thu chi dính đến cả quý hay cả năm.

Cuối cùng lão ở suốt ở phủ Bá Tước mấy thập niên, thoáng lật qua đủ biết cuốn sổ sách quan trọng nhất.

Càng về sau thậm chí không cần lật trang, chỉ từ tên sổ sách, mục lục, thậm chí độ dày, trang giấy khác nhau sẽ đoán được sổ thu chi chủ chốt.

Vừa làm việc, lão thầy đồ Lâm vừa than thở.

- Đối với người bên dưới mà nói, Bá Tước đại nhân là chủ nhân tốt nhất, nhưng ngài cũng không phải một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, quá bao dung đại lượng, nhân từ nương tay.

- Nhất là tân chính bừng bừng khí thế, Bá Tước đại nhân cảm thấy nhân tâm yên ổn đoàn kết quan trọng nhất, cho nên dù cho bên dưới có ai tay chân không sạch sẽ, ngài cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

- Điều này đúng, thế nhưng cũng tạo không gian cho một số người trung gian kiếm lời đút túi riêng. Mọi việc đều có mức độ, mà Hứa Văn Chiêu đã vượt qua mức độ này. Ta từ nhỏ lớn lên ở phủ Bá Tước, là con nuôi của cựu Bá Tước đại nhân, phủ Bá Tước chính là nhà của ta, vì vậy ta tuyệt đối không cho phép có sâu mọt đào rỗng trăm năm cơ nghiệp gia tộc họ Kim.

Những lời này của lão thầy đồ Lâm nửa điểm không giả.

Hứa Văn Chiêu ở bên ngoài đặt mua vô số sản nghiệp cùng ruộng đồng, mà lão thầy đồ Lâm nhưng ngay cả một mảnh ngói cũng không có đặt mua.

Người một nhà ăn ở bên trong phủ Bá Tước.

Lão thầy đồ Lâm vừa nói chuyện, vừa làm việc.

Chẳng bao lâu, lão chọn ra được hết quyển sổ thu chi chủ chốt này đến quyển khác đặt trên bàn trước mặt Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng mở ra sổ sách, lật xem thật nhanh.

Hắn không chỉ là đang học, mà là đang scan hình, tiếp đó tự động nạp số liệu trên sổ xếp vào bên trong các bảng tính của phần mềm kế toán.

Lúc trước đọc thuộc lòng 《 Kim Thị Gia Huấn 》, Thẩm Lãng vẫn chưa quen dùng trí não, mất nửa phút mới xem được một tờ.

Mà bây giờ, tối đa mười giây liền lật qua một trang.

Thầy đồ Lâm trong lúc vô ý nhìn thấy Thẩm Lãng lật sổ sách tốc hành như vậy, tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ không được mấy chữ, càng chưa nói đến việc ghi nhớ và phân tích tính toán với các số liệu có liên quan.

Kết quả là, lão với đợt kiểm toán tối nay rõ ràng không dám ôm bất kỳ hy vọng gì.

- Ôi, ta vốn cũng không nên ôm hy vọng gì cả. - Thầy đồ Lâm thầm nghĩ trong lòng.

Mặc dù như thế, thế nhưng lão vẫn không bỏ cuộc, vẫn nghiêm túc chọn lựa ra từng quyển sổ thu chi chủ chốt đặt trước mặt Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng có thể làm được hay không chuyện của hắn, thầy đồ Lâm không quản được, thế nhưng lão nhất định phải làm tốt chuyện của mình.

Chỉ có điều, trong lòng của lão đã không còn hy vọng gì nữa.

Trọn hơn năm tiếng đồng hồ sau đó.

Lão thầy đồ Lâm đã đặt ba mươi lăm bản sổ thu chi chủ chốt đặt ở trước mặt Thẩm Lãng.

- Cô gia, chuyện ngài nhờ lão phu đã làm xong. - Thầy đồ Lâm nói: - Tuy rằng có thể còn sót, nhưng đại bộ phận sổ thu chi chủ chốt đều ở nơi này.

- Đa tạ lão phu tử. - Thẩm Lãng nói:

- Đêm đã khuya, ngài lớn tuổi, có thể nghỉ ngơi đi.

Thầy đồ Lâm nói:

- Cô gia còn có gì cần lão phu giúp một tay không?

- Không có. - Thẩm Lãng nói:

- Ngài đây có thể nghỉ ngơi rồi.

