Chàng Rể Phế Vật

Chương 634: Liệp Ưng Thua Trận





"Loảng xoảng leng keng!" Viên đạn dữ dội cách ấn đường của Trần Xuân Độ một centimet… Ngừng lại, sau đó rơi xuống mặt đất!
Không khí một mảnh yên tĩnh! Đây… Quá mức hoảng sợ!
Tay không… Chụp rớt viên đạn?
Bàn tay Trần Xuân Độ run rẩy dữ dội bởi vì đau nhức! Sức mạnh của viên đạn vô cùng khủng bố, cho dù là anh đều không có năng lực chính diện đối cứng! Chỉ có thể từ bên cạnh viên đạn chụp rớt! Nhưng cho dù như vậy, tay của anh cũng bị thương không nhẹ, ngay cả vết chai trên tay cũng bị rách da, toàn bộ bàn tay đều bị bao phủ bởi đau nhức!
Sắc mặt Liệp Ưng hoảng sợ không dám tin! Tay không? Chụp bay viên đạn? Tuyệt đối không có khả năng này! Trên thế giới này, không ai có thể dùng tay không ngăn cản viên đạn của anh ta! Đến ngay cả huấn luyện viên của anh ta cũng không thể!
Liệp Ưng không tin tà! Sắc mặt dữ tợn, lại lần nữa bắn mãnh liệt về phía Trần Xuân Độ!
"Bằng bằng bằng ——!" Âm thanh dữ dội chợt nổ vang, vang vọng ở trong không trung!
Vô số viên đạn dọc theo quỹ đạo đáng sợ bắn thẳng đến, cơ bản tránh cũng không thể tránh được!
Đôi mắt Trần Xuân Độ đông lại! Hai chân đột nhiên quét qua mặt đất!

"Ầm ầm!" Toàn bộ mặt đất đều rạn nứt! Giữa những viên đá vụn bị phân chia, chân dài của Trần Xuân Độ bỗng nhiên bắn lên!
"Vèo vèo vèo!" Vô số đá vụn bay lên bầu trời, hướng tới viên đạn mãnh liệt kia tập kích tới!
Toàn bộ ngọn lửa đều bị đá vụn va chạm đánh rơi, trực tiếp nổ tung ở giữa không trung!
Giữa bụi đất đầy trời, bóng dáng Trần Xuân Độ như rồng bay lao tới: "Ầm!"
Một Đấm!
Ngực Liệp Ưng rung lên mãnh liệt, toàn bộ lồng ngực đều bị lực đạo đáng sợ tập kích sụp đổ! Cả người anh ta trong nháy mắt bay ngược mà ra! Ngay cả cơ hội đánh trả cũng hoàn toàn không có!
Cơ thể Trần Xuân Độ lại lần nữa lóe lên, một trận chém giết khủng bố ở giữa không trung đột kích!
"Bịch bịch bịch ——!" Những đòn đánh dữ dội đều tập kích trên người Liệp Ưng! Cả người Liệp Ưng run rẩy dữ dội, những đòn nhanh như tia chớp này khiến anh ta không có cách nào chống cự, càng không thể tránh né!
Chân dài của Trần Xuân Độ mạnh mẽ giơ lên… Bỗng nhiên! Một đạo chân dài tàn ác đáng sợ tập kích chém xuống!
"Ầm——!" Cơ thể to lớn của Liệp Ưng run rẩy, mạnh mẽ ngã xuống mặt đất… Dưới thân kẻ địch một mảnh rạn nứt sụp đổ!
Bụi bặm bay bốn phía!
Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng ở chỗ ấy, kiêu ngạo lạnh lùng, anh lúc này, giống như một con rồng thật, rồng thật hiện thế!
Cả người Liệp Ưng đều nằm ngang trong cái hố khổng lồ trên mặt đất, khắp người đều là máu tươi…! Máu tươi còn đang từ bảy lỗ trên người anh ta liên tục tràn ra, ngực...!Tay chân… Một mảnh máu tanh tràn ngập!
Trong phòng giám sát, một đám vệ sĩ nắm chặt nắm tay, chăm chú nhìn chằm chằm cảnh tượng này! Mọi người đều nín thở, bị một màn này làm cho kinh hãi hoàn toàn!
Cơ thể Liệp Ưng run rẩy dữ dội, theo sự run rẩy của anh ta, trong miệng lại ho ra máu mãnh liệt, máu tươi tanh đỏ nồng đậm kia theo khóe miện anh ta không ngừng tràn ra, cơ bản dừng cũng không dừng được! Giờ này phút này, anh ta có thể cảm giác được… Hơi thở của mình, nhanh bị chặt đứt.

Toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị đánh vỡ, toàn bộ kinh lạc mạch máu đều bị gãy… Anh ta...!Chỉ còn một hơi cuối cùng.
Khéo miệng Liệp Ưng một bên ho ra máu, một bên đột nhiên nở nụ cười...!Khóe miệng giơ lên nụ cười tự giễu dữ tợn...!Nụ cười này giống như xuyên qua tất cả những chuyện mà anh ta đã trải qua hơn mười năm… Tung hoành vô địch hơn mười năm...!Lại không ngờ rằng...!Cuối cùng lại ngã xuống ở kẻ hèn thành phố T của nước C này.


Thật đáng buồn, buồn cười…
"Ha ha ha ha...!Ha ha ha ha..." Liệp Ưng cười đến mức thê thảm như vậy, bi ai như thế, nụ cười khiến máu tươi của anh ta lại điên cuồng tràn ra.
"Quân khu Yên Kinh… Liệp Ưng...!Bắc Phong..

