Chàng Rể Phế Vật

Chương 171: Từ Trước Đến Nay Chưa Từng Có!





Trần Xuân Độ cầm linh kiện điện tử đang sáng chớp nháy lên, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, anh đã từng phát hiện ra thiết bị điện tử giống hệt như...!máy nghe lén!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm thiết bị điện tử rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, khóe miệng nở một nụ cười thâm thúy.
Đột nhiên, anh cúi đầu, đối diện với máy nghe lén, chậm rãi nói: "Tôi khuyên các người đừng làm những chuyện vô bổ này nữa...!đây là lời cảnh cáo cuối cùng!"
Ngay khi vừa dứt lời, Trần Xuân Độ cầm ly nước bên cạnh đập nát máy nghe lén.
Ánh sáng đỏ biến mất, máy nghe lén bị Trần Xuân Độ đập vỡ thành từng mảnh.
Mà tòa cao ốc Lê thị cách đó không xa, trong một căn phòng u tối, một người đàn ông đau đớn chợt vứt tai nghe đi, bịt chặt lỗ tai với vẻ mặt thống khổ.
Trần Xuân Độ nhìn máy nghe lén trên bàn làm việc đã nát thành mảnh vụn, rơi vào trầm tư.
Anh ngồi đó hút thuốc hai, ba tiếng đồng hồ, cho đến khi cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra, một giọng nói dễ nghe bước vào, vừa đi vào cô vội cau mày, ngửi thấy mùi khói khó chịu.
Cửa sổ phòng Trần Xuân Độ không mở, Lê Kim Huyên đi đến mở cửa sổ và bật quạt lên để trong phòng được thoáng khí, sau khi mùi thuốc lá phai đi, cô quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bóng lưng anh.
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế làm việc quay lưng lại với Lê Kim Huyên, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một chút lạnh lùng, cô mang giày cao gót bước tới.
"Ai cho anh hút thuốc? Công ty quy định rõ ràng anh không được hút thuốc, anh không biết sao?" Lê Kim Huyên nhìn thấy điếu thuốc giữa hai ngón tay Trần Xuân Độ đang cháy, giật lấy tàn thuốc gần cháy hết của anh.

Lúc này Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, hoàn hồn lại trong suy nghĩ miên man, sau khi nhìn thấy gương mặt thanh tú nước M miều trước mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt bất giác rơi vào chiếc cổ trắng ngần cao ngất, cuối cùng rơi vào khe rãnh sâu không thấy đáy!
“Lưu manh!” Lê Kim Huyên nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Trần Xuân Độ, cô đang cúi người xuống, tầm mắt của Trần Xuân Độ gần như đã nhìn thấy toàn bộ.
Sau khi tổng giám đốc xinh đẹp hừ lạnh một tiếng, Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, cười nói: "Sếp Lê, ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây?”
Đối mặt với miệng lưỡi trơn tru của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chịu đựng cơn tức giận đang bùng phát trong lòng, bình tĩnh nói: "Vừa mới lên làm phó giám đốc, đến xem thử anh chết chưa."
"Có Sếp Lê chống lưng, anh có thể xảy ra chuyện gì? Có thể khiến cho Sếp Lê quan tâm như vậy là may mắn tu tám kiếp mới có được." Trần Xuân Độ cười mỉa mai, khoa trương nói.
Khóe miệng thanh tú của Lê Kim Huyên nhếch lên, ánh mắt quét một vòng rồi đột nhiên rơi xuống bàn làm việc.
“Đây là cái gì?” Lê Kim Huyên tò mò, luôn cảm thấy thứ này rất quen thuộc.
“Không có gì, một số phụ kiện của máy tính thôi.” Trần Xuân Độ giấu kỹ máy nghe lén đã bị đập nát.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không khỏi nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, cô cũng không tìm ra chỗ sơ hở nào.
“Nếu tôi phát hiện anh hút thuốc trong văn phòng lần nữa, thì coi chừng đấy!” Lê Kim Huyên bước ra khỏi phòng làm việc và nghiêm khắc cảnh cáo.
Nhưng ngay sau khi Lê Kim Huyên đi khỏi, khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên, anh lấy chiếc bật lửa ra...
Sau khi châm một điếu thuốc, anh bấm một dãy số và nói nhỏ: "Đi điều tra một nhân viên của vợ tôi, tên là Giản Vi."
Sau khi Giản Vi đưa đồ cho Trần Xuân Độ, cô ta xin nghỉ nửa ngày rồi vội vã rời khỏi Lê thị.
Ở lối vào của Lê thị, một chiếc xe màu đen đã đợi ở đó từ lâu, sau khi Giản Vi lên xe, chiếc xe đã nhanh chóng khởi động và rời đi.
Trong một quán cà phê, Giản Vi mở cửa vội vàng bước vào.

