Chàng Rể Phế Vật

Chương 557: Tìm Thấy Lê Thần Vũ





Một chiếc trực thăng bay qua đầu anh ta rồi rời đi!
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Trần Xuân Độ hiện lên một ý nghĩ xấu xa!
Anh đột ngột bước xuống xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tầng gác cao hàng chục mét! Trong giây tiếp theo, dưới chân anh có nguồn sức mạnh bùng lên, lực lượng khủng bố bùng phát! Cơ thể nhanh chóng nhảy lên!
Mặt đất nứt nẻ, đột nhiên Trần Xuân Độ chợt mượn dùng sức của vách tường nhảy lên cao hàng chục mét!
Anh đột nhiên một tay nắm lấy lan can bệ cửa sổ của tòa nhà, trực tiếp dựa vào sức lực của đôi tay trần, dùng sức đuổi theo!
“Wù!” Thân thể của anh giống như Người Nhện, mau chóng leo lên lầu! Tốc độ này gần như nhanh hơn gấp mấy lần so với thang máy!
Lúc này ở trong sân bay, Lê Thần Vũ nghe nhân viên báo cáo, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhìn thấy chiếc trực thăng đậu đằng xa, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Trần Xuân Độ, anh ta không cần lo lắng nữa.

Cái tên này dù có nghịch thiên tới đâu, thì sao có thể lái ô tô đuổi kịp trực thăng chứ?

“Mau dẫn tôi qua đó!” Lê Thần Vũ nói.

“Được.

” Nhân viên công tác vừa mới gật đầu, đột nhiên vang lên một tiếng kinh thiên động địa, vang vọng trong hư không!
"Lê Thần Vũ, tao đã nói, mày không thể chạy trốn khỏi tao đâu!"
Khoảnh khắc giọng nói này xuất hiện, Lê Thần Vũ như sét đánh ngang tai, cả người lạnh lẽo!
“Không thể nào!” Vẻ mặt của Lê Thần Vũ đột ngột thay đổi, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tòa nhà phía sau!
Lê Thần Vũ thật vất vả mới thả lỏng vẻ mặt, trong nháy mắt lập tức trở nên khó coi, anh ta vừa quay đầu lại nhìn, hai mắt đột nhiên co rút lại!
Bởi vì, trên nóc tòa nhà đó, có một bóng người đang đứng đó, khiến cho da đầu của Lê Thần Vũ trở nên tê dại, bóng dáng đó đủ để trở thành người trong cơn ác mộng của anh ta!
Trần Xuân Độ! Long Vương!
“Trần Xuân Độ, mày đúng là âm hồn không tan! Sao mày có thể đuổi được tới đây hả!" Sắc mặt của Lê Thần Vũ hiện lên vẻ khó tin.

Trần Xuân Độ đứng trên tòa nhà cao tầng, dửng dưng nhìn Lê Thần Vũ, vẻ mặt lạnh lẻo như băng, nhìn như dã thú, khiến tâm hồn Lê Thần Vũ run lên, ớn lạnh!
"Lê Thần Vũ, có nhân ắt có quả, mà tao chính là quả của mày, nhận chết đi.

" Trần Xuân Độ quát lạnh: "Đây là cơ hội cuối cùng tao cho mày lưu lại cái xác này của mày.

"
"Bây đâu, giết nó! Tao không muốn nhìn thấy nó ở trong tầm mắt của tao!" Hai con mắt lộ ra vẻ dữ tợn, khuôn mặt anh tuấn lúc đầu, giờ phút này bởi vì dữ tợn mà vặn vẹo biến dạng, ngược lại nhìn hệt như ma quỷ!
"Đùng đùng đùng!"
Một tên thủ hạ tiến lên, chắn trước mặt Lê Thần Vũ, hướng về phía Trần Xuân Độ điên cuồng nổ súng!
Vô số ngọn lửa âm ầm bay về phía Trần Xuân Độ, mà Lê Thần Vũ nhân cơ hội này, dưới sự che dấu của mấy tên nhân viên lảo đảo chật vật chạy về phía trực thăng đang đậu.

Trần Xuân Độ lạnh lùng đảo mắt qua, sắc mặt ngày càng lạnh như băng, khóe miệng gợi lên một nụ cười! Vô cùng trào phúng!
Nếu như anh đã muốn giết tới sân bay rồi mà cái tên Lê Thần Vũ còn si tâm vọng tưởng muốn rời đi nữa à!

Đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm những tên nhân viên này đầy ẩn ý, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ.

Hai chân đạp xuống, chợt nhảy khỏi mái nhà, lao nhanh xuống đất!
"Gầm!"
Mặt đất ong ong chấn động, tiếng nổ ngập trời, mặt đất dưới chân Trần Xuân Độ không ngừng nứt ra, thấy thôi đã ghê người! Vô số vết nứt dày đặc điên cuồng lan tràn xung quanh, hệt như đang động đất vậy!
Thậm chí Lê Thần Vũ cùng mấy tên nhân viên bên người anh ta cũng cảm thấy một trận chấn động mạnh từ xa!
Trong lòng Lê Thần Vũ run rẩy, sắc mặt ngày càng khó coi, vội vàng lớn tiếng quát: "Mau, mau mang tao lên trực thăng!"
"Ầm ầm ầm! " Trần Xuân Độ nhấc chân, chậm rãi đi về phía Lê Thần Vũ.

