Chàng Rể Phế Vật

Chương 887



CHƯƠNG 887


Lòng bàn tay của gã ta từ từ đè lên tay ghế vịn, phát ra tiếng “Răng rắc”, phần tay vịn trên ghế đột ngột vặn vẹo tạo thành vết nứt in sâu vào lòng bàn tay!


“Thưa ngài Miya, ngài còn muốn đợi nữa không?” Takeuchi hỏi một cách thận trọng.


Yamamoto Miya từ từ nhắm mắt lại!


“Ầm!” Chiếc ghế gỗ dày nặng được chế tác tinh xảo bên dưới trực tiếp bị sức lực khủng bố nghiền áp, tan thành nhiều mảnh!


Yamamoto Miya từ từ đứng dậy, hai tay chắp sau lưng rồi rời đi… Sự kiên nhẫn của gã ta đã mất hết toàn bộ! Ba tiếng đồng hồ, suốt ba tiếng chờ đợi! Đây là giới hạn chờ đợi lâu nhất mà gã ta đã trải qua!


Yamamoto bọn họ … Chưa bao giờ đợi một người lâu như vậy! Hôm nay … Nước C, Lê Kim Huyên… Chỉ có một người này! Càng quá đáng hơn là…Đến lúc này, vẫn như cũ không thấy bóng dáng của Lê Kim Huyên đâu! Yamamoto Miya đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn! Sự kiên nhẫn của gã ta, có hạn!


Yamamoto Miya rời đi, trên mặt đất hiện ra từng dấu chân lõm xuống thật sâu…Đó là do sức lực khủng bố xâm nhập gây ra…Có thể thấy tâm trạng của gã ta lúc này xấu đến mức nào!


Một người phục vụ liếc nhìn chiếc ghế dựa bị hư hỏng tại hiện trường, lo lắng đuổi theo, rất thận trọng nói: “Thưa ngài … Chiếc ghế đó… Chiếc ghế trong phòng tiệc đã bị hủy … Ngài cần phải bồi thường …”


Ánh mắt Yamamoto Miya như đông cứng lại! Đột nhiên duỗi tay ra, nhanh như chớp bóp lấy cổ người phục vụ, trực tiếp treo cả người phục vụ lên!


Sắc mặt của Người phục vụ tái mét, cái cổ bóp tới nỗi muốn rách ra, máu tươi từ vết thương trên cổ không ngừng trào ra … Cô hơi giãy dụa, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.


Takeuchi bước tới, cúi đầu nói: “Thưa ngài, xin ngài hãy nguôi giận … Không cần phải ra tay với hạng tép riêu người nước C này, nó sẽ làm bẩn tay của ngài mất.”


Yamamoto Miya hừ lạnh một tiếng, cánh tay dùng sức vung ra!


“Gầm!” Người phục vụ trực tiếp bị sức lực hất bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu tươi… Thoi thóp thở.


Những người phục vụ trong khách sạn đều cực kỳ tức giận, nhưng bọn họ không dám nói lời nào …


Người nước J trước mặt bọn họ quá khủng khiếp đáng sợ … Những người phục vụ trong khách sạn cũng chỉ là những người bình thường, cũng không dám đứng ra khiêu khích. …


… Vào ban đêm, trên hành lang bệnh viện.


Diệp Thái Linh nhào vào vòng tay của Trần Xuân Độ …Khóc lóc thảm thiết, lúc này cảm xúc trong lòng cô hoàn toàn không kiềm chế được mà trút xuống … Từ trong lồng ngực của kẻ tình nghi này mà trút ra tất cả… Quần áo của Trần Xuân Độ sớm đã ướt đẫm nước mắt, mang theo sự ấm áp, như muốn hòa tan trong lòng Trần Xuân Độ.


Ai nói rằng phụ nữ kiên cường không được khóc chứ? Nữ hình cảnh Diệp Thái Linh, bề ngoài tuy rất kiên cường nhưng nội tâm rất yếu ớt, loại yếu ớt xuất phát từ trong tâm người phụ nữ.


Sau một hồi khóc lóc nức nở, cô lau đi những giọt nước mắt trên đôi mắt xinh đẹp … Mái tóc dài lộn xộn, cô của lúc này khiến cho người khác phải đau lòng.


“Được rồi… Đừng khóc nữa, tôi đưa cô đi ăn.” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng ôm eo cô lên, sau đó ôm cô vào lòng rồi từ từ rời đi.


Chú chó hoang ngẩn ra một lúc, cảnh giác đi theo … Vì sợ Trần Xuân Độ bắt nạt Diệp Thái Linh.


Trần Xuân Độ đưa Diệp Thái Linh đến một nhà hàng nhỏ rồi gọi một số món ăn bổ dưỡng để tẩm bổ cho cô.


Lúc đầu Diệp Thái Linh không muốn ăn, bĩu môi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ … Có vẻ như rất chống đối với Trần Xuân Độ.


Cuối cùng, Trần Xuân Độ hù dọa cô, nói sẽ dùng miệng đút cô ăn…Diệp Thái Linh mới có chút bối rối…Bắt đầu chậm rãi ăn.