Chàng Rể Phế Vật

Chương 267: Thay Đổi Đột Ngột!





Ba người Lê Kim Huyên vừa đi ra khỏi khách sạn, dừng chân ở đường cái cách đó không xa.

Trong một chiếc Audi, Trương Khiếu Thiên bỗng dưng híp mắt nhìn!
Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm cửa khách sạn, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi.

Anh ta nhìn thấy Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, đó là hai người mà cả đời này anh ta mãi mãi không quên!
Nhất là Trần Xuân Độ, vẻ lưu manh trên mặt anh khiến anh ta chán ghét, hai mắt cũng bắn ra sát ý sắc bén như kiếm.
Trương Khiếu Thiên nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người anh ta đang run rẩy, đó là sự tức giận và phấn khích khó mà đè nén!
Anh ta đã đợi giờ phút này từ rất lâu rồi!
“Đôi nam nữ chết tiệt, tôi muốn các người phải chịu nỗi đau gấp trăm lần tôi!” Anh ta cắn răng lẩm bẩm, thư ký ở bên cạnh vội nói:“Tổng giám đốc Trương, con mồi đã xuất hiện, có cần...”
“Ra tay!” Chưa chờ thư ký nói hết câu, Trương Khiếu Thiên đã lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ.” Thư ký gật đầu, nhìn về phía sau chiếc Audi.

Đó là một chuỗi xe con màu đen, trong bóng đêm sâu thẳm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
Nhìn từ xa, đám xe con này giống như những con thú dữ, bóng đen khiến lòng người sợ hãi.
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ bỗng dưng dừng bước, trong lòng nảy lên một cái.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thoáng qua vẻ nghi ngờ....
“Sao không đi tiếp thế?” Lê Kim Huyên bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Trần Xuân Độ nheo mắt lại, lấy một điếu thuốc ra, híp mắt nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, anh nhìn về phía chuỗi xe con màu đen đang dừng ở ven đường.


Ngay cả Tô Loan Loan cũng khó mà nhận ra nhưng ánh mắt của anh đã thay đổi rất nhỏ, sự lạnh lẽo sắc bén thoáng lóe lên trong mắt anh.
Ánh mắt sắc bén của anh giống như có khả năng xuyên thấu, chỉ một cái chớp mắt đã nhìn thấu tất cả đám xe con này.
Khoảnh khắc đó, Trương Khiếu Thiên đang ngồi trong xe đột nhiên giật mình.

Anh ta hoàn toàn không ngờ tới Trần Xuân Độ bỗng dưng nhìn về chiếc xe anh ta đang ngồi, giống như đang nhìn chằm chằm anh ta khiến anh ta hoảng sợ.
Nhất là ánh mắt của Trần Xuân Độ, khó mà khiến anh ta bình tĩnh.
Trương Khiếu Thiên cũng trừng mắt lại nhìn Trần Xuân Độ, anh ta nhớ rõ mọi việc xảy ra ngày hôm đó.

Giờ phút này hai tròng mắt anh ta phủ đầy tơ máu, ánh mắt oán hận nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ.
Trương Khiếu Thiên nín thở, trên người Trần Xuân Độ có quá nhiều bí mật và điều kỳ lạ khó mà giải thích.

Người đàn ông này rất thần bí.
Không chỉ như vậy, vừa nãy hai tầm mắt chỉ lướt qua nhau thôi đã khiến Trương Khiếu Thiên giật mình sợ hãi một cách khó hiểu.
Đúng lúc này, Trương Khiếu Thiên giật nảy mình trong lòng vì khóe miệng Trần Xuân Độ đột nhiên cong lên một độ cong!
“Anh làm gì thế?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ.

Thấy anh không để ý mình, ánh mắt xinh đẹp thoáng lộ vẻ tức giận.
“Lui về sau.” Trần Xuân Độ đột ngột nói.
“Lui về sau? Lui về sau gì?” Lê Kim Huyên khó hiểu hỏi, cô không hiểu ý anh.
Tô Loan Loan đứng bên cạnh, im lặng nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt thoáng lóe vẻ phức tạp… Cô ta không phát hiện gì hết, không lẽ người này đã phát hiện điều gì?
“Chúng ta bị bao vây rồi.” Trần Xuân Độ lấy thuốc lá ra châm lửa, hít một hơi rồi chậm rãi nhả khói ra.
“Anh bị điên phải không? Điên rồi.” Lê Kim Huyên nhìn xung quanh rồi nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kỳ lạ.

Cô dần dần lạnh mặt nói:“Ra vẻ thần bí, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Có lẽ là Lê Kim Huyên càng nói càng giận, cô nắm tay Tô Loan Loan nói: “Anh ta không đi, chúng ta đi!”
Lê Kim Huyên vừa nắm tay Tô Loan Loan thì chiếc Audi đang đỗ bên đường đột nhiên khởi động ầm ầm, tiếng nổ máy đinh tai nhức óc!
“Ầm ầm ầm!”
Ngay sau đó, mấy chiếc Audi này lập tức bật hết đèn xe khiến Lê Kim Huyên biến sắc!
Mà Tô Loan Loan lại nhìn Trần Xuân Độ, hình như cô ta bị ngạc nhiên vì lời anh nói là thật.

