Chàng Rể Phế Vật

Chương 849



CHƯƠNG 849


Vẻ mặt Richard tức giận, hắn hét lớn với người ngoài cửa: “Bên ngoài làm sao thế? Yên tĩnh chút đi, ông đây đang bàn chính sự!”


Đột nhiên cửa văn phòng tổng giám đốc bị khoá chặt bị đá văng ra bằng một lực lớn, lực quá lớn khiến cánh cửa lập tức vỡ nát.


Richard tức giận, khí chất phong độ lịch lãm khi nãy hoàn toàn biến mất, hắn ta phát điên rồi.


“Khốn kiếp, ai dám xông vào đây hả? Không muốn sống nữa à?” Vẻ mặt Richard dữ tợn, cả người trở nên đáng sợ cực kỳ.


Lê Kim Huyên và thư ký bị tên Richard cổ quái này doạ sợ! Nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt, còn luôn miệng nói phải lịch lãm? Người này đúng là kẻ điên, bị thần kinh mất kiểm soát thì có.


Trần Xuân Độ đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi vào văn phòng tổng giám đốc.


Khi nhìn thấy Trần Xuân Độ bước vào văn phòng… tiếng quát giận dữ của Richard đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, hoàn toàn im bặt.


Đôi mắt to màu xanh của Richard suýt rơi ra ngoài, hắn không dám tin trợn to mắt nhìn Trần Xuân Độ.


Lúc này, quý ông nước Anh đã hoá đá, chỉ có đôi môi là đang hơi run.


“Anh… là anh!” Giọng Richard run rẩy, người run lẩy bẩy, đột nhiên có tàn thuốc bay tới.


Tàn thuốc đột ngột bay thẳng vào miệng Richard, lời của hắn lập tức bị cắt ngang, bắt đầu ho kịch liệt.


Trần Xuân Độ chậm rãi đi vào từng bước, vô cùng bình tĩnh.


Nhưng toàn thân Richard đã run lên, bước chân Trần Xuân Độ như mang theo sự chết chóc đáng sợ khiến hắn không tự chủ được lùi về phía sau.


Khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tổng giám đốc cứng đờ, ngơ ngác, cô ngạc nhiên nhìn cảnh này! Gã điên Richard nói mình là thành viên của gia tộc Richard, nhưng tại sao khi nhìn thấy Trần Xuân Độ lại hoảng sợ như thế?


Lúc này trong lòng nữ thần tổng giám đốc trào dâng vô số phỏng đoán và khả năng.


Còn thư ký thì đã hoàn toàn ngớ người, đôi mắt đẹp mở to, ngây ngốc nhìn cảnh này.


“Long… Long…” Giọng Richard run rẩy, thậm chí còn không nói rõ được.


Đương nhiên hắn nhận ra Trần Xuân Độ, gia tộc Richard nổi tiếng cũng có địa vị nổi bật ở nước ngoài, chính vì vậy nên Richard mới biết mặt Long Vương.


Khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, thậm chí hắn còn nghi ngờ mình hoa mắt.


Trần Xuân Độ híp mắt: “Long gì mà Long! Gọi tôi là Trần Xuân Độ!”


Cây gậy chống trong tay Richard rung bần bật.


Hắn liên tục lùi về sau, vội vàng sửa lời, run giọng gọi: “Anh… Anh Trần… Hôm… Hôm nay tôi tới tập đoàn Lê thị chỉ để đàm phán thôi… không có ý gì khác!”


Trần Xuân Độ hờ hững nhìn hắn: “Người của thế lực nào?”


“Tôi… Tôi là thành viên đời thứ sáu của gia tộc Richard, tôi tên Richard…” Richard run rẩy giải thích, lúc này hắn đã không còn kiêu ngạo nữa, thậm chí phong độ gì đó cũng bị ném tận Siberia rồi! Ở trước mặt Long Vương, hắn còn dám có tôn nghiêm gì?


“Ồ? Gia tộc Richard à?” Trần Xuân Độ nheo mắt, nhếch miệng: “Xem ra cảnh cáo lần trước của tôi với các người vẫn chưa đủ…”


“Anh Trần Xuân Độ… Hôm nay tôi nghĩ… chúng ta vẫn nên thương lượng…” Richard cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, dè dặt nói.


“Thương lượng?” Trần Xuân Độ bật cười, đột nhiên anh giơ tay lên.


“Bốp” một tiếng tát giòn tát giáng xuống mặt Richard. Hắn ta xoay vài vòng mới lảo đảo dừng lại, dù hắn đã được huấn luyện võ thuật nhưng chỉ một cái tát này thôi cũng khiến hắn suýt ngất.


“Anh Trần Xuân Độ… Có gì chúng ta từ từ nói… đừng động tay động chân mà…” Richard còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã tát thêm phát nữa.


“Chát!” Richard quay vài vòng, khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo.