Chàng Rể Phi Thường

Chương 136: Tôi là người nhà họ Trần



Bạch Ngọc Lan nghe xong vô cùng tức giận.

“Được, mẹ sẽ lập tức đi xử lý con ranh con đó, nó dám giấu chúng ta việc lớn như vậy thì mẹ phải trị cho nó một trận nên thân!"

“Mộng Vũ, giờ con nhất định phải làm tốt mối quan hệ giữa con và Sở Phàm, khi cần thiết cũng có thể đá cái cậu Quách Siêu đi, đó là ba mươi triệu tệ đấy, tài sản của nhà họ Quách cùng lắm chỉ có khoảng chục triệu thôi, làm sao so sánh được với Sở Phàm, con hiểu chứ?”

“Mẹ yên tâm đi, con tự biết phải làm gì mà!” Ánh mắt Trần Mộng Vũ chứ đầy sự hiếu thắng, ngay lập tức cô ta cúp điện thoại.

Ngay sau đó, Trần Mộng Vũ vội lấy gương trong túi xách ra trang điểm lại, cô ta muốn Sở Phàm thấy được sự xinh đẹp của mình, nhưng trang điểm xong cô ta mãi cũng không thấy Sở Phàm đi ra.

Khi cô ta định vào phòng vệ sinh tìm thì đột nhiên cậu nhân viên phục vụ bước đến nói: “Chị ơi, bàn này vẫn chưa thanh toán, chị định đi đâu vậy ạ?”
“Tôi đi tìm người chứ đi đâu, người đàn ông đi cùng tôi đến đây vào nhà vệ sinh khá lâu rồi mà sao vẫn chưa thấy quay lại?” Trần Mộng Vũ đột nhiên có dự cảm không lành.

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Chị đang tìm anh Sở phải không ạ, anh Sở có việc nên đã đi trước rồi và còn nhờ em chuyển lời tới chị rằng cảm ơn chị hôm nay đã mời anh ấy ăn cơm, nếu lần sau có cơ hội vẫn mong được chị mời thêm vài lần nữa ạ.”

“Cái…… cái gì cơ? Tôi mời á?!” Trần Mộng Vũ trợn tròn mắt.

Cho dù bữa ăn hôm nay là do cô ta chủ động đưa ra nhưng từ đầu đến cuối cô ta chưa hề nghĩ mình sẽ phải thanh toán, hơn nữa dựa vào sức hút của cô ta thì việc được ăn cơm cùng cô ta chính là một vinh hạnh đối với bất cứ người đàn ông nào, vậy thì việc gì cô ta phải tự mình trả tiền cơ chứ.
“Đúng vậy ạ, chị là người mời thì chị thanh toán, đây là điều hiển nhiên mà?” Nhân viên phục vụ lập tức thay đổi sắc mặt, vẫn nở nụ cười lịch sự nhưng có phần gượng gạo.

“Tôi là phụ nữ, làm gì có chuyện đi ăn phụ nữ phải trả tiền, Sở Phàm, anh ta đâu rồi, cậu gọi anh ta ra đây nói chuyện với tôi ngay đi!” Trần Mộng Vũ tức muốn nhảy dựng lên, và cũng chẳng cần quan tâm đến hình tượng gì nữa cả, cô ta lớn tiếng hét lên.

Tiếng hét này của cô ta bỗng chốc thu hút mọi ánh nhìn của thực khách đang dùng cơm tại nhà hàng đó.

Khi biết rằng người phụ nữ này ăn xong không trả tiền được, thì những vị khách xung quanh đều xôn xao dùng ánh mắt coi thường nhìn về phía Trần Mộng Vũ, có người còn lên tiếng mỉa mai rằng cô ta không có tiền mà còn dám đặt bàn sang trọng số một, đúng là không biết xấu hổ mà.
Trần Mộng Vũ khi nghe được những lời này kèm theo những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình thì cảm thấy rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái hố nào mà chui xuống cho xong, trong lòng thì vô cùng ấm ức và căm tức Sở Phàm.

Không ngờ tên khốn này lại dám đối xử với cô ta như vậy, anh ta có tư cách gì mà đối xử với cô ta như vậy chứ! Sở Phàm chỉ là một thằng mồ côi, một thứ bỏ đi, một tên bỗng chốc trở nên giàu có mà thôi, suy cho cùng thì cũng chỉ là thứ rác rưởi nghèo hèn!

“Tôi không quan tâm, tôi phải đi tìm Sở Phàm!”

Trần Mộng Vũ không thèm đếm xỉa gì lập tức móc điện thoại ra gọi cho Sở Phàm nhưng chỉ nghe thấy tín hiệu tắt máy ở đầu dây bên kia.

Cô ta tức giận hét lên vài tiếng, cả con người cảm giác như sắp gục đến nơi.

Bữa ăn tối nay là để tỏ “thành ý” của mình, vì vậy khi mà Sở Phàm gọi những món ăn đắt tiền thì cô ta cũng không hề tỏ ra do dự chút nào cả mà thay vào đó còn luôn hỏi Sở Phàm ăn đã no chưa, và còn chủ động gọi thêm vài con tôm hùm Úc nữa chứ.
Cho nên tính sơ sơ bữa ăn này cũng phải trị giá năm đến sáu mươi nghìn tệ ấy chứ, năm sáu mươi nghìn tệ đấy trời ơi, cô ta lấy đâu ra số tiền đó để trả bây giờ!

Còn nhân viên phục vụ khi nghe Trần Mộng Vũ nói thì sắc mặt sầm lại: “Chị ạ, lúc nãy em đứng cạnh bàn để phục vụ có nghe thấy chị nói rằng bữa ăn hôm nay chị mời mà, sao giờ chị lại đổi ý như vậy?”

