Chàng Rể Phế Vật

Chương 60: Lê kim huyên là dê vào miệng cọp





Cũng không lâu lắm, ở bên nước ngoài chấn động mạnh, dù là đêm khuya nhưng mà chỉ trôi qua có mấy phút, vô số thế lực toàn bộ thế giới hắc ám phương tây đều bị tin tức này làm cho chấn động.

Những phe thế lực ở bên nước ngoài hoàn toàn biến mất ở nước ngoài.

Những người này đều không phải là thế lực nhỏ, nhưng mà mấy phút trước đột nhiên lại xuất hiện vô số tên lửa xuyên lục địa lần lượt đánh vào các nơi khác ở nước ngoài, hoàn toàn diệt sạch các thế lực này.

Mấy hòn đảo nhỏ bị tên lửa xuyên lục địa san bằng.

Tin tức này làm chấn động nước ngoài... có rất nhiều người đều suy đoán người đứng đầu của sự kiện lần này...

Có thể có bản lĩnh này ở nước ngoài ít càng thêm ít.

Không chỉ có như thế, một vài thế lực siêu lớn cùng với những đất nước đứng đầu đều không ngoại lệ mà nhận phải cảnh cáo... đừng có bất cứ suy nghĩ gì với nước C... nếu không thì tối ngày hôm nay chính là kết cục của những thế lực còn lại.

Không người nào biết rằng đêm nay có bao nhiêu thủ lĩnh ngồi trên ghế làm việc với đôi chân như nhũn ra đang run lên, mồ hôi lạnh đang túa ra cả người... càng không biết rốt cuộc là do ai đã sai bảo.

Lúc này ngược lại còn có nhiều người tin tưởng Long Vương thoái ẩn... nếu như Long Vương không biến mất thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này... thật sự không thấy Long Vương đâu.

Có rất nhiều quân phiệt quốc tế đang âm thầm hưng phấn... sự tồn tại của Long Vương... ép bọn họ quá lâu rồi, bây giờ Long Vương không có ở đây, rốt cuộc bọn họ cũng có thể nhấc lên một phen sóng gió ở nước ngoài.

Chỉ là nếu như những đám quân phiệt quốc tế biết được rằng vị thần thoại của nước ngoài lúc này đang cam nguyện ngây ngốc làm con rể phế vật ở trong miệng của nhiều người, không biết biểu cảm trên mặt sẽ đặc sắc đến cỡ nào...

Bọn họ tuyệt đối phun ra một ngụm máu, trăm mối thắc mắc không có cách giải, làm phế vật có khoái cảm, hay là Long Vương không dễ làm?


Vậy mà lại đi làm một người ở rể không có địa vị một chút nào, cả ngày phải nhận đủ loại lời nói phỉ báng dèm pha, ai cũng không hiểu Trần Xuân Độ bị làm sao, ngay cả cậu thanh niên đó.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Loan Loan mở hai mắt ra, vừa định đứng dậy thì đột nhiên bụng dưới lại tê liệt đau đớn, làm cho cô ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Đừng có nhúc nhích, miệng vết thương của cô vẫn còn đang bị hở, đừng làm đứt chỉ.” Một âm thanh bình tĩnh truyền đến từ bên kia, Tô Loan Loan quay đầu lại nhìn thấy Lê Kim Huyên, Tô Hiểu Vân, còn có một gương mặt mà mình vô cùng chán ghét đang dùng ánh mắt ân cần nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Cô tỉnh rồi?” Lê Kim Huyên dịu dàng hỏi.

“Lê tổng, tôi không bảo vệ tốt cho cô, là do tôi thất trách.” Câu nói đầu tiên khi Tô Loan Loan mở miệng là nói lời xin lỗi với Lê Kim Huyên.

Giờ phút này trên gương mặt của cô ta đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

Lê Kim Huyên chỉ là một vị nữ tổng giám đốc của thành phố T, thế mà mình... ngay cả một người cũng đều bảo vệ không tốt.

