Chàng Rể Phế Vật

Chương 482: Trận Chiến Ác Liệt





Một luồng sát khí toả ra từ cơ thể Trần Xuân Độ, nhưng vẻ mặt đang ngỡ ngàng của của Kinh và Hộ đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Kinh tựa hồ đang cố ý chế nhạo: "Sao, chẳng lẽ tôi đã nói sai? Lê Duy Dương bị Lê Hồng đuổi ra khỏi nhà, Lê Kim Huyên lại không được nhà họ Lê thừa nhận, còn anh thị bị Lê Kim Huyên la hét, chửi rủa, đây mà là Long Vương làm nghiêng ngả hải ngoại sao?"
Hộ cũng châm chọc: "Giết anh rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc cô ta thật tốt, dựa vào nhan sắc của cô ta tôi sẽ làm cho cô ta trở thành hoa khôi đầu bảng nước C, chỉ có những kẻ sừng sỏ của nước C mới được thưởng thức!
Hộ còn chưa nói xong thì một tia sáng đen lướt qua, Hộ hoa cả mắt, da đầu run lên, cảm giác cận kề cái chết trào dâng trong lòng khiến anh ta né sang một bên theo bản năng!
Bốp!
Một vầng sáng đen xẹt qua, trong nháy mắt, trên mặt Hộ xuất hiện một vệt máu, từ tai trái lan đến khóe miệng phải, như thể cả khuôn mặt bị chia làm đôi!
Tốc độ của tia sáng đen đó quá nhanh, cả Kinh lẫn Hộ đều không kịp phản ứng, thậm chí khi vết thương của Hộ xuất hiện, mất 2 - 3 giây máu tươi mới chảy ra!

Khoảnh khắc đó, Hộ lạnh toát người như rơi vào hầm băng!
Cảm giác mà Trần Xuân Độ gây ra cho anh ta là vô cùng kinh hãi, Hộ tin chắc nếu vừa rồi mình chỉ chậm nửa nhịp là tia sáng đen kia không chỉ cắt vào mặt mà còn cắt phăng yết hầu của anh ta!
Hộ nhìn Trần Xuân Độ, chỉ thấy mặt Trần Xuân Độ lạnh như băng, nhìn Hộ, chậm rãi nói: "Động tới tôi còn được chứ động tới người phụ nữ của tôi thì phải chết.

"
"Nhĩ Đông Trần! "
Cơ thể Hộ kịch liệt run lên, máu trên mặt anh ta càng làm tăng thêm cảm giác điên dại, máu tươi nhuộm đỏ tầm nhìn của Hộ!
"Mày muốn chết à!"
Hộ vuốt mặt rồi cúi nhìn thì thấy máu tươi dính đầy tay, khuôn mặt của anh ta ngay lập tức trở nên gớm ghiếc và đáng sợ!
Khuôn mặt đẹp trai đó đã bị dao của Trần Xuân Độ phá hủy, vẻ ngoài đẹp trai cuối cùng cũng không còn nữa!
Hết thảy những chuyện này đều là do Trần Xuân Độ!
“Đây là trừng phạt cho những gì anh vừa nói.

” Trần Xuân Độ thản nhiên đáp lại.

Hộ gầm lên, dường như có một luồng sức mạnh đáng sợ thức tỉnh khiến giờ phút này, anh ta trông vô cùng đáng sợ, không ai dám tiếp cận!
Kinh nhìn Hộ, không hề bận tâm,một tia thương hại hiếm thấy xẹt qua đôi mắt sâu thẳm của anh ta, sau đó anh ta nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt nghiêm trọng.


Hiển nhiên là Kinh sẽ không đánh giá thấp Trần Xuân Độ, làm sao có thể đánh giá thấp một kẻ mang danh hiệu Long Vương ở nước ngoài như đối phương.

Với trí óc của Kinh và Hộ thì cuộc nói chuyện vừa rồi hoàn toàn là để khích tướng Trần Xuân Độ ra tay, để anh ta bộc lộ khuyết điểm trước, nhưng không ngờ tốc độ phi dao của Trần Xuân Độ lại kinh khủng đến mức phá huỷ khuôn mặt của Hộ.

Kinh rõ ràng không muốn đánh động cho những người ở khu vực này, gây hoảng loạn thì sẽ rất khó để chấm dứt.

Trần Xuân Độ trừng mắt, nhìn chằm chằm viên đạn đang bắn vừa phía mình!
"Keng!"
Trần Xuân Độ biến sắc, rút Long Nha ra, vung lên!
Lưỡi lửa đó, tại thời điểm chuẩn bị bắn trúng Trần Xuân Độ thì bị tia sáng đen bất thình lình xẹt qua, chém làm hai!
"Keng!"
Ngọn lửa rơi thành vụn nhỏ trên đất, vào lúc này, một đường kiếm bổ về phía cổ của Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ cảm giác như cái chết đang kề bên, Hộ mang theo sát khí ngập tràn chém đến, đây là muốn giết chết anh!
"Keng!"
Trần Xuân Độ đột nhiên vung Long Nha, chém tới tấp!

Đốm lửa văng khắp nơi! Trần Xuân Độ cùng Hộ bộc phát sức mạnh, nhất thời, Hộ mất khống chế lui về sau, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.

Khi Hộ ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ, lanh ta đột nhiên phát hiện Trần Xuân Độ đang đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ, như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Xuân Độ nhàn nhạt nhìn anh ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng lại khiến sắc mặt của Hồ càng thêm khó coi, thẹn quá hoá giận.

Hộ cầm thanh kiếm, huyệt hổ khẩu run mạnh, Trần Xuân Độ quá mạnh, đòn toàn lực của anh ta vừa rồi dường như chỉ khiến Trần Xuân Độ tung ra 70% sức mạnh mà thôi.

"Quỳ xuống xin lỗi thì tôi sẽ tha cho hai người.

" Trần Xuân Độ Bình tĩnh nói.

Hộ sửng sốt, cười ha ha: "Bảo chúng tôi xin lỗi anh sao, đúng là viển vông!”.