Chàng Rể Phế Vật

Chương 951



CHƯƠNG 951


Sắc mặt của Vương Chính Mậu vô cùng nặng nề, tay cầm khẩu súng lục chuyên dụng, đi về phía trước!


Sân nhà họ Vương trở nên ồn ào, huyên náo… bác hai nhà họ Vương đang quỳ ở giữa chính điện, khuôn mặt già nua tái nhợt, hơi thở run rẩy… ông ta đã quỳ ở đó cả buổi sáng… từ sáng sớm cho tới bây giờ… đầu gối cũng đã đỏ và sưng tấy, tay chân tê dại… nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy!


Không có người nào trong nhà dám tiến tới giúp ông ta… Bởi vì lúc này bác hai đã trở thành tội đồ của nhà họ Vương! Sức ảnh hưởng của vụ việc ngày hôm nay quá lớn, không ai dám đứng lên giúp đỡ ông ta…


Đúng lúc này, ông cụ Vương cầm súng, từ bên ngoài tiến vào!


“Ông chủ đến rồi…!”


“Ông chủ…”


Đám đông xung quanh sửng sốt trong giây lát, khi nhìn thấy thứ vũ khí lạnh như băng trên tay ông cụ thì tất cả mọi người đều sửng sốt! Tất cả những người có mặt tại hiện trường lập tức trở nên nhốn nháo…


Ông cụ Vương dùng ánh mắt thâm trầm, uy nghiêm, lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh!


Mấy người trong nhà đều đột nhiên hoảng sợ, lập tức tránh ra xa… Nét mặt của ông cụ bây giờ vô cùng khó coi! Giây phút này, không ai dám chọc vào tổ kiến lửa…


“Không phải ông muốn gặp tôi sao?… Tôi tới rồi đây, ông có gì muốn nói không?!” Ông cụ tay cầm súng, chân bước từng bước nặng nề về phía phòng khách, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bác hai đang quỳ trên mặt đất.


Thân thể già nua của bác hai lại run lên, sắc mặt cũng tái đi, dập đầu mạnh về phía ông cụ Vương!


“Ông chủ… tôi có lỗi với ông… có lỗi với toàn bộ nhà họ Vương!” Giọng bác hai khàn cả đi, tự trách bản thân.


Ông cụ Vương dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bác hai, có thể cảm nhận được lửa giận trong người ông cụ… Sự việc ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Vương, khiến cho toàn bộ nhà họ Vương bị liên lụy!


“Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, xử lý mọi việc cho nhà họ Vương, chẳng lẽ không biết đến hậu quả của việc ngày hôm nay sao?!!” Giọng nói của ông cụ Vương run lên vì tức giận.


Bác hai lại dập đầu mạnh trước mặt ông cụ, tiếng đầu đập xuống nền đất mạnh đến nỗi ai cũng nghe thấy!


Tất cả người trong nhà có mặt tại hiện trường đều im lặng đứng xem, không ai lên tiếng, phải nói là không ai dám lên tiếng mới đúng! Bởi vì lúc này, ông cụ… người có địa vị lớn nhất trong nhà họ Vương, đang nổi trận lôi đình!


“Ông chủ… tôi… tôi có ngày hôm nay là do nhà họ Vương tự tay bồi dưỡng, tôi tự thấy thẹn với lòng mình…” Giọng bác hai run lên, trên khuôn mặt già nua, một dòng lệ rơi xuống: “Năm đó, chính cụ cố đã cứu ba tôi, là nhà họ Vương đã cho chúng tôi một con đường sống… cái mạng này thuộc về nhà họ Vương… Ông chủ, hôm nay tôi làm chuyện có lỗi với nhà họ Vương… tôi nguyện lấy cái chết để tạ tội…”


Sắc mặt của ông cụ Vương tối sầm lại, nhìn chằm chằm bác hai, sau đó ông cụ lạnh lùng nói: “Được lắm! Nếu ông đã muốn lấy cái chết để tạ tội, tôi sẽ thành toàn cho ông!”


Ông cụ Vương đột nhiên giơ khẩu súng kiểu 54 trong tay lên, chĩa vào người bác hai!


Hiện trường một mảnh hỗn loạn! Đám con cháu trong nhà họ Vương nháo nhào thành một đoàn!


“Ông… không được… xin ông bớt giận! Bác hai chăm lo cho nhà họ Vương từ trên xuống dưới… tuy rằng đã phạm sai lầm lớn… nhưng… nhưng tội không đáng chết…” Một đứa cháu trong nhà không đành lòng, cuối cùng cũng dè dặt đứng lên khuyên can.