Chàng Rể Phế Vật

Chương 580: Tin Tưởng Trần Xuân Độ





Thời điểm Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn lại, Lê Kim Huyên vẫn không định nhấc chân lên, còn ma sát mũi giày bén nhọn lên chân của Trần Xuân Độ nhiều lần khiến cả khuôn mặt anh nhanh chóng vặn vẹo.

Lúc này cô mới nhấc chân, thở phì phò đi đến cánh cửa ở phía sau Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ôm chân, đau đến mức sắp hét lên nhưng khi anh thấy Lê Kim Huyên muốn tiến đến cửa sau thì vội vã lắc mình một cái, đứng trước mặt của Lê Kim Huyên.
"Tránh ra." Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ cợt nhả chặn trước mặt mình, sắc mặt trầm xuống.
"Lê tổng, anh đề nghị em không nên đi vào, sau khi em biết thì sẽ không muốn đi vào." Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên chậm rãi nói, giọng điệu thâm thúy ôn nhu.
"Tránh ra! Đừng cản trở tôi." Sắc mặt Lê Kim Huyên băng lãnh như sương.
Nhưng bước chân của Trần Xuân Độ vẫn không xê dịch nửa phần, anh đứng tại chỗ nhìn Lê Kim Huyên, thậm chí khóe miệng còn cong lên tạo thành một cái nụ cười như có như không.
Một đêm này, anh đã chiến đấu rất nhiều, từ lâu đã mệt mỏi kiệt sức, có thể nhìn thấy Lê Kim Huyên một lần nữa khiến nội tâm của anh rất thỏa mãn, thậm chí còn khôi phục một chút khí lực.
Thấy Trần Xuân Độ không có chút ý tứ tránh ra nào, cơn tức giận của Lê Kim Huyên càng lúc càng lớn.
Trước đó cô và Tô Loan Loan còn lo lắng cho tính mạng của người này, nhưng khi cô nhìn thấy anh hết sức vô lại đứng ở đây thì trong lòng lại bốc lên một cổ tức giận không thể giải thích.
Nữ thần tổng giám đốc bỗng nhiên ngẩng đầu, hai đồng tử tuyệt đẹp căm tức nhìn Trần Xuân Độ, trên gương mặt tinh xảo viết đầy chữ không hài lòng.
"Kim Huyên, xin em tin tưởng anh.


Em sẽ không muốn nhìn thấy đâu, nên rời đi thôi." Sắc mặt Trần Xuân Độ hiếm khi hiện vẻ nghiêm túc, anh không đùa giỡn với Lê Kim Huyên.

Sau khi những sát thủ kia đã bị Tô Loan Loan đánh bại, vừa té xuống đất thì lại bị Trần Xuân Độ bổ một dao, nói là máu chảy thành sông cũng không quá đáng.

Tình cảnh này vẫn không nên để Lê Kim Huyên nhìn thấy.
"Đi thì đi." Lê Kim Huyên thở phì phò giật lấy chìa khoá từ trong tay của Trần Xuân Độ.

Cô mở cửa xe, ngồi xuống, rồi lại kéo cửa sổ xe xuống thăm dò hỏi: "Tô Loan Loan đâu?"
"Cô ta còn đang xử lý hiện trường, cô ta bảo chúng ta rời khỏi Yên Kinh trước.

Nơi này đã trở thành một mảnh đất hỗn loạn, không phải chỗ mà anh và em có thể ở lại, chúng ta phải lập tức trở về thành phố T." Trần Xuân Độ ngồi vào chỗ tài xế, thắt dây an toàn nói.
Lê Kim Huyên sửng sốt, đột nhiên Trần Xuân Độ nói muốn rời khỏi Yên Kinh, điều này khiến cô cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện này? Ngay cả Tô Loan Loan cũng muốn mình rời đi ngay lập tức?
"Không được, tôi còn có một số việc chưa bàn giao xong." Lê Kim Huyên vừa nói vừa mở dây an toàn, ra vẻ như muốn xuống xe.
"Kim Huyên, tình huống bây giờ rất khẩn cấp, đã có người theo dõi chúng ta.

Bây giờ chúng ta không đi, sợ rằng sẽ còn sát thủ!" Đột nhiên, giọng nói của Trần Xuân Độ cũng trở nên nghiêm khắc, không cho phép chống cự, tràn đầy uy nghiêm và mệnh lệnh.
Lê Kim Huyên nhíu mày: "Lẽ nào những người này hoàn toàn không xem luật pháp ra gì sao? Trắng trợn như thế lại không bị bắt sao?"
Trần Xuân Độ nhìn về phía trước, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm thúy không gì sánh được: "Luật pháp? Người sau lưng bọn họ chính là người giẫm đạp luật pháp dưới chân, tất nhiên không cần tuân thủ."
"Giẫm đạp..." Lê Kim Huyên cả kinh, hai tròng mắt hiện vẻ kinh ngạc và khó có thể tin nổi.
"Làm sao lại có người như thế!" Lê Kim Huyên tỏ ra không tin.
"Em có thể không tin lời của anh, nhưng ngay cả lời Tô Loan Loan nói em cũng không tin sao?" Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Kim Huyên qua kính chiếu hậu.
Nữ thần tổng giám đốc trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng: "Được rồi, trên đường đi tôi gọi điện thoại cho thư ký."
Khóe miệng Trần Xuân Độ giương lên hiện vẻ vô lại, anh nhìn về phía Lê Kim Huyên qua kính chiếu hậu cười nói: "Kim Huyên, ngồi vững."
Vừa dứt lời, không chờ Lê Kim Huyên ngẩng đầu, Trần Xuân Độ đã đạp mạnh chân ga!
"Brừm!"

