Chàng Rể Phế Vật

Chương 946



CHƯƠNG 946


“Quần áo, cho tôi thay quần áo khác!” Vương Vô Địch khàn giọng ra lệnh, ngồi thẳng người dậy. Lúc này anh ta vô cùng bết bát, toàn thân đầy máu, nếu bị người nhà họ Trương nhìn thấy thì mặt mũi cậu chủ nhà họ Vương ở Yên Kinh sẽ hoàn toàn mất hết! cho dù là giữ tính mạng, anh ta cũng phải làm chủ mọi thứ, phải giả vờ bình tĩnh.


Vệ sĩ trong xe lập tức cởi áo vest và áo sơ mi trên người ra đưa cho Vương Vô Địch.


Vương Vô Địch run rẩy đưa tay cởi bộ quần áo dính máu trên người, mặc bộ vest sạch sẽ của vệ sĩ vào. Anh ta không cho phép mình chật vật như vậy trước người ngoài, cho dù có sợ hãi hơn nữa, anh ta cũng phải giả vờ thờ ơ, bình tĩnh.


Sau khi năm chiếc Audi chạy được nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng nhà tổ nhà họ Trương ở thành phố T.


Một vệ sĩ định đỡ Vương Vô Địch xuống nhưng lại bị anh ta run rẩy đẩy ra.


“Không cần… Tôi tự đi được… Còn nữa, nhớ, không ai được phép tiết lộ chuyện ngày hôm nay!” Vương Vô Địch lại cảnh cáo lần nữa, sự nhục nhã hôm nay của anh ta không thể để lộ. Anh ta cố gắng để mình đỡ run, loạng choạng bước xuống xe.


Vệ sĩ đi tới gõ cửa nhà tổ nhà họ Trương.


Người giúp việc vội vàng mở cửa, khi thấy người tới là cậu Vương thì cung kính, vội vàng vào phòng thông báo cho cậu Trương.


Chẳng bao lâu sau Trương Chiến đã sải bước đi ra, đích thân chào đón.


Vương Vô Địch đứng ở cổng vốn đang rất yếu, thân thể còn run rẩy, nhưng khi thấy Trương Chiến xuất hiện, anh ta cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đè nén mọi sự chật vật của mình, khuôn mặt tái mét bị anh ta cố gắng giả vờ làm ra vẻ dửng dưng.


“Cậu Vương, muộn thế này rồi tới nhà họ Trương là có chuyện gì sao?” Trương Chiến ngạc nhiên hỏi.


Lúc này đã gần mười giờ đêm, đã giờ này rồi cậu Vương còn lái xe thâu đêm tới. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì lớn?


Hai tay Vương Vô Địch chắp sau lưng, thờ ơ chầm chậm đáp: “Không có gì, chỉ là tối nay tinh tượng không ổn, tôi muốn đến nhà anh ở nhờ để quan sát tinh tượng đêm nay.”


Sự kinh ngạc trong mắt Trương Chiến càng rõ hơn, quan sát tinh tượng đêm nay? Thế này là thế nào? Sao anh ta cứ cảm thấy hôm nay cậu Vương có gì đó kỳ lạ nhỉ?


Nhưng Trương Chiến cũng không hỏi nhiều, cậu Vương luôn thâm sâu, nếu anh ta không nói thì chắc chắn là có kế hoạch của mình. Vì thế, Trương Chiến cung kính mời Vương Vô Địch vào nhà.


Sau khi Vương Vô Địch vào nhà quả nhiên đứng giữa sân, chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh ngửa đầu quan sát tinh tượng… Trương Chiến cung kính đến gần hỏi: “Cậu Vương nhìn ra được gì từ tinh tượng không?”


Vương Vô Địch chắp tay sau lưng, khuôn mặt bình tĩnh khẽ run, anh ta sắp không nhịn được nữa rồi.


“Trương Chiến, anh đi xuống trước đi, tôi muốn xem sự thay đổi của tinh tượng, suy đoán tình hình sắp tới.” Vương Vô Địch kéo dài giọng, nhưng trong giọng nói lại có vẻ khàn khàn.


Trương Chiến hơi khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi thêm, cung kính lui xuống.


Thấy Trương Chiến đã đi, Vương Vô Địch không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.


Mấy vệ sĩ xung quanh sửng sốt, vội vàng bước lên dìu cậu chủ.


“Mau đưa tôi vào phòng.” Vương Vô Địch run rẩy, sắc mặt tái nhợt.


Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen đang phi nước đại trên con phố tối.


Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, ngồi trên ghế lái phụ, tay nghịch bật lửa tinh xảo, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


Anh vừa nhận được điện thoại của thanh niên, trong mắt vẫn còn tia sát ý lạnh lùng chưa tiêu tan hết.