“Hơn nữa anh Sở sau khi vào phòng vệ sinh ra còn đứng ở phía sau chị một lúc lâu rồi mới ra về, lúc đó chị đang nghe điện thoại nên là tự chị không để ý đến anh ấy, vậy sao giờ chị lại bắt em gọi anh ấy ra đây, em tìm đâu được anh ấy cho chị bây giờ!”

“Nói tóm lại, hôm nay chị không thanh toán tiền thì đừng hòng đi về!”

“Tôi thanh toán cái c** ấy!” Trần Mộng Vũ dậm mạnh chân, đẩy nhân viên phục vụ ra một bên định chạy khỏi nhà hàng.
Nhưng nhân viên phục vụ sớm đã có chuẩn bị, liền giơ tay ra hiệu cho bên ngoài, lập tức một số bảo vệ mặc đồ đen chạy vào chặn lại quanh Trần Mộng Vũ.

“Các anh định làm gì, tôi là người nhà họ Trần ở khu Tịnh Yên này đấy!” Trần Mộng Vũ sợ hãi, liền lôi gia thế của mình ra hy vọng có thể khiến bọn họ không làm khó mình nữa.

Nhân viên phục vụ cười nhếch miệng, giễu cợt nói: “Nhà họ Trần là cái gì mà dám ăn cơm ở nhà hàng Thiên Nga Trắng của chúng tôi mà không trả tiền, nếu chị không trả được tiền thì tôi sẽ xử lý theo luật của nhà hàng vậy!"

Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy tên bảo vệ, họ lập tức hiểu và lôi Trần Mộng Vũ ra khỏi nhà hàng Thiên Nga trắng mặc cho cô ta vùng vẫy chống cự.

Thực khách trong nhà hàng thấy Trần Mộng Vũ bị lôi đi cũng không cảm thấy bất bình vì dù gì lúc nãy cách hành xử quát tháo của Trần Mộng Vũ so với vẻ bề ngoài của cô ta phải nói là một trời một vực, khiến bọn họ không thể nào mà bênh vực nổi.
Cũng đúng lúc này, trong phòng khách của nhà họ Trần

Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc ngồi bên cạnh bàn ăn, còn Trần Mộng Dao đứng ở đó với vẻ mặt khó hiểu, vì không biết đột nhiên bố mẹ gọi cô ra để làm gì mà còn còn với thái độ này nữa.

“Bố, mẹ, hai người gọi con có chuyện gì ạ?” Trần Mộng Dao đứng một lúc mới lên tiếng hỏi.

“Mộng Dao, tối hôm nay con phải nói thật cho bố mẹ biết, trong lòng con có coi chúng ta là bố mẹ con nữa không?” Lần này, người mở lời trước lại là Trần Thủ Quốc, người đàn ông mà từ trước tới giờ không có tiếng nói ở trong nhà, sắc mặt ông ta buồn bã đi kèm với ánh mắt vô cùng thất vọng.

Còn Bạch Ngọc Lan thì sắc mặt ảm đạm, ngồi bên cạnh không nói một lời.

“Bố à, bố nói vậy là có ý gì ạ, sao con lại không coi hai người là bố mẹ được ạ?” Trần Mộng Dao không hiểu chuyện gì cả, cô thắc mắc hỏi lại.
“Nếu con thực sự coi chúng ta là bố mẹ thì tại sao việc Sở Phàm trúng xổ số con lại không nói thật với bố mẹ như thế?” Trần Thủ Quốc lại hỏi tiếp.

“Trúng xố sổ?”

Trần Mộng Dao ngơ ngác nói: “Không phải trước đây con đã từng nói rồi à, nhưng bố mẹ lại không tin, mà còn luôn cho rằng anh Sở Phàm dùng tiền của con, trong khi con đã giải thích rất nhiều lần rồi.”

“Mày còn cãi à!”

Đột nhiên Bạch Ngọc Lan lấy ở đâu ra một cây gậy, thẳng tay đánh vào chân Trần Mộng Dao khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng và lập tực khuỵ xuống.

“Ý mày là chúng tao có mắt như mù à, không tin thằng Sở Phàm có thể trúng xổ số đúng không” Bạch Ngọc Lan chống tay lên hông, mắng mỏ không thương tiếc.

Nhưng thực ra thì lúc đó bọn họ đúng là đã không tin Sở Phàm có thể trúng xổ số, dù có tin đi nữa thì cũng đoán rằng Sở Phàm trúng xổ số cũng chẳng được bao nhiêu tiền cả, suy cho cùng thì Sở Phàm cũng chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám, một con sâu mọt không biết bấu víu vào đâu trong gia đình họ mà thôi.
Một con sâu mọt thôi thì dựa vào cái gì mà may mắn như thế, một kẻ vô dụng dựa vào đâu mà mua xổ số lại trúng luôn được?

“Mẹ, con không có ý đó.”

Trần Mộng Dao ôm lấy chân, đau đến phát khóc, nhưng Bạch Ngọc Lan không hề quan tâm hơn thế bà ta còn xoay gậy đánh cô thêm vài gậy, làm hằn lên những vệt đỏ đậm trên người cô.

“Mày còn dám cãi à, nếu mày nói Sở Phàm trúng thưởng ba mươi triệu tệ, chẳng nhẽ chúng tao lại không tin mày chắc.”

Bạch Ngọc Lan hét lên, trong tiếng hét của bà ta chứa đựng sự ghen tỵ và không cam tâm, bà ta không thể chấp nhận được tại vì sao một đứa suốt ngày ăn bám ở nhà bà ta lại có được may mắn như vậy!