Chàng Rể Phế Vật

Chương 176: Khoác Lác Gì Thế!





"Thật sự không thể nói.

" Ánh mắt Tô Loan Loan phức tạp, nhẹ giọng hỏi.

"Việc này liên quan đến tính mạng.

" Irene thở dài.

Tô Loan Loan sau khi cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt mờ mịt không hiểu, đến bây giờ cô vẫn không hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì lại khiến Irene kiêng kị như vậy, một chút cũng không dám nói!
Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh đưa mắt nhìn qua màn hình di động, khóe miệng nâng lên nở một nụ cười thâm thúy.

Trần Xuân Độ nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh niên của một thanh niên: "Ông chủ, hàng hóa mất hoặc thiếu chuẩn bị đến, để ở đâu được?"
"Trước tiên đưa vào công ty đi, để Dương Văn Hạo mở mang tầm mắt.

" Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói.

"Được.

" Giọng nói trong điện thoại mang chút ý cười, anh có thể tưởng tượng được lúc Dương Văn Hạo trong thấy mấy thùng hàng này sẽ ngạc nhiên kinh hãi khó tin đến mức nào!
Ngay lúc Trần Xuân Độ gọi điện thoại, tại bến cảng hải quan.

Một bao hàng hóa dỡ xuống từ thùng hàng đặt trên băng chuyền, từng bao một đi qua máy kiểm tra.


Đột nhiên đúng lúc này một thùng giấy đi vào máy kiểm tra thì đột nhiên phát ra tiếng chuông báo động chói tai vang vọng trong không trung.

"Cộc cộc cộc! "
Cảnh sát từ khắp nơi cầm khiên chống nổ bao vây lấy máy kiểm tra.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Một vị cảnh sát cẩn thận từng li từng tí tiến lên mở thùng giấy ra, sắc mặt trở nên kinh ngạc.

Đó là súng ống! Súng ống tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đây là vũ khí giết người, không phải súng đồ chơi!
Một vị cảnh sát cẩn thận lấy nó ra, nhưng khi đôi bao tay trắng mới đụng vào súng thì lại kích hoạt cơ quan đặt dưới súng.

"Ầm!"
Ánh sáng chói mắt đột nhiên phát ra khiến mọi thứ như trở nên biến dạng, suýt chút nữa mọi người đều bị mù vì ánh sáng này.

"A!"
Có người thảm thiết kêu lên, hai mắt đã mù!
Chờ những người này phản ứng kịp thì ánh sáng này đã biến mất.

Những người này còn chưa kịp phản ứng thì máy kiểm tra đã vang lên lần nữa, một thùng hàng thần bí đã yên lặng rời khỏi băng chuyền, mà tất cả nhân viên cảnh sát đều bị pháo sáng hấp dẫn nên không chú ý đến thùng hàng kia.

Chuyển hướng chú ý, nếu chiêu này bị Trần Xuân Độ trông thấy nhất định sẽ cảm thán, thanh niên bây giờ tâm cơ càng ngày càng sâu.

Những người cảnh sát đáng thương này sợ là cũng không biết mình đã bị người khác trêu đùa một trận.

Buổi chiều Dương Văn Hạo ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt khó coi, mấy ngày nay anh ta đã gọi rất nhiều cho một thanh niên, câu trả lời anh ta nhận được luôn là kiên nhẫn đợi.

"Mẹ nó, cái công ty chó má này không có mấy người mà còn dám lừa tôi, mẹ nó đúng là loại lừa gạt!" Dương Văn Hạo vỗ bàn, tức giận mắng.

Lúc đầu Dương Văn Hạo cũng không biết, đến lúc anh ta gia nhập công ty mới phát hiện công ty này tổng cộng lại cũng không được mấy người, bình thường ngay cả một hạng mục cũng không có, chẳng khác nào một công ty rỗng, anh ta làm ở đây một phân tiền cũng không được hưởng!
Dương Văn Hạo càng cảm thấy bản thân đã bị lừa, nếu không phải tài liệu của hắn đã bị thanh niên kia cầm đi vào đêm hôm đó dọa anh ta sợ thì Dương Văn Hạo đã bỏ chuyện này từ lâu.

