Chàng Rể Phế Vật

Chương 308: Kình Địch Xuất Hiện!





"Được lắm.

" Trần Xuân Độ cười đáp lại, sau đó xoay người đi về phía hành lang.

Kết quả chưa được bao lâu thì Lê Kim Huyên đã ai da một tiếng, tuột xuống khỏi lưng Trần Xuân Độ.

"Làm sao vậy?" Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên cắn bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, cố gắng giả bộ lạnh nhạt nói: "Anh nói đi, chân của tôi ở đâu?"
"Còn có thể để ở đâu nữa? Đặt trên lưng tôi chứ đâu.

" Trần Xuân Độ hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, cười một cách bỉ ổi.

"Đồ thần kinh.

" Lê Kim Huyên trừng mắt liếc Trần Xuân Độ nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm úp người xuống để Trần Xuân Độ cõng cô đi tiếp.

Và ngay khi Lê Kim Huyên nằm úp trên lưng Trần Xuân Độ thì nét mặt của Trần Xuân Độ liền thay đổi thầm thì: "Mẹ kiếp sao bây giờ nặng dữ vậy.

"
"Anh nói gì đấy?" Nữ thần tổng giám đốc đang cười thì mặt xám xịt, nhướng mày, vẻ mặt không vui.

"Không có gì, Kim Huyên, dáng người của em so với trước kia đẹp hơn nhiều lắm.

" Trần Xuân Độ nhanh chóng nặn ra mộ cười, nịnh nọt.

Lê Kim Huyên hừ một tiếng rồi giục Trần Xuân Độ đi nhanh lên.


Sau khi trở lại phòng riêng, Trần Xuât Độ vẫn không buông Lê Kim Huyên, có vẻ rất không muốn để Lê Kim Huyên xuống.

Dù sao cõng Lê Kim Huyên trên lưng, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa lan từ cơ thể Lê Kim Huyên toả ra… Làm cho Trần Xuân Độ vô cùng say mê! Hơn nữa một cơ thể ấm áp thơm phức nằm trên lưng anh như thế này thì còn gì kích thích hơn?!
"Rốt cuộc khi nào anh mới để tôi xuống?" Giọng nói lạnh như băng của Lê Kim Huyên từ trên lưng Trần Xuân Độ vang lên mới làm cho Trần Xuân Độ miễn cưỡng đặt Lê Kim Huyên xuống.

Sau khi đặt Lê Kim Huyên xuống, Trần Xuân Độ còn nhẹ nhàng ngửi đầu ngón tay của Lê Kim Huyên… Mùi hương hấp dẫn của Lê Kim Huyên vẫn còn vương trên đầu ngón tay cô.

"Sao thế?" Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Loan Loan.

“Ở đây lại càng không còn dấu vết nữa.

” Tô Loan Loan lắc đầu.

Lê Kim Huyên nhíu mày thật chặt: "Không còn biện pháp nào khác sao?"
Lê Kim Huyên không ngờ rằng, bọn họ có mặt ngay tại hiện trường mà một chút dấu vết cũng không tìm được… Như có một bàn tay khổng lồ đã phá hủy toàn bộ hiện trường vụ án.

Đột nhiên, Lê Kim Huyên quay đầu, Trần Xuân Độ đang đứng ở cửa quay lưng lại với Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ bất giác nhớ đến cảnh tượng Trần Xuân Độ giằng co cùng tướng lĩnh… Cô mơ hồ cảm thấy Trần Xuân Độ hình như! không đơn giản như bề ngoài!
"Tạm thời cứ mặc kệ chuyện này đã, ngày mai đổi sang khách sạn khác, lát nữa cảnh sát sẽ tới, cô đi giải quyết đi.

" Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cong vênh trên tường bị làn sóng kích đẩy lên, rạng sáng rồi.

"Thời gian không còn sớm nữa, chờ cảnh sát giải quyết xong thì nhanh đi nghỉ ngơi thôi.

” Lê Kim Huyên nói với Tô Loan Loan.

