Chàng Rể Phế Vật

Chương 3: Người đàn ông có quá khứ!!





Vẻ mặt của Tôn Mai Hường rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn phảng phất chút hoảng hốt khó phát hiện và điều đó đã bị Trần Xuân Độ phát hiện ra ngay lập tức.

"Virus Trojan? Virus Trojan là cái gì, tôi không biết..." Tôn Mai Hường cau mày, giọng điệu ngạc nhiên, hoàn toàn không giống như đang diễn.

Trần Xuân Độ liếc mắt đánh giá Tôn Mai Hường, cười một cách ẩn ý: “Quản lý Tôn thân là quản lý an ninh mạng mà ngay cả virus Trojan cũng không biết ư?"

Tôn Mai Hường run lên nhưng vẻ mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Ý anh là virus Trojan à, tôi nhớ ra rồi, năm ngoái ở nước ngoài, đích xác là có một loại virus nổi tiếng tên là Trojan...

Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó ở nước C, và càng không thể cài virus Trojan vào máy tính của tổng giám đốc Lê được."

Đọc FULL bộ truyện.


"Quản lý Tôn, các tệp trong đĩa U mà cô đưa cho Tổng giám đốc Lê đang mang virus Trojan." Trần Xuân Độ mở tay ra, trong lòng bàn tay có một số linh kiện điện tử: “Còn có cả những thiết bị nghe trộm mà cô cài trong biệt thự của tổng giám đốc Lê nữa, quản lý Tôn, rốt cuộc cô muốn giả vờ đến khi nào nữa đây?"

Tôn Mai Hường đứng ngây ra tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp vừa sửng sốt vừa bối rối, khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, chậm rãi phả ra một làn khói: “Cô thực thông minh, virus Trojan chưa bao giờ xuất hiện ở nước C nên có thể tẩy sạch những hiềm nghi về mình bằng điều này, hơn nữa mối quan hệ giữa cô cùng tổng giám đốc Lê không thân cận bằng Lâm Trinh Tuyết, cho dù sự việc bại lộ, thì so với cô, Lâm Trinh Tuyết sẽ bị nghi ngờ nhiều hơn, với tài năng của cô, thật đáng tiếc khi trở thành một quản lý an ninh mạng nhỏ bé."

“Anh, anh làm thế nào mà phát hiện được?" Vẻ mặt của Tôn Mai Hường rất phức tạp, lời nói của Trần Xuân Độ khiến cô ta run rẩy vô cùng hoảng sợ.

"Tôi làm sao phát hiện không quan trọng, quan trọng là... Cô có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy, nếu đổi lại là người khác, quả thực là rất khó phát hiện.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tôn Mai Hường: “Đáng tiếc, người cô gặp được chính là tôi."

Làm sao Tôn Mai Hường có thể biết rằng virus Trojan nổi tiếng từng “tàn sát” thế giới mạng ở nước ngoài năm ngoái này là do Trần Xuân Độ viết ra! Lúc trước, mười cơ quan an ninh mạng hàng đầu ở nước ngoài nợ Trần Xuân Độ một số tiền lớn và không muốn trả lại nên Trần Xuân Độ liền viết ra mã virus này để cảnh cáo bọn họ. Mã mà anh viết thì đương nhiên là anh rõ như lòng bàn tay rồi.

"Không... Không đúng, anh nói bậy, tôi hoàn toàn không có!" Tôn Mai Hường không ngừng thối lui về phía sau, sắc mặt vô cùng khiếp sợ. Cô ta không dám tin rằng kế hoạch hoàn hảo của mình sau vô số lần cân nhắc đều không chút sơ hở lại bị Trần Xuân Độ phát hiện!!

"Vừa rồi tài khoản của ba cô bất ngờ nhận được 60 tỷ, với năng lực của cô thì không thể có được số tiền này.” Trần Xuân Độ nhìn Tôn Mai Hường, thản nhiên nói: "Ngoại trừ cài virus Trojan vào máy tính của tổng giám đốc Lê, tập đoàn Diệp thị còn yêu cầu cô làm gì?"

Tôn Mai Hường run rẩy không nói nên lời, cô ta không ngờ Trần Xuân Độ lại có thể tìm được tài khoản ngân hàng của ba mình!

"Tại sao anh lại làm điều này?"

Ánh mắt Trần Xuân Độ đột nhiên sắc bén, tay nhanh như chớp vượn ra chụp vai Tôn Mai Hường và ép cô ta vào tường!

"Anh muốn làm gì!" Tôn Mai Hường run rẩy, răng khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt thanh tú quyến rũ đột nhiên tái nhợt!


"Chuyện này phải hỏi cô mới đúng, cô chắc hẳn cũng biết, chuyện mà cô làm sẽ bị kết án chung thân nếu ở nước ngoài.” Trần Xuân Độ trầm giọng nói.

"Thả tôi ra, được rồi, tôi có thể đưa hết 60 tỷ cho anh." Đôi mắt đẹp của Tôn Mai Hường lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Chỉ cần anh có thể tha cho tôi ra, mọi chuyện đều sẽ theo ý anh."

