Chàng Rể Phế Vật

Chương 263: Tấm Thẻ Đen Số Một!





Walker nói rõ ràng từng câu từng chữ, giọng nói không hề nhỏ, đủ để tất cả thực khách trong phòng ăn kiểu Tây đều có thể nghe rõ.
Ngay sau đó, các thực khách đồng loạt nhìn sang, một vài thực khách thường xuyên ở đây rõ ràng vừa liếc mắt đã nhận ra Walker.
“Hóa ra là Walker, anh ta cũng là khách hàng thường xuyên của khách sạn này đó.

Nghe nói anh ta ở đây sắp hơn một năm rồi… ngay đến cả ông chủ khách sạn cũng dùng bữa với anh ta mấy lần.”
“Chi phí anh ta tiêu sài ở khách sạn này mấy năm nay đủ để anh ta đầu tư cổ phần vào khách sạn này rồi.”
“Walker nổi tiếng phiền phức, luôn cảm thấy bản thân mình tài trí hơn người.

Người đàn ông này chọc phải Walker thì coi như đụng phải rắc rối rồi!”
Một loạt các giọng nói nối tiếp nhau vang lên, một loạt các ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ đều mang theo vẻ đồng cảm.
Sau khi Lê Kim Huyên nghe thấy lời những người này nói, cô càng nhíu mày chặt hơn.
Chính cô cũng không ngờ, người con lai mà cô gặp lại có quan hệ với khách sạn này.
Đây chính là sân nhà anh ta đó, cộng thêm Trần Xuân Độ đuối lý, trong lòng Lê Kim Huyên bỗng nảy ra dự cảm không hay.

Cô nhìn Walker, cảm thấy anh ta sẽ không dễ dàng tha cho Trần Xuân Độ như vậy.
Nhưng bản thân cô cũng không thể ngờ được rằng, mình lại đoán hoàn toàn chính xác.
Trần Xuân Độ liếc nhìn bộ vest trên người Walker, sau đó thần sắc trở nên hoảng loạn, anh gật đầu, với tay túm lấy mấy chiếc khăn trải bàn rồi đi lại gần Walker.
Walker ngồi xuống, còn Trần Xuân Độ thì cúi người, không hề tức giận lau bộ vest, lau cà vạt cho Walker.

Tô Loan Loan đứng bên cạnh hơi sưng sốt, trong ký ức của mình, Trần Xuân Độ hoàn toàn không phải là người dễ dàng khuất phục như vậy.
Hôm nay, anh bị làm sao thế?
Tô Loan Loan nhìn không ra, trong khi đó vài người đứng xem náo nhiệt xung quanh lại cong môi cười cợt, rõ ràng là nụ cười nham hiểm, không có ý gì tốt đẹp.
Chỉ cần ở khách sạn này một thời gian dài thì đều sẽ biết Walker chính là một mớ phiền phức.


Nhưng một người được tất cả mọi người công nhận là phiền phức sao có thể đơn giản như thế được?
Đúng lúc này, Walker nhìn sang Trần Xuân Độ vẫn đang miệt mài lau quần áo, không lên tiếng, anh ta cười lạnh một tiếng, cao ngạo nhấc chân lên: “Chân vẫn chưa lau.”
Sắc mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, Walker rõ ràng đang huênh hoang sỉ nhục người khác mà.
Trần Xuân Độ cúi đầu, ánh mắt rơi trên ống quần Walker một lúc.

Sau đó, điều khiến Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan không ngờ chính là anh lại chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu lau ống quần.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Trần Xuân Độ, Walker càng đắc ý hơn, anh ta càng không chút kiêng kỵ, cũng không có điểm dừng.
Anh ta giống như từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không bảo anh ngồi xổm lau.”
Sắc mặt của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lập tức thay đổi.

Không ít thực khách đang ngồi đều bỏ dao nĩa xuống, nheo mắt lại.
Rất nhiều người từng nhìn thấy cảnh tượng này rồi mới biết… trò hay sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên, bàn tay đang lau ống quần của Trần Xuân Độ bỗng nhiên cứng ngắc, hơi run rẩy.
Walker cong môi, nở một nụ cười khinh bỉ, trong giọng nói thấp thoáng sự kiêu ngạo và ra lệnh: “Quỳ xuống lau.”
Bàn tay đang lau ống quần của Trần Xuân Độ lập tức dừng lại giữa không trung.

Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều lộp bộp trong lòng, họ đồng loạt nhìn về phía Walker, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Theo như họ thấy, Walker cũng trêu đùa hơi quá đáng rồi, sỉ nhục người khác thì thôi đi, nhưng trong số những người đến đây tiêu tiền, có mấy người là người bình dân chứ?
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Nhưng Walker lại khác, anh ta cũng không hiểu được đạo lý này.
Trước đó, Walker cũng đã sỉ nhục Trần Xuân Độ rất quá đáng, may mà Trần Xuân Độ tốt tính, nể tình Lê Kim Huyên đang ở trước mặt nên anh nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Nhưng còn lần này, anh có thể nhịn được nữa không?
Bảo anh quỳ xuống rõ ràng đã chạm tới giới hạn cuối cùng của anh, đó chính là sự tôn nghiêm của anh.
Dưới đầu gối đàn ông là vàng, huống hồ thân phận của Trần Xuân Độ… đủ khiến cả nước C chấn động!
Bảo anh quỳ xuống, đúng là suy nghĩ viển vông mà!
Walker vừa dứt lời, Trần Xuân Độ lập tức cong môi, anh đột nhiên đứng dậy, nhìn Walker, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng bí hiểm.

Anh cầm cốc rượu trên bàn ăn bên cạnh lên, bên trong vẫn còn hơn nửa rượu Lafite tinh tế như viên ruby.
Ngay sau đó, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Trần Xuân Độ chậm rãi đổ toàn bộ chỗ rượu Lafite trong cốc lên đỉnh đầu Walker.
Hành động này của Trần Xuân Độ khiến tất cả mọi người sững sờ, xung quanh lập tức im lặng, Walker ngây người ngay tại chỗ!
Không chỉ như vậy, Lê Kim Huyên cũng ngây ngốc, mọi người xung quanh cũng đồng loạt ngơ ngác!
Không ai có thể ngờ được rằng, Trần Xuân Độ không những không quỳ xuống mà ngược lại còn không chút kiêng dè!
Không ai đoán trước được hành động này của Trần Xuân Độ, mỗi người bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại!
Walker ngây người ngay tại chỗ, cho đến khi anh ta ướt sũng, ngửi thấy mùi rượu tỏa ra trên người mình, lúc bấy giờ anh ta mới bừng tỉnh, anh ta thậm chí còn không dám tin cảnh tượng trước mặt là sự thật!
Tên bệnh hoạn Đông Á thấp kém trước mặt này lại dám dùng rượu Lafite đổ lên người anh ta!
Đúng là chán sống rồi mà!
Walker trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, anh ta ngây người khoảng năm sáu phút, sau đó anh ta mới phản ứng trở lại, anh ta siết chặt nắm đấm, hai mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo!
Trong mắt Walker lập tức bùng lên một tia sáng, điên cuồng, vặn vẹo, đó chính là ngọn lửa tức giận!
Anh ta đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, đây là lần đầu tiên anh ta bị sỉ nhục lớn như thế này!
Anh ta lại bị một kẻ thấp hèn dùng phương thức như thế này sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người! Đúng là nực cười mà!
Walker siết chặt nắm đấm, anh ta tức giận nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên khóe miệng cong lên ý cười.
Anh ta đang giận quá hóa cười!
Trong khi đó, dưới cái nhìn chăm chú, ngơ ngác của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ vẫn vô cùng điềm đạm, anh nhìn Walker đang tức giận, lên tiếng: “Anh chính là dòng máu Hoàng gia trong truyền thuyết?”
“Đương nhiên rồi.” Walker nói từng câu từng chữ, giọng nói vô cùng lạnh lẽo khiến hư không rung lắc kịch liệt, thật sự rất đáng sợ!

“Bốp.”
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ tát một cái thật lớn lên mặt Walker!
Walker ngây người, anh ta lại bị cái tát này làm cho ngơ ngác!
Suy cho cùng thì anh ta vẫn là người có phong độ thân sỹ, cho dù bị Trần Xuân Độ tát một cái, anh ta cũng không lập tức ra tay.
Anh ta giơ tay lên khẽ xoa gò má sưng đỏ, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Dòng máu Hoàng gia, haha, là dòng máu Hoàng gia mà ngay đến cả thường thức lễ nghi cơ bản nhất của phương Tây cũng không biết ư?” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng, nhưng giọng nói của anh khi lọt vào tai Walker lại vô cùng chói tai.
Câu này của Trần Xuân Độ cùng với ánh mắt tràn đầy châm biếm, đả kích của anh giống như liếc mắt một cái đã nhìn thấu Walker, bí mật của anh ta cũng bị phơi bày toàn bộ.
Walker run rẩy trong lòng… Anh ta đột nhiên bắt đầu sợ hãi… Chẳng lẽ tên nước C này có thể nhìn ra gì đó ư?!
“Ý của anh là gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.
“Nhìn thử những người phương Tây xung quanh xem, một tên nhóc ở phương Tây nhiều năm lại mặc vest khi dùng bữa, từ trước đến nay anh chưa từng nghe thấy nước nào có lễ nghi như vậy cả…” Trần Xuân Độ nói.
Lê Kim Huyên đưa mắt nhìn xung quanh, trong nhà hàng kiểu Tây này quả thật có rất nhiều người nước ngoài, người phương Tây ghé đến, họ đều mặc quần áo thoải mái, quả thật không có ai ăn mặc sang trọng, nghiêm chỉnh như Walker cả.
“Mang trong mình dòng máu Hoàng gia nhưng ngay đến cả việc cơ bản nhất là rót rượu cho khách mời nữ trước mà cũng không biết, đây là nghi thức trong Hoàng gia ư?” Trần Xuân Độ liên tục lên tiếng, cả người Walker lập tức run rẩy.

