Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 95: Lại có đại nhân vật sắp chết tiếp theo! Tối nay nhất định tàn nhẫn



Thành chủ Liễu Vô Nham là tiến sĩ tam giáp (*), ở trước mặt Đường Doãn đương nhiên không thẳng lưng được rồi.

(*Tiến sĩ tam giáp còn gọi là đồng tiến sĩ xuất thân, trong kỳ thi Đình, trước khi có tam khôi (Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa) thì có thủ khoa nho học là Đình Nguyên, dưới đó là Hoàng Giáp và Tiến sĩ tam giáp)

Chuyện này tương đương với sinh viên đại học sư phạm XX (hình như ví von vụ Quảng Tây có quá nhiều đại học sư phạm) gặp sinh viên đại học Thanh Hoa và Bắc Đại (đại học Bắc Kinh) vậy. Lúc chưa kịp nói thì đã ríu cả lưỡi mất rồi.

Một phần ba người nơi đây, nhao nhao tiến lên khom lưng cúi chào Đường Doãn.

Còn dư lại hai phần ba không phải là không muốn lên, mà là không có tư cách tiến lên, chỉ có thể đứng trong xó, lộ ra nụ cười nịnh nọt.

- Niên huynh, xa cách kinh đô đã mấy tháng, thật sự nhớ vô cùng. - Một thanh niên tài tuấn mặc áo vải tiến lên, hướng Đường Doãn cúi lạy.

Đường Doãn lúc này mới chắp tay nói:

- Chào Lý huynh!

Có một đại nhân vật ra sân, Kim khoa Nhị giáp tiến sĩ, mới nhậm chức quan Ngân y Tuần sát sứ.

Ngân y sứ giả cũng là một loại Ngự Sử, chỉ bất quá là một cơ quan Tuần Sát chỉ thuộc về mỗi quốc quân. Sau đó tân chính thay đổi chế độ xã hội cái tổ chức này lại sát nhập cùng Ngự Sử Đài, rất nhiều quan viên còn trẻ cũng tiến vào bên trong cơ quan uy danh hiển hách đó.

Thẩm Lãng biết người này.

Là tên học bá (*thành phần chăm chỉ học đạt điểm cao, đứng top) chân chính ở thành Huyền vũ, từ nhỏ đến lớn Thẩm Lãng nghe tên của gã hoài, nghe đến nỗi lỗ tai muốn đóng kén mợ nó luôn.

Lý Văn Chính!

Niềm tự hào của cả thành Huyền vũ, kẻ thù chung của người đọc sách trẻ tuổi khắp thành Huyền Vũ.

Nguyên nhân là mỗi khi thầy đồ chuẩn bị đánh người, thường phải nói một câu. Xem Lý Văn Chính người ta thế nào? Các ngươi thật sự là gỗ mục không điêu khắc được.

Tiếp đó, bốp bốp bốp! Thước liền đánh xuống.

Thẩm Lãng từ nhỏ đến lớn bị thầy đồ đánh trên 800 lần, 90% trước khi bị đánh, đều có thể nghe được 3 chữ Lý Văn Chính.

Cho nên ở trong trí nhớ của hắn, Lý Văn Chính chính là tín hiệu ăn đòn.

Mặc dù Thẩm Lãng đã là linh hồn chuyển kiếp từ trái đất tới, nhưng vừa thấy người này, thân thể hắn theo bản năng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vị Lý Văn Chính đó, năm nay hai mươi tám tuổi, mới vừa đậu tiến sĩ nhị giáp, chung khoa cùng Đường Doãn.

Đừng vừa nghe đến hai mươi tám tuổi liền ngại người ta lớn tuổi.

Hai mươi tám tuổi đậu Tiến sĩ, đã rất giỏi rồi.

Luận nhân vật nổi tiếng thành Huyền Vũ, vị Lý Văn Chính ấy cùng Thẩm Lãng đều cùng cấp bậc.

Chẳng qua danh tiếng của Thẩm Lãng phần lớn đại biểu mặt trái.

Thằng não tàn đần độn, vua ăn cơm mềm, đổ thần, hôm nay lại tăng thêm danh đại lão (*nhân vật quan trọng) viết truyện phòng the.

Mà biệt hiệu Lý Văn Chính chỉ có một.

Niềm tự hào của thành Huyền Vũ!

Chính nghĩa vĩ đại biết bao?

Gã và Thẩm Lãng cũng là xuất thân từ bình dân.

Thẩm Lãng yêu thích hư vinh, hết ăn lại nằm, chạy đi ăn bám.

