Chàng Rể Phế Vật

Chương 404: Vạch Trần Thân Phận!





Lúc này, trong không gian chật hẹp của chiếc xe là cảnh tượng tình cảm dạt dào…
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế lái, tuy rằng Lê Kim Huyên ngồi ở phía sau nhưng không hề ảnh hưởng chút nào.

Cô vươn bàn tay thon thả nhỏ nhắn, Trần Xuân Độ thì đang hút máu cho Lê Kim Huyên.
Tuy rằng khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh nhưng ánh mắt của Trần Xuân Độ lại càng trở nên thâm tình.

Trong con ngươi ẩn chứa sự dịu dàng khiến nội tâm Lê Kim Huyên vốn lạnh lùng cũng vô thức run rẩy.
Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh Lê Kim Huyên nhìn cảnh tượng này, lông mày nhướn lên, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.


Cô ta không nghĩ tới giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lại phát triển nhanh như vậy!
“Chùn chụt…”
Không gian chật hẹp ở trong xe, chỉ hương thơm nhàn nhạt còn chưa đủ… Vì để cầm máu tốt hơn cho Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ thậm chí còn phát ra một vài âm thanh kỳ lạ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thời khắc này, trong lòng nữ thần tổng giám đốc thường ngày vốn băng lãnh cũng giống như nai con chạy loạn vậy.

Hiện giờ cô vậy mà lại không nói được câu nào, chỉ có thể cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thậm chí thân thể mềm mại còn mất không chế run lên.

Nội tâm cô vô cùng căng thẳng.
Qua một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới phản ứng lại được.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, tuy rằng trên mặt cũng đã bớt đỏ nhưng vẫn ửng hồng không gì sánh được.
Nữ thần tổng giám đốc cố hết sức trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt yêu kiều liếc nhìn Trần Xuân Độ, nũng nịu quát lên: “Đã xong chưa!”
“Chưa xong.” Trần Xuân Độ đáp lại một cách mơ hồ không rõ.
Lê Kim Huyên trợn to mắt, nỗ lực muốn rút ngón tay của mình về nhưng lại bị Trần Xuân Độ gắt gao giữ chặt giống như bị kiềm hãm khiến cô không thể nào động đậy nổi.
Lê Kim Huyên nổi cáu: “Anh còn không buông ra? Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì không?”
“Đương nhiên là biết.” Lúc này Trần Xuân Độ mới lưu luyến thả lỏng tay để Lê Kim Huyên rút tay lại.

Anh mỉm cười giải thích: “Nước bọt trời sinh có tác dụng cầm máu nhanh, cho nên khi bị thương động vật đều sẽ tự mình liếm vết thương… Tổng giám đốc Lê, đây chẳng phải là tôi sợ em bị uốn ván cho nên mới khử trùng sao?”

Bộ dạng cười cười của Trần Xuân Độ tràn ngập vẻ lấy lòng, sinh động tựa như một kẻ chuyện nịnh bợ người khác.

Lê Kim Huyên ghét bỏ trừng mắt một cái… Trần Xuân Độ nói nghe êm tai nhưng Lê Kim Huyên không thể nào quên cái cảm giác ấm áp không ngừng bao phủ ngón tay cô… khiến cô khó mà chịu nổi!
Lê Kim Huyên nhẹ nhàng rút giấy ăn bên cạnh ra lau chùi ngón tay trong suốt như ngọc, cười nhạt chất vấn: “Mùi vị thế nào?”
Trần Xuân Độ gật đầu: “Máu Tổng giám đốc Lê rất ngọt ngào.”
Lê Kim Huyên hừ khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Chỉ giỏi nịnh bợ người khác, mau lái xe.”
Trần Xuân Độ mỉm cười, mà Tô Loan Loan ở một bên lại không tự chủ nhìn đến chỗ dao găm Long Nha rơi xuống… Đột nhiên hai mắt cô ta lập tức khựng lại.

Dao găm Long Nha vừa mới rơi xuống ở chỗ đó lúc này lại không cánh mà bay!
Hội trưởng Đào vô cùng mừng rỡ.

Kinh bảo ông ta đứng lên, vậy rõ ràng là đã tha cho ông ta.
Sau khi Đào Lương đứng dậy, ghế ông chủ chậm rãi quay lại, một gương mặt anh tuấn như ngọc lộ ra.

Trên người Kinh không chỉ có uy áp kẻ khác khó có thể tưởng tượng nổi, mà còn có một sự hấp dẫn kỳ lạ.

Ngay cả Đào Lương cũng cảm nhận được khí chất vô hình tản mát ra từ trên người Kinh.
Kinh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn các toà nhà cao tầng ở Yên Kinh, đôi con ngươi thâm thuý như biển sao mênh mông vô tận.
Một lúc lâu sau, hai mắt Kinh loé lên, khoé môi khẽ nhếch tạo thành một độ cong thần bí, đột nhiên anh ta cất lời: “Tất nhiên ông không thể đấu lại anh ta.”

“Anh ta?” Đào Lương hơi sững sờ: “Là cậu Trần sao?”
“Cậu Trần?” Kinh cười khẽ một tiếng, giọng điệu không rõ là sâu xa hay là châm chọc: “Tôi vẫn chưa nghiệm chứng được thân phận của anh ta… Đáng tiếc, anh ta rất thông minh, không hề để lộ dù chỉ một chút…”
Kinh chậm rãi mở miệng như đang tự nói với chính mình: “Tuy nhiên, mặc kệ anh ta có thay đổi như thế nào, tôi cũng có thể cảm giác được bản chất sâu trong linh hồn của anh ta rất giống với người kia…”
Đào Lương cung kính đứng sau lưng Kinh, chẳng qua là khi nghe lời Kinh nói, ông ta chẳng hiểu gì cả.
Đào Lương cùng lắm cũng chỉ là một hội trưởng hiệp hội đổ thạch, làm sao có thể hiểu được cái người ở trong miệng Kinh là một kẻ đã từng nhấc lên sóng gió ở Yên Kinh nhiều năm về trước… gần như là sắp phân tách toàn bộ Yên Kinh!
Năm đó, người kia tồn tại như một vị thần cấm kỵ.

Không biết đã có bao nhiêu kỳ tích được tạo ra nhưng chỉ trong vòng một đêm, biến động ở Yên Kinh do người kia gây ra đã khiến thủ đô xôn xao dậy sóng!
Mãi đến sau này, đối với những người hiểu rõ tình hình, người kia còn sống hay đã chết vẫn luôn là một bí ẩn.
“Nếu như thật sự là anh ta, chỉ cần anh ta dám làm loạn ở Yên Kinh, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta còn sống mà rời khỏi đây.” Giọng nói của Kinh chợt sinh ra sát khí rét lạnh.

Trong khoảnh khắc, phòng làm việc bị một cỗ sát phạt băng lãnh bao phủ dày đặc.

Đột nhiên Đào Lương ở phía sau Kinh biến sắc, chỉ một câu nói của Kinh, sát khí trên người anh ta có thể khiến người khác nổi cả da gà, đây còn là người sao!.