Mỗi một câu của Trần Xuân Độ đều xé rách lớp ngụy trang của anh ta.
“Hơn nữa, lễ nghi dùng từ trong Hoàng gia cũng không giống nhau hoàn toàn, anh chẳng qua cũng chỉ là một tên đầu đường xó chợ lăn lộn ở đó mấy năm, rất nhiều lễ nghi thường thức đều không rõ ràng vậy mà còn dám tự nhận mình là người Hoàng gia.” Trần Xuân Độ cười nhạo: “Ngay đến cả giọng nói cũng đặc sệt người phương Đông, e là anh cũng chưa ở bên đó lâu đâu đúng không?”
Walker nghiến răng, anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ, trong mắt lập tức lộ ra tia khó tin!
Cũng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh.
“Có chuyện gì thế?”
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng, nhìn thấy một bóng dáng ở cửa phòng ăn đang đi từ bên ngoài vào.
Bóng dáng đó vừa xuất hiện, lập tức khiến không ít người xôn xao, bàn tán.
“Giám đốc khách sạn cũng đến rồi, chuyện này kinh động đến cả ông ta ư?”
“Vị giám đốc này có quan hệ rất tốt với Walker, tên nước C kia sắp toang thật rồi.”
Sau khi Walker nhìn thấy Giám đốc đó thì sắc mặt lập tức bình ổn trở lại, anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ rồi lộ ra ý cười trào phúng.
Sự xuất hiện của Giám đốc khiến anh ta tự tin hơn nhiều!
Một lát sau, qua miêu tả của Lê Kim Huyên và Walker, Giám đốc gật đầu, bộ dạng đúng chuẩn giải quyết việc chung, nói: “Tôi đã hiểu rõ nguyên nhân, hậu quả của chuyện này rồi.

Ngài Trần à, do ngài làm ướt bộ vest của ngài Walker nên mới xảy ra chuyện này nên tôi cảm thấy, người sai là ngài.”
Mọi người xung quanh xôn xao cả lên, quả nhiên Giám đốc không hề dùng giọng điệu thương lượng để nói mà cứ thể phán quyết thẳng.
Mà Walker lại chỉ cười lạnh một tiếng, dường như vô cùng đắc ý.

Giám đốc đến đây để giúp anh ta, lần này cái tên bệnh hoạn Đông Á này dù có lý cũng không nói ra được.
Trần Xuân Độ đầy ý vị liếc nhìn Giám đốc: “Chắc chắn chưa?”
Câu nói này của anh chính là đang cho Giám đốc một cơ hội.
Nhưng Giám đốc đánh giá Trần Xuân Độ, thấy trang phục rách nát, tầm thường của anh thì càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Loại người này đoán chừng cũng không có địa vị, thân phận gì cả.

So sánh mà nói, Walker có giá trị hơn nhiều.

Truyện Cổ Đại
“Đương nhiên rồi, ngài không chỉ phải bồi thường tổn thất cho khách sạn mà còn phải bồi thường cho ngài Walker, sau đó xin lỗi ngài ấy.” Giám đốc chỉ vào Walker, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Ngài hất công nước đó khiến cho cốc thủy tinh xuất xứ từ Áo này bị vỡ, khiến bộ đồ ăn bị hỏng, một bộ đồ ăn này có giá ba trăm ba mươi triệu, nhưng bộ vest của ngài Walker cũng phải trên dưới một trăm hai mươi triệu.”
Cả phòng ăn im phăng phắc, lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu, mẹ kiếp những lời này chính là đang dọa dẫm mà!
Giám đốc giống như biết suy nghĩ của mỗi người trong phòng ăn, ông ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ngài có ý kiến khác thì chúng ta có thể báo cảnh sát.”
Lê Kim Huyên nhíu mày, đùa à, chuyện này cho dù cảnh sát có tới thì cũng chả giải quyết được vấn đề gì, Trần Xuân Độ hoàn toàn có nỗi khổ khó nói.
Giám đốc vô cùng gian xảo, khiến Trần Xuân Độ chỉ có thể nghiến răng, nuốt cục tức xuống.
Giám đốc không chỉ trút giận cho Walker mà còn hung hăng đòi được một khoản tiền từ phía Trần Xuân Độ!
Giám đốc nhìn sang Trần Xuân Độ, khóe môi cũng không tự chủ được nhếch lên ý cười.


