Chàng Rể Phế Vật

Chương 240: Hỏi Xem Ông Chủ Của Cô Tôi Là Ai!





Tập đoàn Lê thị, văn phòng tổng giám đốc.

Lê Kim Huyên ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ vang.

“Mời vào.” Lê Kim Huyên mở miệng.
Tô Loan Loan từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Lê Kim Huyên.

“Có chuyện gì không?” Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Loan Loan.

Tô Loan Loan gật nhẹ đầu, dạo một vòng quanh phòng làm việc, ánh mắt cẩn thận đảo qua mỗi ngõ ngách của phòng làm việc.
Nhìn thấy Tô Loan Loan cẩn thận như vậy, ánh mắt Lê Kim Huyên lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Tô Loan Loan, cô đang nhìn cái gì?”
“Xem có thiết bị nghe lén hay không.” Tô Loan Loan nói ra.


Trong lòng Lê Kim Huyên kinh hãi: “Ý của cô là, phòng làm việc của tôi, bị người lắp máy nghe lén?”
Tô Loan Loan lắc đầu: “Tôi chỉ là lo lắng, phòng ngừa trước, kiểm tra một lượt.”
“Đến cùng là làm sao vậy?” Lê Kim Huyên nhíu mày đen lại, Tô Loan Loan cẩn thận quá mức, làm cho cô cũng sinh ra dự cảm bất thường.
“Lê tổng, cô còn nhớ mùi máu tươi trên người Trần Xuân Độ hôm qua chứ?” Tô Loan Loan nói ra.
Lê Kim Huyên gật nhẹ đầu, Tô Loan Loan mở miệng nói: “Sáng hôm nay, tôi tìm được trong tủ quần áo của anh ta, một cái áo sơ mi dính máu, trên áo sơ mi này, dính đầy máu tươi!”
Bốp!
Khuôn mặt Lê Kim Huyên bỗng nhiên cứng lại, lời nói của Tô Loan Loan, làm vẻ mặt cô ngơ ra!
“Cô chắc chắn là tìm được từ trong tủ quần áo của anh ấy sao?” Lê Kim Huyên nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc, chuyện này, không nói đùa được.
Tô Loan Loan gật nhẹ đầu: “Hoàn toàn chính xác, bộ quần áo đó, bây giờ vẫn đang còn nằm trong phòng làm việc của tôi.”Cả người Lê Kim Huyên lạnh buốt...!Dù thế nào cô cũng không ngờ, cái người vô cùng vô lại đó, lại cất giấu một cái áo dính máu.

“Ý của cô là… Bộ quần áo này, là thay ra từ trên người anh ấy?” Lê Kim Huyên cực kỳ thông minh, nhanh chóng đoán được ý của Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan nghiêm túc gật nhẹ đầu: “Trừ khả năng này ra, sao anh ta phải giấu một bộ quần áo dính máu…Hơn nữa, sáng hôm nay tin tức thông báo một vụ án giết người.”
Tô Loan Loan lấy điện thoại di động ra, đưa cho Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nhận lấy điện thoại, ánh mắt quét qua màn hình điện thoại, đột nhiên cả người lạnh buốt.

“Đêm qua khác sạn quốc tế bị tập kích, một vị sát thủ thần bí, sát hai một người phương Tây và toàn bộ mấy người thủ hạ của người này.” Tô Loan Loan nói ra.

Lê Kim Huyên như rơi vào trong hầm băng, ánh mắt khó có thể tin được, đầu óc trống rỗng.

Một lát sau, Lê Kim Huyên chậm rãi ngẩng lên, nhìn Tô Loan Loan, nói: “Đây là chuyện gì?”
“Bây giờ còn chưa biết, chỉ có thể hoài nghi cao độ, anh ta với chuyện này, không thoát khỏi quan hệ.” Tô Loan Loan trầm giọng nói.

“Biết rồi, việc này cô phụ trách đi.” Lê Kim Huyên thở dài một tiếng, đợi sau khi Tô Loan Loan ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cô lộ vẻ mệt mỏi.
Trong đầu Lê Kim Huyên hiện ra từng ký ức với Trần Xuân Độ…Lúc này cô như rơi vào trong hầm băng, cô không thể nào tin được, người đàn ông theo cô ăn cơm chùa đó, thế mà có thể nhanh chóng thay đổi, trở thành sát thủ giết người!
Bộ quần áo dính máu đó, đủ để dẫn ra rất nhiều dấu vết.
Khuôn mặt Lê Kim Huyên phức tạp, chỉ sợ trước đây cô không thể ngờ được, có một ngày, cô lại giãy dụa vì một người đàn ông như thế!
Tô Loan Loan sau khi quay lại văn phòng, kéo một ngăn kéo ra.


Trong ngăn kéo, một chiếc áo sơmi đầy máu lẳng lặng nằm đó.

Đây vốn là một cái áo sơmi trắng như tuyết không chút bụi nào, dính vào vô số máu tươi, nhuộm thành một màu máu.

