Chàng Rể Phế Vật

Chương 10: Đàn bà xây nhà đàn ông lo tổ ấm





Lê Kim Huyên chậm rãi đi về phía trước, còn Trần Xuân Độ thì đi theo sau, mặc dù anh đang mặc bộ đồ vest đắt tiền, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lấm la lấm lét của anh, người nào không biết còn tưởng anh là người nào đó đang theo đuổi Lê Kim Huyên, rồi nhân cơ hội này để nhìn trộm.

Hai người vừa tiến vào biệt thự, đã có một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, nhiệt tình bước ra chào đón.

“Kim Huyên, không dễ gì con mới về nhà ăn một bữa cơm, mẹ con rất nhớ con đó.” Người đàn ông trung niên nhiệt tình chào đón.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Người đàn ông này rất cao to, năm tháng không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ấy, mà còn làm ông ấy hiện rõ vẻ thành thục trầm ổn, khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.

Trần Xuân Độ liền đoán ra thân phận người đàn ông trung niên này, ông ta là ba Lê Kim Huyên, Lê Duy Dương, chủ tịch tập đoàn Lê thị, người sáng lập ra tập đoàn Lê thị, với giá trị hơn chục ngàn tỷ đồng, là người đứng đầu có tầm ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh thành phố T.

Lúc Lê Duy Dương nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, thấy anh đi phía sau Lê Kim Huyên, dáng người ốm yếu, còn nở nụ cười lấy lòng thì hơi sửng sốt, rồi nhớ ra ngay, nên nhiệt tình nở nụ cười chào hỏi: “Cậu Trần!”

“Chủ tịch Lê.” Trần Xuân Độ gật đầu, rồi cười đáp lại.

“Mấy tháng không gặp cậu Trần, dạo này cậu sống cùng con gái tôi tốt chứ? Con gái tôi được nuông chiều quá nên rất tùy hứng, có lẽ đã làm cậu phải nhọc lòng không ít rồi.” Lê Duy Dương nói.

Lê Kim Huyên đứng bên cạnh nghe Lê Duy Dương nói thế, thì khuôn mặt xinh đẹp hơi nghiêm lại, rồi tức giận giậm chân nói: “Ba!”

Lê Kim Huyên hoàn toàn không thể chấp nhận, ba mình lại khách sáo với Trần Xuân Độ như thế, còn nói mình được nuông chiều quá nên rất tùy hứng!


Rõ ràng người đàn ông này ham sống sợ chết, còn bám chặt lấy mình, đầu mình sắp nổ tung vì anh rồi!

“Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.” Lê Duy Dương nhiệt tình dẫn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ đi vào biệt thự.

Vừa bước vào biệt thự, Lê Kim Huyên không muốn nhìn thấy Trần Xuân Độ một giây một phút nào nữa, nên nổi giận đùng đùng đi lên lầu, rồi nhốt mình trong phòng ngủ.

Lê Duy Dương vừa dẫn Trần Xuân Độ vào phòng khách, đã có một người phụ nữ với phong thái tao nhã bước ra, rót trà cho hai người.

Người phụ nữ trung niên này chăm sóc da rất tốt, lại toát ra khí chất tao nhã, vừa nhìn đã biết xuất thân từ nhà quyền thế, ngũ quan tinh xảo, khá giống Lê Kim Huyên, mấy tháng trước Trần Xuân Độ đã gặp người phụ nữ này rồi, bà ta là mẹ Lê Kim Huyên, tên là Lý Hương Tràm.

“Cậu Trần, cậu có ý kiến gì về thiết kế căn biệt thự này không?” Lê Duy Dương mở miệng hỏi.

“Thiết kế rất đẹp, nên con không có ý kiến gì.” Trần Xuân Độ khẽ cười.

“Lúc nãy tôi thấy cậu vừa tiến vào biệt thự đã rất quen thuộc với những thứ này, chẳng lẽ cậu cũng từng nhìn thấy thiết kế này ở nơi nào khác sao?” Lê Duy Dương chậm rãi mở miệng, ánh mắt mang theo vẻ thăm dò sâu xa.

Lúc nãy ông luôn quan sát Trần Xuân Độ, nhận ra khi nhìn thấy căn biệt thự này, vẻ mặt anh hoàn toàn không chấn động như người bình thường, mà bình tĩnh đến kỳ lạ, dù nhìn thấy kiến trúc được chắt lọc từ vô số phong cách kiến trúc khác, anh vẫn bình tĩnh như trước.

Lê Duy Dương từng sai người đi điều tra Trần Xuân Độ rồi, anh chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ bối cảnh gia thế nào, nhưng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Trần Xuân Độ đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của ông.