Lão thầy đồ Lâm nhìn Thẩm Lãng lật sổ sách lia lịa, trong lòng muốn nói cái gì đó, nhưng chung quy không có nói ra.

Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời đi.

Chỉ bất quá lúc này đây không thể moi con sâu mọt cỡ bự Hứa Văn Chiêu này ra ngoài, thầy đồ Lâm thực sự không cam lòng.

Bá Tước đại nhân quá nhân từ khoan dung, lão thầy đồ Lâm không phải là không có đề cập qua chuyện này, nhưng đều bị Bá Tước đại nhân cản lại.

- Thời kỳ đặc biệt, nhân tâm đoàn kết lớn hơn trời.

- Hứa Văn Chiêu người này là có không ít khuyết điểm, nhưng ta cảm thấy hắn vẫn trung thành với phủ Bá Tước.

Những thứ này lời của Bá Tước, vậy lão thầy đồ Lâm còn có thể nói cái gì, vừa không có căn cứ chứng minh thực tế, lão nói thêm nữa chính là đố kỵ đồng liêu phá hoại đoàn kết.

Lão thầy đồ Lâm đã quyết định, lúc lão sắp lìa đời, phải lưu một phần huyết thư cho Bá Tước.

Nể phân lượng đó chắc cũng đủ Bá Tước cảnh giác cùng coi trọng đi.

- Lão phu cáo từ. - Thầy đồ Lâm nói.

Đối với cử chỉ Thẩm Lãng tối nay, lão hoàn toàn không còn hy vọng

- Thầy đi thong thả. - Thẩm Lãng nói.

Hắn tiếp tục lật xem sổ sách thật nhanh, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bởi vì hắn vận dụng trí não càng ngày càng thành thạo.

Lại qua hơn một giờ!

Thẩm Lãng cuối cùng xem xong toàn bộ mấy chục bản sổ thu chi chủ chốt toàn bộ, đồng thời scan toàn bộ số liệu vào trí não, dàn thành bảng tính.

Kế tiếp, chính là lợi dụng trí não nhanh chóng tính toán.

Tìm được kẽ hở bên trong đống sổ sách này, đồng thời tra ra hành vi tham ô bao nhiêu vàng của con sâu mọt Hứa Văn Chiêu ở phủ Bá Tước trong suốt hai mươi năm qua.

Những kế toán hiện đại tầm cỡ vẫn không thể làm ra sổ sách giả không có một kẽ hở.

Càng chưa nói đến loại kế toán viên mọc hoang như Hứa Văn Chiêu.

Chỉ bất quá nếu như giải toán bình thường, dù cho có bàn tính, cũng chí ít cần một hai tháng.

Thế nhưng đối với trí não mà nói, rất nhiều loại tính toán vô cùng phức tạp chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Thẩm Lãng vừa ở trong đầu tính toán thật nhanh, vừa dùng giấy bút vẽ ra bảng biểu, đem số liệu đã tính toán viết lên từng hàng cột.

Như thế, dù cho người bình thường giống như Bá Tước đại nhân chỉ cần liếc một cái là hiểu tình hình xuất nhập.

Cứ như vậy, từng bảng thống kê xuất hiện ở dưới ngòi bút của Thẩm Lãng.

Hứa Văn Chiêu giả sổ sách, hoàn toàn không che giấu được chỗ nào.

Chỉ bất quá, khi tổng hợp số liệu trình bày rõ ràng ra giấy, Thẩm Lãng cũng có chút kinh ngạc sững sờ.

Biết Hứa Văn Chiêu tham ô rất nhiều, nhưng thật không ngờ nhiều… đến nước này!

...

Trời mới vừa tờ mờ sáng, cổng chính của phủ Bá Tước mở ra, có mấy chục người cưỡi ngựa điều khiển xe ngựa ra phủ Bá Tước.

Những thứ này đều là thành viên ra vào bình thường, hoàn toàn không cách nào khống chế.

Mà trong đó có một tên dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong nhà Hứa Văn Chiêu.

- Hứa gia, việc lớn không tốt, Thẩm Lãng cùng lão thầy đồ Lâm đêm qua bỗng nhiên tiến vào phòng thu chi.

- Thầy đồ Lâm khoảng chừng giờ Dần bắt đầu rời khỏi phòng thu chi, mà Thẩm Lãng đến bây giờ cũng không có xuất hiện.

- Chỉ sợ bọn họ phải kiểm toán, muốn trả thù ngài.

Tên làm thuê thở hồng hộc bẩm báo.