Vẻ mặt Tô Loan Loan nghiêm trọng, khóe miệng lộ ra một chút đắc ý, cái áo sơ mi màu máu này, giống như là cô ta đã vạch trần ra chứng cứ quan trọng nhất của Trần Xuân Độ.
Trong lòng Tô Loan Loan thậm chí cũng sinh ra chút gợn sóng, cô ta hao tổn tâm cơ vô số lần, cuối cùng cũng bắt được cơ hội khó có được này đây!
Ánh mắt Tô Loan Loan kiên định đắc ý… Trần Xuân Độ, lúc này xem anh giải thích thế nào!
“Nếu tôi là cô, tôi tuyệt sẽ không động đến bộ đồ dưới tủ quần áo này.”
Đúng lúc này, sau lưng Tô Loan Loan, có giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Giọng nói đột ngột vang lên này, làm khuôn mặt Tô Loan Loan cứng lại, sau lưng lập tức lạnh buốt,
Tô Loan Loan cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ hai tay cắm vào túi quần, bình tĩnh nhìn cô ta, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Trần Xuân Độ lạnh nhạt nhìn Tô Loan Loan, khóe miệng cong lên một vẻ thâm thúy
Hai con mắt Tô Loan Loan híp lại, Trần Xuân Độ đột nhiên xuất hiện sau lưng cô ta, làm cô ta không biết nói gì!
“Anh muốn làm cái gì!” Tô Loan Loan thu lại quần áo dính máu, lạnh giọng chất vấn.
“Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở cô một tiếng, đồ của người khác, không nên tùy tiện động vào, nếu không, sẽ có hậu quả cô không thể nào tưởng tượng nổi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói.
Gương mặt Tô Loan Loan cứng ngắc, cười lạnh nói: “Ồ, cuối cùng cùng cũng lộ ra gương mặt thật rồi, anh quả nhiên không hề đơn giản như vậy…đến cùng anh là ai?!”
“Tôi là ai, không quan trọng, quan trọng là, tôi hy vọng cô sau này… thành thật một chút.” Trần Xuân Độ mở miệng, sau khi dừng một lúc, lại nói: “Cô có thể hỏi xem ông chủ của cô, tôi là ai.”
Lời này của Trần Xuân độ vừa nói ra, Tô Loan Loan run lên, lập tức cứng đơ, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ khó có thể tin được.

Trong ánh mắt của Tô Loan Loan, chỉ còn lại khiếp sợ và hoảng sợ.

Đến cả Lê Kim Huyên cũng không biết, Tô Loan Loan có thể có cơ hội trở thành cận vệ của Lê Kim Huyên, đương nhiên không phải vì may mắn.
Mặc dù kinh nghiệm của cô ta quan trọng, nhưng quan trọng hơn là, sau lưng của cô ta, có một người, đang âm thầm thao túng, làm Lê Kim Huyên có cơ duyên, chọn trúng Tô Loan Loan.

Tất cả đều nhìn như trùng hợp, thực tế chỉ có Tô Loan Loan biết rõ, cái người giúp đỡ cô ta đó, địa vị rất lớn, ngay cả cô ta, cũng không thể trêu vào.


Mà chuyện này, chỉ có cô ta và người đó biết, tuyệt không thể có bên thứ ba biết được.

Mà lúc này, Trần Xuân Độ lại một câu nói toạc ra, Tô Loan Loan run rẩy…Cô ta không thể tin được, Trần Xuân Độ biết ông chủ của cô ta là ai!
Sau khi Trần Xuân Độ nói xong, thâm thúy cười, chậm rãi xoay người, ra khỏi phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, Tô Loan Loan ngây người tại chỗ, vẻ mặt không ngừng thay đổi, tâm tình bất định.
Dù cho Tô Loan Loan túc trí đa mưu, lúc này cũng trở nên hoang mang lo sợ, đôi mắt không ngừng nháy, cuối cùng run rẩy cầm điện thoại lên, bấm một dãi số.
Sau khi bấm xong, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của một thanh niên: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Chồng của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ, anh ta rốt cuộc là ai?” Giọng nói Tô Loan Loan run rẩy, trong mắt lộ vẻ khó tin.
Đầu bên kia điện thoại, người thanh niên trầm mặc một chút, hỏi: “Là anh ấy bảo cô hỏi tôi sao?”
Tay Tô Loan Loan cầm điện thoại không ngừng run lên: “Vâng.”
“Vậy nói cho cô biết cũng không sao, là đại ca của tôi, hiểu chưa?” Người thanh niên mở miệng nói.

Bùm!
Thanh niên vừa dứt lời, Tô Loan Loan càng run rẩy, tay cầm điện thoại đột nhiên buông lỏng ra, điện thoại bốp một tiếng rơi xuống đất.
Gương mặt Tô Loan Loan tái nhợt, giống như là nghe thấy chuyện gì không thể tưởng được, chuyện vô cùng khủng bố.

“Sao mà có thể…”
Môi mềm của Tô Loan Loan cũng đang run rẩy, vô lực ngồi trên ghế, gương mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập mất trật tự.
Trong đầu cô ta không ngừng hiện ra từng hình ảnh, cô ta nhớ lại nụ cười thâm thúy của Trần Xuân Độ vừa cuối…Cuối cùng cũng hiểu được, cô biết được quá nhiều..