Sau khi nhìn một vòng, cô ta thả chậm bước chân và đi đến một chiếc bàn gần đó.
“Sao rồi? Đưa đồ cho anh ta chưa?” Người đàn ông hỏi.
Giản Vi gật đầu, nói với người đàn ông: "Anh ta đã nhận rồi, không nghi ngờ gì."
Khóe miệng người đàn ông cong lên: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
"Ông xã." Giản Vi hơi lo lắng nói: "Anh rốt cuộc đã làm gì trên bộ đồ đó? Có hại đến anh ta không?"
Người đàn ông bình thản nói: "Chỉ đang quan sát anh ta thôi."
Vẻ mặt Giản Vi ngưng trệ, hơi tái nhợt: "Vì sao lại làm như thế với anh ta?"
“Bởi vì anh ta phạm tội nghiêm trọng, bọn anh đang truy nã anh ta.” Người đàn ông nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bọn anh thuê một công ty trang phục nổi tiếng làm, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra.”
“Tội phạm nghiêm trọng?!” Sắc mặt Giản Vi tái nhợt, cô ta không ngờ bạn trai lại nói cho cô ta biết giám đốc của tập đoàn Lê thị là tội phạm nghiêm trọng!
Tin tức này chắc chắn có thể gây chấn động ở thành phố T!

Tin tức khủng khiếp này dọa cô ta sợ hãi không thôi.
“Chuyện này không được để lộ ra ngoài, em cũng không được đề cập với bất kỳ ai.” Người đàn ông khuyên nhủ.
“Được.” Giản Vi vội vàng gật đầu, cô ta biết rõ tính quan trọng của chuyện này.
Rất nhanh, Giản Vi bước ra khỏi quán cà phê, người đàn ông xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn bóng lưng xinh đẹp quyến rũ của cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh ta thì thầm mà chỉ mình anh ta mới có thể nghe thấy: "Ngu ngốc."
Giản Vi có lẽ cũng không ngờ, chân tướng lại châm chọc như vậy!
Buổi chiều, Giản Vi vội vàng trở lại công ty, vừa bước vào Lê thị, cô ta đã nghe thấy một giọng nói khinh thường từ bên cạnh truyền đến: "Cô Giản đi đâu mà đầu đầy mồ hôi, lại vội vội vàng vàng như vậy?”
Giản Vi dừng bước, nghe xong những lời của Trần Xuân Độ, trong lòng cô ta chột dạ, loạng choạng suýt ngã.
“Ồ, Sếp Lê tìm tôi có việc gấp.” Giản Vi cố nén nụ cười trên mặt, trái tim cô ta đập loạn xạ.
Bởi vì biết trong bộ quần áo đó có vài thứ đặc biệt, nên khi đối mặt với Trần Xuân Độ, nhịp tim của cô ta tăng nhanh, trong lòng hoảng loạn, không còn sự cao ngạo và tự tin như thường ngày.
Thậm chí cô ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Xuân Độ, ánh mắt hoảng loạn.
Đôi mắt của Trần Xuân Độ trở nên thâm thúy, anh mỉm cười: "Cô Giản, cô không sao chứ?"
“À… Đương nhiên là tôi không sao rồi.” Giản Vi bình tĩnh nói.
"Không sao thì tốt, có cần tôi mang cho cô ly cà phê không?"
“Ừm, vậy được, vị nào cũng được.” Giản Vi nói xong thì vội vàng lên lầu, sau khi trở lại phòng làm việc, cô ta ngồi xuống, tim vẫn còn đập loạn.
Ngay khi Giản Vi cuối cùng cũng điều chỉnh được nhịp thở, vừa mới khôi phục trở lại thì đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Trần Xuân Độ lại một lần nữa vang lên khiến trái tim của cô ta run rẩy.
"Cô Giản, có cà phê rồi."
Trần Xuân Độ mở cửa bước vào, trên tay mang theo một bịch cà phê lớn.
“Nhanh như vậy?” Giản Vi kinh ngạc thốt lên, vừa nói xong mới phản ứng lại, nhận ra bản thân khó có thể bình tĩnh được, cũng không nhận ra rằng thời gian đã trôi qua rất nhanh.
“Cô Giản, cô có bạn trai chưa?” Trần Xuân Độ sau khi đặt cà phê xuống thì thản nhiên hỏi.
“Tôi có rồi.” Trong lòng Giản Vi run rẩy nói.
“Ồ, thật đáng tiếc.” Vẻ mặt Trần Xuân Độ tiếc hận, khiến cho Giản Vi buông lõng một chút.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Trần Xuân Độ biến mất sau cánh cửa làm việc, Giản Vi mới thả lỏng người, hít một hơi thật sâu.
Bên ngoài phòng họp, Lê Kim Huyên cùng một nhóm giám đốc bước ra khỏi phòng họp, vẻ mặt thoải mái, khi trở lại phòng làm việc, cô đột nhiên nhìn thấy trên bàn có thêm một ly cà phê.
Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, cô nhấp một ngụm, nở nụ cười...!Làm sao anh biết cô thích nhất là cà phê vị trà chứ...
Suốt cả buổi chiều, Trần Xuân Độ ở trong phòng làm việc chơi game trên máy tính, một thời gian không đụng đến game, kỹ năng của anh chẳng những không thay đổi mà còn trở nên điêu luyện hơn.
Khi giao diện của giai đoạn thăng chức nhảy ra trên màn hình máy tính, Trần Xuân Độ mới thở phào nhẹ nhõm, là phó giám đốc của tập đoàn Lê thị, nhưng thật ra anh không có việc gì làm, Lê Kim Huyên chỉ cho anh một chức vụ mà thôi.

