Chàng Rể Phế Vật

Chương 646: Bắt Giữ Trước





Cấp dưới cúi đầu và cẩn thận giải thích một lần nữa: "Ban đầu chúng tôi đã thu thập bằng chứng và thông tin phạm tội của anh ta và muốn chuyển anh ta đến văn phòng công tố để kết tội anh ta.

Tuy nhiên, chúng tôi đã vào cơ sở dữ liệu lưu trữ của anh ta và phát hiện ra đó là tài liệu được bảo vệ tuyệt mật.

Kiểu đặc quyền này, chúng tôi hoàn toàn không dám động vào.

Tài liệu được bảo vệ tuyệt mật? Nghe những lời này, Lạc Quán Trung hoàn toàn bối rối.

Mặt tái đi, còn có thể thấy môi hơi run rẩy.
Lúc này, cục trưởng đã có chút kinh hãi, ông ta sợ hãi trước mấy chữ: bảo vệ tuyệt mật.

Bảo vệ tuyệt mật.

điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là thân phận của Trần Xuân Độ vô cùng đặc biệt.

Hoặc là...!có liên quan tới cấp trên.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Lạc Quán Trung, ông ta vội vàng ra lệnh cho cấp dưới rời đi, sau đó lo lắng khóa cửa văn phòng lại.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai, ông ta lo lắng lấy điện thoại ra và bấm một số.

"Lão La, mọi chuyện không tốt lắm." Lục Quán Trung căng thẳng nói vào điện thoại.
Trong cuộc gọi, La Hạo Nhiên đã vô cùng sửng sốt khi nghe thấy câu đó: “Lão Lạc, sao vậy? Vụ án của Trần Xuân Độ có vấn đề gì sao?"
"Hừm, vấn đề rất lắt léo." Lục Quán Trung không biết giải thích thế nào, suy nghĩ xong liền nghiêm nghị nói: "Trần Xuân Độ, hồ sơ của hắn là thông tin được bảo vệ tối mật.

Không thể động vào."
“Cái gì?” Ở đầu bên kia của điện thoại, lông mày của La Hạo Nhiên ngay lập tức cau lại.
“Thân phận của hắn rốt cuộc là gì?” La Hạo Nhiên căng thẳng hỏi.

Trần Xuân Độ nếu có liên quan gì đó...!thì...!mọi thứ rất khó giải quyết.

Không ai trong số họ có thể động vào vụ này.
"Tôi không biết, đây là hồ sơ tối mật.

Với quyền hạn của tôi thì không có quyền xem." Lạc Quán Trung bất lực nói.
La Hạo Nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói: "Cục trưởng Lạc, ông cứ bình tĩnh đã."
...
Tại thành phố T, Hộ đang ngồi trong văn phòng, xử lý một số giấy tờ.
Đột nhiên, một chiếc điện thoại vang lên.

Hộ vừa bắt máy, chậm rãi trả lời điện thoại.
“Thế nào, chuyện của Trần Xuân Độ đã được xử lý ổn thỏa chưa?” Hộ thản nhiên, trầm ngâm hỏi.
"Thưa ngài, có chút rắc rối đã xảy ra trong vấn đề của Trần Xuân Độ." La Hạo Nhiên chậm rãi nói.
“Ồ?” Hộ dửng dưng hỏi, với đôi mắt sâu thẳm: “Có chuyện gì vậy?
"Thân phận của Trần Xuân Độ.

có lẽ không đơn giản như vậy." La Hạo Nhiên chậm rãi nói.
Đầu bên kia điện thoại, Hộ vẫn rất bình tĩnh, hắn chỉ thốt ra một chữ: "Nói."
"Lạc Quán Trung nói rằng khi điều tra thông tin trong hồ sơ cá nhân của hắn, ông ta phát hiện ra hồ sơ của hắn đang được bảo vệ tuyệt mật, danh tính của hắn..."
Hộ im lặng, ánh mắt tối đi.

Vào lúc này, ưu nhược điểm của toàn bộ chuyện này chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn đang nhanh chóng đưa ra quyết định.

Tên Trần Xuân Độ này, nên xử lý hay giữ lại?
Sau một hồi im lặng, Hộ chậm rãi nói: "Bảo Lạc Quán Trung, tống người vào trại giam trước."
La Hạo Nhiên nghiêm giọng hỏi lại: "Thưa ngài, ngài có muốn...!khử không?"

Hộ trầm ngâm nói: “Cứ bắt hắn trước, tôi có kế hoạch của mình.

Sau đó nói với nhà họ Vương để bọn họ an tâm.” Nói xong cúp điện thoại.
...
Đồng thời, với việc ban hành một mệnh lệnh của Hộ, toàn bộ cục cảnh sát thành phố T bắt đầu tiến hành bắt tay vào vụ án.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang ngồi ở phòng chờ trong đồn cảnh sát, có thể thấy sắc mặt của cô kém đến mức nào, sắc mặt tái nhợt, cả người rối bời.
Đúng lúc này, một số nhân viên cầm lệnh giam giữ đi ra ngoài.
"Lê Kim Huyên, phải không?" Nhân viên đưa lệnh bắt giữ đến trước mặt cô, trịnh trọng nói: “Trần Xuân độ là kẻ tình nghi trong nhiều vụ án giết người, tình tiết cực kì nghiêm trọng, ảnh hưởng cực kì to lớn đến xã hội.

