Chàng Rể Phế Vật

Chương 636: Quan Sát Tinh Tượng Đêm Nay





“Pằng!” Một viên đạn được bắn ra với áp suất cực lớn, bắn thẳng lên bầu trời cách cả mười nghìn thước trên cao.
Nhóm vệ sĩ đều ngẩng đầu ngơ ngác nhiên bầu trời đêm.

Ban đầu bọn họ còn nghi hoặc, không tin trên đời này sao lại có người có thể tay không sửa đổi vũ khí, họ chưa thấy thủ đoạn này bao giờ.
Nhưng lúc này, khi họ ngẩng đầu nhìn lên, đờ đẫn ngạc nhiên nhìn viên đạn bay lên trời, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, ai nấy đều hoá đá! Ôi, làm sao làm được vậy? Tay không, sửa đổi vũ khí? Sao có thể?
Sao các vệ sĩ biết được thủ đoạn của Trần Xuân Độ? Đây chỉ là một việc cực kỳ đơn giản với Trần Xuân Độ, trên chiến trường ở thế giới phương Tây, anh đã làm những chuyện còn điên rồ hơn, anh đã từng biến khẩu súng cỡ nhỏ thành vũ khí bắn tỉa với cự ly siêu hữu ích kìa!
Trên bầu trời đêm cao vút, chiếc máy bay vẫn đang lượn quanh, nhóm phi hành đang rất lo lắng, bọn họ dang nghĩ mọi cách để lấy được thi thể Liệp Ưng…
Đột nhiên một âm thanh sắc bén phá vỡ không gian vang lên.
Tất cả đều giật mình, sợ hãi ngồi xổm trước kính thuỷ tinh cabin, sau đó đoàn người run rẩy, trực tiếp hoá đá.
Một viên đạn bay từ mặt đất lên, bắn thẳng vào cánh lướt gió của máy bay.

Làm sao có thể? Nhóm phi hành chưa bao giờ nghĩ tới điều này.
Tất cả mọi người đều bị sốc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ… đi đời rồi!
“Bùm!” Viên đạn bắn thẳng vào cánh lướt gió của máy bay khiến cánh lướt gió lập tức phát nổ rồi bị phá huỷ.
Trong cabin, sắc mặt mọi người tái nhợt, tựa như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan.
“Cũng may chỉ bị phá hỏng cánh lướt gió, có lẽ trời quá tối nên đối phương không thể nhắm chuẩn.

Mau rút lui, máy bay còn có thể chống đỡ thêm nửa tiếng, mau tìm chỗ hạ cánh!” Phi hành gia kinh hoàng, căng thẳng ra lệnh.
“Nhưng thi thể của Liệp Ưng…” Có người do dự.
“Giữ mạng quan trọng hơn!”
Trên bầu trời đêm, máy bay lượn vòng một lúc, vì cánh lướt gió đã bị bắn hỏng nên xiên xẹo cấp tốc bay đi…
Trước biệt thự nhà họ Lê, đám vệ sĩ hoá đá tại chỗ, họ vẫn đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời, vẫn chưa phản ứng lại sau cú sốc vừa rồi.
Tô Loan Loan nghi hoặc, hỏi với vẻ đầy ẩn ý: “Sao anh không bắn hạ luôn?”
Trần Xuân Độ cạn lời, lườm cô ta: “Một chiếc máy bay rơi từ trên trời xuống làm sập biệt thự, cô gánh chịu nổi hậu quả không?”
Tô Loan Loan kinh ngạc, không nói được gì.

Cùng lúc đó, năm chiếc Audi màu đen mang biển số của Yên Kinh phi nước đại trong bóng đêm.
Sắc mặt Vương Vô Địch tái nhợt, quần áo bê bết máu, anh ta nhũn người ngồi ở ghế sau.

Lúc này anh ta đã hoàn toàn run rẩy, Liệp Ưng chết khiến anh ta chịu một cú sốc nặng nề chưa từng có, anh ta không ngờ và cũng không thể ngờ tới, ngay cả Liệp Ưng cũng chết trong tay Trần Xuân Độ, mà lúc này anh ta lại nhận được một tin mấu chốt chấn động… có thể Trần Xuân Độ đến từ bộ đội biệt hiệu thần bí đó!
Điều này khiến trong lòng Vương Vô Địch vô cùng hoảng sợ.


Bây giờ Liệp Ưng đã chết, mọi sự nghi ngờ đều nhằm vào anh ta khiến anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng bất an, Trần Xuân Độ đột nhiên mang lại cho anh ta một cảm giác kinh hoàng khủng khiếp.

