Chàng Rể Phế Vật

Chương 65: Mời bác sĩ





Không chỉ Lê Thần Vũ, ngay cô cả cô hai cô cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, xì một tiếng bật cười.

"Tao đã từng thấy người không muốn sống, nhưng chưa từng thấy loại không biết sống chết như mày, sợ là đến chữ chết cũng không biết viết thế nào." Cô cả quái gở nói.

"Hai kẻ đê tiện ngang nhau, có chết cũng chưa hết tội, Thần Vũ, cho chúng nó đi chầu Diêm Vương luôn đi." Cô hai chế giễu.

Lê Kim Huyên tuyệt vọng, hôm nay cô đã không còn hy vọng sống sót đi ra ngoài nữa, may mắn khi cô đến thì đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thân thể mỏng manh của Lê Kim Huyên không ngừng run rẩy... Ánh mắt Trần Xuân Độ quét qua đám vệ sĩ mặc áo đen, khí thế kinh người này làm cho người ta phải kinh sợ.

"Ôi chao, cũng thật phô trương, muốn dùng mấy thứ này để giết tao ư? Nằm mơ?" Trần Xuân Độ cười lạnh.

"Để giết một thằng vô dụng như mày, thế là đủ rồi." Khóe miệng Lê Thần Vũ gợi lên một tia mỉa mai, trên mặt lộ ra sát ý: "Chỉ bằng mày, ngay cả một tên vệ sĩ tay không của tao cũng không đánh nổi, mà mày chỉ là một con kiến..."

Phòng ăn yên lặng, ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ đầy vẻ khinh thường, bọn họ đương nhiên đồng ý với lời của cậu Lê... Trước mặt siêu cậu Lê nhân vật tôn quý của Yến Kinh, Trần Xuân Độ quả thực chỉ là một con kiến.

"Con kiến?" Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một ngụm khói, nhìn về phía cậu Lê cười cợt, đột nhiên anh bước ra, hóa thành một cái bóng xuất hiện trước mặt cậu Lê.

Tốc độ của Trần Xuân Độ thật sự quá nhanh, cậu Lê không hề phòng bị, Trần Xuân Độ lập tức xuất hiện giữa đám vệ sĩ áo đen, tốc độ có thể nói là khủng bố.

Sắc mặt cậu Lê chợt thay đổi, Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, ánh mắt hơi ngưng lại, ra tay nhanh như chớp.


"Rầm!"

Bàn tay của Trần Xuân Độ giống như một con dao, đột ngột chém ra, đánh vào vai cậu Lê.

Cơ thể cậu Lê run lên, không tự chủ được lùi về phía sau như bị sét đánh.

"Mày..." Sắc mặt cậu Lê chợt thay đổi, lục phủ ngũ tạng bị dư chấn cực mạnh làm bị thương, khó khăn lui về phía vách tường.

Tất cả mọi người trong phòng ăn đều sửng sốt, cô cả cô hai mắt trợn trừng, Lê Quán Sâm nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.

Đường đường là cậu Lê của Yến Kinh mà lại bị tấn công, lại có người dám tấn công.

Vô số vệ sĩ áo đen xông lên nhanh chóng đỡ lấy cậu Lê, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, lạnh như muốn chết người, vô cùng áp lực!

Đường đường là con trời của Yến Kinh, lại bị người ta đánh úp ở thành phố Thành phố T. Tin này mà truyền đi, Yến Kinh sẽ phải rúng động.

Nhưng ánh mắt Trần Xuân Độ lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu Lê, đáy mắt không có lấy một tia dao động.

Vốn anh không định ra tay trước mắt bao người, sợ sẽ bại lộ thân phận, nhưng mà Lê Thần Vũ này khinh người quá đáng.

Thậm chí còn đụng đến Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên là vợ anh... đó là giới hạn của anh. Anh không cho phép có thằng đàn ông nào được bắt nạt Lê Kim Huyên.

Lê Thần Vũ đã đi quá giới hạn, từ lúc bắt đầu cưỡng bức và dụ dỗ... sau đó là thuê sát thủ... càng ngày càng không từ thủ đoạn, càng trắng trợn, coi Thành phố T này như nhà của anh ta vậy, coi trời bằng vung.