Trước tiên sẽ bị bắt giữ để về quy án, mọi tội trạng chờ đến lúc phán quyết sẽ rõ, xin được thông báo với người nhà của kẻ tình nghi.”
Nghe những gì nhân viên nói, Lê Kim Huyên run lên, và sắc mặt cô tái đi.
Cô nhận lệnh tạm giam với đôi tay run rẩy, lúc này mọi cảm xúc của cô sụp đổ.

Đây là một điều kinh hoàng đối với cô, Trần Xuân Độ đã nhuốm máu vì bảo vệ cô.

Đều vì cô.

Cảm giác áy náy và tự trách trong lòng Lê Kim Huyên khiến cô không thể trút bỏ, đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ hoe, những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.

Cô tổng giám đốc xinh đẹp có thể hô gió gọi mưa trên thương trường.

Nhưng lúc này đã khóc đến nỗi khiến người ta xót xa.
Tô Loan Loan rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô.

Lúc này, Tô Loan Loan rốt cuộc không còn tranh cãi với cô nữa, bắt đầu khuyên nhủ cô.
“Đừng lo lắng, Trần Xuân Độ sẽ không sao đâu, cô phải tin tưởng anh ấy.” Tô Loan Loan thuyết phục cô.

Đúng lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên phát hiện Lê Kim Huyên, là một người phụ nữ thực sự đáng được che chở.

Khoảnh khắc cô ấy rơi nước mắt vì Trần Xuân Độ, người phụ nữ nào trên thế giới này có thể làm được, vì điều gì mà khóc vì một người đàn ông đã không có quan hệ gì?
Phụ nữ đều cứng miệng nhưng trái tim thì mềm yếu.
...
Trong phòng giam, Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng trên mặt đất, như thể anh không quan tâm đến tội danh mà mình đang gánh.
Đúng lúc này, đột nhiên một nhóm cảnh sát trang bị vũ khí lạnh lùng bước vào, trực tiếp mở cửa phòng giam, còng hai còng dày cộp và còng cổ chân Trần Xuân Độ lại.
Trần Xuân Độ nhìn bọn họ đầy ẩn ý: "Lại định đưa tôi đến chỗ nào?"
“Đừng nói nhảm nữa.” Mấy người cảnh sát mặc kệ anh, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Sau khi Trần Xuân Độ bị còng tay, đám cảnh sát bắt đầu khám xét anh ta.
Một cảnh sát hùng hổ tháo chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay của Trần Xuân Độ và ném chiếc đồng hồ vào túi đựng đồ.
Một cảnh sát khác tìm kiếm toàn diện trên người Trần Xuân Độ, không bỏ sót chi tiết nào.
Đột nhiên, viên cảnh sát chạm vào một vật lạnh từ dưới xương sườn của Trần Xuân Độ.

Với vẻ mặt nghiêm nghị, anh ta lấy vật đó ra và nhìn, đó là một con dao găm màu đen với vẻ ngoài dữ tợn.
"Tự ý mang theo dụng cụ gây sát thương, tội nặng thêm một bậc.” Tên cảnh sát quát lên, sau đó ném con dao vào túi đựng đồ.
Trần Xuân Độ nói đầy ẩn ý: "Tốt nhất là nên đưa đồng hồ và con dao của tôi cho Lê Kim Huyên."
"Ngông cuồng.

Anh bây giờ là nghi phạm hình sự.

Tất cả đồ đạc của anh đều liên quan đến vụ án.

Còn muốn chuyển đi?! Nằm mơ." Viên cảnh sát quát lên, giọng cực kỳ độc đoán.
Trần Xuân Độ Kỳ mím khóe miệng, có chút thâm thúy: "Được, anh nói cái gì cũng được, nhưng những thứ này sớm muộn gì tôi cũng lấy lại."
Trần Xuân Độ bị cảnh sát khám xét, sau đó được chụp ảnh và quét bằng tia hồng ngoại.

Cuối cùng, anh bị đội mũ trùm đầu màu đen.
Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy mình bị bắt lên xe cảnh sát, sau đó xe cảnh sát lái hết quãng đường.
...
Khoảng nửa giờ sau, xe cảnh sát phanh gấp.
Trần Xuân Độ được một số cảnh sát hộ tống ra khỏi xe và đưa vào một căn phòng đặc biệt.
Trước khi mũ trùm đầu Trần Xuân Độ cởi ra, đột nhiên một thanh sắt đập thẳng vào lưng Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ bị che bởi mũ trùm đầu, và anh hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Nhưng anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng luồng sức mạnh tấn công đột ngột.
Anh trực tiếp xoay người, đá chân,
“Rầm.” Người đàn ông trực tiếp bị đá bay ra ngoài, kêu lên thảm thiết..