Chàng Rể Phế Vật

Chương 966



CHƯƠNG 966


“Trần Xuân Độ, sau khi nhận tội đêm qua, anh đã bị tình nghi phạm nhiều tội giết người cực kỳ nghiêm trọng. Tình tiết rất nghiêm trọng. Bây giờ anh đã bị bắt. Anh có nhận tội không ?” Khuôn mặt của nhân viên cực kỳ lạnh lùng và nghiêm nghị.


Nghe vậy, mắt Trần Xuân Độ chợt nheo lại.


Anh hỏi đầy ẩn ý: “Nhiều vụ giết người đã xảy ra? Tối hôm qua tôi nhận tội ư? Sao tôi không nhớ?”


“Bằng chứng là kết luận, anh không có quyền phủ nhận. Anh có thể im lặng, nhưng tất cả những gì anh nói sẽ được dùng làm bằng chứng.” Nhân viên cục cảnh sát lạnh lùng nói.


Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn bọn họ: “Các người nói tối hôm qua tôi tự thú, bằng chứng đâu? Đó là cách cơ quan tòa án của các người làm việc à?”


Các nhân viên vẫn lạnh lùng và nghiêm túc, trực tiếp lấy điện thoại di động ra và phát đoạn video đã bị chỉnh sửa.


Khi nhìn thấy đoạn video giả này, đôi mắt của Trần Xuân Độ chợt nheo lại. Sau đó, anh mỉm cười.


“Không tồi, khả năng làm giả video đã đạt đến mức hoàn mỹ rồi. Tôi thật sự đã đánh giá thấp kỹ năng của các người, tôi chịu thua.” Trần Xuân Độ cười với vẻ châm chọc sâu sắc.


“Hỗn láo. Cục cảnh sát sao có thể cho phép anh sỉ nhục. Trần Xuân Độ, chứng cứ anh tự thú có ở đây. Anh còn ngụy biện được?” Nhân viên cục cảnh sát lạnh lùng nói, trong lời nói còn có chút khiêu khích.


“Lạc Quán Trung ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói.


“Tôi e là anh không có cơ hội này. Chờ chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật đi.” Tên nhân viên nhìn anh với vẻ giễu cợt, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ. Một tên phạm tội giết người đã có chứng cứ chứng tội, thì chỉ còn nước đi gặp Diêm Vương.


Trần Xuân Độ từ từ hít một hơi, rồi đột nhiên anh đập mạnh tay.


“Rầm.” Một cú đấm trực tiếp vào lan can phòng giam sắt trước mặt.


Lan can sắt dày trong phút chốc đã bị một cú đấm làm cho gãy ngang.


Đám nhân viên tái mét mặt mày. Nhóm người kinh hoàng rút lui.


Ngay sau đó, một đám người được trang bị súng ống xông vào ngay lập tức, vô số mũi súng đều chĩa vào Trần Xuân Độ.


“Không được nhúc nhích. Giơ tay lên.”


Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn đám người đó, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, sau đó bình tĩnh giơ hai tay lên đặt sau đầu. Anh muốn xem, Lạc Quán Trung có thể chơi như thế nào nữa?


Tại cục Cảnh sát thành phố T, Lạc Quán Trung đang ngồi trong văn phòng với điếu xì gà trên miệng và nụ cười lạnh lùng trên môi. Hôm nay, ông ta đã xong một vụ án lớn.


Đột nhiên, một cấp dưới vội vã đến phòng cục trưởng.


“Báo cáo Cục trưởng, tên Trần Xuân Độ này, e là…” Giọng nói của cấp dưới ngập ngừng.


Lạc Quán Trung sắc mặt hơi sửng sốt, lạnh giọng hỏi: “E là cái gì?”


“E là, chúng ta không có quyền định tội hắn.” Cấp dưới chần chừ nói.


Sắc mặt Lạc Quán Trung đanh lại, tức giận nói: “Ai nói? Nhân chứng, lời nhận tội, đoạn video hắn tự nhận tội đều ở đây, sao lại không có quyền định tội?”


“Cục trưởng, Trần Xuân Độ, hắn…” Cấp dưới ngập ngừng, và nói một cách thận trọng: “Thông tin hồ sơ của anh ta, là thông tin được bảo vệ tối mật. Chúng ta, cục chúng ta hoàn toàn không có quyền xử lý này.”


Nghe những lời này, điếu xì gà trong miệng Lạc Quán Trung lập tức rơi xuống. Cả người sững lại.


“Cậu nói gì?”