Mà Lý Văn Chính thì chăm chỉ hiếu học, tự mình cố gắng tự lập, sau cùng thi đậu nhị giáp tiến sĩ, đơn giản là tấm gương mẫu mực cho người đời.

Ngày đó, lúc Bá tước Huyền Vũ chiêu rể tới cửa căn bản sẽ không nghĩ đến Lý Văn Chính.

Bởi vì danh khí của gã quá lớn, nhị giáp tiến sĩ, Bá Tước Kim Trác không dám có ý niệm này.

Sau khi thi đình xong, Lý Văn Chính áo gấm về nhà, đơn giản là muôn người đều đổ xô ra đường, người đông nghìn nghịt.

Hôm nay gã đảm nhiệm Ngân y Tuần sát sứ, dò xét chư quận trong thiên hạ, tuy rằng chức quan không cao, nhưng quyền lực kinh người, ngay cả Thái Thú cũng muốn kính gã ba phần.

Hôm nay là tiệc đính hôn Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên, vị nhị giáp tiến sĩ đó an vị ở vị trí tôn quý thứ tư.

So với vị trí của Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan đã hơn năm bậc.

...

- Nhị công tử phủ Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Bình đến!

Chất giọng thật là dõng dạc, phấn chấn lòng người.

Nhân vật siêu cấp cuối cùng đã ra sân rồi!

Thế tử phủ Bá tước Tấn Hải Đường Doãn, con của Bình Nam đại tướng quân Chúc Vô Biên, con của Thái thú Trương Xung Trương Tấn, nhị giáp tiến sĩ Lý Văn Chính, thành chủ Liễu Vô Nham Huyền Vũ.

Năm người này bước ra khỏi hàng.

Bởi vì, chỉ có năm người này mới có tư cách đi nghênh đón vị công tử hầu tước phủ Trấn Bắc.

Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên làm chủ nhân, đều không có tư cách đi.

Lúc này, ánh mắt Đường Doãn trông hướng Kim Mộc Lan.

Bởi vì Mộc Lan là con gái phủ Bá Tước Huyền Vũ, thân phận tôn quý.

Mộc Lan ngó về phía Thẩm Lãng.

- Ta không đi. - Thẩm Lãng nói.

Mộc Lan nói:

- Vậy thiếp đi ra ngoài đón vậy.

Mộc Lan cũng là dụng tâm lương khổ (*phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại), phủ Hầu tước Trấn Bắc là thế lực cầm đầu quân đội, cũng miễn cưỡng được cho là quý tộc lâu đời, mặc dù bây giờ thái độ nghiêng hướng phái tân chính, nhưng lấy tư cách đại biểu dòng quý tộc lâu đời, Mộc Lan vẫn hy vọng có thể cứu vãn một chút.

Sáu người thân phận tôn quý nhất đi trước nghênh đón. Một lát sau, công tử Trấn Bắc Hầu Nam Cung Bình tiến vào bên trong đại sảnh.

Toàn tràng tĩnh lặng!

Thẩm Lãng liếc nhìn gã.

Dáng dấp tạm được, nhưng không có đẹp trai như Đường Doãn, cũng không có hung hăng vênh váo, ngược lại vẻ mặt tươi cười, làm người như tắm mình trong gió xuân.

Mà bên cạnh gã còn có một người. Nếu như không đoán sai, gã kia phải là Thư Đình Ngọc của hội Ẩn Nguyên.

Tên thoạt nghe như một mỹ nam tử, nhưng trên thực tế lại là một tên mập.

Cái mặt béo phệ so với màn thầu còn trắng hơn, thậm chí còn bóng loáng như sắp đổ mỡ vậy.

Xin chú ý, bàn tử (người mập) cùng phì trạch (fat otaku/tên béo ở lì trong nhà) không cùng nghĩa như nhau.

Có một loại người béo mập đặc biệt nham hiểm, chính là Thư Đình Ngọc của hội Ẩn Nguyên trước mắt này.

Còn có một loại mập mạp dễ gần như... Kim Mộc Thông.

Gã hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc kỳ thực không cười, nhưng trên mặt giống như luôn luôn mỉm cười.

Toàn bộ đại nhân vật đều đến đông đủ!

Trương Xung không có lên sân khấu, những nhân vật quan trọng già đời đã có tuổi cũng chẳng tới, bọn họ chỉ có mặt ở hôn lễ, nhiệm vụ vinh quang cơ bản đều đổ cho đám trẻ tuổi đến dự tiệc đính hôn.

...

Tiệc đính hôn sắp bắt đầu.

Màn diễn tập bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, cũng sắp sửa chính thức bắt đầu!

