Chàng Rể Phi Thường

Chương 141: Đều kiếm được tiền



Ba hôm sau, tại căn nhà cũ của nhà họ Trần, bà Trần vừa ngủ dậy đã nghe thấy quản gia nhà mình thông báo một tin chiến thắng động trời.

“Bà, bà ơi, dự án hợp tác của chúng ta thắng lớn rồi!”

Người vừa lao vào phòng chính là quản gia của nhà họ Trần, bà Trần lúc này vừa ngồi thẳng trên giường, thấy dáng vẻ vui mừng của quản gia, gương mặt bà Trần cũng nở một nụ cười: “Cậu Đông, có chuyện gì mà vui thế?”

“Bà ơi, dự án mới sau khi được cậu Văn Kiệt quản lý, mới có ba ngày thôi đã thu về hơn một trăm nghìn tiền lợi nhuận rồi!” Quản gia báo cáo một cách hồ hởi.

“Thật không? Tôi đúng là đã không nhìn nhầm người, Văn Kiệt đúng là giỏi quá!”

Bà Trần tươi cười rạng rỡ, nghĩ bụng bản thân thật là có con mắt nhìn người.

Nếu vẫn để con bé Trần Mộng Dao phụ trách, e rằng cả cái dự án vẫn còn trong trạng thái thua lỗ, đúng là không hiểu nổi trước đây tập đoàn Minh Châu nghĩ thế nào mà lại dung túng Trần Mộng Dao, để nó nhập hàng với giá thấp như vậy.
Ung dung đi đến phòng khách, bà Trần thấy mấy thành viên khác của nhà họ Trần cũng đang ở đây.

“Sao thế, mới sáng sớm mà đã đến đây rồi à?” Tin của Trần Văn Kiệt khiến tâm trạng bà ta tốt lên rất nhiều, vừa nói mà trên khuôn mặt vẫn vương vất nụ cười.

“Bà nội, nhà họ Trần chúng ta sắp phất cao rồi đó!” Người đang nói cũng là con cháu nhà họ Trần, tên là Trần Đông Hưng, anh ta phụ trách một công ty phân phối nho nhỏ của nhà họ Trần, tình hình lời lãi của công ty tạm thời đủ để duy trì công ty của anh ta.

Ngày bình thường thì anh ra sẽ không đến, vì sẽ bị bọn Trần Văn Kiệt chê cười, không ngờ hôm nay lại chủ động đến đây.

“Phất cao gì cơ?”

Bà Trần vẫn tưởng chuyện Trần Đông Hưng nói là chuyện thuốc chống ung thư, nên bà ta cũng không cười mấy nữa, dù gì cái tin này bà ta đã vui lúc ban nãy rồi.
Nhưng không ngờ Trần Đông Hưng lại cười nói với vẻ bí mật: “Bà nội, có một công ty thuốc ở khu Thiên Tâm bên cạnh tự nhiên lại tìm đến cháu, muốn mở rộng thị trường tiêu thụ của khu Tịnh Yên chúng ta, vì là lần đầu tiên hợp tác thử nên anh ta chỉ cho cháu một lô thuốc với giá thấp, bảo cháu đi bán, nếu bán chạy thì sau này sẽ tăng số lượng lên!”

“Vậy sao, vậy thì tốt quá.” Bà Trần hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, gật gù nói.

“Mà không chỉ như vậy đâu, theo cháu biết thì mấy công ty phân phối của nhà họ Trần chúng ta cũng nhận được những đơn hàng như vậy!” Trần Đông Hưng hào hứng.

“Thật à?”

Bà Trần kinh ngạc, vội vàng đánh mắt ra hiệu cho quản gia đang ngồi bên cạnh mình.

Người quản gia lập tức hiểu được ý của bà Trần, vội vàng rời khỏi đó, bắt đầu dò hỏi tình hình liên quan, nhưng một lúc sau anh ta quay lại ngay rồi báo cáo lại chi tiết tình hình cho bà Trần.
Nghe xong, bà Trần không còn điềm tĩnh được nữa.

Theo như tình hình mà quản gia báo lại, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, mấy công ty con của nhà họ Trần đều nhận được hơn hai mươi đơn hàng, hơn nữa phía đưa ra đơn hàng đó đều là những công ty có tiếng ở khu Tịnh Yên và những vùng lân cận.

Trong đó có một đơn hàng đến từ một công ty lớn ở trong thành phố, điều này khiến bà Trần không khỏi xúc động, huyết áp đột nhiên tăng cao.

“Ông trời phù hộ cho nhà họ Trần chúng ta rồi!” Bà Trần rưng rưng nói: “Mau, mau thông báo cho tất cả người nhà họ Trần về căn nhà tổ tiên đi, tôi phải tuyên bố những tin vui này, rồi biểu dương những đám con cháu này mới được!”

“Vâng!” Người quản gia gật đầu, lập tức đi thông báo.

