Chàng Rể Phế Vật

Chương 95: Nổi Tiếng





"Mẹ kiếp! Để tao xử nó!" Một gã đầu đinh bỗng hét lớn, quơ lấy một ống thép loang lổ vết rỉ, đằng đằng sát khí vọt về phía Trần Xuân Độ.
Mấy gã đầu đinh cởi áo khoác xuống, vẻ mặt dữ tợn trừng mắt với Trần Xuân Độ.

Bọn chúng ở trần, từng khối cơ bắp cường tráng cuồn cuộn, khiến cô gái phía sau lưng Trần Xuân Độ bị dọa, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Đây không phải một đám lưu manh bình thường, bọn chúng đều từng tập võ
Thậm chí trong đó có mấy gã ánh mắt hung ác lạnh lẽo, tản ra sát khí doạ người, bọn chúng còn từng giết người.
Vù!
Trần Xuân Độ bị mấy gã đầu đinh vây quanh, chúng cùng nhau tiến lên, định loạn côn đánh Trần Xuân Độ chết tươi.
Trần Xuân Độ khinh thường quét mắt, hai chân đạp một cái, mặt đất nổ vang một tiếng, Trần Xuân Độ bỗng biến mất ngay tại chỗ.
"Nó đi đâu rồi?" Mấy gã vẻ mặt ngưng trọng, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này đêm đã khuya, Trần Xuân Độ ẩn nấp tại trong màn đêm, mấy gã đầu đinh nhìn chung quanh, nhưng không hề thấy tung tích Trần Xuân Độ.
"Đại ca, không phải nó chạy rồi chứ?" Một gã nói.
Một giây sau, trên không trung, Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn lướt qua mấy gã đầu đinh, hai tay vung lên, tay phải cầm dao găm Long Nha đen nhánh, gân xanh hai tay bỗng nổi lên.

Ầm!
Trần Xuân Độ hạ xuống đất, nền xi măng cứng rắn...!lại có thể ken két vỡ ra.
Dưới chân Trần Xuân Độ có một vết nứt hình mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình, vết nứt lan ra xung quang.
Mấy gã đầu đinh nhìn thấy cảnh này, hai mắt đột nhiên co rụt lại.
Trần Xuân Độ bước lên một bước, động mạnh người, dao găm Long Nha trong tay giống như một tia chớp màu đen, bắn ra vèo vèo.
Một gã đầu đinh bất ngờ hét lên thảm thiết, cổ tay của gã chỉ còn lại một lỗ hình vuông, máu tanh chảy tràn ra, tay phải của gã đã bị cắt đứt.
"Nó ở đâu?" Mấy gã còn lại cau mày, bởi vì...!từ đầu đến cuối, bọn chúng không hề nhìn thấy Trần Xuân Độ ra tay, ngay cả cái bóng cũng không sờ được.
"Tay phải sờ, chặt tay phải."Một âm thanh bình tĩnh lạnh lùng quanh quẩn trong bóng tối mịt mù thăm thẳm, nhiệt độ xung quanh hạ xuống rất nhanh.
Nơi đây bất giác trở nên lạnh lẽo như phủ băng.
"Giả thần giả quỷ, mày có bản lĩnh thì ra đây." Một gã lạnh lùng quát lên.
Nhưng vẻ mặt gã lập tức trầm xuống, chỉ thấy Trần Xuân Độ thong thả bước ra từ bóng tối thăm thẳm vô biên, ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút tình cảm nào nhìn thẳng vào bọn chúng, giống như đang nhìn mấy cái xác chết.
Nếu như mấy nhân vật đứng đầu ở hải ngoại nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ run rẩy trong lòng.
Bởi vì, đây là biểu hiện phẫn nộ của Long Vương.
Từng có lời lưu truyền sau khi Long Vương đi ra khỏi cuộc chiến Chechnya: Long Vương giận dữ, xác chết nằm nghìn dặm, Long Vương đồ sát, máu chảy thành sông.
Long Vương rất hiếm khi tức giận, nhưng hôm nay, anh đã bị chạm vào ranh giới cuối cùng rồi.
Lê Kim Huyên...!là của riêng anh...!thế mà anh đã tận mắt nhìn thấy Lê Kim Huyên bị nhục nhã và đùa bỡn.
Mấy gã này đã sớm nằm trong danh sách diệt sạch của Long Vương rồi.
Mấy gã đầu đinh không khỏi âm thầm sợ hãi...!Bọn chúng không biết vì sao, lúc này Trần Xuân Độ mang đến cho bọn chúng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác này, rất đáng sợ.
"Chết đi!" Một gã đầu đinh bước lên quơ lấy ống thép, hét lớn đập về phía đầu Trần Xuân Độ.
Ống thép vụt mạnh ra tạo thành tiếng gió vù vù, cô gái phía sau Trần Xuân Độ sợ hãi hét lên, nếu ống thép này đập xuống đầu, chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy, đầu nở hoa.
Nhưng vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, không hề tránh né, thậm chí mắt không chớp lấy một cái.
"Cốp!" Ống thép đập vào trán Trần Xuân Độ, nhưng Trần Xuân Độ không hề nhúc nhích, khiến gã trợn trừng hai mắt, vẻ mặt khó tin.
"Không...!không thể nào..." Gã lui về phía sau, ống thép này, gã đã dùng hết sức, vậy mà không hề làm Trần Xuân Độ bị thương.
"Cái này...!không thể đả thương tao được..." Trần Xuân Độ hờ hững mở miệng, một tay nắm chặt ống thép, đôi mắt khép hờ, đột nhiên lóe lên một ánh sáng vô cùng lạn lùng.
"Ha ha ha..."
Hai tay Trần Xuân Độ phát ra lực rất lớn, trước sự chứng kiến của mấy gã đầu đinh, chỉ thấy ống thép...!lại vặn vẹo biến hình.
Mấy gã đầu đinh hoàn toàn kinh hãi.

