Chàng Rể Phế Vật

Chương 370: Người Thần Đều Căm Phẫn!





Trong khu nhà cao cấp của nhà họ Trương tại thành phố T
Trương Khải Luân đang nằm trên chiếc giường lớn được làm từ gỗ trầm hương tự nhiên, sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch run cầm cập, bên cạnh có hai cô giúp việc cẩn thận chăm sóc, đắp chăn tơ tằm cho anh ta, một mùi hương kỳ quái tràn ngập trong bầu không khí, đó là mùi của một loại huân hương tự nhiên cực kỳ quý hiếm.
Một lát sau, cửa phòng bị yên lặng mở ra, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi từ ngoài vào trong, đi qua đám người nhà họ Trương đang đứng vây quanh rồi đi đến bên giường, hai vị người nhà họ Trương tiến về phía trước, khẽ nói đầy cung kính với Trương Khải Luân: “Gia chủ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Trương Khải Luân quay đầu, liếc nhìn vị bác sĩ kia một cái, bác sĩ cúi người, cung kính nói: “Vết thương do đạn bắn của ngài hồi phục rất tốt, tôi đã dùng kỹ thuật y học tiên tiến nhất ở nước ngoài, nó có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục vết thương của ngài, chưa cần đến vài ngày thì ngài đã có thể hồi phục như ban đầu rồi.”
Trương Khải Luân gật đầu, dù sắc mặt còn nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn thâm trầm như trước, quanh người tỏa ra khí chất rất khó tả, vẫn lộ ra vẻ thần bí như xưa.
“Hiếm thấy có người nào có thể chất tốt như ngài… Bình thường cho dù là người có thân thể cường tráng cùng với sự giúp sức từ kỹ thuật y học của tôi, muốn hồi phục vết thương do đạn bắn thì tối thiểu cũng phải mất một, hai tháng....!Nhưng sức khỏe của ngài quá mạnh mẽ, theo như tốc độ hồi phục của ngài thì chỉ cần thời gian mấy ngày ngắn ngủi là được rồi.” Vị bác sĩ đó cảm thán.
Đôi mắt sâu thẳm của Trương Khải Luân nhìn về phía ống tiêm trên tay bác sĩ rồi nói: “Nhanh tiêm đi.”
Bác sĩ bèn đâm kim tiêm vào da của Trương Khải Luân rồi tiêm thuốc vào trong, sau một lúc lâu, Trương Khải Luân chậm rãi thở phào một hơi, đôi mắt nhìn lên trần nhà thêm phần linh hoạt, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào hơn.
“Phù…” Trương Khải Luân thở dài một hơi, ánh mắt sâu thẳm dần có chút trống rỗng, liên tục chớp mắt.

Đầu Trương Khải Luân đau như muốn vỡ tung, trong đầu của anh ta tràn ngập những điều liên quan đến Trần Xuân Độ.
Sắc mặt Trương Khải Luân dần trở nên khó coi… Anh ta là niềm tự hào của nhà họ Trương, anh ta không thể nào chấp nhận được một tên như Trần Xuân Độ lại có thể đứng trên anh ta.

ngôn tình tổng tài
Nhưng trong lòng Trương Khải Luân hiểu rõ, ngay lúc thân phận của Trần Xuân Độ bị phơi bày, Trương Khải Luân chợt hiểu ra số phận mình đã được định sẵn sẽ bị anh giẫm nát dưới chân.

Thân phận của anh làm rúng động cả phương Tây, gia chủ của một gia tộc khá giả bé nhỏ ở thành phố T là cái thá gì trong mắt người ta cơ chứ?
Nhưng anh ta không cam tâm, anh ta đã thua hoàn toàn rồi… Đây là lần đầu anh ta thua thảm hại đến như vậy!
Sắc mặt Trương Khải Luân lúc xanh lúc trắng, hai nắm đấm siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng.

Một tia không cam tâm lóe lên một cách mãnh liệt trong mắt anh ta.
Đường đường là Long Vương, uy lực chấn động cả nước ngoài.

Đây không phải là thứ mà anh ta dám động vào.

Anh ta đã từng nghe qua không ít truyền thuyết liên quan đến Long Vương, lúc Long Vương vừa nổi dậy thì đã đắc tội với rất nhiều thế lực, những thế lực này liên minh lại với nhau để tạo thành một thế lực siêu mạnh của một phương.

Những người đó đều muốn diệt trừ Long Vương, nhưng cuối cùng thì thế lực siêu mạnh đó dần dần biến mất, không còn ai tồn tại nữa!
Đương nhiên Trương Khải Luân không dám đánh cược ván này, anh ta càng không dám tiết lộ thân phận của Trần Xuân Độ ra ngoài.


Trần Xuân Độ nói thân phận cho anh ta biết là muốn cảnh cáo anh ta, nếu như bị Long Vương biết được anh ta để lộ thông tin thì rất có thể nhà họ Trương sẽ có kết cục giống như nhà họ Đỗ!
Long Vương đang ở thành phố T.

Có nằm mơ thì Trương Khải Luân cũng không nghĩ đến việc Long Vương không những ở một địa phương nhỏ như thành phố T, mà mình còn có thể gặp được vị đại thần đó!
“Long Vương…” Một lúc lâu sau thì Trương Khải Luân mới nghiến răng, ánh mắt bất định, lộ ra một vẻ căm phẫn như bất lực…
Bên ngoài khu nhà cao cấp của nhà họ Trương, tiếng xe cảnh sát vang lên inh ỏi, kèm theo tiếng còi chói tai của xe cảnh sát là một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến từ phía xa, lúc gần đến khu nhà thì chiếc xe cảnh sát vẽ một đường hoàn mỹ rồi dừng ngay trước cổng khu nhà.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một bóng hình gợi cảm bước ra khỏi xe, đôi giày da giẫm xuống nền đất, Diệp Thái Linh bước ra khỏi xe, cô ta lập tức nhíu chặt mày.
Diệp Thái Linh nhăn mũi, rõ ràng cô ta ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.
Không những thế mà mùi máu tràn ngập trong không khí ở bên ngoài nhà họ Trương còn nồng nặc hơn cả nhà họ Đỗ làm cho nội tâm Diệp Thái Linh trầm xuống.
Cho dù nhà họ Trương không bị nhà họ Đỗ diệt môn thì chắc cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Diệp Thái Linh mới đi vào khu cao cấp nhà họ Trương được mấy bước, người nhà họ Trương đứng ở cửa nhìn thấy Diệp Thái Linh thì không hề do dự mà cầm điện thoại liên lạc lên.
“Cô không được phép vào!” Hai người nhà họ Trương tiến lên phía trước chặn Diệp Thái Linh lại.
Sắc mặt Diệp Thái Linh lạnh lẽo, như đang có một lớp sương lạnh đang bao phủ trên mặt, cô ta liếc nhìn hai người nhà họ Trương kia một cái rồi lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Gia chủ có lệnh, từ giờ trở đi nhà họ Trương không cho phép bất cứ ai ra vào!” Ánh mắt hai người nhà họ Trương rất lạnh lùng.
“Mấy người biết tôi là ai không?” Giọng nói của Diệp Thái Linh lộ ra sự sắc bén.
“Biết, đội trưởng Diệp của cục cảnh sát thành phố T.” Hai người nhà họ Trương kia gật đầu.
“Tôi nhận được tố cáo rằng nhà họ Trương liên quan đến một vụ án giết người nghiêm trọng, tôi cần phải gặp Trương Khải Luân.” Diệp Thái Linh nhíu chặt mày.
“Gia chủ đã đoán trước được nên đã từ chối rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn ngài ấy.” Hai người nhà họ Trương nói.

Diệp Thái Linh sắp không thể nhịn được nữa, liếc hai người nhà họ Trương kia một cái rồi lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là hai người có tránh ra không?”
Hai người nhà họ Trương kia bình tĩnh lắc đầu.
Ánh mắt Diệp Thái Linh lộ ra vẻ quyết đoán, cô ta rút súng lục ra rồi lạnh lùng chĩa nòng súng lên trán của hai tên nhà họ Trương kia!
“Còn không tránh ra thì tôi sẽ bắn đấy!” Diệp Thái Linh lớn tiếng quát.
Soạt!
Đúng lúc này, từ trong khu vườn nhà họ Trương có một đám người nhà họ Trương cầm đao, kiếm trong tay xông ra ngoài, cứ như biển người mà dồn dập tiến về phía Diệp Thái Linh, trong nháy mắt đám người đó đã bao vây Diệp Thái Linh!
Từng thanh đao, kiếm đang gác lên cổ Diệp Thái Linh, bầu không khí lập tức ngưng đọng lại, một luồng sát ý lạnh lẽo tràn ngập trong không khí.
Diệp Thái Linh liếc một cái, sắc mặt lạnh lùng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Tôi đến để điều tra vụ án nhà họ Đỗ diệt môn, nhà họ Trương to gan lớn mật, chẳng lẽ muốn giết tôi diệt khẩu sao? Chẳng lẽ nhà họ Trương mới là hung thủ thực sự khiến nhà họ Đỗ diệt môn sao?”
Ngay lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ vây quanh người Diệp Thái Linh dường như đã tiếp thêm sức mạnh cho cơ thể mềm mại của Diệp Thái Linh, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự kiên định, một mình đối kháng một cách vô hình với đám người nhà họ Trương.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên một giọng nói trầm vang lên: “Ai cho phép các người đối xử với cô Diệp như vậy?”
Sắc mặt đám người nhà họ Trường cứng đờ, họ lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy một người bước ra khỏi đám người nhà họ Trương rồi đi về phía họ, trong đó có hai người nhà họ Trương đang đỡ vị ở giữa kia.
Vị ở giữa kia là một thanh niên anh tuấn, mặt mũi tái nhợt, bước đi hơi không vững, nhưng lúc ánh mắt Diệp Thái Linh và anh ta chạm nhau… trái tim của Diệp Thái Linh như run lên một cái, giống như nó không còn thuộc về mình nữa!
“Trương Khải Luân.” Sắc mặt Diệp Thái Linh hơi đông cứng lại, nhất thời thốt ra một câu.
Trương Khải Luân gật đầu, chậm rãi nói: “Cô Diệp, thất lễ rồi.”
“Không cần phải nhiều lễ nghi như vậy, tôi nói thẳng luôn là tôi muốn xem qua thi thể người nhà họ Trương của anh.” Diệp Thái Linh nhìn thẳng vào Trương Khải Luân, câu nói đầu tiên đã làm cho bầu không khí trở nên yên tĩnh..