Hứa Văn Chiêu đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó cười ha ha nói:

- Rõ ràng chưa từng biết sợ, có cái gì sợ? Tra sổ sách của ta? - Hứa Văn Chiêu nói:

- Sổ sách của ta làm không có kẽ hở, hai mươi mấy năm cũng không có xảy ra vấn đề gì. Thẩm Lãng có thể có thời gian kiểm toán bao lâu, dù cho cho hắn mười ngày nửa tháng cũng tra cũng không được gì.

- Mấy nghìn bản sổ sách, với chỉ một mình hắn, chí ít muốn xem cũng mất một tháng. Tra từ giữa đêm thì có vấn đề gì đâu, hoàn toàn là người si nói mộng. - Hứa Văn Chiêu đắc ý nói:

- Huống hồ hắn vốn đã không có thời gian, hắn mau chóng sẽ xong đời thôi.

Ông ta khác Điền Hoành, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đến đích.

Ông ta nói có sát chiêu để Thẩm Lãng trúng một đòn trí mạng, vậy nhất định sẽ có.

- Thẩm Lãng, vốn là ta phải diệt ngươi, thật không ngờ ngươi ngược lại còn chủ động tìm tới cửa? – Trong lòng Hứa Văn Chiêu ra sức rủa:

- Như thế càng tốt, ngay cả lý do để ta gièm pha cũng có rồi.

Ông ta hiểu Bá Tước đại nhân rất rõ.

Chẳng những tốt bụng mà còn khoan dung độ lượng, đặc biệt quan tâm đến thể diện của những người lớn tuổi.

Một khi Hứa Văn Chiêu ông ta xuất hiện ở bên trong phủ Bá Tước, xuất hiện ở bên trong phòng thu chi, Bá Tước đại nhân nhất định sẽ làm cho Thẩm Lãng bỏ dở kiểm toán, ép hắn khỏi phòng thu chi.

Lúc này tân chính tại Việt quốc tiến hành bừng bừng khí thế, Bá Tước đại nhân coi trọng nhất là cái gì, nhân tâm cùng đoàn kết.

Cho nên lần này nếu như Thẩm Lãng không tra cũng không được gì, ngược lại sẽ còn bị mang tiếng.

Nếu Hứa Văn Chiêu vừa ầm ĩ một trận, vì trấn an nhân tâm, chỉ sợ Bá Tước đại nhân sẽ quất roi Thẩm Lãng.

- Đi, trở về phủ Bá Tước!

Đúng lúc cần đập vào mông Thẩm Lãng và thổi bùng mọi chuyện lên, cùng với Điền Hoành nội ứng ngoại hợp để đập Thẩm Lãng te tua.

- Miệng còn hôi sữa, dám trêu chọc lão phu ta? Phải chết!

...

Sau khi tiến vào phủ Bá Tước.

Hai mắt Hứa Văn Chiêu đỏ quạch, quỳ thẳng trước mặt Bá Tước đại nhân.

- Đại nhân, ngài không tin tiểu dân sao? - Hứa Văn Chiêu ra chiều khóc lóc.

Bá Tước đại nhân lột không coi mày coi mặt, nói:

- Không thể nào.

Hứa Văn Chiêu nói:

- Vậy vừa rồi lúc tiểu nhân đi qua phòng thu chi, lại phát hiện Thẩm Lãng cô gia ở bên trong, ngài đây là không tín nhiệm tiểu dân, phải tra sổ sách của tiểu dân à?

Kế tiếp, miệng mồm của Hứa Văn Chiêu như pháo nổ, kêu liên tù tì.

- Tiểu nhân có lẽ có khuyết điểm như thế, nhưng đối với Bá Tước đại nhân, đối với gia tộc họ Kim, cũng là trung thành và tận tâm a!

- Suốt hai mươi mấy năm qua, ngày nào tiểu nhân cũng dốc hết tâm huyết, giãi bày tâm can. - Hứa Văn Chiêu dập đầu chảy máu nói:

- Tiểu dân chỉ năm mươi mấy tuổi, cũng đã râu tóc trắng phau, hao hết tâm huyết.

- Hôm nay, ngài chỉ bởi vì một đứa trẻ ăn nói bừa bãi, cũng không tin ông bạn già đảm nhiệm trung thành và tận tâm vì ngài phục vụ hai mươi mấy năm, vậy tiểu dân sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Dứt lời, Hứa Văn Chiêu liền định lao vào tường.