Trên thực tế, trong lòng Lê Duy Dương có rất nhiều đối tượng để chọn làm con rể nhà họ Lâm, nhưng cuối cùng ông nội Lê Kim Huyên, người ngồi trên vị trí đầu ở Yến Kinh xa xôi, bỗng đề cử Trần Xuân Độ cho ông.

Lê Duy Dương rất kính trọng ông nội Lê Kim Huyên, đầu tiên là vì đó là ba mình, hai là vì mỗi câu nói và mỗi chuyện ông ấy làm đều có nguyên do trong đó.

Lê Duy Dương vốn tưởng rằng Trần Xuân Độ có bối cảnh gì đó, nhưng sau khi ông sai người đi điều tra, thì phát hiện ra thân phận Trần Xuân Độ rất bình thường, ông cũng giống như Lê Kim Huyên, không hiểu rõ dụng ý ông nội cô.

Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự kính trọng mà Lê Duy Dương dành cho Trần Xuân Độ, nếu anh thật sự là người bình thường, nhưng lại có quan hệ tốt với ông nội Lê Kim Huyên, thì chắc chắn anh cũng có chỗ hơn người.

Lê Duy Dương khẽ cười nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ông đã lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm, sớm đã có đôi mắt tinh tường, nên nhìn người rất chuẩn xác, nhưng ông không thể nhìn thấu Trần Xuân Độ.

“Cậu Trần, hút một điếu không?” Lê Duy Dương hỏi.

“Trước con có hút nhưng giờ cai rồi.” Trần Xuân Độ khẽ cười.

“Cai rồi? Là vì Kim Huyên không thích mùi thuốc à?” Lê Duy Dương cười ha ha.

“Giờ Tiểu Huyên lên lầu rồi, chúng ta cứ hút một điếu, chắc chắn con bé sẽ không biết đâu.” Lê Duy Dương nói.

Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Duy Dương lấy một hộp thuốc trong ngực ra, rồi cầm một điếu xì gà Cuba nổi tiếng mà mình đã cất giữ rất lâu, đích thân châm lửa cho Trần Xuân Độ.

Rất nhanh, một mùi thơm hiếm có bay bổng khắp phòng.


Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một làn khói, rồi mím môi hơi trầm tư nói: “Chủ tịch Lê, điếu xì gà này của ông thật đắt, là xì gà Cohiba Cuba, mùi vị cũng khá thuần khiết.”

Mắt Lê Duy Dương nhất thời như ngưng đọng, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng biết loại xì gà này à?”

Trần Xuân Độ khẽ cười: “Trước đây con cũng may mắn được hút một điếu.”

Lê Duy Dương gật đầu nói: “Không dễ gì tôi mới đấu được điếu xì gà quý giá này từ tay người Cuba trong buổi đấu giá, giờ loại xì gà này có tiền cũng không thể mua được trên thị trường, chỗ tôi chỉ còn lại một chút này, hôm nay xem như cậu Trần có lộc được ăn rồi.”

Trần Xuân Độ khẽ cười, Lê Duy Dương nói không sai, quả thật loại xì gà này đã có giá trên trời trên thị trường, vô số người cầu mà không được... Nhưng trong căn biệt thự ở Colombia của Trần Xuân Độ, thì vẫn còn tới mấy hộp xì gà này!

“Hôm nay chủ tịch Lê bảo con và Lê Kim Huyên tới đây để làm gì thế?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Vì chúng ta đã mấy tháng không gặp, nên tôi muốn mọi người cùng ăn uống trò chuyện với nhau một bữa.”

Lê Duy Dương cười ha ha rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi đã đặc biệt mời một đội đầu bếp từ nhà hàng ba sao ở Michelin tới đây, lát nữa cậu Trần cứ thoải mái thưởng thức những món ăn ngon.”

Sau khi hai người trò chuyện một lát, chẳng mấy chốc đã tới giờ cơm, có thể nói bữa tối này cực kỳ xa hoa, lúc Trần Xuân Độ nhìn thấy bữa tối xa hoa được chế biến tỉ mỉ này, thì nước miếng sắp chảy ra ngoài.

Lê Duy Dương thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ thì cũng yên tâm hơn, đây mới là phản ứng nên có của người bình thường.

Trần Xuân Độ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì cầu thang bên cạnh vang lên tiếng lạch bạch, sau đó Lê Kim Huyên mang một đôi sandal nhanh chóng đi xuống, rồi ngồi bên cạnh Trần Xuân Độ.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên hung hăng lườm anh, rõ ràng vẫn còn để bụng chuyện hồi sáng.

“Ba, mẹ, lúc nào chúng ta mới được ăn vậy, con sắp đói chết rồi.” Lê Kim Huyên mở miệng hỏi.

“Con hãy đợi một lát, ba vẫn còn một người bạn sắp tới đây rồi.” Lê Duy Dương nở nụ cười thần bí.