"Anh thì sao, đây là phòng anh mà.

" Trần Xuân Độ nhăn nhó hỏi.

"Chằng phải anh rất biết nghĩ cách sao, tự mình giải quyết đi?" Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười ha ha, hai tay khoanh ngực, chế nhạo một câu.

Trần Xuân Độ đơ mặt ra, lúng túng cười nói: "Kim Huyên, hay là anh miễn cưỡng một chút, chúng ta ngủ một giường là được rồi.

"
Trần Xuân Độ cười nói, Lê Kim Huyên liếc Trần Xuân Độ, nói: "Đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Vẻ mặt tươi cười của Trần Xuân Độ ngưng trệ, anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng của Lê Kim Huyên bằng ánh mắt rất chi là châm chọc.

Một lát sau, Trần Xuân Độ chật vật đến khó coi, ngồi xổm ở cửa phòng riêng, vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm nói: "Kết hôn mấy tháng rồi mà vẫn chưa được lên giường.

Đúng là còn thua cả gạo nấu thành cơm.

Dù gì cũng là vợ của mình, cũng không cần phải nôn nóng làm gì…”
Trần Xuân Độ chỉ có thể miễn cưỡng an ủi bản thân.

***
Đêm muộn, trong phòng tổng thống.

Đổi lại ngày xưa, Ngọc Vinh Hiên vào thời điểm này đã mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.

Ngọc Vinh Hiên đang buồn bực, mặc cho hai cô gái trẻ xinh đẹp đang nằm trong chăn chờ vận may, thậm chí còn lộ ra bờ vai quyến rũ cũng không thể khiến cho ánh mắt của Ngọc Vinh Hiên di dời nửa phân.

Ngọc Vinh Hiên lo lắng đi tới đi lui trong phòng riêng, thời gian trôi qua, cảm giác lo lắng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

"Nhĩ Đông Trần… Mày phải chết!" Ngọc Vinh Hiên đột nhiên nghiến răng, nói thầm trong lòng.


Hai hàng hầu gái đứng hai bên đều im lặng, yên lặng đến đáng sợ.

Không ai trong số họ dám gây ồn ào vào lúc này.

Đột nhiên, nghe một tiếng bình, cửa phòng bị mở ra, có bốn người khiêng cáng xông vào.

"Cậu Ngọc, tìm được rồi, tìm được trưởng lão rồi!" Một tên thủ hạ trong đó nói với vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn kinh sợ.

"Sao vậy?" Ngọc Vinh Hiên nhìn chiếc cáng và hít một hơi thật sâu nhằm xoa dịu trái tim đang bất an của mình.

"Chúng tôi tìm thấy trưởng lão ở lối vào của khách sạn, sau khi xe chạy ra khỏi khách sạn đã bị cảnh sát chặn lại, phải đấu súng một lúc mới chạy về đến đây được.

" Một tên thủ hạ tường thuật lại chi tiết.

Sắc mặt của Ngọc Vinh Hiên chợt đông cứng: "Thật sự có cảnh sát đến sao?"
Trong lòng Ngọc Vinh Hiên chấn động, Trần Xuân Độ thật sự báo cảnh sát, tên này không phải đang hù doạ mình!
Mấy tên thủ hạ gật đầu, chỉ vào bóng người phủ vải trắng trên cáng, nói: "Trưởng lão đang ở đây rồi.

"
"Xốc lên.

" Ngọc Vinh Hiên vừa liếc qua, sắc mặt đột nhiên khó coi.