Uổng công cô ta là đội phó của đội đặc chiến, trải qua vô số mưa bom bão đạn, cô ta đã nhận được vinh quang huy hoàng, giờ phút này giống như là có từng cái bàn tay đang hung hăng đánh lên trên mặt của cô ta.

“Cô bị thương rồi, cô đã cố gắng hết sức.” Lê Kim Huyên nhẹ giọng an ủi, tối ngày hôm qua cô bị chuốc không ít rượu, ý thức mơ hồ, căn bản cũng không biết là có xảy ra chuyện gì.

“Vết thương này của tôi là ai khâu lại vậy?” Tô Loan Loan cúi đầu xuống, thuận theo kẻ hở quần áo nhìn thấy vết tích đường may trên vết thương, đột nhiên lại sững sờ.

Sau đó sắc mặt của Tô Loan Loan lại rất nghiêm túc, vết thương của cô ta hiển nhiên đã được một người chuyên nghiệp xử lý, miệng vết thương được xử lý vô cùng hoàn hảo, dù cho là bản thân Tô Loan Loan thì cũng không thể làm được đến trình độ tốt như vậy.

“Là anh ấy khâu đó.” Lê Kim Huyên liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ.

“Anh?” Tô Loan Loan không dám tin nhìn về phía Trần Xuân Độ, có làm như thế nào cô ta cũng không tin cái tên lừa đảo thế mà lại có y thuật cao siêu như thế,

Sao có thể được chứ? Sao anh ta lại có thể sơ cứu... sơ cứu... chỉ có đặc công ngầm của nước C cùng với đội viên của đội đặc chiến mới được đào tạo có bài bản.

Đôi mắt của Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ chạm vào nhau, muốn nhìn thấy được gì đó từ trong đôi mắt của Trần Xuân Độ... nhưng mà ánh mắt của Trần Xuân Độ lại bình tĩnh lặng lẽ không có bất cứ một tia dao động, Tô Loan Loan ngẩn người nhìn một hồi lâu mà cái gì cũng không nhìn ra.

“Tối ngày hôm qua tôi uống say, cô bị thương lại hôn mê, chờ đến sau khi anh ta chạy tới khách sạn thì anh ta ấy đã mang chúng ta về nhà.” Lê Kim Huyên nhìn lướt qua Trần Xuân Độ: “Đây chính là lý do thoái thác của anh ta đó.”

“Anh làm cách nào để chứng minh lời nói của anh là thật?” Tô Loan Loan nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, chậm rãi hỏi.

“Lê tổng, anh ở nhà gọi điện thoại cho em thì em không nhận, anh lo lắng là em xảy ra chuyện gì đó, cho nên chạy đến khách sạn xem thử, kết quả là vừa mới bước vào liền nhìn thấy khắp nơi trong khách sạn đều là thi thể, anh tìm rất lâu mới tìm được hai người.” Trần Xuân Độ vẻ mặt đau khổ, một mặt ấm ức, nào giống như là đang giả vờ.

Trần Xuân Độ vừa mới dứt lời, điện thoại của Lê Kim Huyên đã vang lên.

Chờ sau khi Lê Kim Huyên nói chuyện điện thoại xong, cô nhìn Trần Xuân Độ thật lâu, nói: “Lúc nãy Lâm Trinh Tuyết mới gọi điện thoại đến, cô ấy nói là vừa nhìn thấy tin tức lúc nãy, nói là tối ngày hôm qua có một đám cướp thần bí nhuộm máu khách sạn, ngoại trừ khách ở trong phòng thì không sót lại mạng của một người nào.”

“Không, đây không phải là cướp đâu.” Đột nhiên Tô Loan Loan lại lên tiếng chỉnh lại.

“Không phải cướp vậy thì bọn họ là ai?” Lê Kim Huyên kỳ quá nhìn Tô Loan Loan một chút.