Liệp Ưng…" Giọng nói của anh ta run rẩy, yếu ớt báo ra nơi bản thân thuộc về… Cùng với danh hiệu rất nhiều năm chưa từng đề cập đến kia…
Đôi mắt Trần Xuân Độ hơi nheo lại, cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn anh ta.
"Trước khi tôi chết...!Có thể nói cho tôi biết...!Biệt hiệu của anh..." Tầm mắt yếu ớt của Liệp Ưng lại trừng lớn một lần nữa, một tia máu và nước mắt đỏ tươi từ trong mắt anh ta tràn ra… Anh ta muốn biết...!Anh ta cấp bách muốn biết mình chết vào tay ai! Anh ta muốn chết được nhắm mắt!
Liệp Ưng đột nhiên nắm lấy lưỡi dao găm miệng ưng bị gãy, sử dụng một tia sức lực cuối cùng, dùng sức cắm mạnh về phía tai trái của mình!
"Phập!" Trong nháy mắt máu tươi bên tai trái bay ra như bão! Một viên thiết bị điện tử rất nhỏ theo máu tươi từ từ tràn ra… Máy nghe lén! Anh ta đã phá hủy máy nghe lén trên người của mình!
Trong miệng Liệp Ưng lại ho to dữ dội ra máu tươi! Anh ta run rẩy giơ lên dao găm… Nhắm ngay con ngươi mắt trái của mình lại lần nữa cắm vào!
"Phập!" Máu tươi bắn tung tóe! Trong con ngươi mắt trái của anh ta, camera thăm dò ẩn hình trong khối thịt mắt không thể nhận ra kia trong nháy mắt bị nghiền nát… Đi theo máu tươi của anh ta cùng tràn ra…
Trong suốt quá trình, cổ họng Liệp Ưng không hé một tiếng, nhưng mà hơi thở của anh ta càng thêm yếu ớt, hấp hối, chỉ còn lại một tia khẩn cầu cuối cùng chống đỡ anh ta! Trước khi chết anh ta muốn biết thân phận của Trần Xuân Độ!
"Cầu xin anh… Đây là trước khi tôi chết… Cuối cùng một nguyện vọng…" Giọng nói của Liệp Ưng suy yếu run rẩy, trong con ngươi tràn ra máu và nước mắt.
Trần Xuân Độ chậm chạp thở dài, ánh mắt của anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút đồng tình nào.

Nhưng khóe miệng anh lại gợn lên một tia phức tạp… anh đá mạnh dưới chân một đá, khẩu súng lục của Liệp Ưng trên mặt đất bị anh đá lên không trung.
Trần Xuân Độ một tay trực tiếp bắt lấy khẩu súng lục này, sau đó quay về phía một bức tường của vườn hoa ở phía xa nổ súng bắn phá dữ dội!
"Bằng bằng ——!" Vô số viên đạn bay ra, cắt qua không khí, mạnh mẽ bắn vào bức tường của vườn hoa!

Miệng lớn của Liệp Ưng tràn đầy máu, ánh mắt của anh ta yếu ớt nhìn về phía bức tường kia… Sau khi nhìn thấy lỗ thủng trên bức tường, ánh mắt anh ta dại ra...!
Trên vách tường… Vô số lỗ thủng đan xen với nhau… Mơ hồ hội tụ thành một hình vẽ! Kia… Là một con rồng!
Tất cả lỗ thủng đan xen với nhau tạo thành bóng dáng một con rồng! Rõ ràng như vậy! Sắc sảo như vậy! Chấn động lòng người như vậy, giống như một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào không trung, khiến tâm thần người ta cảm thấy kính nể, tầm mắt nặng nề kính trọng!
Ánh mắt Liệp Ưng chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng con rồng được tạo thành từ những vết đạn đan xen trên vách tường…! Đồng tử anh ta co rút lại! Cơ thể anh ta run rẩy!
Môi anh ta run rẩy, giống như mang theo vô cùng sợ hãi, chấn động và hưng phấn!
"Là… Anh..." Trong miệng Liệp Ưng ho ra máu, hơi thở càng lúc càng yếu… Nhưng trong ánh mắt anh ta một tia hoảng sợ kinh ngạc kia lại vô cùng phóng đại!
Một đội quân thần bí kinh hồn chấn động hiện ra trong đầu anh ta! Anh ta nở nụ cười… Cười đến mức giải thoát… Cười đến mức không có trói buộc! Hóa ra là phương đông…! Hóa ra là một đội kia!
Liệp Ưng lúc này, cơ bản bất chấp cả người đau nhức và máu tươi, run rẩy mà từ mặt đất đứng lên!
Đây là hơi thở và sức lực cuối cùng chống đỡ Liệp Ưng… Theo cơ thể anh ta đứng lên, cả người máu tươi lại tuôn ra lần nữa, anh ta sắp chết! Nhưng ngay lúc trước khi chết, anh ta lại dùng hết sự sống cuối cùng, mạnh mẽ chống đỡ đứng lên…
"Bịch!" Đột nhiên Liệp Ưng quỳ rạp xuống đất! Dập đầu với Trần Xuân Độ một cái!
Biệt thự nhà họ Lê, hiện trường một mảnh yên tĩnh!
Tất cả mọi người dại ra chấn động kinh ngạc, mơ màng khó hiểu nhìn bức hình con rồng bị vết đạn bắn đan xen tạo thành trên bức tường kia… Đây… Đại biểu cho cái gì? Hình vẽ kia, có ý nghĩa gì?
Bên trong xe Mercedes-Benz, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên trắng bệch, cô không biết bây giờ thế nào, theo thời gian trôi qua, cô ngày càng lo lắng.
Liệp Ưng quỳ rạp xuống đất, sau khi dập đầu, rốt cuộc không đứng dậy được! Hơi thở của anh ta dần dần tiêu tan, cả người máu tươi không ngừng tràn ra, dần dần lạnh như băng….