Theo như ông ta thấy, loại người ngốc nghếch như Trần Xuân Độ, ông ta cũng không quan tâm moi được bao nhiêu tiền, có thể moi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Mặc bộ quần áo rách rưới như vậy trên người thì có được bao nhiêu tiền chứ?
Ông ta hoàn toàn đến đây để trút giận cho Walker, trong mắt ông ta ngập tràn khinh bỉ, ông ta chỉ cảm thấy hơi nực cười, một kẻ nghèo nàn như Trần Xuân Độ mà lại dám chọc vào ngài Walker?
Thật đúng là không biết trời cao đất dày mà!
“Không cần đâu, tên nghèo kiết xác này chắc là cũng không có nhiều tiền.

Chỉ cần cô Lê thân mến xin lỗi thay cho anh ta là được rồi, tôi sẽ xí xóa không nhắc lại nữa.” Ngài Walker xoay người, nhìn sang Lê Kim Huyên, giả vờ rộng lượng, nói.
Trần Xuân Độ nhìn Walker, hai mắt càng trở nên lạnh lùng.

Người này đã khiến anh vô cùng căm ghét.
“Tôi sẽ trả số tiền này.” Trần Xuân Độ xoay người, nhìn Giám đốc, nói.
Giám đốc đánh giá Trần Xuân Độ, cách ăn mặc của Trần Xuân Độ thật sự khiến Giám đốc nghi ngờ.
“Anh trả? Anh có biết bữa ăn này đáng giá bao tiền không? Là con số mà anh có nghĩ cũng không dám nghĩ đến đâu.” Walker chật vật bò dậy, cười lạnh, nói.
Trên thực tế, Walker nói không sai, không chỉ là Giám đốc mà ngay đến cả Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan cũng cho rằng như vậy.
Cả phòng ăn dường như không ai dám tin Trần Xuân Độ có khả năng trả nổi bữa ăn này.
Nếu Trần Xuân Độ thật sự có tiền thì hà cớ gì lại ăn mặc rách rưới như vậy.
Nơi này là phòng ăn của khách sạn năm sao, mỗi món ăn ở đây đều đủ cho vài bữa ăn bên ngoài.
Chỉ một chai rượu Lafite mà cũng gần ba chục triệu.
Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, nhíu chặt mày.

Cô nhìn sang Trần Xuân Độ, quả thật không hiểu, Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn khoe mẽ cái gì, anh mà có khả năng đó sao?
Anh còn không trả nổi tiền một căn phòng đơn sang trọng vậy mà bây giờ lại muốn mời khách.
Đây không phải là đang làm việc quá khả năng ư?
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Trần Xuân Độ vẫn vô cùng điềm nhiên, anh ung dung rút một tấm thẻ ra rồi đưa cho Giám đốc: “Tấm thẻ này đủ chưa?”
Ánh mắt của Giám đốc lập tức rơi lên tấm thẻ màu đen, thấy tấm thẻ đen sì toàn thân, hoa văn mạ vàng, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Ông ta cẩn thận giơ tấm thẻ đen lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Sau đó, ông ta nhìn sang Trần Xuân Độ, hai mắt lập tức phát sáng, vô cùng cung kính, cẩn thận lên tiếng: “Ngài có thể nói cho tôi biết, tấm thẻ đen này từ đâu đến hay không?”
Lời này của Giám đốc vừa được thốt ra, trong nháy mắt khiến sắc mặt Walker thay đổi, nụ cười dữ tợn trên mặt anh ta lập tức cứng đơ!
“Không thể nào có chuyện này được!”
Walker hét toáng lên, anh ta không tin! Trần Xuân Độ lại có thẻ đen!
Lê Kim Huyên run rẩy trong lòng, gương mặt xinh đẹp, tinh tế của cô hiện ra vẻ kinh ngạc… Thẻ đen… sao tên này lại có thẻ đen được chứ?!
Ngay đến cả mình cũng chỉ có thẻ kim cương, vậy mà trong tay anh lại có thứ tôn quý như thế này ư?
“Thẻ đen số một do ngân hàng châu Âu ban hành!”
“Xoạt!?
Cả phòng ăn kinh ngạc!
Phòng ăn vốn yên tĩnh sau khi nghe thấy lai lịch của tấm thẻ đen thì rất nhiều người phương Tây cũng không khống chế nổi, kích động nhảy dựng lên!.