“Tôi biết những tên cướp tuyệt đối không có khả năng có thân thủ giỏi như là bọn họ.” Tô Loan Loan thì thào, nhíu mày nói: “Trước kia tôi đã từng bắt rất nhiều tên tội phạm, nhưng mà tối ngày hôm qua đám người đó cùng với đám người kia không giống nhau, bọn họ đều là những người học võ, hơn nữa thực lực lại vô hùng mạnh, thậm chí còn có thể cố ý khống chế tiến bước chân, nếu như tôi không phải người thấy được mùi máu tươi thì tôi căn bản cũng không phát hiện ra được bọn họ.”

Tô Loan Loan phân tích: “Loại cao thủ này ở nước C chỉ sợ là có không nhiều đâu.”

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trắng bệch, cô biết chiến tích vang dội của Tô Loan Loan, biết là cô ta không phải người bình thường, cho dù là cô ta thì tối ngày hôm qua cũng đã suýt chút nữa gặp phải chuyện nguy hiểm... rốt cuộc là mình bị người nào để mắt tới vậy?

“Lê tổng, có thể mời được loại cao thủ như thế này... tuyệt đối không đơn giản.” Tô Loan Loan nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Lê Thần Vũ.” Rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng đã nói ra một cái tên, thân thể mềm mại run lên, gương mặt xinh đẹp phát ra sự lạnh lẽo.

Nữ tổng giám đốc của tập đoàn thành phố T rốt cuộc vào thời khắc ấy cũng đã nổi giận, không thể kiềm chế được nữa.

“Là Cậu Lê kia đó à?” Tô Hiểu Vân ở một bên hỏi.

Gương mặt của Lê Kim Huyên trở nên tái nhợt, nhẹ gật đầu: “Người đời đều gọi anh ta là Cậu Lê, nhưng mà người biết tên thật của anh ta chẳng có mấy người... bởi vì không có ai có lá gan này.”

“Chắc chắn là anh ta, chỉ có anh ta mới có tư cách này... gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên phức tạp: “Tôi nghĩ là nhà họ Lê sẽ dùng các loại biện pháp thủ đoạn để chèn ép tôi... nhưng mà tôi không ngờ đến là anh ta lại trực tiếp muốn giết tôi...”

“Càng quá đáng hơn chính là anh ta vì để hủy diệt chứng cứ mà giết hết toàn bộ những người trong khách sạn, không hề có tình người, thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, trong đôi mắt xinh đẹp toác ra lửa giận quá trời.

Rốt cuộc là chuyện này cũng đã chọc giận Lê Kim Huyên.

“Đó không phải là người có hôn ước với em hả? Anh ta có thể ra tay được?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Không.” Lê Kim Huyên lắc đầu: “Anh ta chỉ muốn lấy được bến cảng và sân bay trong tay tôi... vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn tôi còn nói là mình đã kết hôn rồi chỉ sợ là làm cho anh ta mất hết thể diện.”

Đột nhiên Lê Kim Huyên lại ngẩng đầu, lên đôi mắt xinh đẹp kiên định, dường như đưa ra quyết định gì đó.

“Người nhà họ Lê ở Yến Kinh đều đã bị Lê Thần Vũ đón hết rồi, ngày hôm nay đến thành phố T, tối nay nhà họ Lê có tiệc gia đình, tôi phải đi tham gia to nhất định phải ngăn cản anh ta.”

Lê Kim Huyên chậm rãi lên tiếng nói, làm cho gương mặt xinh đẹp của Tô Loan Loan và Tô Hiểu Vân đông cứng.

“Lê tổng, xin cô suy nghĩ lại. Hiện tại Lê Thần Vũ vô cùng nguy hiểm, cô đi tham gia tiệc gia đình của nhà họ Lê rất là nguy hiểm.” Tô Loan Loan khuyên ngăn.