"Ngăn nó lại!" Ánh mắt Lê Thần Vũ nhìn về phía Trần Xuân Độ, hiện ra một tia sợ hãi!
"Đứng lại!" Huh! Một đám nhân viên trực tiếp xông lên, bao vây Trần Xuân Độ!
"Nếu mày dám bước lên một bước, thì sẽ nhận lấy hậu quả khó lường đó!" Giọng nói lạnh lẽo như băng của tên nhân viên vang lên!
Bước chân Trần Xuân Độ dừng lại một chút, liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, hệt như mấy tên nhân viên này không đáng để anh nhìn vào mắt.

"À! Vốn dĩ, tao muốn cho tụi mày một cơ hội! Nhưng mà, tụi mày tội gì cố tình tới tìm chết chứ?" Trần Xuân Độ lạnh lùng cười, trong tiếng cười lộ ra vô tận trào phúng.

"To gan! Mày là ai?! Dám ra tay với cậu Lê hả! Mày không muốn sống nữa à!" Giọng nói của Nhân viên công tác kia đột nhiên nổi giận, sắc mặt lạnh như băng! Bọn họ là nhân viên của sân bay, giữa đêm khuya, bọn họ đáng ra nên ở nhà nghỉ ngơi nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây.

Bảo vệ cậu chủ Lê, nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, thậm chí vì chuyện này mà có thể thăng chức, nhưng bây giờ, bọn họ không thể tưởng tượng được có người bức bách cậu chủ Lê đến nông nổi này? Chuyện này quả thực rất láo xược!
"Tụi mày! Không biết tao à?" Trần Xuân Độ chậm rãi nheo mắt lại.

Đối với mấy con kiến con này, sự lạnh lẽo của anh đang dần nổi lên!
"Chó chết, mày ai chứ! Hôm nay tụi tao mặc kệ mày là ai! Ở sân bay gây chuyện thì đã vi phạm pháp luật rồi! Mau theo tụi tao về!" Sắc mặt của nhân viên công tác vô cùng băng lạnh, lộ ra khí tức lạnh lùng vô tận!
Nhóm người này, đúng là không nên nói lý với bọn họ! Đương nhiên bọn họ không biết người đàn ông trước mặt nà là ai! Bởi vì với địa vị cấp thấp của họ thì sao biết được Trần Xuân Độ là ai chứ!
Ở trong mắt họ, ở Yên Kinh, Lê Thần Vũ chính là trời, bọn họ vĩnh viễn không biết Trần Xuân Độ chính là ông của ông trời!
Ánh mắt của Trần Xuân Độ dĩ nhiên đã lạnh tới cự điểm, anh nhìn qua đám nhân viên công tác, âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Một khi đã như vậy, tụi mày thừa nhận bản thân là đồng lõa của Lê Thần Vũ?"

"Mày là cái thá gì chứ, chúng tao cần gì phải giải thích với mày!" Giọng nói nhân viên viên công tác vô cùng lạnh lùng!
Bọn họ không thể đoán ra, trong thành phố này, có người dám ra tay với cậu Lê! Cái này đơn giản là tự mình đi tìm chết! Lúc này, nhân viên công tác đã trực tiếp coi Trần Xuân Độ như một món thưởng lớn! Nếu như hoàn thành được nhiệm vụ này, lợi ích sẽ không thể thiếu đối với bọn họ.

"Nếu đã như vậy thì tao cũng chẳng thèm nhiều lời với tụi mày làm gì nữa.

" Trần Xuân Độ gật đầu, mà từ trên người anh phát ra cổ hơi thở khủng bố, hệt như một con mảnh thú kinh khủng sắp thức tỉnh!
"Câm miệng hết cho tao, mau bắt nó lại! "
"Chát! !"Một cái tát hung ác!
Tên nhân viên công tát kia còn chưa nói xong đã trực tiếp ăn một cái tát xoay tròn tại chỗ! Máu trong miệng không ngừng phun ra!
Vài giây sau, thân thể gã lảo đảo, sau đó "Gầm" một tiếng ngã quỵ xuống đất, tên đó bị Trần Xuân Độ cho một cái tát khiến hôn mê tại chỗ.

Huh! Không khí một mảnh tịch mịch!
Trần Xuân Độ chậm rãi thu hồi bàn tay của mình, đôi mắt thản nhiên nhìn đám nhân viên công tác, trong miệng còn bình tĩnh nói ra hai chữ "ồn ào.

"
Bên trong đối mắt của anh lóe lên một tia ngạo nghễ, mấy tên này muốn làm đồng lõa của Lê Thần Vũ thì anh cũng không cần phí lời làm gì!
Giây tiếp theo, sát ý đột nhiên tăng vọt trên không trung! Đám người đó đã hoàn toàn tức giận!
"Khốn kiếp! Muốn chết! Hai tên kia bắt nó lại cho tao!" Nhân viên công tác lộ ra vẻ tức giận, hai gã nhân viên công tác thậm chí trực tiếp dùng nấm đấm đánh về phía Trần Xuân Độ!
Ngay khi tên nhân viên công tác kia dùng nắm đấm xông lên, tốc độ Trần Xuân Độ nhanh hơn, mạnh mẽ tung ra hai nắm đấm!
"Ầm ầm!" Hai bóng người trực tiếp bay ra giữa không trung, phun ra một chuỗi máu đỏ tươi!
Dùng cách của người trả lại cho người!.