Lê Kim Huyên rõ ràng lo lắng năng lực của anh, sợ anh không thể đảm nhiệm được, dứt khoát để anh tự mình chơi.
Sau khi suy nghĩ, Trần Xuân Độ lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Thanh Niên.
Ở đầu bên kia của thành phố T...!trong một phòng họp cách 50 mét dưới lòng đất, bầu không khí vô cùng trang nghiêm và căng thẳng.
Trên một chiếc bàn tròn, có năm người đang ngồi, mỗi người đều có địa vị cao ở nước C.
Mà những người này đều âm thầm đến thành phố T qua con đường bí mật, không ai biết đến sự tồn tại của bọn họ, nếu không, e rằng sẽ dẫn đến vô số ám sát và tai họa!
Thanh Niên đang ngồi ở giữa bàn tròn, vẻ mặt khác hẳn với vẻ nghiêm túc của những người khác, cậu ta không chút để ý...!cúi đầu nghịch điện thoại di động!
Ngay cả thao tác chơi trên điện thoại di động, biểu cảm của cậu ta...!đều rất giống một người! Một người rất vô liêm sỉ!
"Ở nước ngoài đang hỗn loạn, cách tốt nhất là nước C nên ngồi yên và đừng nhúng tay vào vòng xoáy này."
"Đúng vậy, những năm gần đây chúng ta phát triển rất nhanh chóng, nhiều lực lượng và cường quốc ở nước ngoài đã để mắt đến chúng ta.

Chúng ta nên hành động một cách thận trọng."
Một số người bày tỏ ý kiến ​​của mình, duy chỉ còn lại một mình Thanh Niên.
Một vài người đưa mắt về phía cậu ta và hỏi: "Người kia thực sự không định xuất hiện nữa sao?"
Thanh Niên lắc đầu: "Không biết trong lòng anh ta hiện tại nghĩ gì, dù sao kẻ nào dám động đến anh ta, thường sẽ chết rất thảm."
Vài người chìm vào im lặng, một lúc sau mới có người lên tiếng khẽ nói: "Nếu như có anh ta ở đó, ai còn dám nhìn chằm chằm chúng ta nữa.”
Thanh Niên chế nhạo: "Lòng người tham không đáy, không có anh ta, thế giới ngầm ở phương Tây...!Quốc hội ngầm, Tòa thánh châu Âu năm đó, sớm đã rối loạn long trời lỡ đất từ lâu ở nước ngoài rồi, liệu nước C có may mắn sống xót trong cơn hoạn nạn đó không?”
“Nếu không có anh ta, một trận náo loạn cũng đủ để tiêu diệt tất cả mọi người ở đây rồi.” Giọng điệu của Thanh Niên đột nhiên sắc bén, ánh mắt lạnh lùng quét qua vài người, khiến lòng bọn họ run lên!
Ai có thể tưởng tượng được những người này đều là những người đứng đầu của nước C, nhưng ở trước mặt Thanh Niên lại không có chút khí chất nào.
Bởi vì người đứng sau lưng Thanh Niên là người có thế lực số một ở nước ngoài, là chỗ dựa cho cậu ta, là người đứng trên đỉnh kim tự tháp!
Một sự tồn tại không thể coi thuòng, từ trước đến nay chưa từng có!.