Động cơ chiếc xe màu đỏ nổ vang, ngay sau đó lập tức phóng đi nhanh như bay!
Mà Lê Kim Huyên ngồi ở phía sau hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên đạp mạnh chân ga, thoáng chốc tay chân trở nên luống cuống.

Qua một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới dần dần bình tĩnh, vội vã thắt dây an toàn.
"Tô Loan Loan thì sao?" Lê Kim Huyên hỏi.
"Chúng ta đến sân bay trước, lát nữa cô ta sẽ đuổi theo." Trần Xuân Độ nói.
"Sân bay? Đi ngay đêm nay sao?" Lê Kim Huyên sửng sốt, cô không nghĩ tới Trần Xuân Độ lại vội vã như vậy.
"Đúng, cành nhanh càng tốt." Trần Xuân Độ gật đầu, anh biết rõ Kinh tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.

Mà Lê Kim Huyên ở Yên Kinh sẽ càng làm anh bị trói tay trói chân.

Chỉ khi Lê Kim Huyên trở lại T an toàn, anh mới có thể không cố kỵ gì.
Việc cấp bách bây giờ là đưa Lê Kim Huyên trở lại T an toàn trước khi Kinh ra tay ở lần tiếp theo.
"Được rồi, tôi lập tức gọi máy bay tư nhân chờ đợi." Lê Kim Huyên suy nghĩ trong nháy mắt, chỉ có thể đáp ứng.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe màu đỏ dừng trước cổng sân bay.
Phần lớn đèn đóm trong sân bay đều đã tắt, chỉ có đại sảnh là còn có mấy nhân viên đang làm ca đêm, bộ dạng buồn ngủ.
Trần Xuân Độ xuống xe mở cửa, Lê Kim Huyên từ trong xe đi ra, hai người vội vã đi vào máy bay.
Sau khi vào trong, Lê Kim Huyên dựa vào ngọn núi lớn tập đoàn Lê Thị này, hầu như một đường đều thông suốt, hành động của tập đoàn hàng không quốc tế cũng nhanh hơn.

Thời điểm Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đến được sân bay thì máy bay tư nhân của cô và cơ trưởng điều khiển đều đã chuẩn bị xong xuôi.
"Có tiền thật tốt." Trần Xuân Độ đi theo phía sau Lê Kim Huyên.

Qua một lối đi, anh tấm tắc cảm thán.
"Hành lý của tôi cũng không cần sao? Bên trong có một số tài liệu quan trọng." Lê Kim Huyên chợt nhớ vali hành lý đặt ở trong phòng khách sạn.
"Tô Loan Loan sẽ xử lý, tính mạng an toàn là quan trọng nhất." Trần Xuân Độ nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, đột nhiên cô giống như nghĩ tới điều gì, bước chân bỗng chậm lại, nghi ngờ nhìn về phía Trần Xuân Độ: "Khi nào thì hai người các người trở thành một phe rồi?"

Trần Xuân Độ ngơ ngác một hồi.

Trong ấn tượng của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan vẫn luôn không có ấn tượng tốt đối với Trần Xuân Độ, đây cũng lần đầu tiên cô ta và Trần Xuân Độ ăn ý như vậy.
Qua một lúc lâu, Trần Xuân Độ mới lúng túng cười cười, giải thích: "Đây đều là cô ta nói với anh, cô ta nói em cứ việc yên tâm, tất cả đã có cô ta xử lý."
Lê Kim Huyên gật đầu, bước chân chậm rãi lại trở nên nhanh hơn, cô hết sức tín nhiệm Tô Loan Loan, có Tô Loan Loan ở đó có thể khiến cô an tâm hơn không ít.

Yên Kinh, hộp đêm Tinh Ngu.
Đêm khuya, loại địa phương xa hoa truỵ lạc này ngợp trong vàng son, là nơi tốt nhất để con người ta phát tiết.
Hộp đêm Tinh Ngu cũng có danh tiếng không nhỏ ở Yên Kinh.
Mỗi một buổi tối, hộp đêm Tinh Ngu giống như một nơi tụ họp của tất cả những người không ngủ ở Yên Kinh.
Mà hôm nay, nơi này lại có vẻ cực kỳ khác thường.
Không đắt khách như trong dĩ vãng, tối nay hộp đêm Tinh Ngu hiếm có người tới, khắp nơi đều chìm trong một bầu không khí xơ xác tiêu điều lạnh như băng.
Hai bảo vệ ở cửa hộp đêm cũng được thay thế thành hai sát thủ mặc áo đen che mặt.

Bọn họ đứng ở cửa, ánh mắt mỗi người đều lóe lên sự băng lãnh điên cuồng, dường như ai cũng đang chờ đợi điều gì đó.
Đột nhiên, ở một nơi cách xa Tinh Ngu, giữa màn đêm đen kịt lạnh lẽo có một đạo thân ảnh thất tha thất thểu chạy tới.

Đạo thân ảnh kia gần như suýt té ngã, chật vật không chịu nổi.
Mà hạ thân anh ta là một mảnh lầy lội, quần cũng đều ẩm ướt.
Hai sát thủ gác cửa nhìn thấy người tới, ánh mắt ngưng lại, bất thình lình giơ họng súng lên quát lớn: "Người tới là ai?"
"Đừng động thủ, người một nhà, người một nhà!".