Trần Xuân Độ buông ống thép ra, ống thép rơi trên mặt đất vang lên âm thanh lanh lảnh.
Mấy gã đầu đinh sững sờ, vẻ mặt sợ hãi.
Sức mạnh hết sức đáng sợ này của Trần Xuân Độ khiến bọn chúng hoàn toàn sợ hãi.
Mà cô bé phía sau Trần Xuân Độ ngơ ngác nhìn anh, lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đây...!chẳng lẽ chính là siêu nhân trong truyền thuyết sao? Người bình thường căn bản không có sức mạnh này, chỉ có siêu nhân trong điện ảnh mới có thể làm được như thế mà thôi.
"Mày...!rốt cuộc muốn làm gì?" Rốt cục, mấy gã đầu đinh không dám tùy ý hành động, vẻ mặt nghiêm túc, dè dặt mở miệng.
"Tao muốn làm gì à?" Gương mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ hiện lên vẻ trào phúng, chế giễu nói: "Tao muốn...!khiến chúng mày...!chết."
Vù! Mấy gã đầu đinh đồng loạt biến sắc, Trần Xuân Độ chỉ có một mục đích, chính là muốn mạng của bọn chúng.
"Mẹ kiếp! Khiến chúng tao chết! Cút mẹ mày đi!" Một gã không thể nhịn được nữa, nương theo ánh sáng gào thét đập về phía Trần Xuân Độ.
"Keng!" Một ống thép to cứng rắn đập vào mặt Trần Xuân Độ, nhưng gương mặt Trần Xuân Độ thậm chí không để lại vết tích nào...!mà ống thép thì đã vặn vẹo.
"Sao có thể chứ?" Mấy gã đầu đinh chật vật lui về phía sau, ngơ ngác nhìn về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt tái nhợt.
Tất nhiên bọn chúng không biết anh đã từng là thần thoại ở hải ngoại, vì nâng cao tố chất cơ thể, anh đã chịu vô số ống thép đập tra tấn...!nên hầu hết các bộ phận cơ thể của anh đã có một lớp vết chai thật dày...!tố chất cơ thể của anh, sớm đã đạt đến giới hạn cao nhất của cơ thể con người.
"Quỳ xuống." Âm thanh Trần Xuân Độ rất nhẹ, đến mức sắp chìm ngập trong khoảng không yên tĩnh.
Nhưng giọng điệu lại khiến người ta không thể hoài nghi, anh vừa dứt lời, lập tức bọn chúng đều không tự chủ được quỳ gối xuống “Bịch bịch”
Rốt cuộc chúng đã biết...!mình chọc tới một...!tấm sắt không thể chọc nổi.
Bọn chúng đã làm nhục rất nhiều cô gái...!căn bản không nghĩ tới...!sẽ dẫn tới Trần Xuân Độ...!lại bởi vậy mà kết thúc tính mạng của mình.
"Vù!"
Trần Xuân Độ vung tay, một dao găm đen nhánh xuyên qua khoảng không lao vụt ra, lưỡi dao ma sát vào không khí phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.
Long Nha dấy lên sự tức giận mạnh mẽ, ánh sáng đen lóe lên mang theo máu bắn tung tóe.
Tiếng hít thở của mấy kẻ đang quỳ nhanh chóng ngừng lại, hai mắt trợn trừng, lần lượt ngã xuống.
Chỉ sợ đến chết bọn chúng cũng sẽ không ngờ tới, giết bọn chúng lại là con rể ở rể nhà họ Lê.
Dứt khoát, gọn gàng mà linh hoạt.
Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy bóng dáng này, đôi mắt không có bất kỳ biến hóa nào.
Anh nhấc chân, vừa đi tới đầu ngõ cụt, đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng gọi vang lên.
"Cảm...!cảm ơn anh..." Cơ thể mềm mại của cô gái run lên, cô nhìn về phía Trần Xuân Độ ánh mắt khiếp đảm, nhưng vẫn lấy dũng khí mở miệng.
"Đi thôi, tôi chỉ thuận tay giúp mà thôi."
Trần Xuân Độ hờ hững nói, vẻ mặt thần sắc bình thản.

