Chàng Rể Phế Vật

Chương 997



CHƯƠNG 997


Thấy ông cụ không muốn đi, Trần Xuân Độ cũng bất đắc dĩ, lên tiếng chào với căn phòng tối sát vách: “Ông già, đi nhé, không hẹn gặp lại.”


Nói xong hai tay anh đút túi quần, ung dung tự tại rời đi.


Ông cụ nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thấy anh chậm rãi đi ra phòng giam đặc biệt.


Ánh mặt trời trên đỉnh đầu sáng rỡ chiếu nghiêng xuống, chói mắt khiến Trần Xuân Độ không thể mở mắt.


Đây là thế giới bên ngoài, thật tốt.


Bị nhốt bên trong vài ngày, bốn phía đều là không gian lạnh lẽo tối đen và không khí đầy mùi hôi, trong lúc bất chợt được đi ra khỏi không gian bị đè nén… Trái lại khiến tâm tình của người ta trở nên khoan khoái.


Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn lão giả bên cạnh: “Cảm ơn nhé ông già.” Chuyện hôm nay, Trạm trưởng có thể vội vã chạy tới đứng ra cứu mình trượng nghĩa như vậy, điều này làm cho Trần Xuân Độ vốn không ngờ tới.


“Không còn cách nào, tôi vốn thiếu cậu một ân tình rất lớn, chuyện này chẳng là gì cả… Hơn nữa nếu như cậu thật sự muốn ra ngoài, toàn bộ nước C có bao nhiêu người có thể ngăn cản cậu đây?”


Trần Xuân Độ cười ha hả, trực tiếp đi ra xa bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong.


“Tôi đi trước, rảnh rỗi mời ông uống rượu. .” Trần Xuân Độ ngồi trong xe taxi, phất tay nói tạm biệt với lão giả…


Chiếc xe rền vang một trận, nhanh chóng phóng đi.


Ánh mắt lão giả hiện vẻ phức tạp khó hiểu. Nhìn chiếc xe lao nhanh… ông ta luôn có cảm giác rất có thể trong tương lai… cuộc sống sẽ hỗn loạn… Nghĩ đến chuyện này, ông chậm rãi ngửa đầu nhìn lên bầu trời…





Xe taxi dừng ở cửa tòa nhà Lê thị.


Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc lá chậm rãi đi vào tòa nhà.


Anh đi thang máy, một đường tiến thẳng lên tầng chín mươi chín.


Cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng bước về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.


Khi vừa đi tới cửa phòng, Trần Xuân Độ lại chần chờ. Dường như anh có chút khẩn trương, bèn hít sâu một hơi, chậm rãi dụi tắt đầu mẩu thuốc lá.


Sau đó, anh đẩy cửa phòng tổng giám đốc.


Cửa mở, đập vào mi mắt anh là một thân ảnh tuyệt mỹ… Cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai… Mặc dù hơi lộn xộn nhưng càng thêm duy mỹ động lòng người.


Tô Loan Loan ngồi trên ghế sô pha kinh ngạc nghiêng đầu sang, lập tức nhìn thấy Trần Xuân Độ. Đối với sự xuất hiện của anh, cô không hề bất ngờ chút nào… Nếu Long Vương đã muốn ra, trên thế giới này không ai ngăn được anh.


Dường như thân ảnh tuyệt mỹ kia nghe thấy động tĩnh sau lưng, cô nhẹ nhàng xoay người lại… Ngay sau đó, cô ngây ngẩn cả người!


Người đàn ông… khiến cô lo lắng trắng đêm không ngủ… giờ khắc này đang đứng ở trước cửa… Hết thảy đều chân thật như vậy, rõ ràng như vậy… khiến con người ta hết sức xúc động!


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên… hơi đỏ lên, một tia sương mờ dần dần làm ướt mắt cô…


Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, cũng không khống chế được nữa, trực tiếp sải bước tới bên cạnh Lê Kim Huyên, sau đó ôm chầm lấy cô!


Ánh mắt của Lê Kim Huyên hỗn loạn, thân thể mềm mại khẽ run bởi vì thứ tình cảm không rõ. Giờ khắc này, cô không biết mình phải phát tiết tâm tình này như thế nào…