"Muốn chết à!" Rốt cục, Lê Quán Sâm đột nhiên đứng dậy, tức giận gào lên với đám vệ sĩ mặc áo đen: "Bắt lấy chúng nó cho tao, dám làm tổn thương con trai tao, tội không thể tha thứ!

Cậu Lê nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt càng sâu càng trần trụi... Lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể dùng lòng bàn tay đánh người khác lùi lại mấy mét.

Tất cả mọi người trong nhà ăn đều hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, suýt nữa thì ngu luôn.

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám tấn công cậu Lê, đúng là phản rồi! Phản rồi!

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ, ánh mắt lạnh lùng: "Tao đã nói rồi, chỉ có mấy kẻ vô dụng này của mày không cản được tao."

Nháy mắt, rất nhiều vệ sĩ nổi giận, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt sắc bén, tràn ra sát ý.

Họ... thực sự đang bị châm chọc?!

Trần Xuân Độ ăn nói xằng bậy, bọn họ là vệ sĩ cao cấp nhất, trong miệng người kia... lại là đồ vô dụng.

"Giết chết đôi cẩu nam nữ này!" Cô cả của Lê Thần Vũ đột nhiên hô lên.

"Lạch xoạch lạch xoạch..." Một loạt âm thanh nạp đạn giòn giã, đám vệ sĩ sẵn sàng lên nòng này đã mở chốt an toàn và nạp đạn. Một loạt súng nhắm chính xác vào Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, một mùi thuốc súng trong không khí nồng nặc.

"Dừng tay!" Đúng lúc này, một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang lên từ bên ngoài biệt thự.


Một cụ già quắc thước bước từ bên ngoài biệt thự đi vào, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt lại mang theo uy nghiêm, toàn thân tràn ngập khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi.

"Đang làm gì đấy? Cất súng đi cho tôi!" Ông cụ liếc nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh, nhưng không cho phép làm trái.

"Ba." Lê Quán Sâm ngẩng đầu, ánh mắt nhất thời ngưng lại, vô cùng kinh ngạc.

"Ba..." Cô cả cô hai lúc này mới phản ứng lại, đồng thời mở miệng, khuôn mặt dại ra.

Ông cụ gật đầu, vẻ mặt Lê Thần Vũ hơi thay đổi, anh ta hoàn toàn không tính đến sẽ xảy ra biến cố này.

Sự xuất hiện của ông già này đã phá vỡ tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

"Ông nội..." Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngây ra, nhìn gương mặt thân thuộc này, trên mặt bỗng trở nên phức tạp.

Ông cụ này không phải ai khác, chính là Lê Hồng - ông nội của Lê Kim Huyên, làm việc trong triều đình Yến Kinh, để tránh bị dị nghị nên ông rất ít khi xuất hiện trong nhà họ Lê, nhưng lại là chỗ dựa lớn nhất cho nhà họ Lê.

"Tiểu Huyên, sao con lại ở đây?" Lê Hồng sửng sốt khi nhìn thấy Lê Kim Huyên xinh đẹp.

"Con..." Nhất thời Lê Kim Huyên không nói nên lời, Trần Xuân Độ ở một bên cười nhạt, đáp thay Lê Kim Huyên: "Hôm nay là tiệc gia đình của nhà họ Lê ở Thành phố T, Kim Huyên đến gặp gỡ làm quen, kéo vài mối quan hệ."

"Thì ra là thế." Lê Hồng gật đầu, nhìn về phía Lê Kim Huyên, đột nhiên khinh "a" một tiếng, nhìn về phía Lê Kim Huyên hỏi: "Đây chính là..."

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên không khỏi trừng mắt nhìn Lê Hồng một cái, giọng điệu oan ức: "Ông không biết anh ấy là ai sao? Trần Xuân Độ đó..."

"Ồ, hóa ra là cậu Trần, thứ cho ông già này tuổi già trí nhớ kém, suýt nữa quên mất cậu Trần." Đôi mắt già nua của Lê Hồng lộ ra vẻ cung kính.

"Đều là người trong nhà, đừng khách sáo." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

Lê Hồng lắc đầu, ông ta rõ ràng biết Trần Xuân Độ không phải người thường. "Phép lịch sự cần thiết vẫn phải có, cậu Trần, trong khoảng thời gian này phiền cậu rồi."