"Tôi có thể hỏi anh là ai không?" Cô gái dè dặt hỏi, vừa rồi từng hành động của Trần Xuân Độ đều đã in dấu trong đầu cô.
E là cả đời khó quên được.
"Một kẻ ở rể vô danh mà thôi." Dứt lời, Trần Xuân Độ đi về phía xa...
Sau khi ra khỏi con hẻm, thì cô gái đã không thấy bóng dáng Trần Xuân Độ đâu.
Sáng sớm, trên bàn cơm biệt thự, như thường lệ, Trần Xuân Độ nấu một bàn bữa sáng phong phú, mấy người ngồi bên bàn ăn, yên lặng ăn bữa sáng.
Chiếc TV 8K khổng lồ treo trên tường đang phát hình bản tin sáng.
"Sáng nay, cảnh sát thành phố T phát hiện mấy thi thể trong ngõ cụt, theo kết quả giám định pháp y thì mấy người này chết cùng thời gian, khoảng rạng sáng nay, là vụ thảm sát..., hung thủ dùng vũ khí sắc bén giết chết mấy người, có người biết chuyện tiết lộ, mấy người này khi còn sống từng có rất nhiều hành vi phạm pháp, sơ bộ hoài nghi, là báo thù."
Âm thanh MC truyền ra từ TV, Lê Kim Huyên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía TV, khi thấy mấy cỗ thi thể trong bản tin, ánh mắt ngưng lại.
"Làm sao vậy, Tiểu Huyên?" sau khi nhận ra vẻ mặt Lê Kim Huyên không thích hợp, Tô Hiểu Vân quan tâm nói.
"Mấy người này...!chính là mấy kẻ tối qua." Lê Kim Huyên buông đũa xuống, trầm giọng nói.
Tô Hiểu Vân ngẩng đầu, nhìn xem bản tin sáng phát trên truyền hình, bỗng nhiên vui lên, nói: "Kim Huyên, cậu sao lại may mắn như thế, nhanh như vậy đã có người báo thù thay cậu."
"Tớ không biết..." Lê Kim Huyên vừa lắc đầu, chợt như nghĩ tới điều gì, đôi mắt đẹp nhìn về phía Trần Xuân Độ đang xì xụp húp cháo.
Chẳng lẽ là anh ta?
Lê Kim Huyên trong lòng vừa nổi lên ý nghĩ này, lập tức phủ định luôn.
Tên này nhát gan như vậy, có lẽ cũng chỉ có thể giết con gà, bảo anh ta giết người? Làm sao có thể.
Vậy người đó là ai?
Lông mày Lê Kim Huyên nhíu chặt, khi còn đang suy nghĩ, Tô Loan Loan bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Lê, bọn chúng chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu, có thể là đúng lúc có người trả thù, đây là báo ứng của bọn chúng."
"Ừm." Lê Kim Huyên khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Tô Hiểu Vân chợt biến đổi, trầm giọng nói: "Tiểu Huyên, cậu bị người theo dõi rồi."
"Có chuyện gì thế?" Lê Kim Huyên vẻ mặt nghi hoặc, Tô Hiểu Vân vẻ mặt nặng nề đưa điện thoại di động tới.
Lê Kim Huyên nhận lấy xem xét, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lập tức trở nên khó coi: "Nhìn giống ai?"
"Chàng trai, cậu nổi tiếng rồi." Tô Hiểu Vân nhìn về phía Trần Xuân Độ nói..