Tấm vải trắng bị xốc lên, sau khi nhìn thấy thi thể của vị trưởng lão, vẻ mặt của Ngọc Vinh Hiên thay đổi rõ rệt, một tia sát khí lạnh lẽo che phủ toàn bộ gương mặt!
"Khốn kiếp!" Toàn thân Ngọc Vinh Hiên run lên, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu tươi ứa ra!
Ngọc Vinh Hiên gần như nghẹt thở khi… nhìn thấy lỗ máu lớn trên ngực của trưởng lão! Ngay lúc đó tim như ngừng đập!
"Trần… Xuân… Độ!" Ngọc Vinh Hiên thở gấp, hai mắt vằn đỏ!
Vị trưởng lão này và Ngọc Vinh Hiên rất thân thiết, ông ta đã dõi theo sự trưởng thành của Ngọc Vinh Hiên, không biết đã bao nhiêu lần, ông ta cứu Ngọc Vinh Hiên từ trong nguy nan nên Ngọc Vinh Hiên cũng có cảm tình với ông ta.

Lúc này đến Yên Kinh là để tham gia đại hội đổ thạch, vốn không cần dẫn trưởng lão theo nhưng trưởng lão vì phòng ngừa chuyện vạn nhất nên cuối cùng vẫn là khăng khăng đòi đi theo Ngọc Vinh Hiên đến Yên Kinh.

Ngay từ đầu Ngọc Vinh Hiên cũng không để ý nhưng hiện tại… trưởng lão đang lẳng lặng nằm đó trước mặt anh ta.

Anh ta không chỉ phải chịu sự trừng phạt nặng nề từ gia tộc mà còn mất đi một vị trưởng bối mình có thể tâm sự mọi chuyện.

Đôi mắt thâm thúy của Ngọc Vinh Hiên đã được thay thế bằng sự điên cuồng dữ dội cùng với hận thù ngút trời tuôn trào từ trên người Ngọc Vinh Hiên!
Anh ta đã quên vì sao phải phái trưởng lão giải quyết Trần Xuân Độ cũng quên luôn việc là ngay từ đầu chính anh ta đã có dã tâm giết Trần Xuân Độ, hiện tại, anh ta chỉ muốn khiến cho Trần Xuân Độ, khiến cho Lê Kim Huyên phải chết! Thậm chí anh ta còn muốn giết sạch nhà họ Lê!
Là hậu duệ ưu tú nhất của gia tộc đổ thạch nên hiển nhiên là anh ta có thực lực này, chỉ cần gia tộc đồng ý, trong mắt anh ta nhà họ Lê của thành phố T chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến!.

Truyện mới cập nhật
Sự kiêu ngạo từ trong xương tủy của anh ta đã bị đập nát, anh ta vẫn nhớ rất rõ ràng sự ngạo mạn của Trần Xuân Độ bên kia điện thoại, điều đó khiến anh ta tức giận tột cùng.

"Người đâu!" Ngọc Vinh Hiên bỗng nhiên gằn giọng quát!
"Cậu Ngọc!" Bên ngoài phòng riêng, một tên thuộc hạ nhảy vào phòng, xuất hiện trước mặt Ngọc Vinh Hiên.

"Ngày mai, tao sẽ khiến nó phải sám hối trước mặt tất cả mọi người, lấy đầu nó để tế trưởng lão!" Ngọc Vinh Hiên gằn từng tiếng, mỗi một câu đều chấn động hư không, vang vọng không ngừng!
"Vâng!"
***
Sáng sớm hôm sau, Lê Kim Huyên dụi dụi đôi mắt phờ phạc, đi ra khỏi phòng ngủ, vừa nhìn thoáng qua đã thấy trên bàn cà phê phòng khách có hai chiếc hộp nhựa, bên cạnh có ghi một mảnh giấy nhỏ.

Lê Kim Huyên tò mò đi tới, ngồi trên sô pha, cầm tờ giấy nhắn lên.

Chỉ thấy thấy một dòng chữ nhỏ như rồng bay phượng múa được viết trên tờ giấy nhắn, Lê Kim Huyên đọc lướt qua, đúng là chữ của Trần Xuân Độ để lại, đại ý là sáng nay Trần Xuân Độ đã đến một cửa hàng vịt quay chính tông tại địa phương ở Yên Kinh, để mua da vịt cùng với bánh kếp về cho Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên mở hộp giấy ra, thấy da vịt và một số nguyên liệu nằm gọn gàng trong hộp, hộp còn lại là một chiếc bánh kếp cuộn da vịt.


Lê Kim Huyên lấy bánh kếp ra, cuộn da vịt và một số nguyên liệu vào, hé đôi môi đỏ mọng, cắn một miếng, mỏng như cánh ve sầu, da vịt quay giòn rụm giòn rụm, lạo xạo trong miệng làm cho cho đôi mắt đẹp trong trẻo và bình tĩnh của Lê Kim Huyên nổi lên một tia gợn sóng, nhìn hai chiếc hộp giấy, cô khẽ nở một nụ cười mỉm trên đôi môi hồng tươi.

***
Cùng lúc đó, phủ nhà họ Lê.

Lê Thần Vũ mặc một chiếc áo choàng trắng bước ra khỏi phòng, hai người giúp việc sau lưng anh ta cầm áo khoác bước đến trước mặt Lê Thần Vũ, nói: "Cậu chủ, Yên Kinh gần đây trở lạnh, vẫn nên mặc áo ấm, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.


Lê Thần Vũ liếc nhìn rồi gật đầu, mặc xong áo khoác thì cách đó không xa, Lê Hồng đang đi tới, Lê Thần Vũ nhìn thấy Lê Hồng, cung kính nói: "Gia chủ.

"
Lê Hồng gật đầu: "Tuy hôm nay là ngày thứ hai của đại hội đổ thạch, nhưng sẽ có càng nhiều hơn nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện.

"
Lê Thần Vũ hơi sửng sốt, hỏi: "Vậy còn hôm qua?"
"Hôm qua là ngày đầu tiên, không phải nhân vật lớn nào cũng đến, nhưng hôm nay, gần 90% những người đó sẽ đến, nói cách khác, ngày hôm qua, chỉ được coi là đại hội đổ thạch của người thường, nhưng hôm nay thì khác.

” Lê Hồng trịnh trọng nói.

Lê Thần Vũ gật đầu: "Cháu biết rồi, hôm nay cháu nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này.

"
Lê Hồng gật đầu, mỉm cười vươn tay vỗ vai Lê Thần Vũ, đôi mắt lộ vẻ tán dương: "Cố lên, đây là cơ hội tốt nhất của cháu, ông đã trải sẵn đường cho cháu rồi, bước tiếp theo là xem cháu sẽ đi như thế nào thôi.


Sau khi Lê Hồng rời đi, Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Hồng, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ, sắc mặt cũng trở nên lạnh như cục nước đá.

Lê Thần Vũ nắm chặt tay, tiếng rắc rắc vang lên, cúi đầu lẩm bẩm nói bằng giọng chỉ mình anh ta nghe thấy: "Nhĩ Đông Trần, tao chỉ còn một bước nữa là thành công, còn một bước nữa là giết được mày rồi.

"
***
Tại một tòa nhà cao ngất tầng mây nào đó ở Yên Kinh.

Trên tầng cao nhất, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, quan sát chúng sinh.

Đúng lúc này, một nữ thư ký mảnh mai quyến rũ bước vào văn phòng rộng hai trăm mét vuông, nhìn bóng lưng của người đàn ông đẹp trai rồi cúi người nói: "Thưa ông, xe đã chuẩn bị xong.

"
Người đàn ông cáo lớn đẹp trai xoay người, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa cả một bầu trời đầy sao, sâu hun hút nhưng lại sáng lấp lánh, thêm vào đó là những đường nét rắn rỏi, đẹp đẽ trên gương mặt khiến cho nữ thư ký mê đắm, vẻ mặt lộ rõ sự si mê.

"Hiếm khi đến đại hội đổ thạch.

” Người đàn ông nhẹ giọng nói, lời nói của anh ta hàm chứa sự độc đoán muốn thâu tóm cả sông núi.

Anh ta là chủ nhân của nơi này, anh ta là Kinh!
Nữ thư ký chấn động trong Lòng, Kinh mà cũng chủ động đi đến đại hội đổ thạch!.