Chàng Rể Phế Vật

Chương 990



CHƯƠNG 990


Cảnh sát nữ kia cũng mang sắc mặt lạnh lẽo, bà ta là nhân viên nhà nước, chưa từng có người nào dám vô lễ như thế đối với bà ta! Bà ta giơ cái còng sắt trong tay lên, lạnh lùng nói: “Cô gái này là người bị tình nghi gây trở ngại trật tự công cộng, tôi giáo dục cô ta một chút.


Sao vậy? Ông có ý kiến gì sao?”


Ánh mắt của ông già bình tĩnh như mài, mang theo một tia lãnh ý nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên.


“Không có ý kiến, nhưng có một số người, chỉ với quyền hạn của cô thì sợ rằng không thể dạy nổi…” Ông già chậm rãi nói, giọng điệu của ông ấy rất lạnh nhạt, không có ý tứ nào khác, chỉ biểu lộ một sự thật.


Nhân viên cảnh sát kia nở nụ cười, cười đến độ có chút trào phúng. Bà ta khinh thường nhìn ông già hỏi: “Ông là ai? Đến cục chúng tôi làm gì? Nếu không có việc gì thì mau chóng đi ngay đi… Nơi này là đơn vị then chốt, không phải nơi các người có thể đến quấy rối ầm ĩ!”


Người phụ nữ trung niên trực tiếp quát lạnh, muốn hai người kia cấp tốc rời đi.


Thần sắc của ông già vẫn bình tĩnh không gì sánh được, từ tốn nói: “Tôi là… Trạm trưởng của Yên Kinh.”


“Trạm trưởng cái gì? Chưa từng nghe qua! Nhanh đi ngay! Nơi này là cục cảnh sát, nếu hai người còn không đi, đừng trách chúng tôi không khách khí!” Người phụ nữ trung niên bá đạo vô cùng.


Một đám cảnh sát ở xung quanh cũng ôm dáng vẻ nghiền ngẫm xem trò vui, bọn họ nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ kia, cô ta vốn đến đây để gây sự đây mà.


Nét mặt ông già vẫn bình tĩnh như trước, ông ta chậm rãi nói: “Làm phiền cô thông báo cho cục trưởng của các người… lão đây xin gặp.”


Người phụ nữ trung niên đang muốn mở miệng quát mắng… Thế nhưng một giây sau, lời nói của bà ta lại nghẹn ứ trong cổ họng!


Bởi vì… đại não của bà ta giống như đã kịp phản ứng! Trạm trưởng? Ngài trạm trưởng sao?


Đám cảnh sát có mặt ở đây cũng hoàn toàn ngây người! Tất cả bọn họ đều tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông già này và cô gái kia… Trong lòng mọi người hiện lên nghi hoặc và một suy đoán mơ hồ…


“Ông là trạm trưởng nào?” Người phụ nữ trung niên có chút không xác định hỏi…


Sắc mặt của ông già vẫn luôn bình tĩnh, ông ta chậm rãi nói: “Tôi đã nói là Yên Kinh.”


Nghe thấy lời này… toàn trường tức khắc im lặng không một tiếng động! Ngay sau đó, trái tim tất cả mọi người đều đập mạnh!


Ánh mắt người phụ nữ trung niên kinh hãi dại ra… bà ta ngơ ngác nhìn ông già… Sau đó lại liếc mắt nhìn chiếc Audi dừng trước cổng chính của cục cảnh sát…


Giờ khắc này, thân thể bà ta đang run nhè nhẹ… Bà ta đã bị dọa, bị thân phận của ông già trước mặt triệt để dọa sợ!


“Phiền cô thông báo cho cục trưởng của các người, lão đây xin gặp.” Ông già lặp lại một lần nữa, âm thanh vẫn thanh nhã bình tĩnh như trước.


Người phụ nữ trung niên run lập cập lui ra, ngay cả âm thanh cũng hơi run rẩy: “Chuyện đó… ông… ông chờ một chút… Tôi sẽ đi thông báo cho ông…”


Nói xong bà ta xoay người vội vã rời đi, chạy lên phòng làm việc của cục trưởng…


Tầng ba, trong phòng làm việc.


Lạc Quán Trung đang rít những hơi thuốc cuối cùng, nhàn nhạt phun ra mấy vòng khói.


Đột nhiên, bên ngoài phòng làm việc truyền đến một tràng tiếng đập cửa vội vã!


“Cộc cộc cộc.” Tiếng đập cửa có vẻ hoảng loạn lo lắng.


“Ai vậy?” Lạc Quán Trung bị tiếng động hỗn loạn đánh thức, sắc mặt nhất thời không thoải mái, mở miệng quát lên.