"Giám đốc Dương, có chuyển phát nhanh.

" Đúng lúc này một người đẩy cửa vào văn phòng nói.

"Chuyển phát nhanh?" Dương Văn Hạo nhíu mày, trên dưới công ty có mấy người chứ, bọn họ vẫn còn có tâm trạng đặt chuyển phát nhanh sao?
Dương Văn Hạo tức giận đi ra khỏi phòng, ra đến cửa công ty trong thấy một hàng xe lớn nhỏ dừng trước đó, hai nhân viên chuyển phát nhanh đầu đầy mồ hôi chuyển hàng.

"Đây là chuyển phát nhanh của ai?" Dương Văn Hạo nhăn mày, nhìn từng thùng lớn, trong ngực dâng lên một ngọn lửa không tên.

"Là tên khốn nào hả, đây là chỗ làm việc, chuyển đến đây để làm gì?"
"Thứ này không thể chạm vào!" Nhân viên chuyển phát nhanh ngăn Dương Văn Hạo lại: "Phía trên ghi hàng dễ vỡ, cần nhẹ tay.

"

"Ai gửi chuyển phát nhanh đến đây, hôm nay người đó biết tay tôi!" Dương Văn Hạo giận tím mặt.

Đúng lúc này điện thoại trong túi quần Dương Văn Hạo vang lên.

Dương Văn Hạo nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thanh niên: "Chắc chuyển phát nhanh đến rồi?"
Dương Văn Hạo ngạc nhiên, gật nhẹ đầu: "Đến rồi.

"
"Chuyển nó vào nhà kho công ty đi.

" Thanh niên kia nói.

Dương Văn Hạo nghi hoặc nhưng cũng không nói gì them, anh ta định đợi người kia về công ty rồi mới nói đến ý kiến của mình.

"Gọi tất cả mọi người ra mang những thứ này vào.

" Dương Văn Hạo nói với người gọi mình ra.

Người kia mơ màng, bọn họ không hiểu tại sao Dương Văn Hạo mới nhận một cuộc điện thoại đã thay đổi ý kiến.

Một tiếng sau, một chiếc Roll Royce từ xa đi đến giống như ngựa hoang mất cương, động cơ gào thét điên cuồng giống như một mãnh thú hung hãn.

Sau khi chiếc Roll Royce gần đến công ty thì đột nhiên giảm tốc độ, cuối cùng lại hoàn mỹ dừng lại trước cổng công ty.

"Ông chủ lớn tới.

" Mấy nhân viên còn sót lại trong công ty đều kinh ngạc, bọn họ biết Dương Văn Hạo là giám đốc điều hành, phía sau còn một vị đại gia nhiều tiền nữa, bọn họ nghĩ công ty vận hành được là nhờ vị này.

Mà chiếc Roll Royce này chính là minh chứng rõ ràng nhất, bọn họ chưa thấy qua người nào ở thành phố C đi Roll Royce Phantom bao giờ.

Dương Văn Hạo ngồi trong phòng làm việc nhàm chán không có việc gì làm, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào bên ngoài thì vội vàng đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe dừng lại dưới lầu, cửa xe mở ra, một thanh niên đẹp trai mặc âu phục đi giày da bước xuống, một tay đút túi quần, tay kia cầm xì gà, bình tĩnh đi đến công ty.

Mấy nhân viên đứng từ xa quan sát câm như hến, nhìn theo thanh niên đi thẳng đến văn phòng giám đốc.

"Cuối cùng anh cũng đến.

" Dương Văn Hạo ngồi sau bàn làm việc, thấy người đi vào thì hừ lạnh nói.

Thanh niên kia cười: "Thời gian của tôi không nhiều, chỉ có thể đến nhìn anh một chút, công ty vận hành thế nào?"
Dương Văn Hạo cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Còn có thể thế nào nữa, anh đưa công ty cho tôi, đương nhiên là một trong năm trăm công ty đứng đầu! Ngay cả một hạng mục cũng không có, tháng sau không phát tiền lương được.

"
Dương Văn Hạo nhìn thanh niên kia, vẻ mặt lạnh lùng: "Anh đúng là có kĩ năng lừa người.


"
"Gấp cái gì.

" Thanh niên kia bình tĩnh phun ra một làn khói: "Không phải tôi đến để mang anh đi kiếm tiền đây rồi sao?"
"Kiếm tiền? Anh đi lừa tiền thì có!" Sắc mặt Dương Văn Hạo càng lạnh hơn, giọng nói lộ ra sự tức giận: "Anh đừng tưởng chiếc Roll Royce kia có thể lừa được tôi, nhìn đã biết là hàng giả!"
"Giả hay không chẳng lẽ anh lại không biết sao?" Thanh niên cười cười, không để ý đến sự tức giận của Dương Văn Hạo.

Sau đó người này đứng dậy đi về phía cửa: "Đi thôi, tôi dẫn anh đi mở mang tầm mắt.

"
"Mở mang tầm mắt?" Dương Văn Hạo khoanh tay trước ngực nhìn bóng lưng thanh niên kia, khinh thường cười lạnh một tiếng.

Lúc trước anh ta là quản lí cấp cao ở tập đoàn Lê thị, loại người nào cũng đã gặp qua, mà bây giờ thanh niên này lại ngông cuồng nói muốn đưa anh ta đi mở mang tầm mắt, đúng là nực cười!
Dương Văn Hạo đi nhanh theo sau thanh niên kia, anh ta ngược lại muốn xem người này muốn bày ra trò cười gì!
Trong kho hàng, thanh niên kia và Dương Văn Hạo nhìn vào mấy thùng hàng lớn, Dương Văn Hạo cười lạnh: "Thế nào, anh định dựa vào mấy thùng hàng này để cứu sống công ty?"
Dương Văn Hạo đã nhìn qua đồ trong những thùng hàng này, tất cả đều chứa một chất lỏng như nhau, muốn cứu sống công ty càng khó hơn! Đây dường như là một nhiệm vụ không thể làm được!
Thanh niên từ tốn nói: "Anh biết đây là gì không?"
"Một loại đồ uống mà thôi.

" Dương Văn Hạo nói.

"Đúng, chính là một loại đồ uống.

" Thanh niên gật đầu, Dương Văn Hạo sau khi ngẩn người thì giễu cợt nói: "Anh muốn dựa vào mấy chai đồ uống này để cứu công ty?"
"Anh đừng quên công ty của chúng ta là công ty gì.

" Thanh niên lạnh nhạt nói: "Công ty sinh vật y dược.

"
Nụ cười của Dương Văn Hạo càng thêm châm chọc: "Anh muốn đóng thành thực phẩm chăm sóc sức khỏe rồi bán sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, muốn cứu một công ty đâu có đơn giản như anh nghĩ!"
"Anh vẫn nên thành thật làm một phú nhị đại đi, lừa lão tử vào nơi rách nát như thế này, còn nói có ông chủ giàu có nào đó ủng hộ, sao tôi vẫn chưa thấy người khác xuất hiện?" Dương Văn Hạo không chút nể tình chế nhạo, giọng nói cực kì lạnh lùng.

Thanh niên sững sờ, nở một nụ cười kì quái: "Ông chủ là một người bận rộn, anh không gặp được cũng là chuyện bình thường.

"
Dương Văn Hạo cười lạnh: "Người bận rộn? Bận rộn cứu vớt thế giới sao, khoác lác gì chứ!".