Tối hôm đó, nhà họ Trần tổ chức bữa tiệc liên hoan gia đình, trong bữa tiệc, tất cả những con cháu của nhà họ Trần nhận được đơn hàng lần này đều nhận được sự biểu dương và phần thưởng của bà Trần.
Trong đó Trần Văn Kiệt còn nhận được số tiền thưởng lớn, vì bà Trần chắc nịch rằng chính vì Trần Văn Kiệt bán thuốc chống ung thư rất tốt, nên những công ty lớn kia mới nhìn ra được năng lực phân phối của nhà họ Trần.

Những người khác trong nhà họ Trần cũng không hề có ý kiến gì về chuyện này, mà mọi người đều biết bà Trần luôn thiên vị Trần Văn Kiệt, nên cũng quen rồi, dù sao bọn họ cũng nhận được phần thưởng, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Phải nói người khó chịu nhất, chính là nhà Bạch Ngọc Lan.

Lúc này, vợ chồng Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan cùng Trần Mộng Vũ ngồi vào một góc, cắm đầu vào bàn thức ăn, không dám phát biểu câu nào.

“Đều tại con ranh con đáng chết kia, nếu lúc đầu nó làm phụ trách dự án đàng hoàng thì giờ người được bà nội khen chính là nhà chúng ta rồi, số tiền thưởng hai trăm nghìn kia của Trần Văn Kiệt cũng là của nhà chúng ta mới đúng!”
Hai mắt Bạch Ngọc Lan đỏ ngầu, nhìn tấm séc bà Trần đặt vào tay Trần Văn Kiệt, ngưỡng mộ đến ghen tị.

“Cũng không biết con ranh đấy đã chết chưa, tốt nhất là bị đám người kia cho đi bán dâʍ luôn cho đỡ tức, cả nhà chúng ta đều là bị nó làm cho liên lụy!” Trần Mộng Vũ cũng ghen tỵ không kém, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Còn cả cái thằng cha Sở Phàm nữa, anh ta với Trần Mộng Dao câu kết với nhau hại chúng ta bao nhiêu lần, lần này nếu không phải bận đi thăm dò anh ta có trúng xổ số hay không thì làm sao con lại bỏ lỡ chuyện cạnh tranh với Trần Văn Kiệt được?!”

Nghe thấy vậy, Bạch Ngọc Lan tức đến đau hết ngực.

Bà ta nhìn sang Trần Mộng Vũ, trầm giọng nói: “Con gái à, tới đây con phải cố gắng rồi, tốt nhất là nhận vài dự án từ tay bà nội con, chứ cứ thế này cả nhà chúng ta sớm muộn cũng bị bà nội con bỏ mặc thôi.”
“Bố con chẳng được tích sự gì, không thể cho chúng ta được ở trong nhà cao cửa rộng, giờ chỉ còn cách nhờ cậy vào con thôi!”

Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Trần Mộng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính.

Ngày hôm sau, Trần Mộng Vũ ngủ dậy thì đã nhận được điện thoại của Quách Siêu.

“Gì cơ, anh nói thật không thế?!”

Trần Mộng Vũ vẫn còn đang ngái ngủ, vừa nghe thấy Quách Siêu nói xong cô ta lập tức nhảy cỡn lên rồi chạy ra khỏi giường.

Cô ta còn không kịp thay đồ, cứ thế lao ra khỏi phòng, vừa bò vừa chạy xuống tầng dưới: “Bố, mẹ ơi, Quách Siêu có tin vui lớn!”

Trần Thủ Quốc đang ngồi đọc báo ở sofa, thấy dáng vẻ hấp tấp của con gái mình, sắc mặt ông ta tỏ vẻ nghi hoặc.

Bạch Ngọc Lan từ trong bếp bước ra hỏi: “Có tin gì mà vui thế con, con đi từ từ thôi kẻo ngã bây giờ.”
Trần Mộng Vũ đặt mông xuống ghế sofa, hít một hơi dài rồi mới từ từ kể chuyện của Quách Siêu ra.

“Cái gì cơ, nhà tiểu Siêu không nuốt nổi dự án lớn hai mươi triệu tệ à?!” Bạch Ngọc Lan nghe thấy tin mừng, hai chân nhũn ra.

“Vâng!”

Trần Mộng Vũ xúc động nói: “Đó là một người bạn thân ngày xưa của bác Quách, vừa từ thành phố biển đến, muốn mở khu công nghiệp ở khu Tịnh Yên chúng ta, lần đầu tư đợt một đã bỏ ra hai trăm triệu rồi, nhà Quách Siêu phụ trách một phần nhỏ trong đó, nếu làm tốt có thể kiếm được hai mươi triệu đó!”

“Trời ơi, kiếm nhiều thế cơ à!” Bạch Ngọc Lan đầu óc như thể bị u mê vào số tiền lớn đó.

“Thế Quách Siêu gọi điện cho con chỉ là muốn thông báo tin vui này cho con thôi à?” Bạch Ngọc Lan lại hỏi.

“Cũng không hoàn toàn như vậy.”
Trần Mộng Vũ nghĩ một lúc nói: “Bác Quách chắc chắn là có thể kiếm được, nên mới nhận nhiều việc về, nhưng nhà họ Quách bây giờ cũng không có nhiều tiền gì cả, cho nên anh ấy muốn thông qua chúng ta, liên hệ với bà nội xem có thể nhận được tài trợ từ nhà họ Trần chúng ta hay không!”