"Đây là vợ của tôi, có gì đâu mà phiền." Trần Xuân Độ cười hì hì, nhân cơ hội ôm lấy eo thon của Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên run lên, quay đầu hung dữ nhìn Trần Xuân Độ, không ngờ... Trần Xuân Độ càng ôm chặt hơn.

Thậm chí Lê Kim Huyên có thể cảm nhận được sự vuốt ve của cái móng heo muối của tên này trên vòng eo thon gọn của cô... khiến cô nổi da gà khắp người.

Cái tên này sẽ không lúc nào quên chiếm hời...

"Ba, sao phải đối xử tốt với nó như vậy, nó chỉ là người ngoài." Đột nhiên, cô cả bất mãn nói.

"Cậu Trần mới kết hôn với Kim Huyên mấy tháng, còn xa lạ với nhà họ Lê, các người không thể thông cảm một chút sao?" Lê Hồng liếc mắt nhìn, người trong nhà họ Lê dù có bất mãn cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Về phía Lê Thần Vũ, sau khi nhìn thấy thái độ của Lê Hồng đối với Trần Xuân Độ, trong mắt anh ta hiện lên một tia phức tạp...


"Ba, không phải ba đang ở Yến Kinh sao, sao lại rảnh rỗi đến Thành phố T vậy?" Lê Quán Sâm hỏi.

"Nghe nói Thần Vũ tổ chức tiệc gia đình ở đây nên đến xem thử." Lê Hồng thản nhiên nói.

"Ông nội, sợ là đây không phải mục đích của ông đâu." Lê Thần Vũ cười thâm thúy.

Lê Hồng kinh ngạc đích nhìn Lê Thần Vũ, cười ha ha, tán dương nói: "Thần Vũ càng ngày càng thông minh, không tồi, ông tuyên bố với bên ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, thật ra trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở thành phố Thành phố T."

"Vẫn luôn?" Người nhà họ Lê kinh ngạc, Lê Hồng ở Thành phố T... nhưng bọn họ hoàn toàn không hay biết.

"Ba bí mật ở Thượng Hải làm một việc, việc này càng ít người biết càng tốt." Lê Hồng vừa dứt lời, cô cả liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, nói: " Trần Xuân Độ, sao còn không mau rót một chén trà hiếu kính ông?"

"Vâng, đây ạ." Sự sắc bén của Trần Xuân Độ nhanh chóng tiêu tan, anh cúi người rót một tách trà cho Lê Hồng.

"Chắc ông khát rồi, uống ngụm trà nghỉ tạm một chút." Trần Xuân Độ nói.

"Câm miệng! Cái thằng vô học, ông nội Kim Huyên là bậc trên của mày. Mày không biết lễ phép nói mời dùng trà sao? Từ nhỏ đến lớn không có ai dạy mày hả?" Cô cả lạnh lùng nói.

Lê Kim Huyên nhíu mày, lúc này thằng ngốc cũng nhìn ra cô cả đang mượn gió bẻ măng, nhằm vào Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ liếc nhìn cô cả đầy ẩn ý, cũng không phản bác, coi như không quan tâm đến những gì cô cả nói.

"Thực ra lần này ba đến Thành phố T vì một người bạn cũ mắc bệnh nặng, thời gian không còn nhiều, ba đã nhiều lần mời bác sĩ ở Yến Kinh, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể đến thành phố Thành phố T để thử vận may." Lê Hồng nói.

"Ngay cả chuyên gia của Yến Kinh cũng không chữa được, đến Thành phố T có tác dụng sao?" Lê Quán Sâm không nhịn được hỏi.

"Không chỉ Yến Kinh, ngay cả chuyên gia và bác sĩ cao cấp ở nước ngoài ba cũng tìm rồi, nhưng đều chẳng thấm vào đâu." Lê Hồng hơi ngừng lại, sau đó mở miệng: "Sau lại nghe nói ở Thành phố T có một vị thần y dân gian, liền ôm ý nghĩ hi vọng cuối cùng đến thử một lần." Lê Hồng chậm rãi nói.

"Thần y dân gian? Sẽ không phải là giả chứ?" Lê Kim Huyên khoanh tay, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc..

"Chỉ có cách này thôi, bạn già của ông đã không còn nhiều thời gian, hy vọng xa vời." Lê Hồng thở dài.

"Thời gian không còn nhiều? Không biết có thể để tôi xem một chút không?" Đột nhiên, một giọng nói bất thình lình vang lên.