“Bạn ư? Trước giờ ba chưa từng mời người khác tới nhà ăn cơm mà.” Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày hỏi.

“Lát nữa người đó tới đây thì con sẽ biết ngay thôi, có lẽ người này có quan hệ không tệ với con đó.” Lê Duy Dương nói.

Câu nói cuối cùng của Lê Duy Dương đã dấy lên sự tò mò trong lòng Lê Kim Huyên, có rất ít người có thể có quan hệ tốt với cô, hơn nữa còn được Lê Duy Dương mời tới đây, nên cô càng không nghĩ ra người đó là ai.

Trần Xuân Độ bên cạnh đã sớm ngồi ăn như hổ đói, không quan tâm đến hình tượng, làm Lê Kim Huyên thầm khinh thường, người đàn ông này xem đây là nhà mình à, còn không biết xấu hổ như vậy!

Những món ăn ngon tinh xảo do bếp trưởng ba sao bên Michelin chế biến thật sự không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã bị Trần Xuân Độ quét đi không ít.

Lê Duy Dương nhìn thấy cảnh tượng này thì cười to: “Cậu Trần đúng là người thoải mái, không sống theo quy tắc.”

Trần Xuân Độ cười hì hì, một bữa ăn miễn phí thế này, sao anh có thể từ chối không ăn chứ?


Mặc dù chưa chắc Trần Xuân Độ sẽ thích mấy món ăn ngon ở nước ngoài, nhưng anh đã về nước mấy tháng rồi, nên trong khoảng thời gian này anh gần như chưa được ăn mấy món này, tất nhiên sẽ kích thích sự thèm ăn.

Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh Trần Xuân Độ, thấy anh không biết xấu hổ ăn điên cuồng như thế, thì ngày càng bất mãn và chán ghét.

“Đúng là đồ không biết xấu hổ...” Lê Kim Huyên bĩu môi, đây chính là một tên lưu manh, cô đang nghĩ lát nữa ăn xong cô nên mở miệng với Lê Duy Dương thế nào, để Trần Xuân Độ dọn ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy anh một giây một phút nào nữa.

Đúng lúc này, bỗng có một người giúp việc từ bên ngoài đi vào, nói với Lê Duy Dương: “Chủ tịch Lê, khách tới rồi.”

“Mau, mau mời cậu ấy vào đây.” Nụ cười trên mặt Lê Duy Dương càng tươi hơn.

Rất nhanh, một người đàn ông mặc bộ đồ vest phiên bản giới hạn Louis Vuitton, tay còn cầm một hộp quà lớn, nở nụ cười từ bên ngoài đi vào.

“Chú Lê, trên đường xảy ra chút chuyện, nên cháu đến trễ, thật xin lỗi chú.”

Khí chất người đàn ông rất phóng khoáng, dáng người cao ráo, lúc đưa tay ra vô tình để lộ chiếc đồng hồ Rolex vàng chói.

“Tiểu Vũ à, mau ngồi xuống đi cháu, chúng ta đều đang đợi cháu đấy.” Lê Duy Dương vô cùng nhiệt tình, bảo người đàn ông ngồi xuống bàn.

“Đặng Vũ?” Lê Kim Huyên nhíu chặt mày, lúc nhìn thấy người thanh niên này, vẻ mặt cô hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Vũ, chúng ta đã quen biết nhau hết rồi, để chú giới thiệu một lát, đây là con rể chú, tên là Trần Xuân Độ.” Lê Duy Dương giới thiệu.

Mà lúc này, Trần Xuân Độ đang gặm một chiếc đùi gà, ăn ngấu nghiến, tay thì dính đầy dầu mỡ.

Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh thấy vậy thì giơ tay lên đỡ trán... người này... thật sự làm mình mất mặt quá!

“Tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng anh Trần từ rất lâu rồi, trước đây tôi luôn nghe Kim Huyên nhắc đến anh, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, cô ấy nói với tôi, anh khá thích ở nhà nấu nướng cho gia đình?” Đặng Vũ nhìn Trần Xuân Độ, rồi cười ha ha, đáy mắt thoáng qua tia khinh thường nồng đậm.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, lau bàn tay đầy dầu mỡ của mình rồi cười nhạt: “Kim Huyên thích làm trụ cột gia đình, nên tôi không thể giành với cô ấy, tất nhiên ở nhà phải chăm lo cho gia đình rồi.”

Đặng Vũ nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười càng ẩn chứa sự khinh thường: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy, đàn ông nên ra ngoài làm việc, còn những người phụ nữ xinh đẹp thông minh như Kim Huyên, thì nên được người khác che chở, dù gì đàn ông bám váy đàn bà cũng không khác gì tên vô dụng.”