Đối phương là một đám người, địa vị càng ngày càng lớn.

Mà bên ứng chiến chỉ có một mình Thẩm Lãng!

Mộc Lan hạ giọng hỏi:

- Phu quân, thế nào rồi?

Thẩm Lãng đáp:

- Có một câu không biết có nên nói hay không.

Mộc Lan bảo:

- Thiếp muốn nghe.

Thẩm Lãng phán:

- Mọi người tại đây đều là rác rưởi, hoàn toàn vô dụng mà thôi!

- Nương tử, nàng biết một ván cờ chán ngấy nhất là gì không? - Thẩm Lãng nói.

Gái đẹp vai diễn phụ nói:

- Là cái gì?

Thẩm Lãng cảm thán:

- Khi chưa bắt đầu đánh cờ, đã biết bước kế tiếp kẻ địch đầu tiên phải đi như thế nào, bước thứ hai phải đi ra sao, bước thứ ba phải làm gì, đương nhiên đây cũng là chỗ thú vị nhất.

- Bước đầu tiên của nhà họ Từ, con điếm đó chẳng qua là món phân khai vị, dùng để làm người ta buồn nôn. Dù chỉ là bài quyền con rùa, nhưng hoàn toàn không ngờ trước được.

- Nhưng là bước thứ hai, bước thứ ba của kẻ thù đặc biệt rất dễ lần ra dấu vết.

Mộc Lan bảo:

- Thiếp không tin.

Thẩm Lãng dùng ngón tay chấm rượu, viết tên của một người ở trên bàn.

Vương Liên!

Nhìn thấy Thẩm Lãng ra vẻ như lên đồng, Mộc Lan nói:

- Chàng cảm thấy người thứ hai lên sân khấu công kích chúng ta lại là biểu ca Vương Liên sao?

Thẩm Lãng gật đầu:

- Chín phần!

Mộc Lan nghi ngờ, nàng biết phu quân vô cùng nhạy bén, nhưng loại chuyện này có xác suất ngẫu nhiên quá lớn, căn bản là không thể nào suy đoán, Thẩm Lãng lại ra chiều chắc như bắp.

Trương Tấn giơ ly rượu lên, sẽ phải hạ lệnh mở tiệc rượu.

Nhưng mà vào lúc này!

Một bóng người xông vào.

Chủ bộ thành Huyền vũ, anh họ bà con xa của Mộc Lan, cử nhân Vương Liên.

Gã giống như uống chút rượu, cứ như vậy vọt vào đại sảnh.

Trương Tấn nói:

- Vương Liên huynh, Huynh đến chậm rồi, vậy phạt ba chén rượu đi.

Hai người kia là có đụng chạm, mà lúc này lại đặc biệt thân thiết. Quả nhiên địch nhân của địch nhân là bạn ha.

Vương Liên ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp vọt tới trước mặt Kim Mộc Lan, ánh mắt tràn đầy đam mê cùng cuồng nhiệt.

- Mộc Lan, vì cái gì? Vì cái gì hả?

- Nàng tại sao lại gả cho tên súc sinh này? Chúng ta từng thề non hẹn biển lẽ nào nàng đã quên sao?

- Vào cái đêm Trung thu năm kia, dưới tàng cây hoa quế, chúng ta đã thề non hẹn biển bên nhau suốt đời dưới ánh trăng sáng soi, lẽ nào nàng đã quên sao?

- Ngày đó trước hoa dưới trăng đã kết tóc se tơ, ân ái triền miên, kề sát cổ bên nhau mà ngủ, ước định đời đời kiếp kiếp đều phu thê, những thứ này nàng đều đã quên sao?

- Nàng vì sao phụ ta? Vì sao phải gả cho tên súc sinh này?

- Vì nàng, ta chưa hề đi tham gia thi hội, ta tới thành Huyền Vũ làm một chủ bộ, ta bỏ qua một tương lai thật tốt, tất cả cũng là vì nàng.

- Kim Mộc Lan, thứ con gái phụ bạc, vì sao phải đối với ta như vậy? Đêm hôm đó ân ái triền miên, đối với nàng mà nói lẽ nào chẳng qua là một giấc mộng sao?

Giọng Vương Liên lạc hẳn như con chim quyên khấp huyết kiệt sức.

Nghe nói như thế, Mộc Lan tức khắc kinh ngạc sững sờ.

Thật không có nghĩ đến, lại có người lại vô sỉ đến nước này.

Vương Liên lưu luyến si mê nàng, Mộc Lan đương nhiên biết rõ, cho nên nàng có thể phân rõ khoảng cách.

Trước hoa dưới trăng cái gì, ân ái triền miên cái gì?

