Chàng Rể Phế Vật

Chương 877



CHƯƠNG 877


Sau ngày hôm nay, gia tộc Richard đã hoàn toàn xích mích với Đàn Cung!


Buổi chiều, Trần Xuân Độ đang ngồi dựa vào ghế trong phòng làm việc, nghĩ đến ở nhà còn có một con mèo con đang tu dưỡng, trong lòng Trần Xuân Độ không khỏi cảm thấy ngọt ngào, có một người phụ nữ ở nhà cảm giác thật là tốt.


“Làm tốt lắm.”


Trần Xuân Độ nhìn tin nhắn từ các bên gửi tới lần lượt hiện lên trên điện thoại, tinh thần sảng khoái.


“Đại ca, chỉ là một gia tộc Richard cũng kêu em ra tay giúp. Em thấp giá đến vậy sao?” Bên kia đầu dây điện thoại, thanh niên bĩu môi.


“Dám làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy với người phụ nữ của tôi, gia tộc Richard cũng nên bị thanh lý.”


Trần Xuân Độ chậm rãi nói.


“Vâng.” Bên kia điện thoại, thanh niên đột nhiên hiểu được: “Em lập tức cho Long Quân đi diệt trừ bọn họ.”


Ngay lúc này, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy ra!


Trần Xuân Độ vội vàng cúp video, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.


Khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tổng giám đốc đầy vẻ nghi ngờ, đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú.


“Vừa rồi anh nói chuyện với ai đó?”


Trần Xuân Độ mỉm cười lúng túng, giải thích: “Không có ai… chỉ là một người bạn cũ…” Anh đương nhiên sẽ không nói cho Lê Kim Huyên biết… Con cọp cái này quá ghen tuông, Trần Xuân Độ sợ mình sẽ gặp họa…


Lê Kim Huyên nghi ngờ liếc nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ dò xét sâu sắc, nhìn đến mức Trần Xuân Độ cũng có chút bối rối.


Qua một lúc lâu, nữ thần tổng giám đốc từ tính hỏi: “Tin tức nói, sáng nay… ngài Chu của Đàn Cung đã dẫn người đến đập phá một công ty của gia tộc Richard. Có phải là anh làm không?”


Trần Xuân Độ hơi sững sờ… Không ngờ tốc độ của ngài Chu cũng nhanh thật? Liền nói: “Chuyện này sao có thể liên quan đến anh được.”


Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên đảo nhìn anh, kỳ thật Lê Kim Huyên cũng cho là vậy.


… Bên trong một trụ sở cao ốc nào đó.


“Thưa ngài, kế hoạch đã thất bại.” Sau khi bước vào phòng, thư ký đeo kính gọng vàng, nhìn về phía bóng người đang đứng trước cửa sổ đang lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh, nói.


“Tôi biết.” Bóng người đó quay lại, trên người băng bó rất nhiều băng gạc, trông giống như một xác ướp.


Chỉ có đôi mắt lộ ra vô cùng thâm thúy.


“Vậy tại sao ngài còn phải làm thêm chuyện dư thừa?” Thư ký đeo kính gọng vàng tỏ vẻ thắc mắc và khó hiểu.


“Bởi vì như vậy sẽ có cái cớ, cái cớ và ngọn nguồn của mọi hành động.” Hộ cười quái dị, trong nụ cười đột nhiên có thêm chút lạnh lùng, thâm thúy.


Thư ký lập tức hiểu ra, gật đầu: “Tôi lập tức sắp xếp người đến bắt hắn.”


“Ngài thật giỏi tính toán. Bằng cách này, nếu Nhĩ Đông Trần bị bắt, chúng ta có thể công bố thân phận của hắn… Đây là một thế chết.”


Hộ chậm rãi mỉm cười, khi thư ký vẫn chưa rời đi, lại thấp giọng nói: “Tốt nhất là nên tìm thêm một số lý do, tuyệt đối không được để sai sót nhầm lẫn.”


“Khi Long Vương bị bắt, người chết thay tôi chắc cũng đã đến.” Ánh mắt Hộ bỗng trở nên u ám.


Vẻ mặt Thư ký ngẩn ra: “Người chết thay?”


Nụ cười của Hộ càng thêm thâm thúy: “Theo như tôi được biết, một số thế lực ở nước J cũng cắn răng nghiến lợi nhắm đến Long Vương, có thể nói là như hổ đói rình mồi…”