Chàng Rể Phế Vật

Chương 415: Không Chơi Với Anh!





Nét mặt gã ta hiện vẻ điên cuồng, gằn từng chữ một: “Ý của Long Vương là… muốn giết chết tôi?”
“Hết thảy những chuyện này đều là lựa chọn của ông.” Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh trước sau như một, anh thản nhiên nói: “Ông đã đến rồi, chết chính là kết cục của ông.”
Thân thể Dracula run rẩy kịch liệt, hai quả đấm siết chặt vang lên âm thanh răng rắc: “Long Vương, tôi đã cúi đầu trước ngài, ngài vẫn muốn giết chết tôi?”
Trần Xuân Độ lắc đầu: “Nếu như ông chỉ đến tìm tôi thì có lẽ sẽ không rơi vào bước đường này, thế nhưng ông lại động vào người phụ nữ của tôi.”
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết! Đương nhiên Dracula không rõ, Long Vương có tính bao che nhất!
Mà gã ta vốn cũng không biết Lê Kim Huyên lại là người phụ nữ của Long Vương!

Trên thực tế, nếu như Dracula chỉ tìm tới Long Vương, chắc sẽ không đến mức phải chết… Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận!
Bất thình lình, Dracula ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ với vẻ dữ tợn.

Gã ta quát lớn: “Long Vương, đây là do mày ép tao!”
Nói xong, cả người Dracula nhoáng lên một cái, đột nhiên từng đạo tàn ảnh xuất hiện!
Nét mặt Trần Xuân Độ ngưng lại, phía sau anh bỗng xuất hiện một cảm giác đau nhói… Dracula vậy mà lại có thể khiến anh cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt như thế!
Đột nhiên, Dracula biến mất, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi diễn ra…Vô số bóng đen xuất hiện ngay tại chỗ, chúng liều mạng đập cánh bay về phía xa!
Hai đồng tử của Trần Xuân Độ co rụt lại, đó là dơi! Vô số dơi!
Khoé môi Trần Xuân độ nhếch lên tạo thành một độ cong… Đương nhiên anh biết rõ, đây cũng là một loại bí thuật bảo vệ mạng sống của Huyết tộc, rất nổi tiếng ở hải ngoại!
Hoá thân thành vô số con dơi… một chiêu này cũng đủ để người khác nghẹn họng nhìn trân trối!
Tuy nhiên vẻ mặt của Trần Xuân Độ vẫn luôn bình tĩnh như cũ, không hề khiếp sợ hay ngoài ý muốn chút nào.

Đối với Huyết tộc, anh hiểu rõ hơn bất cứ ai.


Kết cấu thân thể của Huyết tộc khác với người bình thường… Nếu như muốn phân loại Huyết tộc, Trần Xuân Độ quy Huyết tộc là cùng một loại với những kẻ ngoan độc hung ác giống như dã thú ăn tươi nuốt sống!
Tuy rằng bề ngoài trông Dracula có phong độ, có anh tuấn nhưng Trần Xuân Độ biết rõ hơn bất cứ người nước C nào, Huyết tộc ở hải ngoại đã phạm vào tội ác ghê tởm khiến người khác căm thù đến tận xương tuỷ.
“Rốt cuộc đám dơi đen kịt kia là cái gì?” Lê Kim Huyên thấp giọng lẩm bẩm.

Cô không biết bọn chúng có liên quan đến thế giới đó!
Tô Loan Loan may mắn được tiếp xúc với ranh giới của thế giới đó, mà khi ấy cô ta đang ở trong một phân đội đặc chủng nhỏ… Bị một vị Huyết tộc truy sát, toàn bộ phân đội nhỏ gần như bị tiêu diệt, chỉ còn sót lại Tô Loan Loan và một đội viên đặc chiến tàn tật suốt đời là may mắn thoát khỏi hiểm cảnh.
Cũng nhờ chuyện này mà lần đầu tiên Tô Loan Loan hiểu được mục tiêu trong nhiệm vụ này chính là Huyết tộc!
Sau lần đó, Tô Loan Loan vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy loại sinh vật này nữa… Nhưng giờ đây, cô ta không chỉ gặp mà vị Huyết tộc này còn cường đại hơn kẻ Tô Loan Loan đã gặp trước đây.

Nếu không nhờ lọ thuốc tím, Tô Loan Loan đã bị Huyết tộc kia hút thành bộ xác khô từ lâu rồi!
Lúc này đây khi nhìn thấy Huyết tộc kia đang chiến đấu kịch liệt cùng với Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan không nhịn được bắt đầu lo lắng cho Trần Xuân Độ.

Tên Huyết tộc này còn cường đại hơn so với tên Huyết tộc khiến đội đặc chủng của cô ta đại thương nguyên khí.


Trần Xuân Độ có thể ngăn được kẻ này sao?
Trong lúc Tô Loan Loan đang lo lắng, Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn đám dơi đen kịt đập cánh.

Đôi mắt nhìn thẳng không chút nào sợ hãi.
“Ông cho là ông có thể chạy thoát sao?” Trần Xuân Độ nhìn đám dơi cách đó không xa mở miệng, khoé môi khẽ nhếch tạo thành một độ cong lạnh lẽo.
Đó là… nụ cười băng lãnh giễu cợt.
“Ong!” Cổ tay Trần Xuân Độ hơi động, tia sáng đen từ trong cổ tay anh lượn vòng bay ra, trực tiếp phong toả đàn dơi ở gần đó đang phóng về nơi xa!
Hư không vù vù, tia sáng đen vừa ra, khí thế ngập trời!
Một đàn dơi lớn liều mạng đập cánh bay đi, ngay khi những tia sáng đen vùn vụt đánh úp tới, dường như những con dơi này cảm ứng được, chúng nhanh chóng tản ra tứ tán!
“Chạy trốn sao?” Trần Xuân Độ giương khoé môi, tiện tay nhặt đá vụn trên mặt đất lên, bắn nhanh về phía đám dơi!.