Nàng hầu như còn chẳng từng nói chuyện với Vương Liên.

Nhưng từ trong miệng Vương Liên, giống như Mộc Lan đã cùng gã có một chân.

Trong miệng gã tư định trọn đời, không riêng gì ước định, mà là muốn nói cho tất cả mọi người, gã đã từng ngủ...

Lại là một xô nước bẩn.

Hơn nữa còn là nước bẩn gần như rửa không sạch.

Mộc Lan thực sự nổi giận, chợt liền muốn đứng lên phản bác.

Thế nhưng Thẩm Lãng cầm tay nàng.

- Nương tử, trong nửa canh giờ trả lại trong sạch cho nàng, hơn nữa hắn... sẽ chết! - Thẩm Lãng hờ hững nói.

Lúc này, mọi người đang ầm ỉ bàn luận.

- Thật không ngờ đó, nhìn Kim Mộc Lan băng thanh ngọc khiết như vậy, lại cùng Vương Liên có một chân kìa.

- Đúng là cái quái gì cũng xảy ra, mặt ngoài càng là trinh tiết liệt nữ, ở chỗ riêng tư càng phóng đãng.

- Thẩm Lãng thật đáng thương biết bao, xanh cả mái đầu, rõ ràng đã bị đội nón xanh rồi (*).

(*) Thành ngữ đồng nghĩa với bị cắm sừng. Ngày xưa có người vợ một thương gia gian díu với anh bán vải. Để làm tín hiệu với tình nhân ngày nào chồng đi buôn xa, người vợ lấy vải xanh nõn chuối may một cái nón cho chồng đội. Sau đó thì cùng nhân tình hú hí.

- Vốn chẳng có gì kỳ quái, Thẩm Lãng chỉ là một thằng nhà nông thấp hèn, căn bản ngay cả giường Kim Mộc Lan đều chẳng bò lên nổi, bọn họ thành hôn hoàn toàn là giả, sau khi thành thân Kim Mộc Lan mặc kệ tìm bất kỳ tên đàn ông nào, Thẩm Lãng cũng chả có quyền can thiệp.

Thẩm Lãng lấy ra một quyển vở, ngó những gương mặt cô gái nói xấu, rồi chậm rãi viết tên của các nàng vào.

Hắn không quen nên phải hỏi Mộc Lan.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, chàng viết tên bọn họ làm gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Làm cho mấy ả này sống không bằng chết, hối hận sống trên thế giới này.

Lúc này, Vương Liên vẫn nhìn Kim Mộc Lan đắm đuối, ánh mắt si tình triền miên, biểu cảm mơ màng, giống như trở về trong cái hư ảo giả dối triền miên chốn cũ đêm Trung thu năm ngoái kia.

Trương Tấn đi qua kéo Vương Liên lại, khuyên gã trở lại vị trí của mình.

- Vương Liên huynh, tiệc còn chưa có bắt đầu, huynh thế nào lại uống say rồi?

Sau đó, Trương Tấn đắc ý ngó Thẩm Lãng một phát.

Thẩm Lãng nhà ngươi không biết xấu hổ, ngươi không sợ hắt nước bẩn, nhưng vợ ngươi Kim Mộc Lan bao giờ cũng yêu quý thanh danh đi, chúng ta lấy thùng nước phân hắt lên người nàng, ngươi có thể làm như thế nào?

Dù có nhảy vào Nộ Giang cũng tắm không sạch.

Thẩm Lãng tiếp tục dùng ngón tay chấm rượu, trên tên của Vương Liên đánh một dấu chéo.

Bởi vì trong mắt hắn, Vương Liên đã là một người chết.

Tiếp tục, hắn lại viết một cái tên.

Lý Văn Chính!

Mộc Lan hạ giọng nói:

- Phu quân, đòn thứ ba của kẻ địch, chính là do người này xuất thủ sao?

Người này chính là Ngân y Tuần sát sứ, phụng chỉ dò xét thiên hạ chư quận, chức quan không cao, nhưng không ai dám chọc.

Thậm chí Thái Thú một quận, đều phải đối với gã kính sợ ba phần, đặc biệt lợi hại.

- Đúng thế. - Thẩm Lãng nói:

- Hơn nữa, chính là hắn phải cho ta một đòn trí mạng cuối cùng, đưa ta vào chỗ chết!

Rồi Thẩm Lãng lại gạch tên Lý Văn Chính.

Bởi vì trong mắt hắn, niềm tự hào của thành Huyền Vũ này cũng cách cái chết không xa.

Tối hôm nay nhất định sẽ rất tàn khốc đây.