Chàng Rể Phế Vật

Chương 856



CHƯƠNG 856


Thủ đoạn ngang ngược không vòng vo như vậy, đây sẽ là một gia tộc bình thường sao?


“Tôi còn có một vấn đề, anh có thể nói cho tôi không?” Lê Kim Huyên tựa hồ là nghĩ tới điều gì, mắt đẹp chăm chú nhìn anh.


Trần Xuân Độ có chút ngơ ngác, gật đầu một cái.


“Hôm nay, tôi chính miệng nghe người đàn ông nước ngoài kia gọi anh là. . . Long Vương! Long Vương chính là biệt hiệu của anh, đúng không?” Câu nói này của Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, nhưng lại như sét giữa trời quang! Tim Trần Xuân Độ nhất thời nhảy lên! Ly trà trong tay run lên rơi xuống, nước trà bắn tung tóe đầy đất, thậm chí nước trà nóng còn văng đến trên dép nữ thần, làm ướt chân mềm của cô.


Trần Xuân Độ vội vàng rút mấy tờ giấy từ trên bàn uống trà nhỏ, ngồi xổm trước người Lê Kim Huyên, dè dặt nhấc mắt cá chân cô lên, cởi dép lông, lau chùi nước đọng trên chân mềm của cô.


“Không cần anh lau. . . Tự tôi sẽ lau. . .” Lê Kim Huyên có chút xốc xếch, muốn từ chối.


Nhưng Trần Xuân Độ không buông ra: “Không sao, anh lau cho em.” Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng dùng giấy lau chân cho cô, tựa hồ còn có ý đấm bóp.


Tâm trạng Lê Kim Huyên có chút xốc xếch, nhưng cũng không từ chối, cô điều chỉnh trạng thái rất nhanh, tiếp tục ngưng mắt nhìn Trần Xuân Độ, giọng từ tính hỏi: “Long Vương là biệt hiệu của anh đúng không?


Anh không cần mượn cơ hội đổi đề tài, cũng không cần trốn tránh, tôi chỉ muốn biết, phải hay không phải.”


Trần Xuân Độ đứng trước mặt nữ thần, vừa lau chân cho cô. . . tim vừa đập nhanh. . . Anh không biết trả lời như thế nào? Vấn đề này, anh luôn muốn giấu giếm rất lâu. . . Hôm nay lại bị Lê Kim Huyên hoàn toàn phát hiện, bắt được đằng chuôi.


“Anh không nói, chính là ngầm thừa nhận rồi?” Nữ thần nhẹ nhàng nghiêng đầu, mái tóc dài thẳng rơi xuống, nhìn anh.


Vào lúc này tâm tình Trần Xuân Độ cũng rối loạn, không biết đáp lại thế nào. . . Anh nắm chân nữ thần dè dặt sờ vuốt. . . Nước đọng trên đó đã sớm lau khô. . . Lúc này anh càng giống như là chiếm tiện nghi. . .


Đột nhiên, cửa thư phòng mở ra!


Lê Duy Dương đang bưng một hộp trái cây tươi đứng ở cửa, ông ngây ngẩn! Ngơ ngác nhìn cảnh này!


Ông vốn chỉ là muốn mang chút trái cây lên cho Trần Xuân Độ. . . Nhưng nào biết đẩy cửa ra vậy mà lại thấy cảnh tượng này? Trần Xuân Độ nhấc chân con gái. . . Đây là đang đấm bóp? Hay là đang làm gì?


Trần Xuân Độ và nữ thần Lê Kim Huyên cũng ngây người! Lê Kim Huyên vội vàng thu chân, mặt đẹp ngay lập tức đỏ ửng.


Trần Xuân Độ lúng túng gãi đầu một cái, không biết thế nào cho phải. . .


“Ba. . . Ba đi nhầm phòng. . . Hai con tiếp tục. . .” Lê Duy Dương vừa nói trực tiếp đóng cửa thư phòng lại. . .


Bên trong thư phòng một mảnh lúng túng!


Lê Kim Huyên thở phì phò trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Đều tại anh. . .”


Trần Xuân Độ có chút bất đắc dĩ bĩu môi một cái, nhẹ nhàng nắm chân mềm của cô, giúp cô đi dép lông vào. Không khỏi không thừa nhận, chân mềm của nữ thần là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế giới, dưới sự nổi bật của dép lông đáng yêu, càng lộ ra cảm tính mị người. . . Trần Xuân Độ vốn là không có sở thích yêu chân. . . Nhưng bây giờ anh cảm giác sở thích của anh thay đổi rồi.


Thấy ánh mắt sắc mị của Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm chân cô, Lê Kim Huyên không khỏi mắng một câu: “Vô sỉ manh lưu. . . Còn không mau đi ra ngoài? Tôi phải làm việc. . .”


Trần Xuân Độ cứ lúng túng như vậy bị nữ thần đuổi ra ngoài. . . Ra thư phòng, anh đưa tay nhẹ nhàng ngửi bàn tay. . . Phía trên còn lưu lại một tia mùi hương đạm nhã dễ ngửi của chân. . . Rất dễ ngửi. . .


Sau khi thấy Trần Xuân Độ rời đi, nữ thần mới thu hồi tâm trạng xốc xếch. . . Cô đi tới trước máy vi tính, mở ra search, bắt đầu ở trên trang mạng tìm kiếm gia tộc Richard. . .


Nhưng vừa search, lại cũng không tìm được tin tức, tài liệu nào liên quan tới gia tộc Richard?