Ngôn Tình Ngược
Trần Xuân Độ lại từ tốn nhả ra một ngụm khói, anh ta vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như cũ, chỉ có mỗi ánh mắt vô cùng sâu xa.
Xe con liên tục nổ máy, tiếng động cơ gầm thét, đám xe này nhanh chóng vọt tới, không hề đâm về phía Lê Kim Huyên mà chỉ vây hết đường lui của cô lại, thậm chí còn chặn cả cửa khách sạn, không để lọt một khe hở.
Tô Loan Loan đen mặt, vừa nhìn đã biết là bố cục đã được bày bố tỉ mỉ.
“Phải làm sao đây?” Lê Kim Huyên nắm tay Tô Loan Loan, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy.

Dù sao thì cô cũng chỉ là một nữ doanh nhân, là một người bình thường, không hề trải qua chuyện sống chết như Tô Loan Loan, không thể giữ được vẻ bình tĩnh và tỉnh táo như cô ta.
Tô Loan Loan lại không nhịn được nhìn Trần Xuân Độ thêm vài lần.

Ánh mắt này khiến Lê Kim Huyên nôn nóng nói: “Cô còn nhìn anh ta làm gì, anh ta là một thằng đàn ông không biết gánh vác, một khi gặp nguy hiểm sẽ chạy nhanh hơn bất cứ ai!” Lê Kim Huyên gấp gáp nói.

Tô Loan Loan lại nhìn, nhìn chăm chú về phía Trần Xuân Độ vẫn đang bình tĩnh, hơi cạn lời.


Một thằng đàn ông, gặp nguy hiểm sẽ vứt phụ nữ lại bỏ chạy một mình?
Cô ta không dám tin tưởng, đây chính là “Không làm hại Lê Kim Huyên” mà anh nói, đây là người đàn ông đã nói chuyện với cô ta trong phòng làm việc sao?
Anh của bây giờ, gần như chẳng khác nào tên côn đồ nạt yếu sợ mạnh.

Từng chiếc Audi dừng lại, bao vây Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan.

Vô số đèn xe sáng chói mắt chiếu về phía Lê Kim Huyên khiến cô gần như không thể mở mắt.
Tô Loan Loan thì đỡ hơn cô, nghiêm mặt quan sát tình hình.

Cửa xe ô tô mở ra, từng tên đàn ông to con hung dữ bước xuống.
Bọn họ ai nấy đều lộ ra sát khí dọa người, cả người như xăm hình sinh linh Tu La, tay cầm dao nặng dày, ánh mắt lóe lên hơi thở chết chóc lạnh như băng!
Từng người lần lượt xuất hiện, xếp thành một vòng tròn vây lại, lạnh lùng nhìn ba người Lê Kim Huyên.

Dao bầu trong tay bọn họ vừa nặng vừa dày, giống như có thể chém rách không khí vậy!
Khuôn mặt thanh tú của Lê Kim Huyên trở nên tái nhợt, nhờ Tô Loan Loan đỡ mới đứng vững.

Cô quét mắt nhìn đám người này, trong lòng trở nên nặng nề.

Gần như vừa nhìn đã có thể đoán được, những người này nhất định không dễ dây vào!
Không lẽ, bọn họ chúng là thế lực ngầm trong truyền thuyết của Yên Kinh?!
Lê Kim Huyên đã nghe nói về thế lực ngầm của Yên Kinh.

Vì rất nhiều lí do, chỉ cần Yên Kinh có thể lực ngầm thì đó đều là kẻ có năng lực mạnh mẽ, rất đáng sợ, ai nấy đều sinh ra trong máu tươi, không thể ngăn cản!
Lê Kim Huyên không hiểu, vì sao cô lại đắc tội với đám thế lực ngầm này!
Không lẽ là vì tên khốn kia? Lê Kim Huyên cảm thấy rất tủi thân, cô không hiểu, vì sao chỉ cần có mặt tên này là cô không hề gặp được một chuyện tốt nào!?
Nhìn thấy từng người tỏa ra sát khí dọa người này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên càng tái hơn, hai chân cũng mềm nhũn!
Cô dám khẳng định, đám người này ai nấy đều hai tay đính đầy máu tươi.

Ở trên người bọn chúng, cô ngửi được mùi máu tanh khiến cô sợ hãi!
Không khí vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng rung trong không khí khi gió lớn thổi.

Trần Xuân Độ ngậm thuốc, hình như anh không hề lo lắng chút nào, mà vẫn đang quan sát xung quanh.
Ở cửa khách sạn, mấy người vừa đi ra khỏi đó đã bị xe con chặn đường thì đứng từ xa nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Thú vị, dưới tình huống này mà anh ta còn có thể bình tĩnh như vậy, không đơn giản.” Một người phương Tây tên Tom lẩm bẩm.
“Xem ra anh ta đúng là một trong số những người có thẻ đen.

Mảnh đất này có thể sinh ra người như vậy, đúng là khiến tôi rất bất ngờ.”
“Nếu là vậy thì lát chúng ta qua đó, tôi cũng muốn xem thử chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?”
Mấy vị khách phương Tây sôi nổi bàn tán, mỗi người một ý.
Mà lúc này, Trương Khiếu Thiên ngồi trong xe, nhìn thấy dáng vẻ của Lê Kim Huyên thì khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
“Dù cô có thanh cao tới đâu, gặp phải những kẻ này, chắc cũng sắp tè ra quần.”
Thư ký ngồi bên cạnh lấy ra một chai sâm panh từ khoảng trống giữa hai ghế rồi rót rượu đưa cho Trương Khiếu Thiên, nói: “Tổng giám đốc Trương, vụ báo thù này của anh quá hoàn hảo, nhất định có thể khiến Lê Kim Huyên ám ảnh tâm lý.”

“Ám ảnh?” Khóe môi Trương Khiếu Thiên nhếch lên nụ cười trào phúng lẫn coi thường:“Nếu chỉ khiến bọn chúng bị ám ảnh, tôi cần gì tốn 3 tỷ?”
Thư ký nghiêm túc hẳn lên: “Tổng giám đốc Trương, ý anh là…”
Trương Khiếu Thiên cười nhạt: “Tôi muốn cô ta trở thành đồ chơi của tôi, tôi muốn cô ta trả lại gấp trăm lần những gì tôi phải chịu!”
Thư ký ngồi cạnh anh ta không nhịn được rùng mình, sống lưng lạnh toát.
“Còn tên đàn ông kia…cổng nhà tôi còn thiếu một con chó, để cậu ta làm đi.” Trương Khiếu Thiên thản nhiên nói “Như vậy mới xứng đáng với 3 tỷ của tôi.”
Thư ký ngồi bên cạnh nghiêm mặt, trán đổ mồ hôi lạnh.
……..
Bỗng nhiên, đám người hung dữ này chủ động dạt ra hai bên dành ra một con đường.

Một tên to con cao 1m9, thân hình đồ sộ như một ngọn núi nhỏ chậm rãi đi tới trước mặt Lê Kim Huyên.
Trên người gã có vô số cơ bắp, mỗi một khối cơ đều xăm vô số đường xăm, nhìn dữ tợn hung ác khiến người khác không thể nào nhìn thẳng được.
Gã đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên sâu xa ẩn ý.

Dưới kính râm, đôi mắt đen như mực như ẩn chứa ham muốn khát máu đang chực chờ xông ra ngoài!
“Cô là Lê Kim Huyên?” Gã từ từ cất lời, mỗi một từ gã nói ra đều rung động cả không khí, mang đến áp lực rất lớn cho người khác!
“Là tôi.” Lê Kim Huyên cắn chặt răng, cố gắng đứng vững không để hai chân mềm nhũn.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía gã, gật đầu.
Khoảng khắc đó, Lê Kim Huyên chống đỡ được áp lực của gã, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiên định.

Cơ thể mềm mại yếu đuối kia như được rót vào lực lượng vô tận khiến cô có được lòng tin, không còn cúi đầu nữa!
Gã híp mắt nhìn Lê Kim Huyên.

Ngay sau đó gã đột nhiên mỉm cười dữ tợn, gã vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ tát về phía gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô!
Ở trong mắt gã, đàn bà có xinh đẹp đến đâu cũng là đồ chơi trời sinh của đàn ông!
Đúng lúc này, Tô Loan Loan đang ôm Lê Kim Huyên hơi nghiêng người sang một bên, kéo cô né được cái tát của gã đàn ông to con này.
Mà Trần Xuân Độ đang ngậm thuốc lá rõ ràng đã nhìn thấy cảnh này.

Ánh mắt bình tĩnh khẽ lóe lên sự lạnh lùng.
Anh nhả đầu thuốc ra, đầu thuốc trong miệng anh lại được bắn mạnh đi, nháy mắt xuyên thủng kính râm của gã to con kia!
Lê Kim Huyên không thấy rõ chuyện vừa xảy ra nhưng Tô Loan Loan lại thấy rất rõ ràng!
Cô ta đột ngột quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ vừa đứng!
Ánh mắt cô ta không ngừng lóe lên, hình như đã nắm bắt được manh mối then chốt nào đó!
Nhưng Trần Xuân Độ đã biến mất tại chỗ, không biết đã đi đâu..