Anh ta chỉ có thể chạy trốn, nhanh chóng trốn tới nhà họ Trương ở thành phố T.
Nhà họ Trương tuy đã ở ẩn, nhưng lại cắm rễ sâu ở thành phố T, thế lực mạnh mẽ, đêm nay cũng chỉ có nhà họ Trương mới có thể giữ an toàn cho anh ta.
“Quần áo, cho tôi thay quần áo khác!” Vương Vô Địch khàn giọng ra lệnh, ngồi thẳng người dậy.

Lúc này anh ta vô cùng bết bát, toàn thân đầy máu, nếu bị người nhà họ Trương nhìn thấy thì mặt mũi cậu chủ nhà họ Vương ở Yên Kinh sẽ hoàn toàn mất hết! cho dù là giữ tính mạng, anh ta cũng phải làm chủ mọi thứ, phải giả vờ bình tĩnh.
Vệ sĩ trong xe lập tức cởi áo vest và áo sơ mi trên người ra đưa cho Vương Vô Địch.
Vương Vô Địch run rẩy đưa tay cởi bộ quần áo dính máu trên người, mặc bộ vest sạch sẽ của vệ sĩ vào.

Anh ta không cho phép mình chật vật như vậy trước người ngoài, cho dù có sợ hãi hơn nữa, anh ta cũng phải giả vờ thờ ơ, bình tĩnh.
Sau khi năm chiếc Audi chạy được nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng nhà tổ nhà họ Trương ở thành phố T.
Một vệ sĩ định đỡ Vương Vô Địch xuống nhưng lại bị anh ta run rẩy đẩy ra.
“Không cần… Tôi tự đi được… Còn nữa, nhớ, không ai được phép tiết lộ chuyện ngày hôm nay!” Vương Vô Địch lại cảnh cáo lần nữa, sự nhục nhã hôm nay của anh ta không thể để lộ.

Anh ta cố gắng để mình đỡ run, loạng choạng bước xuống xe.
Vệ sĩ đi tới gõ cửa nhà tổ nhà họ Trương.
Người giúp việc vội vàng mở cửa, khi thấy người tới là cậu Vương thì cung kính, vội vàng vào phòng thông báo cho cậu Trương.
Chẳng bao lâu sau Trương Chiến đã sải bước đi ra, đích thân chào đón.
Vương Vô Địch đứng ở cổng vốn đang rất yếu, thân thể còn run rẩy, nhưng khi thấy Trương Chiến xuất hiện, anh ta cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đè nén mọi sự chật vật của mình, khuôn mặt tái mét bị anh ta cố gắng giả vờ làm ra vẻ dửng dưng.
“Cậu Vương, muộn thế này rồi tới nhà họ Trương là có chuyện gì sao?” Trương Chiến ngạc nhiên hỏi.

Lúc này đã gần mười giờ đêm, đã giờ này rồi cậu Vương còn lái xe thâu đêm tới.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì lớn?
Hai tay Vương Vô Địch chắp sau lưng, thờ ơ chầm chậm đáp: “Không có gì, chỉ là tối nay tinh tượng không ổn, tôi muốn đến nhà anh ở nhờ để quan sát tinh tượng đêm nay.”
Sự kinh ngạc trong mắt Trương Chiến càng rõ hơn, quan sát tinh tượng đêm nay? Thế này là thế nào? Sao anh ta cứ cảm thấy hôm nay cậu Vương có gì đó kỳ lạ nhỉ?
Nhưng Trương Chiến cũng không hỏi nhiều, cậu Vương luôn thâm sâu, nếu anh ta không nói thì chắc chắn là có kế hoạch của mình.

Vì thế, Trương Chiến cung kính mời Vương Vô Địch vào nhà.
Sau khi Vương Vô Địch vào nhà quả nhiên đứng giữa sân, chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh ngửa đầu quan sát tinh tượng…
Trương Chiến cung kính đến gần hỏi: “Cậu Vương nhìn ra được gì từ tinh tượng không?”
Vương Vô Địch chắp tay sau lưng, khuôn mặt bình tĩnh khẽ run, anh ta sắp không nhịn được nữa rồi.
“Trương Chiến, anh đi xuống trước đi, tôi muốn xem sự thay đổi của tinh tượng, suy đoán tình hình sắp tới.” Vương Vô Địch kéo dài giọng, nhưng trong giọng nói lại có vẻ khàn khàn.
Trương Chiến hơi khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi thêm, cung kính lui xuống.
Thấy Trương Chiến đã đi, Vương Vô Địch không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy vệ sĩ xung quanh sửng sốt, vội vàng bước lên dìu cậu chủ.
“Mau đưa tôi vào phòng.” Vương Vô Địch run rẩy, sắc mặt tái nhợt..