"Tha cô?" Trần Xuân Độ khinh thường cười, gây ra phiền toái lớn như vậy cho vợ của Long Vương mà còn muốn được tha sao?

"Làm ơn, hãy để tôi đi, tập đoàn Diệp thị đã uy hiếp tôi, nếu tôi không làm việc cho họ thì em trai của tôi sẽ chết." Sắc mặt của Tôn Mai Hường rốt cục cũng lộ ra sự tuyệt vọng, thanh âm khàn khàn, nghe quyến rũ hơn hẳn: “Chỉ cần anh buông tha cho tôi, tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì…"

Nói xong, Tôn Mai Hường từ từ cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy thân hình chữ S của Tôn Mai Hường, mái tóc dài hơi rối, xõa tung sau vai làm toát lên vẻ gợi cảm khác lạ.

Rõ ràng là cô ta sắp xả thân rồi, Trần Xuân Độ cười tinh nghịch, đưa tay lần lượt cởi cúc áo sơ mi của Tôn Mai Hường, một mùi thơm quyến rũ thoang thoảng trong không khí. Tôn Mai Hường cắn răng, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, cô ta cho rằng điều kiện mà mình đưa ra đã khiến Trần Xuân Độ động lòng nên nhắm nghiền đôi mắt lại.

Đột nhiên! Tôn Mai Hường cảm thấy cúc áo của mình đột nhiên bị bung ra, khi cô mở bừng hai mắt thì Trần Xuân Độ đang xoắn chiếc cúc áo và chậm rãi hỏi: “Là ai sai cô làm chuyện này?"

Tôn Mai Hường run giọng nói: “Là tập đoàn Diệp thị bảo tôi theo dõi nhất cử nhất động của Lê Kim Huyên, họ còn bảo tôi cài thiết bị nghe lén trên người cô ấy nhưng tôi không tìm được cơ hội..."

"Mục đích của họ?" Trần Xuân Độ tiếp tục truy vấn.

"Diệp Châu của tập đoàn Diệp thị vẫn luôn thèm nhỏ dãi nhan sắc của tổng giám đốc Lê, đêm mai, anh ta còn muốn mời tổng giám đốc Lê ăn cơm, bảo tôi chớp thời cơ bỏ thuốc..." Tôn Mai Hường lấy ra một lọ thuốc màu trắng từ trong túi, đưa cho Trần Xuân Độ.

"Được rồi, từ bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô tại tập đoàn Lê thị nữa, nếu không thì cô biết hậu quả rồi đấy." Trần Xuân Độ chậm rãi nói, giọng điệu sắc lạnh.


Lập tức, Trần Xuân Độ xoay người, sau khi Tôn Mai Hường lấy lại tinh thần, Trần Xuân Độ đã biến đâu mất. Thân hình quyến rũ như cô, mà anh lại không thèm động vào sao? Tôn Mai Hường cuống quít mặc quần áo vào, sửa sang lại mái tóc dài bù xù, lau đi nước mắt, run rẩy bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Mãi đến khi Tôn Mai Hường bước ra khỏi tòa nhà của Lê thị, thì trên cửa sổ, Trần Xuân Độ đang bình tĩnh nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tôn Mai Hường.

Anh cúi đầu liếc nhìn chiếc cúc áo trên tay, trên tay vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể quyến rũ của Tôn Mai Hường.

Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ thình lình đưa tay xé toạc đồ lót, lấy ra một linh kiện điện tử bé tí ti. Máy nghe lén! Sắc mặt Trần Xuân Độ tràn ngập sự băng lạnh, có lẽ Tôn Mai Hường vẫn chưa biết, chính cô cũng bị tập đoàn Diệp thị nghe trộm!

Sáng sớm ngày hôm sau, một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, Lê Kim Huyên mở bừng đôi mắt vẫn còn mơ màng và đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Tổng giám đốc Lê, em tỉnh rồi sao?" Trần Xuân Độ đi vào phòng ngủ, nhìn Lê Kim Huyên, nở nụ cười nịnh nọt.

"Tối hôm qua không phải tôi ngủ trên so pha ư? Tại sao lại ngủ ở đây?” Sắc mặt Lê Kim Huyên lạnh như băng.

"Tối hôm qua anh thấy em ngủ trên so pha rất lạnh, nên bế em vào phòng ngủ… Nhưng đừng lo, những chỗ anh nên chạm vào thì anh đều chưa chạm.” Trần Xuân Độ vừa nói, vừa gắng sức liếc nhìn Lê Kim Huyên vài lần. Giờ phút này tóc tai Lê Kim Huyên rối bù, khuôn mặt hếch lên trời, mang một vẻ đẹp rung động lòng người, hơn nữa giường cũng không che hết được toàn bộ nên đã lộ ra một lớp ren màu hồng phấn, rực rỡ dưới ánh mặt trời.

"Anh còn chưa chạm vào… Vậy thì quần áo của tôi đâu hết rồi!!!” Lê Kim Huyên lạnh lùng trừng mắt với Trần Xuân Độ, gằn từng tiếng.