“Đúng rồi đó, Kim Huyên, vất vả lắm cậu có thể giữ được tính mạng của mình, tối ngày hôm nay lại đi, vậy thì thật sự nguy hiểm rồi, đây không phải là dê vào miệng cọp à?” Tô Hiểu Vân khoanh hai tay trước ngực, chau mày nói.

Lê Kim Huyên lắc đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với anh ta... bây giờ tôi không đi sau này không biết còn anh ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.”

Ở bên cạnh, Trần Xuân Độ ngồi ở một nơi hẻo lánh một hồi lâu cũng không lên tiếng, nhìn sắc mặt kiên định quả quyết của Lê Kim Huyên, khóe miệng hơi cong lên một độ cong thần bí...

...

Chạng vạng tối, trong gara của tòa cao ốc Lê thị.

Một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi về phía chiếc Maybach ở cách đó không xa.

Bỗng nhiên bước chân của cô chậm lại, bởi vì có một người đàn ông đang dựa trên đầu xe của cô, nhìn về phía cô.


Trên gương mặt tinh xảo quyệt mỹ của Lê Kim Huyên xuất hiện một vòng nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Đi tham gia tiệc gia đình với em chứ làm gì.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói.

Lê Kim Huyên hơi bất ngờ, sau đó nhíu mày hỏi: “Một mình tôi đi là được rồi, anh đi làm cái gì?”

“Hiện tại anh là người chồng hợp pháp của em, đi tham gia tiệc gia đình của nhà họ Lê em đương nhiên là anh phải đi cùng, còn nếu không thì bọn họ hỏi đến chuyện kết hôn của của em thì phải làm sao bây giờ đây?” Trần Xuân Độ giải thích.

Lông mày của Lê Kim Huyên cau lại: “Nơi nào có anh thì nơi đó sễ mệt mỏi, Lê Thần Vũ muốn giết tôi, anh cũng muốn chết theo nữa hả?”

“Lê tổng anh sống hay chết, chỉ là chuyện một câu nói của em vì em, anh có lên núi đau xuống biển lửa, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc mạng sống, cũng không từ chối.” Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười một tiếng.

Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, sau cô có thể tin tưởng được chuyện ma quỷ của Trần Xuân Độ lúc trước khi mà Lê Kim Huyên bị ám sát, cái tên này trốn còn nhanh hơn cả thỏ, chạy nhanh như chớp, cũng không biết là đi đâu.

“Được thôi, anh có gan thì cứ đi theo đi, đến lúc đó Lê Thần Vũ muốn chơi chết anh thì tôi cũng sẽ không đảm bảo cho anh.” Lê Kim Huyên cười lạnh, mở cửa xe ra, Trần Xuân Độ mà chết đương nhiên là cô sẽ được giải phóng, đều không cần phải đổi cái tên này ra khỏi cửa nhà mình.

Sau khi Lê Kim Huyên ngồi vào trong xe, Trần Xuân Độ nào dám chậm trễ lập tức chui vào trong xe theo.

...

Trong một biệt thự nào đó ở khu nhà giàu Cố Bắc, thành phố T.

Lê Thần Vũ ngồi trên chiếc ghế sa lông bằng da thật rất xa hoa, khẽ nhấp một ngụm nước trà, một bộ dạng khoan thai tự đắc.

Đột nhiên lại có một tên thủ hạ đi đến trước mặt của Lê Thần Vũ

“Cậu Lê, không xong rồi... Lê Kim Huyên... hình như là muốn đến đây tham? Gia tiệc gia đình.” Một tên thủ hạ chần chừ nói.

Tay nắm ly trà của Cậu Lê khẽ run lên, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy vô cùng.

“Cô ta muốn đến đây? Được thôi, dể vào miệng cọp... vậy thì tôi sẽ bắt rùa trong hũ.” Cậu Lê chậm rãi mở miệng, tất cả hoa văn ấy bỗng nhiên lại rất một tiếng rạn nứt.

Vết nứt hình mạng nhện trải rộng toàn bộ chén trà.

Sự lạnh lẽo bỗng nhiên lại tràn ngập.